Khu Vườn Xương
Chương 21
HAI MƯƠI MỐT
Hiện tại
Cuộc hành trình giờ đây đã trở nên quen thuộc với Julia, cũng vẫn con đường về phía bắc, một bến phà, thậm chí cả lớp sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn của cô khi đi ngang qua Islesboro. Lần này, cô đã chuẩn bị đối phó với thời tiết ẩm ướt bằng áo len và quần jeans trên con đường bẩn thỉu tới Stonehurst. Khi căn nhà cũ kĩ lờ mờ hiện ra trước mắt trong sương mù, cô bỗng có cảm giác lạ lùng rằng nó đang chào đón cô trở về, một cảm giác bất ngờ so với lần viếng thăm trước của cô với Henry cáu kỉnh. Dù vậy khi đó giữa họ cũng đã có những khoảnh khắc thật ấm cúng. Lúc đã hơi ngà ngà vì rượu vang, cô liếc qua vẻ cáu kỉnh, khuôn mặt nhàu nhĩ của ông và nghĩ: Henry thật kì quặc hết sức, một người đàn ông chính trực, tính trung thực dường như là bản chất trong con người ông, mình biết mình có thể tin tưởng bất kì lời nào phát ra từ miệng ông ấy.
Cô kéo chiếc va li lên những bậc thang tới hiên nhà và gõ cửa. Lần này, cô nhất định sẽ kiên nhẫn đợi cho đến khi ông xuất hiện. Một lát sau vẫn không thấy ông trả lời, cô kiểm tra cửa trước và thấy nó không khóa. Thò đầu vào phía trong, cô gọi to:
– Ông Henry?
Mang túi xách vào trong nhà, cô hét với lên trên cầu thang:
– Ông Henry, tôi đây.
Cô bước vào phòng đọc sách, nơi những cánh cửa sổ hướng ra biển chỉ để lọt một chút ánh sáng của buổi chiều dày đặc sương mù. Cô thấy những tờ giấy rải rác trên bàn, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong cô là: Mớ hỗn độn này chắc là do ông bày ra đây. Sau đó, cô nhặt chiếc gậy chống nằm dưới sàn, bỗng hai cẳng chân gầy nhom thò ra từ sau đống hộp.
– Ông Henry!
Ông nằm trên sàn, quần thấm đẫm nước tiểu. Cuống cuồng, cô lật ông nằm ngửa lên và cúi xuống kiểm tra xem ông còn thở hay không.
Ông mở mắt. Và thì thầm:
– Tôi biết cô sẽ đến mà.
– Tôi nghĩ có thể ông ấy mắc chứng rối loạn nhịp tim. – Bác sĩ Jarvis nói. – Tôi không tìm thấy bất kì triệu chứng của sự đột quỵ hay cơn đau tim, điện tâm đồ của ông ấy có vẻ bình thường trong thời điểm này.
– Thời điểm này? – Julia hỏi.
– Đó là vấn đề xảy ra với chứng loạn nhịp tim. Nó có thể đến và đi mà không hề báo trước. Đó là lí do tại sao tôi muốn giữ ông ấy lại để máy theo dõi trong vòng hai tư giờ tới, nhờ đó chúng ta có thể biết được tình trạng tim của ông ấy.
Jarvis nhìn về phía căn phòng với bức màn đóng kín, che khuất tầm nhìn của họ tới giường bệnh của ông Henry, ông buột miệng:
– Nhưng chúng ta sẽ mất thời gian để thuyết phục ông ấy nằm lâu như vậy. Đó là điều cô cần làm đấy, cô Hamill ạ.
– Tôi ư? Tôi chỉ là một người khách. Ông cần nói với gia đình ông ấy chứ.
– Tôi vừa mới gọi cho họ. Cháu trai ông ấy đang trên đường đến đây từ Massachusetts, sớm nhất là nửa đêm anh ta mới tới nơi. Cho đến lúc đó, có lẽ cô có thể bảo ông ấy ở lại giường.
– Ông ấy có thể đi đâu được chứ? Phà đã ngừng chạy rồi mà.
– Ha, cô nghĩ rằng điều đó có thể ngăn cản Henry sao? Ông ấy sẽ gọi cho vài người bạn đến với một chiếc thuyền và đưa ông ấy về nhà.
– Ông nói như thể ông biết ông ấy khá rõ thì phải.
– Tất cả nhân viên y tế ở đây đều biết Henry Page. Tôi là bác sĩ duy nhất mà ông ấy chưa cho thôi việc. – Jarvis thở dài và đóng bệnh án lại. – Và tôi có thể cũng sẽ bó tay với ca đặc biệt này.
Julia nhìn bác sĩ Jarvis đi xa dần và nghĩ: Tôi có đồng ý nhận việc này bao giờ chứ? Nhưng cô cũng không thể thoái thác được vì chính cô là người đã phát hiện ra ông khi ông đang nằm trên sàn phòng đọc sách. Cô là người gọi xe cấp cứu, người ở cùng ông khi phà chạy vào đất liền. Trong suốt bốn tiếng đồng hồ qua, cô ngồi ở Trung tâm y tế vịnh Penobscot, chờ đợi các bác sĩ và y tá kết thúc những chẩn đoán của họ. Bây giờ đã chín giờ đêm, cô đang đói và không có chỗ nào để ngủ ngoại trừ cái ghế dài ở phòng chờ.
Tiếng Henry phàn nàn vọng ra từ sau bức màn đóng kín:
– Bác sĩ Jarvis nói với cô rằng tôi không hề bị cơn đau tim. Vậy thì tại sao tôi vẫn phải ở đây chứ?
– Ông Page, ông không được ngắt máy theo dõi như thế.
– Cô ấy đâu rồi? Quý cô trẻ tuổi của tôi ở đâu?
– Có thể giờ này cô ấy đi rồi.
Julia hít một hơi dài và tiến về phía giường ông.
– Tôi vẫn ở đây mà, ông Henry. – Cô nói và bước qua bức màn.
– Đưa tôi về nhà nào, Julia.
– Ông biết là tôi không thể mà.
– Tại sao không? Điều gì ngăn cản cô cơ chứ?
– Chiếc phà, chỉ vì một thứ đó thôi. Nó đã ngừng chạy từ lúc năm giờ cơ.
– Gọi cho ông bạn Bart của tôi ở Lincolnville. Ông ta có một chiếc thuyền với ra đa. Ông ấy có thể đưa chúng ta sang bên kia trong sương mù.
– Không, tôi sẽ không làm thế. Tôi không dám.
– Cô từ chối ư?
– Vâng, và ông không thể bắt buộc tôi đâu.
Ông nhìn cô một lúc.
– Tốt thôi. – Ông bực tức. – Ai đó đang xù gai lên kìa.
– Cháu trai ông đang trên đường tới. Anh ấy sẽ có mặt ở đây lúc nửa đêm.
– Có thể nó sẽ làm điều mà tôi muốn.
– Nếu anh ấy quan tâm tới ông, anh ấy sẽ nói không.
– Vậy thì lí do cô nói không là gì vậy?
Cô nhìn thẳng vào mắt ông:
– Bởi vì một xác chết không thể giúp tôi kiểm tra những chiếc hộp.
– Cô nói rồi quay đi.
– Julia?
Cô thở dài:
– Vâng, ông Henry.
– Cô sẽ thích cháu trai tôi cho mà xem.
Qua bức màn đóng kín, cô nghe thấy bác sĩ và y tá đang bàn bạc, cô ngồi dậy, dụi mắt cho khỏi buồn ngủ. Cô vừa mới ngủ gật trên chiếc ghế bên cạnh giường Henry, cuốn tiểu thuyết bìa mềm mà cô đọc cũng rơi xuống sàn nhà. Cô nhặt cuốn sách lên nhìn Henry. Ít ra thì ông vẫn đang chìm trong giấc ngủ thư thái.
– Đây là điện tâm đồ gần đây của ông ấy ư? – Tiếng người đàn ông hỏi.
– Vâng, bác sĩ Jarvis nói rằng chúng ở mức bình thường.
– Cô không nhận thấy cơn đau tim nào trên màn hình máy theo dõi sao?
– Cho đến bây giờ thì không.
Có tiếng lật giở những tờ giấy.
– Máu của bác ấy làm việc tốt. Ồ, tôi đã hiểu vấn đề rồi. Lượng enzim ở gan của bác ấy tăng lên một chút. Chắc hẳn bác ấy lại vào hầm chứa rượu rồi.
– Anh có cần gì không, bác sĩ Page?
– Một chầu rượu whisky được không?
Cô y tá cười lớn:
– Ít nhất tôi cũng phải kết thúc nhiệm vụ của mình đã. Chúc anh may mắn với ông ấy. Anh sẽ cần nó đấy.
Tấm rèm hé mở và bác sĩ Page bước vào. Julia đứng dậy để chào anh và ánh mắt của cô dừng lại một cách sửng sốt nơi một khuôn mặt quen thuộc.
– Tom! – Cô lẩm bẩm.
– Chào Julia, tôi nghe nói ông bác tôi đã làm cô phải vất vả. Thay mặt toàn thể gia đình, tôi xin lỗi nhé.
– Nhưng anh… – Cô dừng lại. – Anh là cháu trai ông ấy ư?
– Đúng vậy, bác tôi chưa nói với cô rằng tôi sống ở gần nhà cô sao?
– Không, ông ấy chưa từng nói đến điều ấy.
Tom ngạc nhiên nhìn Henry, ông có vẻ như vẫn đang ngủ.
– Ồ, điều đó thật lạ lùng. Tôi đã nói với bác tôi rằng tôi và cô đã từng gặp nhau rồi. Đó là lí do tại sao bác tôi gọi cho cô.
Cô ra hiệu cho anh theo cô ra ngoài. Họ bước qua bức màn và đi ngang qua nơi trực của y tá.
– Henry gọi cho tôi vì những giấy tờ của bà Hilda. Ông nghĩ rằng tôi quan tâm tới lịch sử của ngôi nhà tôi đang ở.
– Đúng rồi, tôi đã nói với ông rằng cô muốn biết nhiều hơn về bộ hài cốt ở trong khu vườn nhà cô. Bác tôi là một phần lịch sử của gia đình tôi, vì thế tôi nghĩ có thể ông sẽ giúp được cô.
Tom nhìn về phía giường ông Henry:
– Ôi, bác tôi đã tám mươi chín tuổi. Có thể ông đã quên nhiều điều rồi.
– Ông ấy vẫn sắc sảo lắm.
– Cô đang nói về trí nhớ hay cách nói chuyện của ông?
Cô mỉm cười vì câu hỏi đó.
– Cả hai. Vì điều đó mà tôi đã thực sự choáng váng khi tìm thấy ông ấy nằm dưới sàn nhà. Ông có vẻ rất khỏe mạnh.
– Tôi mừng vì cô đã ở đó. Cảm ơn cô về tất cả những việc cô đã làm.
Anh đặt tay lên vai cô và cô cảm thấy lúng túng vì hơi ấm nơi tay anh.
– Ông không phải là người dễ tiếp xúc, có thể đó là lí do tại sao ông không bao giờ kết hôn. – Tom nhìn xuống bệnh án của bệnh viện. – Trên giấy tờ xét nghiệm ông có vẻ như khỏe mạnh.
– Tôi quên mất đấy. Ông Henry đã kể rằng cháu trai ông là một bác sĩ.
– Vâng, nhưng ông cụ thì không. Tôi chuyên về những bệnh truyền nhiễm. Bác sĩ Jarvis nói rằng có thể có một vấn đề nhỏ với quả tim già.
– Ông ấy muốn về nhà. Ông ấy bảo tôi gọi cho một người nào đó tên là Bart về chiếc thuyền.
– Cô đang đùa đấy à. – Tom ngẩng lên. – Ông Bart vẫn còn sống ư?
– Vậy chúng ta sẽ làm gì với ông ấy bây giờ?
– Chúng ta ư? – Anh gập bệnh án lại. – Bác tôi làm thế nào mà lôi được cô vào trong chuyện này cơ chứ?
Cô thở dài:
– Tôi cảm thấy có trách nhiệm, ở một chừng mực nào đấy. Tôi là lí do mà ông ấy bới tung những chiếc hộp ấy và khiến ông ấy nổi nóng. Có thể như thế là quá sức đối với ông ấy và đó là lí do tại sao ông gục ngã.
– Cô không thể bắt bác tôi làm bất kì điều gì mà ông ấy không muốn được đâu. Khi tôi nói chuyện với ông vào tuần trước, có vẻ như ông đang rất hào hứng; nhiều năm rồi, tôi chưa từng thấy ông như vậy. Bác tôi thường rất kì quặc và luôn sầu não. Nhưng giờ ông chỉ kì quặc thôi.
Tiếng ông Henry vọng ra từ sau bức màn:
– Bác nghe thấy rồi đấy.
Tom nhăn mặt, đặt bệnh án xuống. Anh bước về phía giường ông Henry và kéo tấm rèm ra:
– Bác dậy rồi à.
– Có vẻ cháu đã phải đi rất lâu để tới đây nhỉ. Nào giờ chúng ta về nhà thôi.
– Từ từ đã bác. Sao phải vội vàng thế ạ?
– Julia và bác có việc cần làm. Hơn hai mươi chiếc hộp chứ có ít đâu. Cô ấy đâu rồi.
Julia hùa theo Tom:
– Giờ đã quá muộn để về nhà rồi ông ạ. Tại sao ông không tiếp tục ngủ đi nhỉ?
– Chỉ khi các cháu hứa là sẽ đưa ta về nhà vào ngày mai.
Cô nhìn Tom.
– Anh nghĩ thế nào?
– Điều đó còn tùy thuộc vào bác sĩ Jarvis. – Anh nói. – Nếu ông ấy chắc chắn về sức khỏe của bác tôi, tôi sẽ giúp cô đưa ông về nhà vào sáng mai. Tôi sẽ ở lại vài ngày để chắc rằng mọi chuyện đều ổn.
– Ồ, tốt! – Henry nói, tỏ rõ sự vui sướng. – Cháu sẽ ở lại!
Tom cười ngạc nhiên trước ông bác của mình.
– Tại sao chứ bác, thật tốt vì điều này lại được bác cảm kích đến thế cơ đấy.
– Vì cháu có thể mang tất cả những chiếc hộp từ hầm rượu lên.
Phải đến chiều muộn ngày hôm sau họ mới đưa ông Henry về nhà được bằng phà. Cho dù bác sĩ Jarvis đã yêu cầu phải đưa ông về thẳng giường nhưng dĩ nhiên ông Henry không làm điều đó. Thay vào đó, ông dừng lại ở chỗ cao nhất của tầng hầm chứa rượu, hò hét ra lệnh lúc Tom mang những chiếc hộp lên cầu thang. Khi ông Henry về phòng ngủ đêm hôm đó, cũng là lúc Tom cảm thấy kiệt sức.
Thở dài, ngả mình xuống chiếc ghế bành gần lò sưởi Tom nói:
– Có thể bác tôi đã tám mươi chín tuổi, nhưng ông vẫn có thể bắt tôi chịu đựng những thử thách cam go. Và nếu tôi dám lờ ông đi, thì ông đã có cái gậy ba toong đáng sợ ấy.
Julia ngẩng lên từ chiếc hộp giấy mà cô vừa mới sắp xếp.
– Ông ấy có luôn như vậy không?
– Từ lúc tôi có thể nhận biết được. Đó là lí do tại sao ông sống một mình. Không ai trong gia đình muốn tiếp xúc với ông cả.
– Vậy thì tại sao sao anh ở đây?
– Bởi vì tôi là người ông vẫn giữ liên lạc. Ông chưa bao giờ có con. Mặc nhiên, tôi nghĩ mình được thế vào vị trí ấy. – Tom nhìn cô đầy hi vọng. – Cô có muốn nhận nuôi một ông bác già không?
– Ngay cả khi ông tới cùng với bốn trăm chai rượu vang nho thì cũng không.
– Ồ. Vậy ra ông đã giới thiệu với cô hầm rượu của mình.
– Chúng tôi đã uống cạn một phần trong đó tuần trước. Nhưng nếu lần sau có người đàn ông nào mời tôi uống rượu, tôi muốn ông ấy chỉ ngoài bảy mươi thôi. – Cô chuyển sự chú ý của mình về phía những tài liệu mà họ vừa mới lôi ra của chiếc hộp thứ mười lăm chiều nay. Đó là một mớ báo cũ, hầu hết chúng đều được xuất bản từ cuối những năm 1800 và chẳng có liên quan gì đến câu chuyện về Norris Marshall. Nếu việc cất giữ tất cả mọi thứ là một thứ gen di truyền, thì Hilda Chumblett thừa hưởng nó từ bà cụ cố Margaret Page, người mà có vẻ như cũng chẳng bao giờ vứt đi thứ gì. Đây là bản in cũ của tờ Bưu điện Boston và tờ Tin tối, cả những công thức chế biến món ăn được cắt ra đã mủn đến mức họ chỉ vừa chạm vào đã nát bét. Ở đó cũng có cả những bức thư, hàng tá những bức thư, gửi cho Margaret. Julia đọc từng bức một, ngạc nhiên thích thú khi thoáng hình dung ra cuộc sống của một phụ nữ, người mà hơn một trăm năm trước đã sống trong căn nhà của cô, bước đi trên cùng một cái sàn, cũng leo những bậc thang ấy. Bác sĩ Margaret Tate Page đã có một cuộc sống lâu dài và có nhiều sự kiện quan trọng, điều đó hiện ra trong những bức thư mà bà đã góp nhặt qua nhiều năm. Rất nhiều thư! Chúng được gửi tới từ những vị bác sĩ nổi tiếng kiệt xuất khắp nơi trên thế giới, và từ những đứa cháu yêu quý đang du lịch ở châu Âu, miêu tả về những món ăn được phục vụ, những bộ quần áo chúng mặc, về cả những chuyện mà chúng lượm nhặt được. Thật xấu hổ khi bây giờ chẳng còn ai có thời gian để viết những lá thư như thế nữa, Julia nghĩ khi cô đọc ngấu nghiến chuyện tình của một trong số những đứa cháu của bà. Một trăm năm sau khi mình chết, liệu có còn ai nhớ đến mình không?
– Có gì thú vị thế? – Tom hỏi. Cô giật mình khi phát hiện anh đứng ngay sau cô, đang nhìn qua vai cô.
– Có thể tất cả những chuyện này sẽ khiến anh thích thú đấy. – Cô nói, cố gắng tập trung sự chú ý vào những bức thư chứ không phải vào tay anh giờ đang đặt sau chiếc ghế cô ngồi. – Vì nó viết về gia đình anh.
Anh bước vòng qua chiếc bàn và ngồi xuống ở ghế đối diện với cô:
– Có thật sự là cô ở đây chỉ vì bộ xương cũ không?
– Anh nghĩ là còn có lí do khác ư?
– Việc này chắc hẳn sẽ khiến cô tốn rất nhiều thời gian. Bới tung tất cả những chiếc hộp, đọc tất cả những bức thư này.
– Anh không biết rằng cuộc sống của tôi hiện nay như thế nào đâu. – Cô nói, nhìn chằm chằm vào những tờ văn bản. – Có lẽ đây là một cách giải trí tốt.
– Cô đang nói về cuộc li hôn của mình phải không? – Khi cô ngước lên nhìn anh, anh nói. – Bác Henry đã kể với tôi về chuyện đó.
– Có vẻ như ông Henry đã kể cho anh quá nhiều thì phải.
– Tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao ông có thể hiểu về cô chỉ trong một tuần.
– Ông ấy cho tôi uống rượu. Tôi đã nói ra mà.
– Người đàn ông mà tôi gặp đi cùng cô tuần trước, trong vườn nhà cô. Đấy có phải chồng cũ của cô không?
Cô gật đầu:
– Richard đấy.
– Hình như đó không phải một cuộc nói chuyện thân thiện giữa những người bạn.
Cô ngồi sụp xuống ghế của mình:
– Tôi không chắc rằng những cặp đôi đã li hôn có thể trở thành bạn bè.
– Điều đó có thể mà.
– Anh đang nói bằng kinh nghiệm bản thân ư?
– Tôi chưa từng kết hôn. Nhưng tôi nghĩ rằng hai người đã từng yêu nhau luôn có một điều gì đó ràng buộc. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
– Ồ, điều đó nghe có vẻ hay đấy nhỉ? Tình yêu bất diệt.
– Cô không tin vào điều đó ư?
– Có thể là bảy năm trước tôi đã tin như vậy, khi tôi kết hôn. Bây giờ thì tôi nghĩ rằng ông Henry đã có một suy nghĩ đúng đắn. Ở một mình và sưu tập rượu. – Hoặc là nuôi một con chó.
– Hoặc chăm sóc một khu vườn?
Cô đặt lá thư mà cô vừa đọc xuống và nhìn về phía anh:
– Đúng thế, chăm sóc một khu vườn. Tốt hơn hết là nhìn cái gì đó cứ lớn dần lên mà không biến mất hay chết đi.
Tom ngả người về phía sau ghế của mình.
– Cô biết không, tôi có một cảm giác lạ lùng chưa từng có khi tôi gặp cô.
– Ý anh là sao?
– Tôi cảm thấy cứ như thể chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi.
– Chúng ta đã gặp nhau rồi đó thôi. Trong vườn nhà tôi.
– Không, trước đó cơ. Tôi thề đấy, tôi nhớ là đã gặp em rồi.
Cô nhìn những ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt anh. Một người đàn ông hấp dẫn như anh ư? Ồ, nếu vậy thì em phải nhớ chứ.
Anh nhìn chồng giấy tờ:
– Chà, tôi cho rằng tôi phải giúp em thôi, không nên làm em xao lãng như thế. – Anh lôi mấy tờ giấy ở trên đỉnh xuống. – Em nói rằng chúng ta đang tìm kiếm bất kì thứ gì có liên quan đến Rose Connolli phải không?
– Anh tìm đi. Bà là một phần của gia đình anh đấy, Tom ạ.
– Em nghĩ rằng bộ hài cốt của bà nằm trong vườn nhà em ư?
– Em chỉ biết tên của bà bất ngờ xuất hiện trong những bức thư được gửi tới từ Oliver Wendell Holmes. Cho một cô gái Ailen đáng thương, bà đã để lại khá nhiều ấn tượng với ông ta.
Anh ngồi xuống và bắt đầu đọc. Ở ngoài kia, gió đang thổi dần mạnh thêm, những cơn sóng biển vỗ mạnh vào bờ đá. Trong lò sưởi, một cơn gió khiến ngọn lửa bập bùng.
Chiếc ghế của Tom bất ngờ phát ra tiếng cọt kẹt khi anh đưa nó về phía trước.
– Julia!
– Sao?
– Có phải Oliver Wendell Holmes chỉ ghi tên viết tắt của mình trên các lá thư không?
Cô nhìn chăm chú vào tờ giấy mà anh chuyển cho cô:
– Ôi, Chúa ơi. – Cô nói. – Chúng ta phải nói với ông Henry thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!