“Phu quân, ngài về rồi ư~”
“Ừ.” Tầm Lại đáp đơn giản một tiếng, rồi đi về phía Thịnh Lộ Yên.
Thấy Thịnh Lộ Yên đang xoa cổ, hắn hỏi một câu: “Mệt không?”
Những năm qua, trừ một vài người bên cạnh thì nào có ai quan tâm tới nàng. Phụ thân không vì Nhị muội mà mà tới quở mắng nàng đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện tới quan tâm nàng. Sự quan tâm của Liễu Thị… có lẽ là quan tâm bao giờ nàng đi chầu ngài Diêm Vương.
Thịnh Lộ Yên vốn muốn nói vẫn ổn, nhưng khi trông thấy ánh mắt lo lắng của Tầm Lại, nàng không hiểu sao mình lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Mệt.”
Nói xong, nàng ôm lấy eo Tầm Lại. Gần đây nàng rất thích ôm hắn, mỗi lần ôm nàng đều cảm thấy trên người hắn có một mùi hương không sao diễn tả được, khiến nàng rất yên lòng.
Tầm Lại đưa tay xoa tóc Thịnh Lộ Yên.
“Cần ta giúp không?” Tầm Lại hỏi.
Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, ngửa đầu nhìn hắn. Nàng quả thực không ngờ Tầm Lại sẽ chủ động đề nghị giúp đỡ, điều này khiến nàng vô cùng bất ngờ. Tuy nhiên, nếu hắn muốn mượn cơ hội này để đối phó phụ thân nàng, thật ra cũng là việc hợp tình hợp lý.
“Không cần đâu.” Thịnh Lộ Yên từ chối hắn: “Chuyện này ngài không cần nhúng tay vào.”
Tầm Lại đã giúp nàng rất nhiều rồi. Mặc dù thực lực của Trịnh gia không bằng hầu phủ, nhưng để họ ra mặt vì chuyện này mới là thích hợp nhất, dẫu có là hầu phủ cũng chẳng làm gì được họ, bởi lẽ văn tự bán thân của Hồng nhi đang ở trong tay Trịnh gia nên họ có quyền làm như thế.
“Ừ, nếu cần thì nàng cứ nói với ta.”
“Dạ, đa tạ phu quân.”
Kể cả có cần hay không cần thì nàng cũng rất cảm kích tấm lòng này của Tầm Lại. So với bộ dạng lạnh lùng trước đây của hắn thì hắn của lúc này còn tốt hơn nhiều.(?)
Đêm nằm trên giường, Thịnh Lộ Yên chủ động nhích lại gần, đưa tay vòng qua eo của Tầm Lại, ám thị hết sức tình tứ.
Mọi khi loại việc này chủ yếu đều do Tầm Lại chủ động, Thịnh Lộ Yên cùng lắm là khiêu khích một chút, nhưng sẽ không ám thị gì cả. Nhưng lần này nàng lại hiếm khi chủ động một lần. Tầm Lại làm sao chịu nổi kích thích này, hắn đương nhiên sẽ nhiệt tình đáp lại nàng. Đêm nay thế mà lại hài hòa hơn ngày trước rất nhiều. Lúc kết thúc, Thịnh Lộ Yên cảm thấy toàn thân rất dễ chịu.
Sáng hôm sau, Tôn ma ma đã đến đây từ rất sớm.
Lúc chải tóc cho Thịnh Lộ Yên, bà cúi đầu liếc nhìn cần cổ của Thịnh Lộ Yên và than thở một câu: “Hôm qua đại nhân không thô bạo nữa rồi.”
Thịnh Lộ Yên nghe Tôn ma ma nói bèn nhìn mình trong gương đồng, mặt và cổ đều đỏ bừng lên.
Bảo sao tối qua nàng cảm thấy rất dễ chịu, hôm qua Tầm Lại thật sự không còn không biết chừng mực như khi trước nữa, chí ít trên cổ nàng đã không còn thấy gì nữa.
“Chúng ta có thể ít dùng phấn hơn rồi.” Tôn ma ma nói tiếp.
Thịnh Lộ Yên xấu hổ không thôi, nói giúp Tầm Lại một câu: “Đâu phải không có tiền, chút phấn này chẳng đáng bao nhiêu.”
Tôn ma ma thấy phu nhân nhà mình bảo vệ đại nhân, bèn nói: “Chẳng phải lão nô đang thương phu nhân ư.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Tôn ma ma đã chải tóc của Thịnh Lộ Yên xong.
“Bây giờ tình cảm của người và đại nhân đang ngày càng tốt, đại nhân cũng biết thương người. Đợi xong chuyện của Hồng nhi thì người với đại nhân sinh một đứa con đi, vầy mới viên mãn chứ.” Tôn ma ma cảm khái.
Thịnh Lộ Yên: …
Hối viên phòng xong bắt đầu hối con cái sao?!
Chỉ có điều, nàng phải sinh con với Tầm Lại thật sao? Nếu sinh con rồi, không biết đứa nhỏ sẽ giống hắn hơn, hay giống nàng hơn. Vừa nghĩ đến một phiên bản thu nhỏ của Tầm Lại với khuôn mặt nghiêm nghị, Thịnh Lộ Yên phì cười, bộ dạng đó trông cũng dễ thương lắm.
“Tốt nhất là sinh một bé trai.” Tôn ma ma nói.
“Ma ma ma cũng trọng nam khinh nữ sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
“Cũng không phải vậy, lão nô cảm thấy sinh một bé trai trước, sau này nó có thể chăm sóc tốt cho đám đệ đệ muội muội.”
Đám…. đệ đệ, muội muội.
Vậy nàng phải sinh bao nhiêu đứa đây? Một đứa còn chưa thấy đâu mà ma ma đã bắt đầu nghĩ xa xôi vậy rồi.
“Khụ, ma ma à, con đói rồi, người đi xem phòng bếp đã được cơm hay chưa.” Thịnh Lộ Yên kịp thời kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Ôi, vâng, lão nô đi ngay.”
Cơm nước xong xuôi, tin bên ngoài cũng truyền vào trong phủ.
Hiện giờ Trịnh gia đã tung tin ra, nói rằng cô nương nhà mình chết không rõ nguyên do. Bọn họ không chỉ muốn tra rõ nguyên nhân cái chết của nha hoàn Hồng nhi, mà còn yêu cầu tra rõ nguyên nhân chết của Trịnh Thị, phu nhân Thịnh Lăng hầu.
Mọi chuyện đều đang nằm trong kế hoạch của Thịnh Lộ Yên.
Trước đây Thiệu thái y từng nói với nàng rằng, có một số người sau khi chết vì trúng độc xương cốt sẽ không đổi màu, nhưng có một số loại độc sẽ khiến xương cốt biến thành màu đen. Theo nghiên cứu của ông, loại độc Liễu Thị dùng sẽ khiến xương cốt đổi sang màu đen. Cũng tức là, xương cốt của mẫu thân nàng rất có khả năng là màu đen.
Mặc dù nàng đã sớm biết điều này, nhưng chưa bao giờ muốn dùng đến nó. Dù sao đó cũng là mẫu thân của nàng, làm vậy là bất kính với mẫu thân nên nàng không muốn tùy tiện làm như vậy. Hơn nữa, dẫu có làm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đến cả bản thân nàng trúng độc mà phụ thân còn không tin rằng độc là do Liễu Thị hạ, huống chi là mẫu thân đã qua đời nhiều năm.
Nhưng nay đã khác rồi.
Có Hồng nhi bị diệt khẩu, lại có cái chết do bị trúng độc của mẫu thân, mọi việc đều có mối liên hệ với nhau, người đã hại mẫu thân nàng thì đừng hòng trốn thoát!
Chuyện này làm lớn đến độ không cần Tầm Lại nói mà Hoàng Thượng đã biết rõ cả rồi.
Vì thế, sau khi kết thúc buổi chầu ngài bèn gọi Thịnh Lăng hầu đến để hỏi vài câu.
Khi Thịnh Lăng hầu về phủ thì sắc mặt vô cùng sa sầm.
Chuyện lần trước còn chưa xong, hiện giờ lại xảy ra thêm chuyện này nữa.
Trịnh gia thật đúng là không biết điều, Trịnh Thị rõ ràng là tự chết vì bệnh, vậy mà bọn họ còn dám hoài nghi nàng ta chết vì bị hầu phủ bọn ông đầu độc. Tại sao bọn ông phải đầu độc nàng ta? Ông còn chưa trách Trịnh gia giấu giếm bệnh tình của Trịnh Thị thì thôi, thế mà bọn họ lại đến trách ông, nào có cái lý này!
Muốn khai quan nghiệm thi ư, nằm mơ! Trừ phi ông chết, nếu không thì khỏi nghĩ đến việc tới nghĩa địa của hầu phủ bọn ông để nghiệm thi.
Thế nhưng, lúc ngồi trong kiệu nhắm mắt nghỉ ngơi, toàn bộ sự việc lại hiện ra trong đầu ông.
Suy cho cùng, tất cả những việc này đều do Liễu Thị gây nên.
Chuyện lần trước là như thế, chuyện hiện giờ cũng là như thế. Vừa nghĩ đến Liễu Thị là cảm xúc của ông lại vô cùng phức tạp. Ban đầu ông cho rằng lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nào ngờ Liễu Thị thật sự là người như thế.
Sỡ dĩ mấy ngày trước ông đánh tiếng với Phạm phủ doãn là vì Liễu Thị dù sao vẫn là người của hầu phủ bọn ông, lại là mẫu thân của hai đứa con ông, cho dù ông đã lạnh lòng với bà ta thì cũng phải bảo toàn danh tiếng của hầu phủ.
Chỉ là, nghĩ đến Trịnh gia làm đáy lòng ông chợt sinh ra một chút dao động.
Lẽ nào năm đó Trịnh Thị không phải tăng xông mà chết, mà là bị Liễu Thị đầu độc chết?
Những lời như vậy hình như ông đã từng nghe trưởng nữ nói, con bé nói rằng Liễu Thị đã hại chết mẫu thân mình, cũng đầu độc cả con bé.
Nhớ đến những việc này làm cho Thịnh Lăng hầu bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Không, không, không thể nào, Liễu Thị không phải người như thế.
Bản thân Thịnh Lăng hầu tự chối bỏ suy nghĩ của mình.
Đối với những thế gia quý tộc như bọn họ, chẳng có bàn tay của đương gia chủ mẫu nhà nào mà sạch sẽ. Tính mạng của rất nhiều nô tài đều ở trong tay bọn họ, đặc biệt là trong hậu trạch, những di nương thứ tử càng bị dày đọa nhiều.
(*) Trong cổ đại TQ, di nương vợ lẽ đều là nô tài, không được coi là chủ tử, và đồng thời con của họ sinh ra cũng không được coi là chủ tử chân chính.
Nhưng Liễu Thị là phu nhân của hầu phủ, Yên nhi lại là Đích trưởng nữ của ông, Liễu Thị không dám, và bà ta cũng không đến mức ác độc như thế.
Thịnh Lăng hầu nhanh chóng nghĩ về cảnh tượng khi ông gặp Liễu Thị lần đầu tiên, nghĩ về những điều nhỏ nhặt trong suốt nhiều năm chung sống của bọn họ, và từ từ bình tĩnh lại.
Liễu Thị làm mọi thứ đều vì ông. Ám sát bà đỡ và lang trung là vì ông, giết Hồng nhi có lẽ cũng là vì ông. Tuy rằng bà ấy không hề lương thiện yếu đuối như ông tưởng, nhưng ông cũng không nên nghi ngờ bà ấy.
Sau khi Liễu Thị nghe tin Trịnh gia muốn khai quan nghiệm thi, trái tim bà ta không lúc nào yên tĩnh nổi.
Và bên tai bà ta còn có một âm thanh nữa.
“Phu nhân, người cứu nam nhân nhà ta đi, cứ như vậy thì hắn sẽ chết mất.” Vương ma ma quỳ xuống đất cầu xin Liễu Thị.
Lúc này Liễu Thị đang dồn hết tâm trí lên chuyện của Trịnh Thị, nào có thời gian để ý đến Vương ma ma.
“Ta đã nói rồi, chuyện của bà ta chắc chắn sẽ giúp, và cũng sẽ cứu Lưu quản sự ra.”
“Nhưng nay Hoàng thượng đã biết việc này rồi, nên cứu thế nào đây.”
“Còn có hầu gia đây thây, bà sợ cái gì? Chúng ta làm thế là vì muốn tốt cho hầu gia.”
Vương ma ma nghe được lời này thì suy nghĩ một lát, rồi từ từ bình tĩnh lại. Đúng, suy cho cùng, nam nhân của bà làm chuyện này cũng vì muốn tốt cho hầu gia, hầu gia sẽ không bỏ mặc hắn đâu.
“Hơn nữa, Trịnh gia không quyền không thế, có gì mà phải sợ?” Không biết Liễu Thị đang an ủi Vương ma ma hay đang an ủi bản thân bà ta.
Thịnh Lăng hầu và Liễu Thị đều không ngờ rằng những việc tiếp theo đều vượt qua dự liệu của bọn họ.
Buổi chiều, Tầm Lại sai người nhắn cho Thịnh Lộ Yên một tin, nói rằng Đại Thanh bị bệnh, bắt đầu ói máu.
Thịnh Lộ Yên không ngờ Tầm Lại sẽ theo dõi Đại Thanh. Hiện nay nàng đã có Trịnh gia, cũng không cần dùng đến Đại Thanh nữa, nên nàng không cho người theo dõi hắn. Trước đó nàng đã biết Đại Thanh bị bệnh, cũng cho người mời đại phu đến khám cho hắn, đại phu nói rằng đây chỉ là phong hàn bình thường và kê cho hắn vài thang thuốc.
Nhưng mà Đại Thanh bắt đầu ói máu ư?
Phong hàn….ói máu….mắt Thịnh Lộ Yên hơi trừng to. Sao chứng bệnh này giống hệt lúc nàng mới bị bệnh thế?
Thịnh Lộ Yên lập tức kinh hoảng, bảo Tôn ma ma đi mời Thiệu viện sử đến.
Đợi Thiệu viện sử tới, họ cùng nhau đến nhà Đại Thanh.
“Thế nào ạ?” Thịnh Lộ Yên cẳng thẳng hỏi.
Trên mặt của Thiệu viện sử có vẻ nghiêm túc hiếm thấy, ông nói: “Giống y như bệnh của cháu, đều trúng độc như nhau.”
Sau đó, Thiệu viện sử lại phát hiện ra thuốc còn sót lại có trong điểm tâm ở phòng hắn.
“Ai cho ngươi điểm tâm này?”
Người theo dõi hắn nói: “Hôm đó lúc hắn mua rượu, người bán hàng rong đã cho hắn.”
“Tìm người này đi.”
“Vâng thưa phu nhân.”
“Thật sự là độc phụ!” (*) Thiệu viện sử nói với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng vô cùng căm tức Liễu Thị.
(*) Ðàn bà con gái đã lấy chồng gọi là phụ.
Mặc dù vẫn chưa tra ra, nhưng người vừa có động cơ giết người vừa có thuốc độc thì chỉ có Liễu Thị mà thôi.
Thịnh Lộ Yên nhìn chỗ độc còn sót lại mà nghĩ, Liễu Thị quả nhiên có nhiều thủ đoạn. Nếu Đại Thanh chết rồi, vụ án này có thể được hủy bỏ một cách hợp lý.
May mà văn tự bán thân của Hồng nhi ở trong tay nàng nên nàng đã đi tìm Trịnh gia. Nếu không thì khi Đại Thanh chết, Liễu Thị kiểu gì cũng thoát được một kiếp.
“Người yên tâm, lần này bà ta đừng mong trở mình nữa!” Thịnh Lộ Yên kiên quyết nói.
Năng lực phá án của người bên cạnh Tầm Lại rất tốt, sáng ngày hôm sau đã tới bẩm báo.
Kẻ bán hàng rong kia đã bị tóm, điểm tâm là Vương ma ma của hầu phủ cho.
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên mỉm cười.
Có lẽ Liễu Thị sợ mình chết chậm quá, nên mới tặng bằng chứng cho bọn nàng. Có chứng cứ này thì mọi chuyện đều dễ xử lý hơn.
Thịnh Lộ Yên cho mời Phùng Thị đến đây bàn bạc một phen, rồi lại lấy cớ cơ thể không thoải mái để mời Thiệu viện sử tới phủ.
Đêm đó, Thịnh Lộ Yên nói kế hoạch của mình cho Tầm Lại.
Ngày mai nàng muốn để Đại Thanh đi tố cáo Vương Thị, đồng thời cũng để Trịnh phủ lần nữa ép Phạm phủ doãn đi khai quan nghiệm thi.
Tầm Lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ để Đại Thanh đi tố cáo Vương ma ma trước, tạm hoãn chuyện khai quan nghiệm thi lại.”
Thịnh Lộ Yên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe theo đề nghĩ của Tầm Lại.
Tóm lại, chỉ cần định được tội của Vương ma ma thì những việc phía sau sẽ càng dễ làm hơn.
Trên thực tế, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì nàng thực sự không muốn mở quan tài của mẫu thân. Hơn nữa, chuyện này phải được phụ thân cho phép nên sẽ càng khó hơn. Trừ khi phụ thân đồng ý vì một số lý do gì đó, nếu không sẽ rất khó làm.
Một ngày sau, sức khỏe của Đại Thanh đã khá hơn và có thể đến công đường, trước đó hắn quả thực đã bị mua chuộc bởi tiền tài, nhưng nay cũng đã biết phải còn mạng thì mới tiêu được tiền. Hiện giờ người ta đã muốn giết hắn, hắn không thể cứ sống như vậy nữa.
Bằng chứng vô cùng xác thực, lại có Hoàng thượng và Trịnh phủ tạo áp lực nên Phạm phủ doãn đành sai người đến hầu phủ bắt người.
Song, bởi vì việc này có tầm quan trọng nên Hộ Kinh tư cũng tham gia vào.
Nếu người của phủ nha tới có lẽ còn có thể cho bọn họ một chút cơ hội, nhưng bây giờ người tới lại là Hộ Kinh tư, bọn họ sẽ không chừa cho phủ Thịnh Lăng hầu chút thể diện nào. Nhân lúc Thịnh Lăng hầu không có nhà, họ đến phủ dẫn Vương ma ma đi, làm cho Liễu Thị không kịp thương nghị đối sách với Vương ma ma.
Mặc dù Vương ma ma liên tục ngụy biện trên công đường, nhưng bằng chứng đã thuyết phục đến mức bà ta không thể chối cãi được nữa.
Thịnh Lộ Yên hay chuyện thì suy tư hồi lâu, rồi mới phân phó Tôn ma ma vài câu.
Hiện giờ Vương ma ma đã bị bắt, người sốt ruột nhất bây giờ chắc hẳn là Liễu Thị. Nếu dựa vào tính cách của Liễu Thị, nhất định bà ta lại muốn diệt khẩu. Nhưng người này là Vương ma ma, người hầu thân cận nhất của bà ta. Vả lại, bên cạnh Liễu Thị cũng không còn ai có thể dùng được nữa. Cho nên, Thịnh Lộ Yên không thể phán đoán được rốt cuộc Liễu Thị sẽ làm thế nào.
Nếu đã không thể phán đoán, vậy chỉ đành làm tốt công tác chuẩn bị cho hai loại tình huống.
Vương ma ma một mực không chịu thừa nhận việc này là do mình làm, dù đã có bằng chứng và nhân chứng thì bà ta vẫn khăng khăng không nhận. Còn người phía sau kia, bà ta càng không nhắc đến một từ. Dẫu mọi người đều biết nhưng bà ta vẫn không chịu nói.
Tối đó, lúc bà ta đang tựa vào cạnh tường để nghỉ ngơi, thì nghe thấy ngục tốt bên ngoài bắt đầu trò chuyện.
“Huynh đệ, bên trong nhốt người nào vậy?”
“Bà tử của phủ Thịnh Lăng hầu.”
“Ối chao~ là bà ta à, nói ra cũng thật đáng thương, chẳng phải mấy ngày trước nam nhân của bà ta vừa bị bắt vì tội giết người hay sao, giờ lại đến lượt bà ta bị bắt vì tội giết người rồi.”
“Chả thế còn gì. Cơ mà để mà nói ấy, hai người này cũng là trung bộ đấy, bất luận thế nào cũng không chịu khai ra ai là người giật dây phía sau.”
“Ha, bà ta không nói lẽ nào người khác không biết sao? Bà ta làm thế là coi mọi người như tên ngốc rồi.”
“Đúng thế, hai người này đều là hạ nhân bên cạnh một di nương của phủ Thịnh Lăng hầu, không phải di nương đó sai khiến thì còn là ai chứ!?”
“Không sai, giờ Thánh thượng đã biết chuyện này, cho dù bà ta không nói cũng chẳng sao cả, mấy ngày nữa đôi phu thê này được đưa tới Hộ Kinh tư rồi, thủ đoạn ở trong đó không phải là thứ mà một người bình thường có thể chịu đựng được đâu.”
“Ta nghe nói Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư là nữ tế của hầu phủ?”
“Đúng vậy, người này có thù oán với nhạc phụ Thịnh Lăng hầu của mình! Hơn nữa, ta còn nghe nói những chuyện này đều do vị nữ tế và nữ nhi của ông ta làm ra.”
“Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu á? Nàng ta có liên quan tới chuyện này ư?”
“Đương nhiên là có liên quan! Ta nghe nói những việc này đều do nàng ta làm đấy.”
“Theo lý mà nói thì nàng ta xuất thân hầu phủ, không nên làm những việc gây bất lợi cho hầu phủ mới đúng chứ.”
“Nhưng mà di nương kia hại chết mẫu thân nàng, lại còn đầu độc nhằm dồn nàng vào chỗ chết, lần này nàng hẳn là muốn trả thù rồi! E rằng đôi phu thê này sẽ rất khó sống sót trong đại lao của Hộ Kinh tư. Mà chủ tử của bà ta sẽ không thương xót bà ta đâu, nói không chừng còn phái người đến giết người diệt khẩu ý chứ, dẫu sao chỉ có người chết mới không nói ra bí mật thôi.”
“Vậy thì mấy ngày nay chúng ta phải canh chừng cho tốt, kẻo bà ta chết rồi lại làm liên lụy đến huynh đệ chúng ta.”
“Ngươi nói đúng.”
Nói xong, hai người bắt đầu uống rượu.
Vương ma ma nghe những lời bên ngoài xong, khuôn mặt để lộ vẻ hoảng loạn.
Hóa ra tất cả những việc này đều là Đại cô nương làm thật.
Đại cô nương chắc chắn rất hận phu nhân và cũng sẽ không tha cho bà.
Bà ta chợt nhớ tới thái độ lấy lệ của phu nhân khi bà cầu xin phu nhân vào khoảng thời gian trước.
Phu nhân sẽ không vứt bỏ bà thật chứ… Nếu như thế thật thì bà nên làm thế nào mới tốt đây.
Bấy giờ Vương ma ma đã bắt đầu hoang mang, song, bà ta không ý thức được rằng, làm thế nào mà một tên cai ngục lại có thể biết về một vấn đề quan trọng như vậy.
Sau ba tuần rượu, hai tên nha dịch bên ngoài lại tám tiếp.
“Nghe nói trong nhà bà tử này còn có một nhi tử đang đi học và một nữ nhi chưa xuất giá, xảy ra chuyện lớn thế này thì tiền đồ của hai đứa con kiểu gì cũng bị làm hỏng.”
“Đó chỉ là thứ yếu thôi, nếu Liễu di nương kia mà đẩy hết những việc này cho hai người họ, thì với tội danh giết hại hầu phu nhân kia, e rằng hai người này sẽ bị chu di cửu tộc ấy chứ.”
Vương ma ma càng thêm sợ hãi.
Vài ngày sau đó, hai tên nha dịch toàn nói đến chuyện người hầu nhà nào đó bị bắt rồi chủ tử giết bọn họ để diệt khẩu, còn không thì là chuyện chủ tử nhà nào đó phạm lỗi rồi đổ hết tội cho nô tài, khiến gia đình nô tài đó đều mất mạng.
Vương ma ma ở trong ngục đợi mấy ngày mà vẫn không thấy Liễu Thị đến cứu mình, và dần dần, bà cuối cùng đã hiểu ra rằng đời này của bà có thể đã xong thật rồi. Người mà bà vẫn luôn dựa vào lại không cứu được bà. Đã thế hôm sau phải mở công đường xử án rồi.
Trong nỗi thấp thỏm lo âu, Vương ma ma nhận được một mảnh giấy mà Liễu Thị nhờ người chuyển cho bà.
“Ma ma nhận chuyện này, ta sẽ chăm sóc đôi nhi nữ giúp bà.”
Tôn ma ma nhìn mảnh giấy mà lập tức nhớ đến những lời cai ngục nói mấy ngày gần đây, vì thế bà càng sợ hãi hơn.
Bà ta cân nhắc lợi hại, và đưa ra quyết định ở trong lòng.
Khi Thịnh Lộ Yên nghe nói Vương ma ma muốn gặp nàng thì trong lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Trước khi đến phủ nha, nàng đi đến hầu phủ trước.
Buổi tối cùng ngày, Thịnh Lộ Yên xuất hiện trong nhà lao của phủ nha.
“Ma ma tìm ta có việc gì?”
“Đại cô nương đã hiểu thì khỏi phải vờ hồ đồ nữa.”
Thịnh Lộ Yên cười.
“Ta có thể làm chứng cho Đại cô nương, nói ra những chuyện mà Liễu di nương đã làm năm đó, chỉ xin Đại cô nương có thể cứu ta một mạng, bảo vệ nhi nữ của ta!”
Giờ phút này, bà thà tin Thịnh Lộ Yên còn hơn tin vào chủ tử của mình. Cho nên, nếu đúng như cai ngục nói, những việc này đều là do Đại cô nương làm thì đủ để thấy được rằng Đại cô nương không giống như những gì mà bọn họ biết, thay vào đó, nàng ta là một người tàn nhẫn. Nhưng tương tự, nếu nhìn từ kết cục của Cao bà tử và nhi tử của bà ta thì cũng có thể nhìn ra được, người mà Đại cô nương nhắm tới chính là Liễu di nương, và sẽ không làm liên lụy đến đám hạ nhân bọn họ, thậm chí còn thực hiện lời hứa chăm sóc con cái của bọn họ.
Còn về Liễu di nương… sợ cũng không thể đấu lại Đại cô nương được, dẫu sao năm đó Trịnh Thị thật sự bị trúng độc, một khi khai quan nghiệm thi thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ, đến lúc đó, chưa chắc hầu gia còn bảo vệ nàng ta.
“Được! Ta đồng ý với bà.” Thịnh Lộ Yên đáp.
Nói cho cùng, Vương ma ma cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Liễu Thị, vả lại Đại Thanh đã được cứu sống rồi. Còn đôi nhi nữ của bà ta, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ trả thù bọn họ cả. Dù sao mọi chuyện cũng không liên quan tới bọn họ.
Tôn ma ma thấy Thịnh Lộ Yên đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà, bà phải nói với ta một chuyện trước. Rốt cuộc năm đó mẫu thân của ta làm sao mà chết?.” Thịnh Lộ Yên nói.
Vương ma ma biết Thịnh Lộ Yên nhất định sẽ hỏi chuyện này, nên trước đó cũng suy nghĩ kĩ càng rồi. Ngay sau đó, bà ta từ từ kể lại chuyện năm đó.
“Lúc Liễu di nương theo Trưởng tỷ đến hầu phủ làm khách đã hạ độc phu nhân, loại độc này khiến cơ thể phu nhân càng ngày càng suy yếu. Mà loại độc này còn kị nhất là nổi giận.”
Lời vừa dứt, Thịnh Lộ Yên nghe thấy chỗ quẹo có chút tiếng động, nàng liếc nhìn cái bóng kia một cái.
Vương ma ma đang mải nghĩ về chuyện năm đó nên không hề chú ý đến điều khác thường này.
“Hôm đó, Liễu di nương lại đến hầu phủ. Lần này nàng ta không đi theo Trưởng tỷ mà đến một mình. Người của hầu phủ nhận ra nàng ta, nên cho nàng ta vào. Tuy nhiên, nàng ta không đến để tìm hầu phu nhân mà là hầu gia…”
Nói đến đây, Vương ma ma ngừng một chút.
Trên mặt Thịnh Lộ Yên sớm đã chẳng còn nụ cười, nàng nhìn chòng chọc Vương ma ma mà không hề chớp mắt.
“Nói tiếp đi!” Thịnh Lộ Yên lạnh lùng nói.
Vương ma ma sợ đến nỗi run lên cầm cập, mím môi, kiên trì nói đến cùng.
“Đây cũng không phải lần đầu tiên Liễu Thị tìm riêng hầu gia, hôm đầu tiên đến hầu phủ cùng Đại cô nương nàng ta đã gặp hầu gia rồi, sau đó hai người cũng gặp nhau ở khác. Sau khi quen dần, Liễu di nương nhân cơ hội chuốc say hầu gia, rồi hai người làm chuyện phu thê. Vào lần đầu tiên Liễu di nương một đến phủ tìm hầu gia, hai người đã làm chuyện mây mưa ở trong phủ. Nàng ta còn bảo… còn bảo….”
Vương ma ma có hơi do dự.
“Nói!” Thịnh Lộ Yên quát lớn.
Vương ma ma sợ đến mức run lẩy bẩy, vội vàng quỳ trên đất: “Đại cô nương, lão nô chỉ làm theo mệnh lệnh của Liễu di nương thôi.”
“Bà ta bảo bà đi làm gì?” Thịnh Lộ Yên thay Vương ma ma bổ sung một chút.
“Nàng ta bảo…. nàng ta bảo lão nô đi tìm người của hầu phủ, cố ý dẫn hầu phu nhân đến xem nàng ta cùng hầu gia làm loại chuyện kia. Hầu phu nhân vô cùng giận dữ, nôn ra máu rồi chết ngất ngay tại chỗ, không còn tỉnh lại nữa.”