Nơi ở cuối cùng mà Tiểu Hà xuống là viện phúc lợi của An Bình từng sống đã là thành phố khác, khi sắp chia xa, An Bình đưa quả táo mới cho cô ta: “Cái này chị để lại trên đường ăn.”
Tiểu Hà nhận quả táo, An Bình nhìn thấy cánh tay đầy da chết kia của cô ta, gỡ khăn quàng cổ trên cổ xuống đưa qua: “Chị Tiểu Hà, sắp phải tách ra rồi, em cũng không có gì đưa cho chị, khăn quàng cổ chị đeo lên đi, rất ấm áp.”
Đây là phối hợp thành bộ với bộ quần áo của bà chủ.
Một cái khăn quàng cổ cùng một quả táo là vật phẩm cô có, coi như là cảm ơn Tiểu Hà đã từng đưa những thức ăn đó khi cô bị nhốt lại lén đưa cho cô.
Trong lòng cô bé mang theo thiện ý, Hoắc Cẩn Hành lạnh mắt gọi người đến.
An Bình quay lại bên cạnh anh, một bộ dáng ngoan ngoãn, Hoắc Cẩn Hành đột nhiên mở miệng trong miệng nhảy ra một chữ: “Ngốc.”
Mà Cố Kinh Diễn khen cô thông minh, cô nhóc ngốc nghếch này còn không biết “người chị” trước mắt đã mưu đồ cướp đồ vật của cô.
An Bình không rõ nguyên nhân nghiêm túc phản bác: “Anh, tuy em không thông minh bằng anh nhưng em không ngốc.”
“Em chỉ là đọc sách quá ít, chờ em sau này nỗ lực học tập thêm nhiều tri thức là có thể trở nên thông minh như anh.”
Cố Kinh Diễn chỉ nghe thấy nửa câu sau cười ha ha: “Ai da, em An Bình không được rồi, chỉ những lời này của em anh Hoắc của em không phải nhanh chóng đưa em đi học sao?”
“Tiểu An Bình, hay là em đi về nhà với anh.” Cố Kinh Diễn mỗi lần nhìn thấy cô đều không nhịn được mà trêu ghẹo, vỗ ngực nói: “Anh Kinh Diễn đưa em đi học.”
Vừa dứt lời, ngực bị cặp sách Hoắc Cẩn Hành ném đến đập vào: “Chỉ cậu nói nhiều.”
Cố Kinh Diễn ôm cặp sách ra vẻ căm phẫn: “Không phải đâu Hoắc Cẩn Hành, chính cậu hung dữ lạnh như băng còn không cho em gái đi ăn máng khác?”
Hoắc Cẩn Hành lười phản ứng, cho An Bình một ánh mắt, An Bình lập tức hiểu ý đứng bên cạnh anh, tránh ở sau Hoắc Cẩn Hành nghịch ngợm làm mặt quỷ với Cố Kinh Diễn.
Cô rất thông minh, phân rõ thật giả.
Cố Kinh Diễn chỉ thích trêu cô, mới không đáng tin bằng Hoắc Cẩn Hành.
–
Hoắc Cẩn Hành là người phái hành động, làm việc làm người vô cùng yên tâm.
Trước khi về Cảnh Thành, Hoắc Cẩn Hành mang theo Diệp Linh Ngân đến viện phúc lợi cũ, An Bình gặp lại viện trưởng, biết cô bình an viện trường vui mừng khóc lóc.
An Bình che giấu chuyện mất khoá vàng nhỏ.
Trước mắt cô còn không can đảm thỉnh cầu tư bản Hoắc Cẩn Hành nhiều hơn, đồ vật là chết, quan trọng nhất chính là bảo đảm quyền lợi của chính mình.
An Bình đi theo Hoắc Cẩn Hành đi đến nhà họ Hoắc, khi cô bước vào cánh cửa phảng phất như tiến vào một thế giới mới.
Nhưng người bên trong không quá hữu hảo bị bà lão được Hoắc Cẩn Hành gọi là bà nội khuôn mặt trầm xuống, liếc nhìn cũng làm người cảm thấy sởn tóc gáy.
An Bình có hơi sợ bà ấy.
Để ở lại cô có ý định lấy lòng lão thái thái, đáng tiếc đối phương dầu muối không ăn, sợ đến mức An Bình chỉ có thể né tránh.
Cô nghe thấy Hoắc Cẩn Hành cãi nhau với lão thái thái, bọn họ khắc khẩu không giống những lời thô t ục chửi ầm lên như cô từng nghe, gần như là nói mấy câu đánh giá làm cho người cảm thấy áp lực trầm trọng.
An Bình kinh hồn táng đảm. Nếu Hoắc lão thái thái cuối cùng không đồng ý, cô có phải sẽ bị tiễn đi một lần nữa hay không?
Một già một trẻ lại tan rã trong không vui một lần nữa, An Bình bưng nước trà đưa đến trong tầm tay của Hoắc Cẩn Hành, nhìn mặt đoán ý: “Anh trai, thật xin lỗi, em hình như chọc phiền toái rất lớn cho anh rồi.”
“Làm sao?” Hoắc Cẩn Hành ngước mắt, nhìn cô chăm chú không nhanh không chậm hỏi: “Nếu anh nói đúng, em sẽ tự mình rời đi?”
An Bình không xác định được anh muốn nghe được đáp án như thế nào.
Giằng co một lát, cô nghe theo nội tâm lắc đầu, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Hoắc Cẩn Hành đi từng bước đến gần, run rẩy vươn tay kéo anh: “Anh trai, em muốn ở lại.” Chỉ có như vậy, cô mới có thể thay đổi vận mệnh trước đó.
Nói xong câu đó, lòng An Bình như nổi trống, chờ đợi sự lựa chọn của vận mệnh.
Làm sao biết Hoắc Cẩn Hành không giận mà cười: “Rất tốt.”
An Bình kinh ngạc ngước mắt, một bàn tay bỗng nhiên ấn trên mặt cô, lạnh băng, phất qua khoé mắt của cô: “Em là của anh.”
Từ giờ trở đi, anh coi An Bình là vật tương ứng với chính mình. Một “đồ vật” không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc, hoàn toàn thuộc về Hoắc Cẩn Hành.
Hoắc Cẩn Hành nhất định muốn An Bình, cuối cùng quản gia Diệp chủ động đứng ra, nguyện cùng vợ nhận nuôi đứa nhỏ này, cho cô một thân phận.
Nghe thấy cái tin tức này, An Bình vui vẻ đến mức suýt chút nhảy lên.
Nhưng cô không làm vậy.
Đứa trẻ lễ phép mới được mọi người yêu thích, cô thông minh lanh lợi chinh phục quản gia Diệp và vợ ông ấy.
Trước một đêm hoàn thành thủ tục, An Bình hưng phấn đến mức ngủ không yên: “Sau này em sẽ tên là Diệp An Bình sao?”
Hai gia đình trước đó từng nhận nuôi cô đều đặt họ trước tên của cô, cô cho rằng lần này cũng vậy, Hoắc Cẩn Hành lại trực tiếp phủ định: “Đổi tên khác.”
“Đổi tên khác?” An Bình kinh ngạc.
Ngày đưa vào hộ khẩu, An Bình có một cái tên mới, là Hoắc Cẩn Hành tự mình đặt, tên là… Diệp Linh Ngân.
Ước nguyện ban đầu khi đặt tên này là Hoắc Cẩn Hành hy vọng cô yên tĩnh nghe lời, đáng tiếc, Diệp Linh Ngân sau này đi ngược lại với ý nguyện đó.
–
Hoắc Cẩn Hành sớm đã độc lập ở bên ngoài, Diệp Linh Ngân cùng anh vào ở nhà Tây ở độc lập, phong cách trong nhà thống nhất, màu sắc xám trắng giản lược ưu nhã, Diêp Linh Ngân nhận được một căn phòng thuộc về chính mình như vậy.
Hoắc Cẩn Hành sắp xếp cho cô rất đơn giản, một chỗ có thể ở, lại phái người thay cô xử lý học tịch.
Tháng 1 đang nghỉ đông, mỗi ngày Diệp Linh Ngân đều ở nhà.
Cô cho rằng mình có thể làm chút gì cho Hoắc Cẩn Hành, lại phát hiện trong nhà có người quét tước vệ sinh, chuẩn bị một ngày ba bữa, thậm chí đến bồn hoa cây cảnh trên cửa sổ cũng có người phụ trách chuyên nghiệp.
Những kỹ năng cô từng học không có bất cứ tác dụng nào ở chỗ này.
Hoắc Cẩn Hành rất bận, vừa học tập vừa phải xử lý rất nhiều việc, văn tự thông thiên và con số dưới cái nhìn của Diệp Linh Ngân giống như thiên thư.
“Anh, em có thể làm gì cho anh không?”
“Không cần.” Anh chỉ cần Diệp Linh Ngân ngoan ngoãn nghe lời nhưng trên thực tế công việc lu bù thì căn bản không rảnh quan tâm nhiều đến cô nhóc này.
Diệp Linh Ngân không hiểu những tri thức mà anh tiếp xúc, chỉ có thể yên tĩnh không quấy rầy, ủ rũ cụp đuôi xoay người rời đi, bỗng nhiên bị Hoắc Cẩn Hành gọi lại: “Bảo người mang em đi mua thuốc.”
Diệp Linh Ngân nghi hoặc quay đầu lại: “A? Em không bị bệnh mà.”
Ánh mắt Hoắc Cẩn Hành dừng trên tay cô.
Ngón tay vốn nên mảnh khảnh do nứt da mà trở nên sưng đỏ, thậm chí có hơi trầy da.
Nhận thấy được sự biến hoá trong mắt Hoắc Cẩn Hành, Diệp Linh Ngân giấu tay ra phía sau theo bản năng, mím môi.
Trong hoàn cảnh trước kia, tình huống của cô tính là tốt, bởi vì cô thích cái đẹp đã khắc chế không gãi vô cùng nhưng vẫn không có cách nào chống đỡ được rét lạnh xâm nhập. Bây giờ mặc quần áo xinh đẹp, đứng trong căn phòng sáng ngời, lại nhìn tay mình vẫn thật xấu.
“Đi đi.” Hoắc Cẩn Hành thu hồi tầm mắt, không chọc phá cô.
Diệp Linh Ngân rời khỏi thư phòng, trong lúc nhất thời không biết nên xin ai đưa cô đi mua thuốc, hơn nữa… cô không có tiền!
Tuy ở nơi này cái gì cũng không thiếu nhưng cô nghèo đến mức không mua nổi một cái bánh bao.
Nhưng Hoắc Cẩn Hành tự mình mở miệng bảo cô đi tìm người mua thuốc đấy.
Yêu cầu duy nhất của anh là cô nghe lời, mua thuốc chắc là sắp xếp của Hoắc Cẩn Hành với cô?
Sau khi rối rắm một hồi, Diệp Linh Ngân ở trong phòng tìm người thích hợp. Đầu bếp hiền lành nhất ngày thường bận chuẩn bị bữa tối, người làm vườn đã tan làm, sau khi loại bỏ hết, nhàn nhất chính là cô giúp việc đã dọn vệ sinh xong đang xem điện thoại.
Diệp Linh Ngân tiến lên nói ý định của mình lại bị từ chối.
“Mua thuốc? Cô có tiền sao?”
“Không có, nhưng mà…”
Cô giúp việc không cho cô cơ hội nói chuyện, không kiên nhẫn mà xua tay tống cổ: “Không có tiền thì mua thuốc gì, tự mình đi chơi đi.”
Vốn dĩ cho rằng trong nhà có một đại tiểu thư, sau đó lại phát hiện Hoắc Cẩn Hành căn bản là mặc kệ cô nhóc này, đến tiền cũng không có thì chứng tỏ là gì?
Chứng tỏ Hoắc Cẩn Hành không để ý, không chừng ngày nào đó sẽ tiễn đi, hà tất lãng phí thời gian cho cô tiền mua thuốc chứ.
Trong lòng Diệp Linh Ngân yên lặng thở dài, đang định mượn uy nghiêm của Hoắc Cẩn Hành, vừa ngẩng đầu lại thấy Hoắc Cẩn Hành đứng giữa hành lang, nhìn chăm chú về hướng này.
Vài phút sau, người trong nhà đều bị gọi đến đại sảnh, không khí trầm trọng nghiêm túc.
Hoắc Cẩn Hành bỗng nhiên chỉ vào Diệp Linh Ngân, hỏi mọi người: “Em ấy là ai?”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ nghe thấy chủ nhân lãnh lệ chất vấn: “Em ấy gọi tôi là gì, chưa nghe qua bao giờ?”
Có người phản ứng lại vội vàng sửa miệng nói: “Diệp, Diệp tiểu thư.”
“Em gái của Hoắc Cẩn Hành tôi đây, từ bao giờ đến người nhà mình thuê về cũng không sai được?” Nhận tiền lương cao châm chọc mỉa mai chủ nhân, công việc này cũng coi là đến hết.
Một vở kịch này của Hoắc Cẩn Hành làm người trong nhà không có người nào dám xem nhẹ Diệp Linh Ngân nữa.
Khi bốn phía chỉ còn hai người, Diệp Linh Ngân nhận được câu nói của Hoắc Cẩn Hành: “Diệp Linh Ngân, anh không nuôi kẻ yếu ngu muội.”
“Em không phải kẻ yếu.” Cô bé đứng thẳng người tại chỗ, nhấn mạnh từng chữ: “Cho dù em bây giờ còn chưa đủ mạnh mẽ, về sau cũng sẽ nỗ lực trở nên lợi hại!”
Một học kỳ tiếp theo, cô dùng tốc độ học tập siêu mạnh chứng minh cho Hoắc Cẩn Hành thấy mình không ngu ngốc.
Từ lần đầu tiên thi đội sổ đến cuối kỳ đã bò lên top 10 trên lớp, cái giá của Diệp Linh Ngân phải trả so với người bình thường còn nhiều thời gian và tinh lực hơn. Không chỉ vậy, cô còn bắt đầu đi học các lớp học thêm.
Trong quá trình tiếp xúc với Hoắc Cẩn Hành, Diệp Linh Ngân dần dần hiểu một chuyện, chỉ cần là học tri thức mới, Hoắc Cẩn Hành không chỉ sẽ không từ chối thậm chí còn rất vui khi thấy chuyện này.
Hoắc Cẩn Hành thưởng phạt rõ ràng, chỉ cần cô thể hiện tốt, không chỉ có nhiều tiền tiêu vặt hơn mà đến phòng ngủ cũng biến thành căn phòng duy nhất có sắc ấm trong toà nhà này.
Cô cảm thấy Hoắc Cẩn Hành đang hưởng thụ niềm vui “dưỡng thành”. Thành tích càng tốt, độ bao dung của Hoắc Cẩn Hành với cô càng cao. Mà thành tích này không chỉ là điểm thi.
Ngẫu nhiên Cố Kinh Diễn sẽ chạy đến trêu cô: “Không nghĩ đến Hoắc Cẩn Hành còn rất biết chăm trẻ con.”
Trải qua cuộc sống tốt đẹp dễ chịu nửa năm, Diệp Linh Ngân biến hoá rất lớn so với lúc mới gặp, khuôn mặt hồng nhuận, dáng người cũng cao lên không ít, mặc váy xinh đẹp như cô công chúa nhỏ.
“Cố Kinh Diễn.” Diệp Linh Ngân gọi tên đầy đủ của anh ta.
Cố Kinh Diễn bất mãn “chậc” một tiếng: “Sao lại thế này, không lớn không nhỏ.”
Diệp Linh Ngân vô tội chớp mắt.
Không có cách nào, cô phải nghe lời của Hoắc Cẩn Hành.
Cố Kinh Diễn sẽ không so đo gì cùng cô, hắc hắc cười lừa bạn nhỏ: “Tiểu Ngân, muốn đến nhà anh chơi hai ngày hay không? Ba mẹ anh nhắc em mãi.”
“Chuyện này em không làm chủ được.” Diệp Linh Ngân nghiêm trang nói.
Cố Kinh Diễn lập tức đưa ra chủ ý: “Hoắc Cẩn Hành không phải đang không ở nhà sao, em lén đi chơi với anh hai ngày, thứ hai anh đưa em về không phải được rồi sao.”
Diệp Linh Ngân nghiêng đầu: “Vậy vì sao anh không trực tiếp nói với anh ấy?
Cố Kinh Diễn: “…”
Nói xong còn lén đi được sao!