Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại


Chương 22


Lượng tin tức trong lời nói của Giang Diễn quá lớn, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời nghe đến choáng váng.

“Nhưng mà, cô ấy rõ ràng…” Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu liếc qua vết sẹo mơ hồ có thể thấy được tr.ên tay phải mình, trong đầu hồi tưởng lại lần trước khi cô thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Trần Tuyết đã khóc rống lên.

Sơ Hiểu Hiểu cảm giác lồng ng.ực mình như bị thứ gì đó chặn lại, thật sự khó có thể tin được: “Tại sao cô ấy phải làm như vậy?”

Giang Diễn nhìn cô thật sâu.

Răng rắc ——

Ngọn lửa hừng hực bao phủ toà nhà hai tầng trước mắt mọi người, giống như một bóng ma dữ tợn phóng lên màn đêm vô tận, khói đen cuồn cuộn tràn ngập mùi vị gay mũi nồng đậm.

Tư vị tìm được đường sống trong chỗ ch.ết khiến hiện trường nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đạo diễn sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển một lát lâu cũng chưa hoàn hồn lại.

Trâu Hạo không khỏi cảm khái: “Tôi nói nghe, không lẽ đoàn làm phim các cô không chọn ngày đẹp để khai máy sao? Như vậy thì còn công chiếu gì nữa?”

“Nói gì vậy chứ?” Giang Diễn hừ nhẹ, sau đó cụp mắt nhìn chung quanh một vòng, khóe miệng mỉm cười, “Kiểu người theo chủ nghĩa duy vật kiên định triệt để như chúng ta, làm sao có thể đi tin mê tín dị đoan, chín năm giáo dục bắt buộc uổng phí cả rồi sao?”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn theo ánh mắt của Giang Diễn, cũng chú ý tới một vấn đề: “Không thấy trưởng thôn đâu nhỉ?”

Nhà ông ta đã cháy thành như vậy, thế nhưng không thấy người đâu?

Sơ Hiểu Hiểu vừa dứt lời thì có tin tức truyền đến chỗ Giang Diễn.

“Điện thoại của Trần Tuyết mở máy rồi! Căn cứ vào định vị ba điểm của trạm gốc, hẳn là ở gần đường núi cách một ngàn mét về phía tây nam.”

Giang Diễn: “Biết rồi, hành động theo kế hoạch ban đầu.”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Cô quay đầu nhìn lại, ánh lửa bốc lên chiếu sáng bốn phía giống như ban ngày, mà sâu trong núi rừng mênh mông lại hoàn toàn hình thành sự đối lập rõ ràng, cho dù đứng xa xa ngóng lại cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra tình hình duỗi tay không thấy năm ngón tr.ên núi.

“Cô ta tới nơi đó làm gì?” Chung Ý hỏi.

Sơ Hiểu Hiểu lập tức gọi điện thoại, bên tai có tiếng máy bận, bất chợt bị Giang Diễn kéo lại bảo vệ cô ở phía sau.

Trong cơn gió lục tục truyền đến tiếng bước chân nối tiếp nhau.

Mấy phút sau khi ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt, rốt cục cũng có thôn dân nghe tin chạy tới.

Đám người kia nhìn nhà cửa sụp đổ cùng hiện trường hỗn loạn, có người dẫn đầu hô to: “Chắc chắn là đám người quay phim này đã đốt nhà!”

“Đúng vậy, trước kia tôi cũng nghe nói có diễn viên quay phim bị bỏng, tòa nhà này vừa mới tân trang, sao lại bị cháy thành như vậy!”

“Đúng vậy đúng vậy! Nhất định phải bồi thường tiền!”

“Mẹ nó, hôm nay là Đông Chí đó, chuyện này cũng quá xui xẻo rồi!”

“Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy?” Đạo diễn kêu khổ thấu trời, trong lúc nhất thời không có chỗ ph.át tiết, mặt xám mày tro đưa mắt nhìn qua chỗ Sơ Hiểu Hiểu cầu cứu, “Hiểu Hiểu, cô xem, nếu không phải Trần Tuyết nói cô ta quen thuộc thôn làng này, tôi cũng sẽ không tìm tới cái nơi rách nát như vậy, hiện tại đây… là tình huống gì?!”

Sơ Hiểu Hiểu thẫn thờ cắn chặt răng, mà trong nháy mắt đối phương nói xong, ánh mắt Giang Diễn hơi trầm xuống, khẽ liếc sang bên cạnh một cái.

Chung Ý quả thực không nhịn nổi nữa: “Mấy người làm cái trò gì vậy, xảy ra chuyện chỉ biết ồn ào, nếu không phải vừa rồi sếp của chúng tôi xuất hiện đúng lúc, các anh ch.ết như thế nào cũng không biết đâu!”

Lại thấy Giang Diễn nháy mắt với Chung Ý, cô ấy bĩu môi, một lần nữa đứng về bên cạnh anh.

Trước mắt tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, trong đám người lại càng phát ra âm thanh giận dữ gào rống: “Tôi thấy đám người này căn bản là không muốn bồi thường tiền đây mà!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Có người phụ họa quát, “Trưởng thôn đâu rồi? Trưởng thôn có phải vẫn còn ở bên trong không?!”

Một lời khơi dậy ngàn lớp sóng, đám người trong nháy mắt nổ tung.

“Không thể nào, trưởng thôn ông ấy…”

“Bọn họ hại ch.ết trưởng thôn rồi!”

“Nếu trưởng thôn bị thiêu ch.ết! Chắc chắn là bọn họ làm!”

“Diễn viên ngôi sao cái gì chứ! Đèu là thứ chó má!”

Vài viên cảnh sát thấy thế lập tức lên tiếng ngăn lại: “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, lui về phía sau lui về phía sau, chú ý an toàn!”

“Tôi nói này đồng chí cảnh sát, anh phải quản chứ! Nhất định là những người này đã phóng hỏa! Phải bắt bọn họ lại!”

“Đúng vậy! Phải bắt lại!”

Trâu Hạo tức giận vuốt tay áo: “Bắt cái gì mà bắt, con mẹ nó…”

Cảnh sát Giáp vội vàng giữ chặt Trâu Hạo, nhỏ giọng nói: “Người trong thôn rất bài xích bên ngoài, đều là như vậy, chúng ta nên cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện sẽ không tốt.”

“Đừng nói nữa, vị cảnh sát này nhất định là cùng một phe với bọn họ!”

“Không phải chỉ có mấy phân tiền nát thôi sao? Tỏ ra ghê gớm cái gì chứ? Tôi nghe nói làm diễn viên đều có hậu thuẫn, dù có giết người cũng không sao hết!”

“Tôi nhổ vào! Nghe nói Sơ Hiểu Hiểu đã giết người, vậy mà còn coi như không có gì, vẫn ở đây quay phim!”

“Đúng vậy đúng vậy! Thế này có còn coi vương pháp ra gì không!”

Dưới ánh lửa bập bùng, cây cổ thụ trước sân bỗng trở nên mờ ảo, in ra một chiếc bóng dài tr.ên con đường bùn đất vàng, hệt như một con sông đen kịch chảy xuôi từ chỗ âm u dưới lòng đất, ngăn cách đám người thành hai thế giới.

Đối phương quá hùng hổ, đám người Trâu Hạo cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảnh sát Ất ấn vào một nút tr.ên bộ đàm, bình tĩnh yêu cầu hỗ trợ.

Trong chốc lát, có thể nghe thấy rõ âm thanh nổ lách tách của ngọn lửa và tiếng gió gào rít qua tai.

Đang lúc mọi người rơi vào trầm mặc, Giang Diễn đột nhiên cười nhạo, vào thời khắc này lại có chút đột ngột.

Anh mỉm cười nói: “Chậc, triều đại nhà Thanh cũng đã diệt vong hơn trăm năm rồi, còn nói với tôi mấy thứ phong kiến cặn bã như vương pháp này, có phải anh quá xem thường xã hội giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa của chúng ta không?”

Một đám người bỗng chốc khựng lại, hoàn toàn không ngờ Giang Diễn đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Ngay cả Chung Ý và Trâu Hạo cũng ngẩn ra, khó hiểu nhìn sang bên đây.

“Nào nào nào, chính là anh đấy, đừng trốn.” Giang Diễn cũng không cố ý nâng cao âm lượng, nhưng theo hướng gió không xa không gần truyền vào tai mỗi người ở đây lại mang theo một sự kiêu ngạo nghiêm nghị nào đó.

Đám người nhất thời nhao nhao bàn tán, lại theo tầm mắt Giang Diễn tìm kiếm người trong miệng anh vừa nói, tường người vây chặt bất tri bất giác tản ra vài phần.

Đối phương bất ngờ không kịp đề phòng va chạm với ánh mắt sắc bén như mũi dao của Giang Diễn, chân chợt cứng đờ.

“Cái, cái gì?”

Giang Diễn cười nói: “Anh nói xem?”

Nói xong Giang Diễn hơi hất cằm, bởi vì nheo mắt nên lông mày hơi cụp xuống, ánh lửa in lên sườn mặt lập thể rõ ràng của anh, đến nỗi nụ cười tr.ên khóe miệng cũng có vẻ u ám: “Tôi thấy anh hiểu biết nhiều lắm mà, hay là hai ta trò chuyện một chút nhé?”

“Trò, trò chuyện cái gì? Anh có bị bệnh không? Anh là ai chứ!” Đối phương nhất thời lắp bắp, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Giang Diễn, Đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát thành phố Ninh.” Giang Diễn vỗ vỗ bụi tr.ên vai, chủ động báo cáo, “Đầu tiên anh vu khống tôi phóng hỏa giết người, còn cố ý tung tin đồn không đúng sự thật quấy nhiễu trật tự công cộng, tôi không nên tìm anh tâm sự sao?”

“Tôi không có, anh nói bậy!”

Giang Diễn chậm rãi nói: “Sơ Hiểu Hiểu giết người, anh nghe ai nói?”

“Tôi…” Người nọ run rẩy, “Chuyện này còn phải nói sao, đây là chuyện mọi người đều biết! Rõ ràng tôi không phải là người đầu tiên nói!”

“Vậy theo như lời anh, mọi người cũng biết Sơ Hiểu Hiểu quay phim ở đây?”

“…”

“Tôi nghe nói đoàn làm phim tới đây quay phim là nhất thời nổi ý, dựa vào mức độ tiếp đón đáng thương trước kia, hẳn là trưởng thôn cũng không nói cho mọi người biết đoàn làm phim nào muốn tới đây đâu nhỉ?” Cánh tay Giang Diễn nhẹ nhàng khoác lên vai Sơ Hiểu Hiểu, buồn cười nói: “Ở đây trời tối đen như mực, anh vẫn thấy rõ ai là Sơ Hiểu Hiểu sao?”

“Tôi…”

Đối phương không kịp mở miệng, lại bị giọng Giang Diễn hơi nâng cao chặn lại: “Ồ, nương theo ánh lửa mới thấy rõ đúng không?”

“Đúng, là mượn ánh lửa…”

Giang Diễn hừ cười một tiếng: “Mặt Sơ Hiểu Hiểu bẩn như vậy rồi, anh còn nhận ra cô ấy? Anh là người hâm mộ cuồng nhiệt của cô ấy sao?”

Sơ Hiểu Hiểu vẫn luôn cúi đầu yên lặng đứng bên cạnh Giang Diễn cuối cùng cũng bừng tỉnh, kinh ngạc liếc nhìn anh, đang chuẩn bị lên tiếng…

Lại thấy Giang Diễn đột nhiên kéo Chung Ý qua, đẩy Chung Ý không kịp đề phòng tới trước mặt mọi người.

Chung Ý sửng sốt, trong nháy mắt ngơ ngẩn đứng thẳng tắp.

Giang Diễn khinh miệt nói: “Dáng vẻ xấu xí này mà anh vẫn nhận ra, lừa quỷ sao?”

Chung Ý: “???”

Một giây sau, người nọ ngông cuồng kêu gào: “Tôi nhận ra cô ta thì sao đây?”

Giang Diễn nghiền ngẫm nhướng mày, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt vặn vẹo của người nọ.

“Cô ta chính là Sơ Hiểu Hiểu! Tôi không nhận lầm! Chính là cô ta giết người!”

“…”

“Các ngươi là cùng một giuộc! Đều không phải người tốt!”

Hiện trường trong lúc nhất thời trở nên hỗn loạn, người dân hùng hổ tiến lên, Chung Ý chưa bao giờ bị người khác chú ý đến như thế, thiếu chút nữa bị đám người giẫm rớt giày, cô ấy lập tức túm lấy vạt áo của một người thanh niên trong đám đông tới cho một bạt tai, tức giận mắng chửi: “Tôi vừa mới mua giày đấy! Một nghìn tệ lận đấy! Thử giẫm lên đôi giày của tôi xem! Thử giẫm lên đôi giày của tôi xem!”

Người nọ bị đánh đến đỏ mắt, giơ tay muốn túm lấy tóc đuôi ngựa của Chung Ý.

Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, Sơ Hiểu Hiểu lập tức nhấc chân đạp một cái vào giữa háng người nọ!

Chung Ý: “!!!”

Sơ Hiểu Hiểu thở hổn hển mấy hơi: “Không sao chứ?”

Chung Ý gật đầu, đột nhiên biến sắc: “Cẩn thận!”

Sơ Hiểu Hiểu giật mình, khóe mắt thoáng nhìn thấy thanh sắt lóe sáng ánh kim loại lao xuống đầu.

Doong!

Giang Diễn nghiêng người tránh khỏi đòn công kích của người phía sau, quay đầu đá bay thanh sắt trong tay đối phương trong nháy mắt, kéo vai lưng và tay người nọ rồi mạnh mẽ túm lại, lộn nhào một vòng ném ngã xuống đất!

Giang Diễn cả giận nói: “Không phải bảo cô đi theo tôi sao, chạy lung tung làm gì!”

Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu khẽ chuyển động, giơ tay chỉ: “Ở đó! Chính là người kia! Anh ta muốn bỏ chạy!”

Giang Diễn quay đầu, căm tức mắng một câu, lập tức co cẳng đuổi theo.

Chưa xong là chưa kết thúc!

Chớp mắt…

Xa xa vang lên hai loại âm thanh báo động đan xen, át đi tiếng thét chói tai lại ồn ào bên này.

“Có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Để mọi người nhìn xem, cảnh sát bắt nạt dân chúng!”

Giang Diễn xoay cánh tay đối phương ra sau, cảnh sát địa phương lập tức tiến lên chuẩn bị giúp đỡ bắt giữ, lại thấy Giang Diễn đoạt lấy súng của cảnh sát.

“Anh cho rằng tôi không dám?”

“Anh anh anh…”

Bùm!

Giang Diễn lập tức bóp cò, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên rung trời.

Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.

Người nọ giật mình, hai mắt trống rỗng, chân run rẩy ngồi phịch xuống đất.

Viên đạn xuyên qua không khí, lao vào thân cây cao ngất.

Không quá một lát, đáy quần đối phương dần dần in ra vết nước màu vàng, chảy thành một mảng.

Mùi tanh tao đột nhiên xuất hiện khiến Giang Diễn chán ghét nhíu chặt mày.

Anh hạ mắt liếc khẽ nói: “Cho nên, bây giờ đã bằng lòng trò chuyện với tôi vài câu chưa?”

“…”

“Nói đi, là ai sai khiến anh?”

“Không ai…Không ai sai khiến tôi cả…”

“Không có?” Giang Diễn khinh thường cười nói, “Anh xem anh đi, ngay cả Sơ Hiểu Hiểu mặc quần áo gì trông như thế nào cũng không thấy rõ, còn dám nói không ai sai khiến anh, trong đầu anh chứa cái gì vậy?”

—hết chương 22—

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN