Không Có Gì Mãi Mãi - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Không Có Gì Mãi Mãi


Chương 20


Honey hạnh phúc hơn bao giờ hết trong đời. Cô đã có được quan hệ thân tình với bệnh nhân, như một vài bác sĩ khác. Cô thành thực quan tâm đến họ. Cô làm việc ở khoa Lão, khoa Nhi và nhiều phòng bệnh khác nhau. Bác sĩ Wallace đã lo cho cô luôn được giao những nhiệm vụ vô thưởng vô phạt. Ông ta muốn cô ở bệnh viện để sẵn món cho mình.

Honey ghen với các y tá. Họ được chăm nom bênh nhân và không phải lo phán quyết về điều gì cả. Mình chưa bao giờ muốn làm bác sĩ. Mình chỉ luôn muốn làm y tá thôi.

– Không có y tá trong gia đình Taft.

Buổi chiều, khi rời bệnh viện, Honey thường đi mua sắm ở Bay Company, Streetlight Records hoặc mua quà cho trẻ con ở khoa Nhi.

– Mình rất yêu trẻ, – cô thổ lộ với Kat.

– Cậu định có một lô lốc con đấy à?

– Một ngày nào đó, – Honey ước ao. – Nhưng trước tiên mình phải tìm cho được ông bố của chúng đã.

Một trong những bệnh nhân yêu thích của Honey trong khoa Lão là Daniel McGuire, một cụ già chín mươi tuổi, vui nhộn, đang bị bệnh gan hành hạ. Hồi trẻ cụ là một tay cở bạc và cụ rất thích trò cá cược với Honey.

– Ta cá năm mươi xu là tay phục vụ sẽ mang bữa sáng muộn.

– Ta cá một đô là chiều nay sẽ có mưa.

– Ta cá đội Giant sẽ thắng.

– Honey luôn luôn nhận cược.

– Ta cá mười lăm ăn một là ta đập được cái này đấy.

– Lần này cháu không cược với cụ đâu, – Honey nói. – Cháu đứng về phía cụ.

– Ông cụ cầm lấy tay cô.

– Ta biết. – Cụ há miệng cười. – Giá mà ta trẻ hơn được vài tháng thì…

Honey cười.

– Không sao. Cháu ưa những anh già.

Một buổi sáng có một bức thư gửi đến bệnh viện.

Honey mang vào phòng cho cụ Guire.

– Đọc hộ ta với, được không? – Mắt ông cụ đã mờ.

– Dĩ nhiên, – Honey nói. Cô mở phong bì, đọc lướt qua rồi buột kêu lên. – Cụ trúng xổ số rồi? Năm mươi ngàn đô-la! Chúc mừng cụ nhé?

– Có thế chứ! – Ông cụ reo lên. – Ta luôn biết một ngày nào đó ta sẽ trúng số mà! Lại đây cho ta ôm một cái.

Honey cúi xuống và ôm ông cụ.

– Cô biết không, Honey? Ta là người may mắn nhất thế giới.

Tua chiều, khi Honey trở lại, ông cụ đã qua đời.

Cụ đã thua trận cá cược quan trọng nhất.

Honey đang ở trong phòng nghỉ của bác sĩ thì Stevens bước vào.

Ở đây có ai mệnh Xử Nữ (1) không?

Một bác sĩ phá lên cười.

– Nếu cậu muốn hỏi trinh nữ, tớ ngờ rằng không có đâu Xử Nữ, – Bác sĩ Stevens lặp lại. – Tôi cần người mang mệnh Xử Nữ.

– Tôi là Xử Nữ. – Honey nói. – Có vấn đề gì không?

Stevens lại gần cô.

– Vấn đề là có một con mụ dở chứng trong phòng bệnh của tối. Mụ không cho ai đến gần ngoài người có mệnh Xử Nữ.

Honey đứng dậy.

– Để tôi đến gặp bà ta.

– Cám ơn. Tên mụ ta là Frances Gordon.

Frances Gordon vừa phải phẫu thuật xương hông.

Ngay lúc Honey bước vào phòng, người đàn bà đã ngẩng lên và nói.

– Cô là Xử Nữ. Cô sinh vào giáp giới cung Hoàng đạo đúng không?

Honey mỉm cười:

– Đúng ạ!

– Bọn Bảo Bình và Sư Tử ấy có biết làm quái gì đâu. Họ đối xử với bệnh nhân chúng tôi cứ như là với những miếng thịt.

– Bác sĩ ở đây đều rất tốt, – Honey chống chế. – Họ…

– Hừ! Tất thảy chúng đều vì tiền thôi. – Bà ta nhìn sát mặt Honey. – Cô thì khác.

Honey đọc lướt biều đồ ở cuối giường, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên mặt cô.

Honey chớp mắt.

– Ở đây nói bà làm nghề… nghề bói toán?

Frances Gordon gật đầu:

– Đúng vậy. Cô có tin vào siêu linh không?

Honey lắc đầu:

– Tôi sợ rằng không!

– Quá tệ. Cô ngồi xuống đây.

Honey lấy một cái ghế.

– Đưa tay tôi xem nào.

Honey lắc đầu:

– Tôi thực sự không.

– Thôi nào, đưa tay đây cho tôi.

Miễn cưỡng, Honey để cho bà ta cầm lấy bàn tay mình.

Frances Gordon sờ nắn bàn tay Honey một thoáng, mắt nhắm lại. Khi mở mắt, bà ta nói:

– Tiền vận của cô long đong lắm.

Ai mà chẳng phải long đong, Honey nghĩ.

– Có một điều gì đó thay đổi trong cô, vừa mới đây thôi, đúng không?

Honey chỉ mong thoát ra khỏi nơi đây. Người đàn bà này làm cô căng thẳng và hoảng sợ.

Cô cố rút tay ra.

– Cô sẽ yêu.

– Tôi e rằng tôi phải…

– Anh ta là một nghệ sĩ.

– Tôi có quen nghệ sĩ nào đâu.

– Rồi cô sẽ quen. – Frances Gordon thả tay Honey ra. – Hãy trở lại gặp tôi! – Bà ta ra lệnh.

– Tất nhiên.

Cô lủi thật nhanh.

Honey dừng lại thăm Mrs Owens, bệnh nhân mới, một người đàn bà mới hai tám tuổi nhưng trông như đã sắp năm mươi. Chị ta bị gẫy mũi, hai mắt thâm tím, mặt sưng vêu, bầm dập.

Honey bước lại giường.

– Tôi là bác sĩ Taft.

Người đàn bà nhìn cô bằng cặp mắt vô hồn, trống rỗng. Chị ta vẫn im lặng.

– Chuyện gì xảy ra với chị thế?

– Tôi bị ngã cầu thang, – chị ta mở miệng đáp, để lộ một lỗ trống hoác vốn là vị trí của hai chiếc răng cửa.

Honey xem qua biểu đồ.

– Chị bị gãy hai xương sườn và dập xương chậu?

– Vâng. Cú ngã nặng quá.

– Sao mắt chị thâm tím cả thế kia?

– Tôi ngã mà…

– Chị có gia đình chưa?

– Rồi.

– Chị có con không?

– Hai đứa.

– Chồng chị làm gì?

– Đừng hỏi đến chồng tôi, được chứ?

– Tôi sợ rằng không hôi không được, – Honey nói.

– Có phải chính anh ta gây cho chị nông nỗi này?

– Không ai đánh tôi cả.

– Tôi sẽ phải báo cho cảnh sát.

Mrs Owens đột nhiên hoảng sợ.

– Không! Xin đừng làm thế!

– Tại sao?

– Hắn sẽ giết tôi! Bác sĩ chưa biết hắn đâu!

– Anh ta thường đánh chị như thế à?

– Vâng, nhưng hắn… Hắn không định… Chẳng qua là hắn say…

– Sao chị không bỏ quách hắn đi?

Mrs Owens nhún vai, và cử động đó làm chị ta đau đớn.

– Tôi và lũ trẻ biết đi đâu, lấy gì mà ăn?

Honey nghe mà tức anh ách.

– Chị không phải chịu đựng như thế, chị biết không? Có những tổ chức sẵn sàng cho chị và các cháu nương náu.

Người đàn bà tuyệt vọng lắc đầu.

– Tôi không có tiền. Tôi đã mất việc thư ký khi hắn bắt đầu… – Chị ta không nói tiếp được nữa.

Honey siết tay người bệnh.

– Chị sẽ ổn thôi. Để tôi xem có thể giúp gì được chị.

Năm phút sau, Honey xộc vào văn phòng của bác sĩ Wallace. Ông ta hớn hở khi nhìn thấy cô, lòng thầm tự hỏi lần này cô mang theo thứ gì. Cô đã dùng đủ loại: mật ong, nước nóng, sôcôla chảy, và thử ông ta mê nhất là xi rô. Sáng tạo của cô thật vô kể?

– Chốt cửa lại đi, bé!

– Không được đâu, Ben. Em phải đi ngay.

Cô kể cho ông ta về người bệnh.

– Em phải báo cho cảnh sát, – Wanace nói – Đây là luật. Pháp luật đã không bảo vệ được chị ta. Anh xem, tất cả những gì chị ta muốn là thoát khỏi ông chồng. Chị ta đã từng là thư ký. Anh có cần một nhân viên giữ sổ sách không?

– Có nhưng… khoan đã!

– Cám ơn, – Honey nói. – Chúng ta sẽ giúp Mrs Owens đứng dậy, tìm cho chị ta một chỗ ở, và chị ta sẽ có việc làm!

Wallace thở dài.

– Để anh xem đã.

– Em biết anh làm được mà, – Honey nói.

Sáng hôm sau, Honey trở lại thăm Mrs Owens.

– Hôm nay chị thấy thế nào? – Honey hỏi.

– Cám ơn, tôi đỡ rồi. Khi nào tôi về nhà được? Chồng tôi không thích…

– Chồng chị sẽ không làm khồ chị được nữa. – Honey nói quả quyết. – Chị sẽ ở lại đây cho tới khi chúng tôi tìm được một chỗ cho chị và bọn trẻ, và khi nào khỏe lại, chị sẽ có việc làm ngay tại bệnh viện này.

Mrs Owens trân trân nhìn Honey, nghi hoặc:

– Bác sĩ… bác sĩ nói thật chứ?

– Hoàn toàn. Chị sẽ có nhà riêng để sống với các con. Chị sẽ không phải sống với nỗi kinh hoàng trước kia nữa. Và chị sẽ có một công việc đàng hoàng, đủ cho mình và cho con cái.

Mrs Owens chộp lấy tay Honey.

– Tôi không biết phải cám ơn bác sĩ thế nào, – chị ta sụt sịt. – Bác sĩ không biết tôi đã phải trải qua những gì đâu.

– Tôi có thể hình dung được, – Honey nói. – Chị sẽ bình yên.

Người đàn bà gật đầu, nghẹn ngào không nói gì được nữa.

Hôm sau, khi Honey đến gặp Mrs Owens, căn phòng trống rỗng.

– Chị ta đâu? – Honey hỏi.

– À một y tá nói, – chồng chị ta đến đón sáng nay rồi.

Tên cô lại vang lên trong hệ thống liên lạc nội bộ:

“Bác sĩ Taft… Phòng 215… Bác sĩ Taft… Phòng 215.

Honey đụng Kat trong hành lang.

– Công việc thế nào? – Kat hỏi.

– Cậu không tin nổi đâu? – Honey nói.

Bác sĩ Ritter đang đợi cô trong phòng 215. Trên giường bệnh là một người Ấn Độ gần ba mươi tuổi.

– Đây là bệnh nhân của cô? – Bác sĩ Ritter hỏi.

– Vâng.

– Anh ta không nói được tiếng Anh à?

– Vâng.

Ông ta trỏ biểu đồ.

– Và đây là chữ của cô? Nôn oẹ, chuột rút, khát, mất nước…

– Đúng vậy, – Honey nói một mạch ngoại biên…

– Vâng.

– Và cô chẩn bệnh gì?

– Bệnh cúm thể bụng.

– Cô đã lấy mẫu phân chưa?

– Chưa. Để làm gì ạ?

– Còn để làm gì nữa. Bởi vì bệnh nhân của cô bị bệnh tả. – Ông ta gào lên. – Chúng ta sẽ phải đóng cửa cái bệnh viện chó chết này?

Chú thích:

(1) Virgo – Cung thứ sáu của Hoàng đạo theo chiêm tinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN