Nụ Hôn Của Nữ Thần - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nụ Hôn Của Nữ Thần


Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dư Vãn cảm thán: “Wow, ông chủ cập nhật tin tức nhanh thật, tôi vừa nói chuyện với Hồ tiểu thư xong.”

Ngụy Thiệu cười một tiếng, hỏi cô: “Tôi còn nghe nói, cô nhờ vào ưu thế đã kết hôn trong game mới thắng được hai nhà lập kế hoạch khác?”

“Ha ha, cái này gọi là đánh bất ngờ, chúng ta làm lập kế hoạch đám cưới, bản chất vẫn là đám cưới đúng không.”

“Có lý. Nói chuyện với Hồ Kiều thế nào?”

“Cô ấy khá hài lòng về kế hoạch, nhưng đã đưa ra một số yêu cầu hơi khó thực hiện, tôi sẽ cố gắng giải quyết.”

“Vậy thì được, ngày mai tôi chờ cô ở công ty, nhân tiện mời cô ăn một bữa.”

“Cảm ơn ông chủ!”

Vừa ngắt điện thoại với Ngụy Thiệu, Dư Vãn liền nghĩ đến Lệ Thâm, lần này may mà có Lệ Thâm giúp đỡ, cô mới có thể tiến bộ suôn sẻ như vậy, làm gì thì cũng nên cảm ơn người ta.

Cô tìm tên Lệ Thâm trong WeChat, nhấp mở hộp thoại, tự hỏi nên nói với anh như thế nào.

“Tôi vừa thi đấu với Hồ tiểu thư xong, mặc dù là thua nhưng cô ấy vẫn chọn xem kế hoạch của tôi. Lần này cũng may có anh giúp đỡ, vô cùng cảm ơn, nếu anh có rảnh…”

Nếu anh có rảnh thì, tôi mời anh ăn một bữa cơm.

Câu cuối cùng của đoạn tin nhắn này là như vậy, nhưng Dư Vãn đã xóa và chỉnh sửa lại rất nhiều lần vẫn chậm chạp không gửi đi.

Rốt cuộc có nên mời Lệ Thâm ăn cơm không đây? Thông thường thì theo tình huống này chắc chắn phải đãi người ta ăn một bữa cơm, chỉ là quan hệ giữa cô và Lệ Thâm rất khó nói, hơn nữa bản thân Lệ Thâm là một người của công chúng, không tiện ăn cơm chung với cô.

Trong khi Dư Vãn còn đang do dự, chiếc xe bỗng nhiên thắng gấp, cả người Dư Vãn nhào về phía trước.

“Dư tiểu thư, cô có sao không? Thật xin lỗi, vừa rồi trên đường có một con mèo đột nhiên chạy ra.” Tiếng xin lỗi của tài xe truyền đến từ ghế trước, Dư Vãn ngồi thẳng người lại, vén tóc ra sau tai.

“Tôi không sao.” Cô mỉm cười với tài xế, ý bảo không có việc gì. Tài xế nói xin lỗi lần nữa và khởi động lại xe.

Dư Vãn điều chỉnh dây an toàn, thuận tay cầm lấy điện thoại, sau khi thấy nội dung trên màn hình thì lập tức choáng váng. Bởi vì vừa rồi thắng gấp, cô vô tình bấm vào màn hình, đoạn tin nhắn mời kia đã gửi đi.

Tuy rằng WeChat có chức năng xóa tin nhắn, nhưng sẽ để lại dấu vết xóa. Khi Lệ Thâm nhìn thấy nó có phải sẽ hỏi cô là “Em lại xóa tin nhắn không thể cho người thấy à?” hay không.

… Quên đi, không thể để người thấy thì không cho người thấy, xóa vẫn quan trọng hơn. Dư Vãn nhanh chóng bấm xóa, thấy đoạn tin nhắn trên màn hình biến mất mới yên tâm.

Lệ Thâm: Sao em lại xóa? Là đột nhiên thay đổi ý định không muốn mời tôi ăn cơm sao?

Dư Vãn: “…”

Tình huống còn xấu hổ hơn cả việc xóa tin nhắn là gì? Chính là tình huống ngay lúc này đây:)

Dư Vãn: Anh làm minh tinh mà lại trả lời tin nhắn nhanh như vậy à??

Lệ Thâm không tự giác cong môi, trả lời cô: “Đúng lúc đang chơi điện thoại.”

Dư Vãn: Tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ bỗng nhiên mời anh ăn cơm thì không quá thích hợp.

Dư Vãn: Thực sự rất cảm ơn anh về chuyện của Hồ tiểu thư.

Lệ Thâm: Tôi chưa làm gì cả, Hồ Kiều thích kế hoạch của em là công lao của em.

Dư Vãn khẽ nhếch môi, nghĩa là cô không cần mời anh ta ăn cơm đúng không? Không sao cả, lòng biết ơn của cô được truyền đạt là được rồi.

Lệ Thâm: Về chuyện ăn cơm, tôi sẽ nhớ kỹ.

Dư Vãn nhìn tin nhắn này, cảm xúc trong mắt thay đổi rất nhiều lần mới gửi một từ “Được”.

Màn hình từ từ mờ đi, Dư Vãn nghiêng đầu nhìn khung cảnh được thay đổi liên tục ngoài cửa sổ, nhận ra rằng cô đã trở lại thành phố này lâu như vậy mà vẫn chưa đi dạo qua nơi này.

Những con đường lớn nhỏ cô đã từng đi qua cùng Lệ Thâm đã có một vài thay đổi nhỏ, từng dãy nhà lầu san sát nối tiếp nhau, người sống ở đây cũng có thể đã đổi thành người khác, vậy khẩu vị của Lệ Thâm thì sao? Có còn giống trước kia không?

Cô nhớ anh từng thích uống trà sữa, vị ô long đào trắng, anh cũng thích ăn thịt nướng của quán thịt nướng Lilith tại siêu thị Tinh Quang, còn có bánh ngọt của tiệm Sầu Riêng Ngàn Tầng, Dư Vãn không thể chịu được mùi đó, nhưng Lệ Thâm rất thích.

Cô nhớ lần đầu tiên ăn cơm với Lệ Thâm, cô liên tục sàng chọn đồ ăn cho mình.

Khi đó cô và Lệ Thâm mới bắt đầu ở bên nhau, để cảm ơn Lệ Thâm đã đi cùng cô đến công ty hôn lễ suốt một tháng, cô đặc biệt mời anh ra ngoài ăn cơm.

Tiền trên người Dư Vãn không nhiều lắm, vốn định tích góp thêm hai tháng rồi mời cậu đi ăn một bữa lớn, nhưng trong công viên Lệ Trạch ngày hôm đó, cô đã hôn trộm cậu, cô cũng nên… Chịu trách nhiệm với cậu ấy nhỉ.

Cô mặt dày đi mượn tiền của Chu Hiểu Ninh để đãi bữa tiệc này trước. Tiền thì có, nhưng ăn cái gì mới là vấn đề. Dư Vãn thích ăn thịt ếch, nhưng ăn thịt ếch phải lựa ra rất nhiều xương, điều này quá khó coi. Dư Vãn âm thầm gạch bỏ phần thịt ếch.

Lẩu và xiên nướng thì cũng được, nhưng một khi ăn sẽ không dừng lại được, lần đầu tiêng ăn cơm cùng nhau cũng không nên ăn quá nhiều nhỉ? Vì hình tượng của mình, món này cũng bị Dư Vãn cho qua.

Hải sản thì sao? Lột vỏ cũng tốn không ít sức lực.

… Cô bỗng nhiên rất thích Chu Hiểu Ninh, khi đi ăn cùng cô ấy thì chưa bao giờ quan tâm tới tướng ăn.

Dư Vãn chọn tới chọn lui vẫn chưa đưa ra quyết định, Lệ Thâm liền đưa ra ý kiến: “Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, quán thịt nướng Lilith sẽ giảm giá vào thứ bảy tuần này!”

Hai từ giảm giá đã thành công hấp dẫn Dư Vãn, cô lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi, vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau tại quán thịt nước Lilith đi.”

“Ừm, anh sẽ chờ em trước cửa lúc mười một giờ rưỡi.” Lệ Thâm vừa nói xong, khóe miệng cong lên.

Đám Trúc Can ở bên cạnh Lệ Thâm bắt đầu ồn ào, Dư Vãn nghe thấy giọng nói của đám nam sinh, bất giác có chút ngại ngùng: “Em cúp máy trước đây.”

“Ừ.” Lệ Thâm đẩy Trúc Can dựa vào người cậu ra, liếc nhìn cậu ta một cái.

Vào thứ bảy, Dư Vãn đến siêu thị Tinh Quang lúc sáng sớm, cô lo lắng hôm nay sẽ không giành được chỗ ngồi nên tới trước, không ngờ rằng Lệ Thâm còn tới sớm hơn cả cô. Hai người gặp nhau trước quán thịt nước Lilith, đồng thời sửng sốt một hồi.

“Không phải hẹn lúc mười một giờ rưỡi à? Sao em lại tới sớm thế?” Lệ Thâm nhìn cô hỏi.

“Em sợ hôm nay giảm giá sẽ có nhiều người nên đến sớm một chút.” Dư Vãn nói xong liền lén lút ngước mắt nhìn Lệ Thâm: “Sao anh cũng tới sớm vậy?”

“Anh cũng lo lắng không giành được chỗ ngồi.” Lệ Thâm mỉm cười và lấy số mà người phục vụ vừa đưa cho cậu để đưa cho Dư Vãn: “Anh đã đặt chỗ trước, đến đây lúc mười một giờ rưỡi là được.”

“À, được.” Dư Vãn ngước lên và chạm phải ánh mắt của Lệ Thâm. Cái hôn trên băng ghế ở công viên Lệ Trạch lại hiện lên trong đầu cô, Dư Vãn không nhịn được mà đỏ mặt.

Lệ Thâm dường như cũng nghĩ tới chuyện tương tự, lỗ tai hơi đỏ lên. Tuy rằng hôm đó Dư Vãn hôn cậu trước, nhưng kế tiếp cậu cũng đòi lại nặng hơn, cậu chưa bao giờ biết là mình sẽ lưu luyến đôi môi của một cô gái đến như thế.

Cậu dời tầm mắt ra khỏi Dư Vãn, ho một tiếng: “Chúng ta đi dạo quanh trung tâm thương mại một lát, gần tới giờ rồi đến đây là được.”

“Ừm.” Dư Vãn bước tới bên cạnh cậu, cả hai cùng nhau đi thẳng đến trung tâm. Lệ Thâm đi vài bước thì đột nhiên vươn tay nắm lấy tay phải của Dư Vãn.

Dư Vãn giật mình, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lan từ lòng bàn tay dọc đến khắp người. Cô lén nhìn bóng dáng Lệ Thâm qua cửa kính của cửa hàng.

Lệ Thâm nắm tay cô nhưng không dám nhìn cô, cố ý quay đầu nhìn cửa hàng đặc sản bên cạnh.

Lỗ tai đỏ lên của cậu vẫn chưa giảm bớt, đúng lúc rơi vào ánh mắt của Dư Vãn.

Trái tim Dư Vãn đập thình thịch, tại sao trên thế giới lại có nam sinh vừa đẹp trai vừa đáng yêu đến như vậy.

Bà thím già là cô đây kiếm lời rồi.

Hai người dạo một vòng trong siêu thị Tinh Quang và không mua gì cả, nhưng lại cảm thấy giống như gặt hái được rất nhiều thứ. Khi đi ngang qua chiếc xe bán kem ốc quế, Dư Vãn nhấm nháp miệng, lôi kéo Lệ Thâm tới gần: “Kem ốc quế này trông thật ngon nha!”

Lệ Thâm còn nhớ lời cô từng nói: “Ăn ngon cũng không được, không phải em không ăn được kem sao?”

Dư Vãn không ngờ rằng Lệ Thâm còn nhớ rõ câu nói vu vơ lúc trước của mình, còn không cho cô ăn kem giống mẹ cô: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”

Lệ Thâm cố ý nghiêm mặt từ chối: “Vậy cũng không được.”

Dư Vãn bĩu môi, làm nũng với cậu vì một cây kem: “Em chỉ ăn một miếng thôi, anh mua một cây, cho em ăn một miếng là được!”

“Ừ…” Lệ Thâm giả bộ suy nghĩ một lát, dung túng nhìn cô: “Được thôi, anh mua một cây, em chỉ được ăn một miếng.”

“Được rồi, cam đoan chỉ ăn một miếng!”

Lệ Thâm bước tới trước chiếc xe mua một cây vị matcha, cậu nhớ lần trước uống trà sữa, Dư Vãn cũng chọn matcha, chắc là cô thích vị này.

Lệ Thâm cầm một ly kem ốc quế trở về, Dư Vãn vỗ vỗ tay, hưng phấn tới gần: “Em ăn một miếng trước, còn lại cho anh.”

“Ừm, không được cắn miếng quá to nha.”

“Đã biết.” Dư Vãn há miệng cắn một ngụm kem, kem vừa vào miệng thì tan ra làm ướt hàm răng cô, khiến cô không tự giác run người: “Lạnh quá, nhưng vị rất ngon, ngọt lắm nha!”

Lệ Thâm lấy kem ốc quế lại sau khi cô ăn một miếng. Nhìn dấu răng mờ trên kem, Lệ Thâm cười nói: “Thật sự rất ngọt sao, anh cũng thử xem.”

Anh cắn một miếng ngay tại vị trí Dư Vãn vừa cắn, sau đó nói: “Ừm, thật sự rất ngọt!”

Người bán kem ốc quế: “…”

Hai người có thể đi ra xa một chút rồi ăn không?:)

Lệ Thâm nhìn đồng hồ thấy sắp đến mười một giờ rưỡi liền kéo Dư Vãn đi đến nhà ăn trên lầu.

Trước cửa quán thịt nướng Lilith đã có rất nhiều người xếp hàng, Dư Vãn và Lệ Thâm vừa đứng không lâu thì đã được người phục vụ kêu số của bọn họ.

Hai người tới đúng lúc còn một phòng trống, Dư Vãn và Lệ Thâm ngồi xuống, người phục vụ lập tức đưa thực đơn lên để bọn họ gọi món ăn. Lệ Thâm nhường thực đơn cho Dư Vãn, Dư Vãn nhìn đồ ăn trên giấy, lại bắt đầu làm phép loại trừ.

Thịt ba chỉ phải bọc rau xà lách để ăn, cần há miệng rất to, tướng ăn quá khó coi, không được. Xương sườn cần nhả xương, sao cô có thể nhả xương ngay trước mặt Lệ Thâm! Cũng không được. Thịt bò thăn thì người phục vụ sẽ cắt thành miếng nhỏ giúp, cách ăn sẽ rất lịch sự, nhưng một phần mất hơn một trăm…

Dư Vãn cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn chọn thịt bò thăn hơi đắt nhưng lịch sự hơn chút: “Cho tôi một phần thịt bò thăn và một phần sụn gà chiên giòn.”

“Vâng, còn cần thêm gì không ạ?”

Dư Vãn nhìn sang Lệ Thâm: “Anh muốn gọi món gì?”

Lệ Thâm đáp: “Lấy cho tôi một phần giò heo ngũ sắc, và một phần thịt ba chỉ.”

Dư Vãn: “…”

Editor có lời muốn nói: Sau đây là một số hình ảnh minh họa

[Thịt bò thăn nướng]

[Sụn gà chiên giòn]

[Giò heo ngũ sắc]

[Thịt ba chỉ nướng]

[Kem ốc quế matcha]

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN