Đoan vương không nói gì, thả chén trà trong tay xuống, ngồi thêm một chút rồi đứng lên rời đi.
Hứa Nhị gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu. Sao trông vương gia như đang tức giận vậy? Chẳng lẽ là… Vương gia cũng muốn làm con rể của đại nương?
Đoan vương đang đi ra cửa bỗng nhiên hắt xì một cái.
Hắn đứng ngoài cửa biệt viện, nhìn sân nhỏ lặng yên trước mặt. Thật lâu sau hắn giơ tay lên, lại dừng lại, do dự một lúc rồi vẫn gõ cửa..
||||| Truyện đề cử: |||||
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa “két” một tiếng mở ra.
Đoan vương đang căng thẳng thì thấy đại nương thò người ra, trong tay còn cầm cái chày cán bột: “Vương gia?”
Đoan vương: “…”
Đại nương nghiêng người mời hắn vào, nói: “Vương gia tìm đại nhân à? Y ra ngoài…”
“Bản vương đi ngang qua.” Đoan vương nhấc chân vào cửa, “Thuận đường đến xem.”
Hắn dừng một chút, lại hỏi: “Y ở nơi này có quen không?”
Đại nương thở dài, có chút buồn rầu nói: “Hình như đại nhân ngủ không ngon giấc, nửa đêm hôm qua ta còn thấy y lật tung đồ đạc, đứng thẫn thờ ngoài sân không biết đang nghĩ gì, trông cứ kì kì nhưng lại khiến người ta thấy xót xa.”
Đoan vương dừng chân, giương mắt nhìn về căn phòng Giang Phong Lâm ở.
Ngươi… Nhớ nhà ư?
Ba năm rồi, hắn cũng biết Giang Phong Lâm xa xứ tha hương, có lẽ ngày y nhớ lại cũng là ngày y muốn trở về Đại Diên.
Thế nhưng hắn không nỡ, từ ba năm trước, từ cái lần Giang Phong Lâm cầm kiếm chắn trước người hắn ở hồ Bình Ba của Đại Diên, hắn đã không thể buông tay y rồi.
Là tư tâm của hắn dâng trào, lúc Giang Phong Lâm mờ mịt tỉnh lại hắn đã giả vờ như không biết, chỉ nói hắn thấy y ở bên đường nên nhặt về, gọi y là A Kiểm.
Thậm chí hắn còn hy vọng A Kiểm cũng chỉ là A Kiểm của hắn, không phải con trai của Thượng thư Đại Diên…
“Vương gia?” Đại nương thấy Đoan vương im lặng thì nghi hoặc nói: “Ngài sao vậy?”
Đoan vương sực tỉnh lại, thấy trong tay bà cầm chày cán bột thì không khỏi nhìn nhiều thêm một lần.
Đại nương giải thích: “Sáng nay đại nhân nói muốn ăn sủi cảo, ta còn đang nhào bột đây.”
Đoan vương suy nghĩ, nói: “Làm sủi cảo khó không?”
Đại nương: “…”
Vì vậy khi Giang Phong Lâm từ bên ngoài trở về thì thấy Đoan vương cũng ở trong phòng bếp, bột mì dính khắp người, trên mặt cũng trắng tinh.
“Đại nhân?” Đại nương thấy y trở về thì cười nói: “Vương gia nói muốn gói sủi cảo…”
“Khụ khụ khụ…” Đoan vương lặng lẽ giấu mấy cái nhìn không giống sủi cảo gì kia đi, nói: “Bản vương cũng muốn ăn sủi cảo nên đến xem.”
Giang Phong Lâm: “…” Xem thành bộ dạng này à? Khác gì bị rơi vào trong đống bột mì không?
Đoan vương hơi xấu hổ, vô thức đi qua: “A Kiểm…”
Giang Phong Lâm vội vàng lùi về sau, ngươi không được qua đây.
Đoan vương lập tức mất hứng, nâng hai tay vuốt lên mặt y, ngoài cười trong không cười nói: “A Kiểm, sủi cảo phần ta mấy cái được không?”
Giang Phong Lâm mặt dính bột mì: “…” Muốn đánh người.
Cuối cùng hai người đành phải đi ra giếng múc nước rửa mặt.
Giang Phong Lâm rửa mặt xong thì thấy Đoan vương cởi đống đồ bị dính bột mì ra rồi yên lặng nhìn y.
Giang Phong Lâm bất đắc dĩ, quay vào phòng tìm một bộ quần áo khác cho hắn thay.
Đoan vương thay quần áo xong, đi ra từ sau tấm bình phong lại không thấy Giang Phong Lâm đâu. Hắn mở cửa phòng thì thấy y đứng trong sân đưa một phong thư cho một người mặc đồ đen.
Hắn biết kẻ đó là hộ vệ được Giang Thành Nhạc phái đến Bắc Kỳ để tìm con trai.
Những năm này hắn âm thầm động tay chân khiến hộ vệ Giang phủ lật khắp kinh thành vẫn không thể tìm được tung tích thiếu gia nhà bọn họ.
Nhưng hôm nay Giang Phong Lâm đã nhớ lại hết thảy, rốt cuộc hắn cũng không thể giấu A Kiểm của hắn được nữa.
Cuối cùng, ngươi… Vẫn phải trở về sao?
Giang Phong Lâm nghe thấy tiếng động, dặn dò hộ vệ hai câu rồi để hắn đi trước.
Đoan vương đứng cạnh cửa, Giang Phong Lâm quay người lại, xa cách nói: “Vương gia, muộn rồi, nên trở về phủ thôi.”
Đoan vương cười tự giễu, “Thì ra ngay cả sủi cảo bản vương cũng không kịp ăn.”
Giang Phong Lâm cúi đầu: “Nếu vương gia muốn ăn thì ta sẽ cho người mang đến vương phủ.”
Đoan vương nhìn y, không nói một lời.
Lúc này đại nương mang sủi cảo ra, nói: “Vương gia, đại nhân, sủi cảo nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng ăn đi thôi.”
Đoan vương lắc đầu, nhấc chân đi ra cổng, nói: “Không ăn nữa.”
Hắn đi đến bên cạnh Giang Phong Lâm, thì thầm bên tai y: “Là bản vương đáng đời…”
Đầu ngón tay Giang Phong Lâm run lên, khoé miệng mấp máy nhưng rồi cũng không nói gì.
“Vương gia?” Đại nương không hiểu ra làm sao, không phải nói muốn ăn sủi cảo ư? Tại sao lại không ăn nữa?
“Đại nhân.” Đại nương đặt sủi cảo lên bàn, hỏi: “Người cãi nhau với vương gia ạ?”
Giang Phong Lâm cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ lắc đầu.
“Không cãi nhau là tốt rồi” Đại nương đưa đũa cho y, “Chỗ sủi cảo này đều là vương gia gói.”
Giang Phong Lâm sững sờ, nhìn về phía bàn thì thấy đống sủi cảo đè lên nhau trong đĩa.
Giang Phong Lâm: “…”
“Nhìn hơi xấu chút.” Đại nương cười nói, “Có lẽ là lần đầu tiên vương gia làm sủi cảo.”
Giang Phong Lâm nhận đũa từ đại nương, gắp lên cắn một cái. Cũng rất ngon, y nghĩ, ngon hơn sủi cảo A Tự làm.
Giang Tự Hành đang cưỡi ngựa đuổi về phương Bắc tìm Lâm Tử Nghiên bỗng hắt hơi một cái, “Hắt xì!”
Triệu Phụng bên cạnh vỗ vai hắn nói: “Lâm công tử nhớ ngươi đấy.”
Giang Tự Hành mặc kệ hắn, vung dây cương lên chạy tiếp.
Giang Phong Lâm mới ăn được vài miếng sủi cảo thì thấy Hứa Nhị vội vã chạy vào, nói Đoan vương đi uống rượu một mình, ngăn cũng ngăn không nổi.
“Đại nhân.” Hứa Nhị thở hồng hộc, “Làm sao bây giờ? Vương gia uống rượu ghê lắm.” Ta sợ hắn uống rượu xong lại bày trò khùng điên.
Giang Phong Lâm nghe đến uống rượu, lập tức nghĩ tới đêm Đoan vương say rượu kia, hơi thở nóng rực quấn quýt…
Tai y không khỏi đỏ lên. mất tự nhiên nói: “Đưa hắn về phủ sớm đi.” Đừng uống say nữa.
“Vương gia làm gì nghe ta đâu.” Hứa Nhị vẻ mặt đau khổ nói: “Đại nhân đi khuyên nhủ thử xem?”
Giang Phong Lâm hơi do dự, “Ta…”
“Ăn sủi cảo xong hẵng đi.” Đại nương nghĩ đến cả ngày nay Giang Phong Lâm chưa ăn gì, lập tức nói, “Vương gia không uống say nhanh vậy đâu, không cần vội.”
Hứa Nhị nói: “Nhưng lần trước vương gia uống nửa vò đã say rồi.” Say nhanh lắm.
“Không đâu.” Đại nương chắc chắn nói: “Tửu lượng của vương gia tốt lắm, uống chín mười vò cũng chưa say.”
Giang Phong Lâm: “…”
Sau đó đại nương và Hứa Nhị thấy Giang Phong Lâm yên lặng đĩa cầm sủi cảo trên bàn mang ra ngoài đổ.
Đại nương: “…” Ơ kìa sao lại đổ?
– —–oOo——