Tinh linh tóc bạc bề ngoài như đóa hoa tuyết thuần khiết cười lên trông như con vịt đực: “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi vì sao? Cái thế giới chết tiệt ngươi thiết kế, ai chơi xong mà chả muốn giết ngươi!”
Giang Tà tạm ngừng, kiên định nói: “Sẽ không, nó chỉ là trò chơi.”
Nhan Triết đầy mắt đều là cười trên nỗi đau của người khác: “Ngươi đừng quên, tiểu tường vi chỉ là người bình thường, mới mười chín tuổi đã phải nhận loại tẩy lễ biến thái của lão lưu manh nhà ngươi, sợ là đang hoài nghi nhân sinh rồi!”
Giang Tà nói: “Cậu ấy không có yếu ớt như vậy.”
Nhan Triết cho y một kích tất sát: “Chính vì không yếu ớt, mới càng mang thù nha!”1
Giang Tà: “…”
Nhan Triết hiếm khi thấy Giang lão tỏ ra kinh ngạc, tâm tình cực tốt, bước chân lúc rời đi đến là phiêu, nếu để cho nhóm fanboy, fangirl của hắn nhìn thấy, chỉ sợ cũng muốn hoài nghi nhân sinh — — cao lĩnh chi hoa cao cao tại thượng không thể chạm tới đâu? Cái tên ngốc này là ai a!
Nhan Triết rời đi, Giang Tà liền vạch một đường trên hư không, màn nước xuất hiện, y ấn mở thông tin, gửi cho Tạ Tịch một tin: “Chào cậu.”
Hai chữ như đá ném vào biển rộng, đừng nói tới hồi đáp, ngay cả tiếng vang đều không có.
…thật sự tức giận?
Nghĩ như vậy, khóe miệng của y lại cong lên.
– ——-
Trọng Kim phổ cập khoa học nửa ngày, sau khi nói đến khô cả họng cuối cùng tổng kết lại: “Ai, đó cũng là nhân vật cấp thần, người thường chúng ta không có khả năng gặp được.”
Tạ Tịch gật gật đầu: tốt nhất là đừng gặp.
Trọng Kim nhìn ra tiểu đồng bọn của mình kiệm lời ít nói, hắn cũng không để ý, vẫn nhiệt tình như cũ nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi chọn chức nghiệp.”
Tạ Tịch thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Giờ đi chọn luôn à?”
“Đương nhiên,” Trọng Kim giải thích cho cậu, “Không chọn chức nghiệp rất lãng phí!”
Trọng Kim lại kiên nhẫn nói cho cậu quy tắc của thế giới trung ương, Tạ Tịch cũng coi như có kiến thức đại khái về hoàn cảnh hiện tại.
Nơi này tên là “Trung ương”, đương nhiên theo thói quen mọi người sẽ gọi nó là thế giới trung ương. Có thể tới đây đều là “người chơi” bị trung ương chọn trúng, nhiệm vụ rất rõ ràng, đó chính là đi hoàn thành nhiệm vụ ở các chuẩn thế giới khác nhau.
Người chơi cũng có phân chia đẳng cấp, từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp đến thần cấp, chỉ có thể thông qua việc không ngừng hoàn thành nhiệm vụ, tích kinh nghiệm nâng đẳng cấp.
Khoảng cách giữa sơ cấp và thần cấp rất lớn, một điểm dễ thấy nhất là sự khác biệt ở thời gian dừng lại tại thế giới trung ương.
Người chơi sơ cấp chỉ có thể dừng lại một đến hai ngày, trung cấp là một tuần đến hai tuần, cao cấp là một tháng đến hai tháng, thần cấp không có hạn chế.
Trọng Kim giải thích: “Cho nên tôi mới đề nghị cậu đừng đi xem những hạng mục giải trí ngu ngốc kia, có không ít người mới tới trung ương ăn uống vui đùa, quên cả thời gian, sau hai ngày trực tiếp hóa thành tro.”
Tạ Tịch sững sờ: “Hóa thành tro?”
“Đúng vậy, thể chất của chúng ta không tốt, không chịu được quá nhiều ý lực của trung ương.”
“Nghị lực*?”
*ý lực và nghị lực đều đọc là /yì lì/ nên Tạ Tịch đã hiểu nhầm.
Trọng Kim biết cậu nghe nhầm, giải thích: “Là ý chí. Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là trung ương tràn đầy ý lực, mà người chơi sơ cấp không chịu được nhiều, ở đây lâu sẽ bị thôn phệ.”
Tạ Tịch gật đầu nói: “Nhiều nhất hai ngày, chúng ta liền phải bắt đầu mới…” Cậu vốn muốn nói trò chơi, nhưng lại đổi thành, “nhiệm vụ?” Cậu chú ý, mặc dù Trọng Kim nói là người chơi, nhưng lúc hình dung trò chơi lại dùng từ chuẩn thế giới.
Trọng Kim vỗ tay một cái nói: “Đúng! Cho nên phải nhanh đi chọn chức nghiệp, phải chọn chức nghiệp xong mới có thể bắt đầu tích lũy kinh nghiệm.” Muốn từ sơ cấp lên trung, cao cấp, phải có chức danh trước đã.”
Tạ Tịch hiểu rồi.
Trọng Kim lại hỏi cậu: “Cậu đã nghĩ xem chọn chức nghiệp nào chưa?”
Các lựa chọn có nhà thám hiểm, người thu thập và người ghi chép.
Tạ Tịch còn đang suy tư, Trọng Kim lại cho cậu đề nghị: “Kỳ thật cậu cũng không cần quá xoắn xuýt, chỉ cần tích lũy đủ ngân tệ, có thể tùy ý chọn chức nghiệp, chỉ phải tốn một chút kinh nghiệm. Thời gian của chúng ta dựa vào thế giới trung ương, cho nên không cần sợ là chọn phải nghề nghiệp mình không thích thì không được đổi.”
Chỉ tốn một chút kinh nghiệm? Tạ Tịch nhìn Trọng Kim một chút, quyết định im lặng.
Trọng Kim nói: “Cậu trước hết nghĩ nghĩ đi, thuận tiện tìm nhiệm vụ luôn, có thể nhằm vào nhiệm vụ chọn lựa nghề nghiệp.”
Trọng Kim cho đề nghị rất đúng trọng tâm, Tạ Tịch đáp: “Cảm ơn, tôi xem trước một chút.”
Trọng Kim cười nói: “Đừng khách khí, tôi cũng chỉ là hiện học hiện mại* thôi!”
*hiện học hiện mại: vừa học được cái gì thì mang cái đó đi khoe
Tạ Tịch nhìn hắn cười cười, đặt tay lên trên màn nước, bắt đầu nghiêm túc xem xét tình huống của mình.
Chỉ có thể ở trung ương hai ngày, nói cách khác cậu phải mau chóng thích nghi, sau đó bắt đầu trò chơi tiếp theo.
Hoàn thành trò chơi tiếp theo rồi sao? Chẳng lẽ sau này cậu cũng không thể quay về thế giới nguyên bản nữa?
Tạ Tịch nhớ đến Tạ Tố, giờ bà đang mang thai, có đứa con mới, không còn cần cậu nữa.
Cứ vậy đi, cho tới giờ, đối với bà, cậu vẫn luôn là gánh nặng.
Tạ Tịch khẽ thở dài, thu liễm suy nghĩ, ngưng thần nhìn về phía màn nước — — việc cấp bách hiện tại là sống sót, dù mới đến nhưng cậu cũng thấy được nơi này không hề an ổn như mặt ngoài.
Cậu nghiêm túc nhìn tất cả nút bấm trên màn nước.
Ấn chọn “Chuẩn thế giới”, hàng nhứ nhất là dòng chữ màu xám: Tình yêu bên trái hay bên phải, tân thủ, cấp S, người thiết kế X, đã thông quan.
Tạ Tịch nhìn chằm chằm người thiết kế X một lát, nghiến răng. Thôi, chênh lệch đẳng cấp quá lớn, không vội.
Hàng thứ hai là dòng chữ màu lam: Tìm nhiệm vụ mới.
Tạ Tịch đã nghe Trọng Kim giới thiệu qua: mỗi hai ngày, người chơi có thể tìm nhiệm vụ mới một lần. Người chơi trung, cao cấp có thể dừng lại ở thế giới trung ương lâu hơn, cho nên có thời gian tùy tiện xoát nhiệm vụ, người chơi sơ cấp lại chỉ có thể tìm thấy cái gì thì đi cái đó.
Tạ Tịch nhấn vào, giao diện tìm nhiệm vụ biến thành một loạt phễu nhỏ, sau khi cái phễu xoay xong liền bắn ra một tấm thẻ.
Chuẩn thế giới: Atlantis thất lạc, độ khó không rõ, người thiết kế X, chưa khiêu chiến.
Tạ Tịch: “…”
Tiếc là cái màn nước này không có thực thể, chứ nếu là điện thoại hoặc máy tính, Tạ Tịch nhất định phải đập nó thành mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác!
Trong hai ngày chỉ có thể tìm nhiệm vụ một lần, cậu lại không thể dừng ở thế giới trung ương hơn hai ngày, chẳng lẽ lại phải chơi cái trò chơi hố cha của tên biến thái này lần nữa?
Atlantis thất lạc, so với “Tình yêu bên trái hay bên phải” thì bình thường hơn nhiều, nhưng mà người thiết kế là X…
Tạ Tiểu Tịch mãnh liệt say NO!
“Ngao, có nhiệm vụ tập kết!” Thanh âm Trọng Kim vang lên từ bên cạnh, Tạ Tịch thả tay, rời khỏi màn nước.
Trọng Kim vội vàng nói với cậu: “May quá đi, thế mà lại gặp được nhiệm vụ tập kết!”
Thấy Tạ Tịch hoang mang ngơ ngác, Trọng Kim lập tức giải thích: “Nhiệm vụ tập kết mở ngẫu nhiên, bình thường độ khó rất thấp, mà lại có thể tổ đội tiến vào, chúng ta cùng đi nhá?”
Tạ Tịch giật mình: “Đi vào trở ra là có thể đổi mới nhiệm vụ?”
“Phải!” Trọng Kim nói, “Cậu vừa mới tìm nhiệm vụ đúng không? Đừng nản chí, chúng ta là người chơi sơ cấp nên nhiệm vụ có thể lựa chọn rất ít, toàn là nhiệm vụ vớ vẩn cấp E trở xuống. Lần này nhiệm vụ tập kết là nhiệm vụ cấp D, độ khó vừa vặn, lại có thể nhờ vào đó xoát rơi mấy nhiệm vụ rác rưởi, thật sự là quá may mắn!”
Tạ Tịch gật đầu nói: “Không sai.” Có thể xoát rơi* nhiệm vụ rác rưởi của X thật sự là quá “may”.
*xoát rơi là bỏ qua nó, chứ không phải bốc được nó đâu nha
May là Trọng Kim không biết cậu tìm được nhiệm vụ nào, nếu biết nhất định sẽ ước ao ghen tị đến xanh cả mắt.
Người thiết kế là X nha! Atlantis thất lạc nha! Trên bảng các chuẩn thế giới màu lam, nó cực kỳ nổi tiếng, mặc dù độ khó không rõ, nhưng nhắm mắt cũng biết tuyệt đối sẽ không dưới cấp B, thậm chí là cấp S!
Trọng Kim hưng phấn nói: “Chúng ta nhanh đi chuẩn bị thôi, một giờ sau thế giới mở ra, đến lúc đó tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”
Tạ Tịch thắc mắc: “Nhắn tin?”
Trọng Kim nói: “Nào, thêm bạn bè với tôi đi!”
Thì ra còn có thể thêm bạn bè… Tạ Tịch không còn cố kỵ vấn đề danh tính, dù sao cũng là người chơi nặc danh, không ai biết cậu là người thông quan “Tình yêu bên trái hay bên phải”.
Vừa thêm bạn bè, Trọng Kim vừa nói: “Cũng không biết vị người mới cấp S kia có gia nhập Vân các không?”
Tạ Tịch không gia nhập, mặc dù cậu có hơi động tâm, lại không muốn chỉ vì một tên thần kinh mà lấy dây buộc mình.
Quả thật gia nhập Vân các có rất nhiều chỗ tốt, nhưng Tạ Tịch không quen gặp gỡ người khác cũng không thích bị người ta chi phối, cậu càng thích tự do tự tại, sinh hoạt không bị trói buộc.
Nếu không phải là vì tìm thấy trò chơi của X, có lẽ Tạ Tịch sẽ không tham gia nhiệm vụ tập kết.
Trọng Kim rất nhiệt tình, rất chiếu cố cậu, nhưng Tạ Tịch không thích cùng hành động với người khác. Đương nhiên tham gia nhiệm vụ tập kết cũng không hoàn toàn là vì xoát rơi X, còn có nguyên nhân là cậu cần hiểu thêm về độ khó trò chơi cho người chơi bình thường, và tác dụng của các loại đạo cụ trong thương thành, chuẩn bị trước cho bất cứ tình huống nào.
Tiền của cậu nhiều đến xài không hết, tất cả các đạo cụ có thể mua trong thương thành, cậu đều mua một bộ.
Hai người thêm bạn bè nhau xong, Tạ Tịch mới nhìn thấy một tin nhắn.
X: “Chào cậu.”
Tạ Tịch: “…” Cậu đâu có thêm y làm bạn bè? Đây là đặc quyền của người thiết kế à?
Tạ Tịch khẽ nhướn lông mày, nhắn lại: “Đại thần, chào anh.” Phía sau còn có thêm icon ^ _ ^.
Giang Tà liếc một cái liền bị manh toàn thân, môi mỏng hơi mím, y cảm thấy quả nhiên là Nhan Triết suy diễn lung tung, cậu ấy căn bản không hề tức giận… một khắc sau liền thấy độ thiện cảm chơi cầu trượt xống dưới không luôn.
Độ thiện cảm của Tạ Tịch với ngài: – 99.
Vâng… đây là một năng lực vô cùng gân gà của Giang Tà – có thể nhìn thấy độ thiện cảm của người chơi dưới trung cấp với y.
Từ khi có năng lực này đến nay, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy điểm số thấp như vậy.
Giang Tà buồn bực cười ra tiếng: “Nhóc con mang thù.”
Editor có lời muốn nói: Tìm nhiệm vụ giống như mấy cái quay để đạt vật phẩm trong trò chơi ấy. Hai ngày được quay một lần miễn phí, nhưng có trả tiền cũng không được quay thêm.