Gia Luật Ngạn vừa tức vừa buồn cười, véo mặt nàng nghiến răng nói: “Chẳng phải là nuôi chim sao, chim ưng.” Hiện giờ nàng mạnh mẽ như một con chim ưng, thật sự khiến hắn vừa yêu vừa hận, nhưng lại bất lực không làm gì được nàng.
“Thôi vậy, có còn hơn không.” Mộ Dung Tuyết bày vẻ mặt vô cùng xem thường, “miễn cưỡng” đón lấy quả trứng từ tay hắn, đứng dậy cáo lui.
Gia Luật Ngạn với theo một câu: “Trẫm luộc trứng cho nàng, nàng cũng phải nấu trà cho Trẫm, vậy mới công bằng hợp lý.” Nói là phạt làm cung nữ một ngày, nhưng còn chưa hết ngày đã muốn trốn rồi, đương nhiên hắn không nỡ thả nàng đi.
“Nấu trà à?” Mộ Dung Tuyết đảo mắt, cười cười, “Được, chút nữa thần thiếp sẽ mang đến cho Hoàng thượng.”
Mộ Dung Tuyết điềm nhiên trở về Ý Đức cung, Đinh Hương, Bội Lan đều thở phào, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng không trừng phạt Nương nương đó chứ?”
Mộ Dung Tuyết nói : “Phạt ta làm cung nữ Ngự thư phòng một ngày.”
Đinh Hương, Bội Lan nghe thấy trừng phạt này đều không nhịn được cười.
“Đây rõ ràng là Hoàng thượng mượn cớ để tiểu thư ở bên cạnh mình thôi.”
“Chỉ phạt một ngày quá ít rồi.”
“Các muội còn dám cười ta, chân ta mỏi hết rồi đây nè.” Mộ Dung Tuyết buột miệng, nói xong lại hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Cũng may Đinh Hương, Bội Lan tưởng nàng đứng mỏi chân, không nghĩ gì khác, chỉ kỳ lạ là tại sao khi không mặt nàng lại đỏ bừng.
“Vậy tiểu thư đi tắm nước nóng thư giãn gân cốt nhé?” Nói xong, Đinh Hương lập tức dặn cung nữ đi chuẩn bị nước nóng.
Mộ Dung Tuyết ngâm trong bồn tắm gần nửa canh giờ, lúc này mới cảm thấy cơ thể phục hồi được chút nguyên khí. Nhìn những vết đỏ trên người, còn có dấu răng ở mặt trong đùi, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, lòng bật ra một từ, “Cầm thú”, nghĩ lại vẫn chưa hả giận, sau đó thêm hai chữ “không bằng”.
Dùng bữa tối xong, Gia Luật Ngạn ở Ngự thư phòng chờ Mộ Dung Tuyết mang trà đến. Chờ hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng chờ được Mộ Dung Tuyết đủng đỉnh xuất hiện. Nàng thay một bộ cung trang xanh lục, vừa nhìn đã biết là mới tắm rửa xong, trên người có hương thơm nhàn nhạt, hệt như một cành hoa lan duyên dáng yêu kiều, thanh nhã động lòng, hương thơm lan tỏa, lòng Gia Luật Ngạn lại thấy hơi ngứa ngáy. Hắn đã nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, có thể tái chiến, chỉ e nàng vẫn chưa được.
Mộ Dung Tuyết mở hộp thức ăn gỗ mun trong tay, bưng ra một ly trà nóng hổi. “Mời hoàng thượng dùng.”
Gia Luật Ngạn cúi mắt nhìn, trong ly sứ ngọc trắng là nước trà đen thẫm như mực, nhưng lại có hương thơm nồng đậm nhức mũi, hắn uống trà vô số, nhưng chưa từng thấy loại trà này, cũng chưa từng ngửi mùi hương này.
“Đây là trà gì?”
Mộ Dung Tuyết không đáp, chỉ nhếch môi cười, “Hoàng thượng nếm thử là biết.”
Gia Luật Ngạn nhìn đôi tay ngọc thon thon như hành non mùa xuân, đôi mắt như tranh vẽ, đôi môi như cười như không, cảm thấy dù đây là một ly rượu độc chỉ e mình cũng khó lòng kháng cự.
Hắn hứng chí bừng bừng nếm một ngụm, đắng đến mức suýt phun ra ngoài.
“Ngon không?” Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhìn hắn, trong mắt không giấu nổi ý đùa bỡn cợt.
Gia Luật Ngạn vốn muốn nói thật, nhưng vừa nghĩ đến nha đầu này rất thích ghi thù, nếu mình dám nói không ngon, lần sau không biết lại chờ tính sổ với mình lúc nào, vậy là hắn dối lòng gật đầu.
Mộ Dung Tuyết lập tức nói: “Vậy thì tốt, sau này thiếp sẽ nấu loại trà này cho Hoàng thượng.”
Sắc mặt Gia Luật Ngạn cứng lại, lập tức nói, “Trẫm vẫn thích vị trà lúc trước nàng nấu hơn.”
Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: “Hoàng thượng có điều không biết, loại trà này rất quý hiếm, là quả của một loại cây ở hải ngoại, bị con chồn ăn vào, sau đó bài tiết ra, đem nghiền thành bột.”
Vừa dứt lời, Gia Luật Ngạn xưa nay mắc bệnh sạch sẽ liền nôn khan, hận không thể đem ruột mình ra tẩy rửa. Không ngờ lại là quả nhặt ra từ phân chồn…
Mộ Dung Tuyết “ân cần” hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”
Gia Luật Ngạn hung dữ kéo nàng vào lòng, véo mặt nàng nói: “Nàng cố ý phải không?”
Mộ Dung Tuyết ngây thơ chớp mắt: “Trà này có thể làm tinh thần hưng phấn, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, quốc sự bận rộn, thần thiếp cảm thấy loại trà này là thích hợp nhất.”
“Nàng cố ý chọc tức ta phải không?”
“Thần thiếp không dám.”
“Ta thấy không có gì nàng không dám hết.”
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Vậy thì chưa chắc. Ví dụ như thần thiếp muốn thả những nữ nhân ở Hồng n tự về nhà, Hoàng thượng chịu không?”
Gia Luật Ngạn im lặng trong chốc lát rồi nói, “Chuyện này đã có quy tắc từ lâu, lại liên quan đến thể diện của Hoàng gia, không thể sửa đổi. Mỗi năm cho phép người nhà của họ đến Hồng n tự thăm nom hai lần, nàng thấy thế nào?”
Mộ Dung Tuyết vui mừng nói: “Thần thiếp thay họ tạ ơn Hoàng thượng.”
Gia Luật Ngạn bất mãn hừ một tiếng: “Tạ ơn thế nào? Nấu trà phân chồn cho Trẫm uống à?”
Mộ Dung Tuyết không nhịn được phì cười: “Hoàng thượng thật chẳng biết của quý gì cả, món này cũng như Hương thảo lan, đều vô cùng quý giá, hải ngoại mới có.”
Gia Luật Ngạn hừ một tiếng, “Vậy thì chưa chắc, trong Dưỡng hinh uyển Trẫm cũng trồng mấy gốc Hương thảo lan.”
Mộ Dung Tuyết lộ ra thần sắc kinh ngạc vui mừng, “Thật sao?”
“Biết nàng thích nên Trẫm trăm đắng ngàn cay tìm được cho nàng mấy gốc.” Gia Luật Ngạn lộ ra vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Mộ Dung Tuyết trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng ngoài miệng lại cố ý nói: “Hương thảo lan đó sinh trưởng ở hải ngoại, rời xa quê hương, không hạp thủy thổ, nói không chừng còn chưa nuôi đến khi ra hoa kết trái đã chết queo rồi.”
Gia Luật Ngạn tức tối nói: “Nàng không thể nói lời gì dễ nghe sao?”
“Thần thiếp học Hoàng thượng hết đó.”
“Nàng chỉ biết ngày ngày chọc tức Trẫm.”
“Vậy thần thiếp nên cáo lui thì hơn, để tránh Hoành thượng thấy thần thiếp lại tức giận.” Nói xong, Mộ Dung Tuyết khom lưng hành lễ, quay người định đi.
Gia Luật Ngạn nghiến răng. Nha đầu này thật sự ngày càng chua ngoa bướng bỉnh. Trước đây nàng cứ mặt dày mày dạn bám lấy hắn, tìm đủ các cớ để ở bên cạnh hắn, đắm đuối nhìn hắn, có đuổi cũng không đi. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy phiền, nay lại phải nghĩ đủ các cách mới có thể “mời” nàng đến phiền mình, đáng tiếc nàng luôn né tránh, hơn nữa ánh mắt đắm đuối ngày xưa cũng không còn. Làm thế nào mới tìm lại được, thật sự là một vấn đề nan giải, hắn chưa bao giờ cảm thấy gay go như vậy. Rõ ràng là một con người dịu dàng như nước, nhưng lòng đã quyết thì còn cứng hơn đá, hắn có hâm thế nào cũng không nóng được.
“Trẫm đưa nàng đến Dưỡng hinh uyển xem.” Nói xong lập tức lệnh Tần Thụ bãi giá.
Tần Thụ cũng không biết đêm đã khuya như vậy Hoàng đế đột nhiên đến Dưỡng hinh uyển là có ý gì, vội lệnh nghi trượng[1] khiêng kiệu đến.
[1. Vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.]
Đến ngoài Dưỡng hinh uyển, Gia Luật Ngạn lệnh cho chúng nhân chờ ngoài cửa, còn mình đích thân xách một ngọn đèn sừng dê, chỉ đưa một mình Mộ Dung Tuyết vào.
Trong Hoa phòng lặng ngắt, mỗi góc treo một ngọn đèn lưu ly, ánh sáng tờ mờ dìu dịu như ánh trăng, từng làn hương không biết là gì ập đến. Dưỡng hinh uyển trong đêm tựa như thế ngoại đào nguyên, trăm hoa say ngủ, hương thơm nồng nàn.
Gia Luật Ngạn nắm tay Mộ Dung Tuyết, nàng đang muốn rút ra, con vẹt trên đầu đột nhiên vỗ cánh trong lồng, nàng giật thót, vô thức dựa vào Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn thuận thế ôm lấy nàng cười nói: “Chẳng phải nàng to gan lắm sao?”
Mộ Dung Tuyết hơi đỏ mặt, lui ra khỏi lòng hắn, hỏi: “Hương thảo lan ở đâu?” Nàng chỉ từng thấy quả Hương thảo lan, không biết loại thực vật này trông như thế nào.
Gia Luật Ngạn xách đèn, dắt nàng đi vào trong, nâng chiếc đèn sừng dê trong tay đến trước mắt nàng nói: “Chính là đây.”
Thì ra chính là mấy gốc dây leo trùm vải đen lần trước nàng thấy.
Mượn ánh đèn, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy mấy gốc Hương thảo lan vượt đại dương xa xôi đến đây, lòng dâng trào biết bao xúc cảm không nói nên lời.
Nàng nhớ đến ngày đó mình hao công tổn sức làm trái cây ướp đá cho hắn, điêu khắc dưa hấu cho hắn, cũng như giờ đây hắn hao công tổn sức trồng Hương thảo lan cho nàng.
Không phải hắn không tốt với nàng, chỉ không cho nàng được điều nàng mong muốn nhất.
Cho dù hắn hái sao trên trời xuống cho nàng thì đã sao, đó không phải là ngôi sao nàng muốn.
Trong Hoa phòng lặng yên không một tiếng động, hải đường âm thầm nở rộ.
Gia Luật Ngạn ôm nàng từ phía sau, chống cằm lên vai nàng, thấp giọng nói: “Sau này ra hoa kết quả rồi, có thể làm trái cây ướp đá cho con ăn.”
Phải vậy thì tốt biết dường nào. Nghĩ đến cảnh đó, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, đáng tiếc là nghĩ lại, ở Hậu cung này sau này không biết sẽ có bao nhiêu người sinh con cho hắn. Trong phút chốc, mong mỏi về hạnh phúc kia bỗng như ảo ảnh trong mơ, lặng lẽ vụn vỡ trong tim. Nếu nàng lại như trước kia, trao đi toàn bộ tình cảm, chỉ e sẽ trở thành Hoàng hậu ghen tuông nhất trong sử sách, rất khó tránh không bị hơi giấm làm đầu óc váng vất, làm ra những chuyện mất lý trí với phi tần của hắn. Thôi vậy, vẫn nên giữ bình tĩnh, công tư phân minh thì hơn, thu hết những tình yêu kia lại, niệm tình bổng lộc mà cố gắng làm một Hiền hậu thì thỏa đáng hơn.
Gia Luật Ngạn hôn lên má nàng, dịu giọng nói: “Chờ sinh con rồi, nàng sẽ không có ý nghĩ gì khác nữa, suốt đời này yên phận đi theo Trẫm, giống như trước kia.”
Giọng hắn dịu dàng quyến luyến, hơi thở nóng hổi phun trên má nàng tựa như gió xuân lướt qua, những chặng đường đã qua cứ như một bức tranh mở ra trước mắt. Nàng nhìn thấy lúc xưa mình đã từng dốc lòng dốc sức với hắn thế nào, cũng nhìn thấy mình sau này vật lộn giữa vô số mỹ nữ chốn hậu cung thế nào.
“Đúng là một ý hay.” Mộ Dung Tuyết liếc hắn, như cười như không nói: “Hoàng thượng cố gắng để mỗi phi tần đều sinh con, một là có thể khiến các phi tần cam tâm tình nguyện yêu Hoàng thượng, hai là để tránh họ sau này bị đưa đến Hồng n tự. Hoàng thượng gánh nặng đường xa, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, để Hậu cung mưa móc chia đều.”
Nụ cười của Gia Luật Ngạn cứng lại, tức đến suýt ói máu. “Trẫm nói là với nàng.”
Mộ Dung Tuyết im lặng không nói, cười chán chường, tuy đứng ngay trước mắt hắn, nhưng trong mắt lộ ra một tia xa lánh, cứ như cách hắn một làn mây khói.
Gia Luật Ngạn nổi giận, buột miệng nói: “Chỉ với nàng thôi, được rồi chứ?”