Bùi Nhược Mộc về đến nhà, dì Trần đã làm xong cơm tối, Hề Hòa cũng đã khỏi bệnh, nay là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm ở bàn, giờ đang ngồi một góc như muốn hóa mình thành một bức tượng vậy.
Bùi Nhược Mộc thay quần áo và giày xong, dì Trần mới đến nói là phải về nhà.
Thực chất là bình thường chỉ có môt mình Bùi Nhược Mộc ở đây, chỉ là hai ngày trước có thêm Hề Hòa nên dì ấy mới đến chăm sóc.
Cửa vừa đóng lại, Hề Hòa như bị đạp trúng đuôi, không hề dám hó hé gì nữa mà chỉ ngồi thừ đó, thấp thỏm bất an nhìn Bùi Nhược Mộc, đang nỗ lực tạo ra bộ dáng ngoan ngoãn, nghe lời nhẹ nói – “Chào buổi tối, chú Bùi”
“Umh, ăn cơm đi” – Bùi Nhược Mộc chịu không nổi bộ dáng ăn nhờ ở đậu của cậu mà, vừa đáng thương, nhìn một chút lại thấy khó chịu trong lòng, mà lại không dám nói gì, nên chỉ có thể kéo ghế ngồi phía đối diện của cậu.
Bữa tối có 2 món mặn, 1 món chay, trong chén Bùi Nhược Mộc là cơm nhưng chén Hề Hòa chỉ có hơn nửa chén cháo, nhiêu đó còn không đủ cho Bùi Nhược Mộc hớp một hớp.
“Sao ăn chỉ có như vậy?”
Hề Hòa vốn đang cầm chén của mình, liền bị dọa run lên, cái tay ôm chén liền vì sợ run mà buông tay, chén cháo rơi xuống bàn
“Ah….” – Hề Hòa ngơ ngác nhìn, vành mắt lại sắp đỏ lên, hốt hoảng nhìn về phía hắn không biết làm sao.
Bùi Nhược Mộc nhanh đi qua kéo cậu đứng lại – “Có bị làm sao không?”
Hề Hòa lắc đầu, lại nức nở xin lỗi hắn.
Bùi Nhược Mộc cũng bất đắc dĩ thực sự, đứa nhỏ này sao lại nhát gan như vậy, một câu nói thôi cũng bị dọa thành như vậy.
Hắn không thể làm gì hơn là an ủi cậu vài câu, sau đó mới vào bếp múc ra một chén cháo khác.
“Ăn hết chén này đi, ngày mai chú dẫn đi đón con chó nhỏ của cháu về”
Hề Hòa vẫn còn hơi bất an, nghe xong lời này thì trong mắt liền sáng lên.
“Cháu nếu nghe lời, sẽ được mua thêm 1 cái ổ và ít đồ chơi nữa đó” – Bùi Nhược Mộc dụ dỗ.
Hề Hòa nhanh chóng gật đầu – “Cháu…cháu nghe lời mà”
“Vậy mau ăn đi”
Bùi Nhược Mộc cũng bắt đầu ăn cơm, Hề Hòa cầm muỗng múc ăn, ăn một chút lại nghỉ 1 lát, Bùi Nhược Mộc thì ăn cơm rất nhanh, thoáng chút đã ăn xong, chỉ là vẫn còn cố gắp vài đũa để chờ cậu ăn xong.
Trong lòng lại cảm thấy buồn cười, hắn thưc sự nghĩ xem có cần hỏi cậu là muốn đi tản bộ vài vòng không, nhưng đứa nhỏ nghỉ một chút đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục múc cháo ăn, nghĩ lại thì cũng không nên ép đứa nhỏ nhiều quá.
Dù gì cậu ấy vốn ăn ít, nhưng nếu cứ như vậy hoài thì lại không được, chỉ có 1 chén cháo, đứa nhỏ 10 tuổi cũng ăn không đủ.
Hèn gì Hề Hòa đã nhiêu tuổi rồi mà vẫn gầy ốm đến vậy.
Hề Hòa cuối cùng cũng nhẹ đẩy chén đến một chút, nói – “Ăn xong rồi”
Bùi Nhược Mộc nhìn chén không còn một hạt gạo, cười nói – “Ngoan, sẽ có thưởng”
Hắn đứng dậy dọn chén dĩa, Hề Hòa ngồi không yên nhưng cũng không dám đứng dậy giúp đỡ, mặt cũng sắp đỏ lên, vì vậy Bùi Nhược Mộc kêu cậu ra sô pha ngồi.
Bùi Nhược Mộc đem chén dĩa bỏ vào máy rửa chén, đồ ăn thừa cũng để vào tủ lạnh.
Lúc mở tủ lạnh mới thấy tờ giấy ghi chú của dì Trần, dặn hắn là nhớ hâm sữa cho Hề Hòa uống, để dễ ngủ cũng như có thể cao hơn.
Bùi Nhược Mộc lúc này đang xử lý công việc ở thư phòng, thì nhận được điện thoại của Phó Lăng Vân, vừa bắt điện thoại nghe đã nghe được giọng nói bên kia như sắp khóc – “Anh Bùi, em làm gì mà anh lại cố ý ăn hiếp em như vậy?”
Bùi Nhược Mộc vẫn chưa hiểu chuyện gì – “Anh đã làm gì chứ?” – Hắn mấy ngày nay luôn bận chăm sóc Hề Hòa, đã làm gì đâu chứ.
Phó Lăng Vân rên rỉ – “Anh kêu em hỏi Hề Hòa gì đấy, Tiểu Nhiễm giờ đã giận em rồi.
Chúng em rõ ràng mấy nay vẫn còn tốt, vậy mà vừa hỏi xong liền trở mặt.
Anh sao lại làm vậy chứ?”
Bùi Nhược Mộc có chút không vui, nhưng vẫn hỏi – “Hề Nhiễm giận?”
Chuyện này hình như không đúng lắm, bọn họ là anh em song sinh đã thất lạc nhiều năm như vậy, khi bé còn thân thiết đến nỗi chơi cùng nhau, ngủ cùng nhau, sao bây giờ lại có phản ứng như vậy?
Phó Lăng Vân vẫn còn oán giận nói – “Đúng, là tức giận đó, còn hỏi em là nghe người náo nhắc đến việc này, còn hỏi em là người đó chết hay chưa………Sau đó liền khinh bỉ không nhìn đến em nữa…..”
Chết hay chưa…….
Bùi Nhược Mộc có chút không tin được….