282.
Tôi ngồi trên ghế đẩu, chờ anh tôi đeo cái vòng cổ chuông lên cổ tôi.
Hắn véo véo cằm tôi, nói: “Đúng là tròn lên nhiều thật.”
Tôi nói: “Đến kỳ nghỉ em sẽ ăn kiêng, anh, đừng nói nữa.”
Từ sau khi hắn phát hiện tôi béo lên, lúc ôn bài cứ thích đưa tay qua sờ bụng và eo tôi, tạo cho tôi ảo giác mình đã mang thai 7 tháng.
Đằng sau quần tây có cái đuôi mèo, lúc ngồi xuống hơi cấn, nhưng không phải không chịu được.
Lúc ngồi chán, tôi vừa lấy tay vẩy cái đuôi kia, vừa xem Từ Dập chụp ảnh quảng cáo cá nhân ở bên kia.
Người mẫu cao lớn đúng là có vóc dáng khác biệt, quần áo cùng kiểu hắn mặc vào cũng cảm giác vô cùng cao cấp.
Tai mèo màu đen đeo trên đầu hắn cũng không thấy lạc quẻ, còn rất đáng yêu.
Tôi đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đôi mắt tựa như ngọc trai đen dưới mí mắt một mí của hắn, thì đuôi trong tay bị con mèo vàng bên cạnh cắn.
Tôi không kéo lại được, liền thò tay giơ con mèo lên.
Chắc là tư thế giơ lên của tôi không đúng lắm, nó còn muốn lấy móng vuốt tát tôi, rất đáng sợ.
Lâm Tú Chương bỗng ở bên cạnh gọi tên tôi, nói: “Lý Vọng, nhìn qua đây.”
283.
Ngay lúc đèn flash sáng lên, tôi bị con mèo tát một phát.
284.
Chụp nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn bức này.
Thực ra tôi không quan tâm, nhưng treo cái này lên không đuổi khách đi thật à?
Kệ đi, chẳng sao.
Bách Liên bảo tôi gọi anh một tiếng thì sẽ đưa quả dâu trên bánh ngọt của hắn cho tôi.
Giờ tôi quen rồi, lập tức liền làm theo lời hắn.
Bách Liên nói: “Sờ đầu.”
Tôi đưa đầu lại cho hắn sờ.
Sau đó cắn quả dâu trên nĩa của hắn.
Dâu cửa hàng này chọn vẫn ngọt thật đấy, lần sau tôi sẽ đến ăn tiếp.
Lúc ngẩng đầu phát hiện anh tôi mặc dù đang sờ đầu tôi, nhưng ánh mắt lại không nhìn tôi.
Hắn phát hiện tôi đang giương mắt nhìn hắn, liền gật đầu híp mắt cười với tôi: “Đang cao thì ăn nhiều chút, không cần phải giảm béo.”
285.
Tôi còn mặc bộ đồ này ra ngoài phát tờ rơi.
Người qua đường đều rất tốt bụng, đều sẵn lòng nhận tờ rơi tôi phát.
Vừa nãy chơi Truth or Dare, tôi thua, nên phải ra mời chào 5 vị khách.
Có hai cô gái nhận tờ rơi lúc đầu như có việc gấp phải đi, nhưng sau khi tôi lắm mồm hỏi họ một câu “Không vào ăn bánh gato thật sao,” họ liền chần chừ đứng tại chỗ, nỏi: “Có tính là yêu cầu công việc của cậu không?”
Tôi nghĩ thầm cứ coi như vậy đi, trò Truth or Dare này làm tròn thì cũng là yêu cầu công việc, vì thế gật đầu.
Họ liếc nhìn nhau, vẫn hơi chần chừ.
Tôi bắt chước dáng vẻ bạn học Lâm lúc trước, giơ tay lên trên đầu giả làm tai, nói: “Còn có cả mèo, mặc dù sẽ đánh người, nhưng rất đáng yêu.”
Hai người lại chụp cùng tôi một bức ảnh xong, liền vào ăn bánh gato.
Quả nhiên không ai có thể chống lại sức mạnh của mèo.
286.
【Nhật ký nữ sinh qua đường】
Hôm nay không chỉ trốn đi làm thêm, mà còn tiêu một đống tiền ăn bánh gato…
Quá tàn nhẫn, tại sao lại đặt bẫy miu miu đáng yêu ngay trên đường người ta sắp đi muộn chứ!
Miu miu còn lại hỏi bọn mình bánh gato ăn ngon không.
Giọng điệu của bạn ấy cực kỳ kích thích ham muốn tiêu tiền của con người.
Còn thấy được anh đẹp trai bàn bên cầm gậy vờn mèo trêu bạn ấy…!Nói thật chứ, luật không được thành tinh sau khi lập quốc được ban hành từ lâu rồi đúng không!! Đây rõ ràng là bẫy tiêu thụ của chủ nghĩa tư bản!
Mình hiểu rồi.
Mình móc tiền ra là được chứ gì?
287.
【Người qua đường không muốn tiết lộ họ tên: Hiệp hội Người tiêu dùng phải không? Tui muốn tố cáo quán cafe mèo ở góc đường, quảng cáo với hàng thật cực kỳ khác nhau.
Tui vào tiêu một đống tiền, ôi, kết quả mỹ thiếu niên trên tờ rơi không thấy một ai, thực sự chỉ có mỗi mèo!!】
【Hiệp hội Người tiêu dùng trả lời: Xác nhận lại một lần, nơi ngài vào là cafe mèo, chứ không phải tiệm MB gì đó phải không?】.