Tần Xu chơi đùa trong sân cả một buổi chiều, lúc này giọng cũng sắp khản đặc.
Tô Miểu tắm cho cô bé trong một cái bồn tắm đầy bong bóng thơm ngát. Hai chị em đùa giỡn một trận, Tần Xu cười đến nỗi cơ thịt cũng sắp co rút.
Niềm vui thu hoạch được trong cả ngày hôm nay đầy ắp đến nỗi sắp tràn cả ra ngoài!
Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng cotton cho cô bé, sau đó bế cô bé lên giường.
Tần Tư Nguyên mua cho Tần Xu rất nhiều váy ngủ bằng ren đáng yêu, nhưng Tô Miểu cảm thấy những bộ váy ngủ hoa hòe này mặc ngủ không thoải mái.
Cô thường thích mua những loại váy ngủ được làm từ chất liệu thoải mái thực dụng cho Tần Xu hơn.
Cũng giống loại trước đây mẹ mua cho cô vậy.
Sau khi dỗ cho người bạn nhỏ ngủ, Tô Miểu đi đến vườn hoa giúp Tần Tư Dương dọn dẹp bàn tiệc buffet.
Trong vườn hoa, rất nhiều người giúp việc và người làm vườn đang giúp đở, nhưng Tần Tư Dương rất thích sạch sẽ, dù một miếng hay nửa miếng rác cũng không chịu được, hơn nữa lại là người thuộc chòm Xử Nữ thích bới lông tìm vết, vậy nên lúc này anh ấy đang tự mình quét dọn làm vệ sinh.
“Rốt cuộc là em và Trì Ưng có chia tay không vậy?” Tần Tư Dương thấy Tô Miểu xách cây chổi đi tới thì thờ ơ nói: “Biểu hiện mập mờ của hai ngươi hôm nay hoàn toàn không giống như chia tay.”
Tô Miểu có chút chột dạ, cô cúi đầu lặng lẽ quét sân: “Em cũng không biết nữa. Trong lòng có một giọng nói nói với em rằng, rời khỏi anh ấy mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng là chỉ cần anh ấy đến gần em một chút, cho dù, cho dù chỉ là liếc nhìn em một cái, em sẽ lập tức kìm lòng không đặng mà chạy ngay về phía anh ấy.”
“Anh ơi… việc này thật khó khăn.”
Lòng cảm mến của Tô Miểu đối với Trì Ưng bắt đầu từ mười bảy tuổi, nhiều năm như vậy, tình yêu này chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Tần Tư Dương giao những cái ly uống rượu đã được gom lại hết cho người giúp việc, quay đầu lại nói: “Tô Miểu, khi đã quyết định muốn làm một chuyện thì phải quả quyết một chút. Bất kể là chia tay hay tiếp tục ở bên nhau, sự do dự và không dứt khoát của em thật ra chỉ gây tổn thương cho cả đôi bên. Anh hy vọng em lý trí một chút, xử lý mọi chuyện giống như một người trưởng thành. Nếu không chia tay được thì cứ ở bên nhau thật hạnh phúc đi, mọi khó khăn đều có thể cùng nhau vượt qua.”
Tô Miểu dùng sức gật đầu, khẽ cười nói: “Anh vẫn luôn lý trí như vậy. Từ khi em biết anh, anh dường như chưa bao giờ để tình cảm điều khiển suy nghĩ của chính mình.”
Tần Tư Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cô cầm chổi cúi đầu quét dọn, tóc dài đen nhánh mềm mại đã dài đến ngang hông, làn da trắng nõn làm nổi bật lên khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp.
So với với thời thiếu niên, ngũ quan của cô có thêm mấy phần dịu dàng của người đã trải qua rất nhiều chuyện.
Tần Tư Dương xoay người lại, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.
Mà cảm xúc đó… Bắt đầu từ năm lớp mười một cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Chưa từng thay đổi.
Không phải anh lý trí, chẳng qua là anh đã kìm nén quá mức. Kìm nén đến nỗi lừa mình dối người, kìm nén đến nỗi cho rằng bản thân có thể thật sự xem cô là em gái ruột, lừa gạt chính mình, cũng lừa gạt cô.
Anh mượn danh nghĩa anh trai để danh chính ngôn thuận quan tâm cô, hy vọng cô chia tay, lại không hy vọng cô chia tay, muốn cô hạnh phúc, lại sợ cô quá hạnh phúc. Và cứ thế con rắn độc mang tên ghen tỵ chiếm hữu… cắn nuốt trái tim anh.
Trong chuyện này, em gái sinh đôi và anh dường như có một loại thần giao cách cảm kỳ quái nào đó.
Vậy nên bất kể anh ngụy trang ra sao, che giấu thế nào thì một Tần Tư Nguyên bình thường tùy tiện cẩu thả vẫn luôn nhìn một cái là biết hết mọi mánh khóe của anh, mới có thể luôn vạch trần những lời nói đùa của anh với cô.
Tô Miểu xem những lời nói đó là đùa giỡn, nhưng lần nào Tần Tư Dương cũng chỉ cảm thấy rung động đến tận tâm can.
Anh giống như chàng thiếu niên mười bảy tuổi đang yêu thầm, một mình trông hoa nở, một mình nhìn hoa tàn, cảm giác vừa vui vẻ lại vừa đau thương.
“Anh, sao anh không nói gì nữa.” Tô Miểu cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Tư Dương, “Có phải anh cũng cảm thấy em không có chí tiến thủ, không khống chế được cảm tình của chính mình không?”
Tần Tư Dương đưa tay xoa đầu cô một cái: “Không nên nghĩ là nên hay không nên, cứ làm theo trái tim của em đi.”
Trong hai người anh và cô gái anh thích, ít nhất nên có một người được hạnh phúc.
Tần Tư Dương hy vọng người đó là cô.
…
Tô Miểu cho rằng Tần Xu đã ngủ, chuẩn bị lên lầu nhìn xem cô bé một chút.
Gần tới cô mới phát hiện, phòng trẻ em vậy mà lại còn sáng đèn, người bạn nhỏ nằm trong ổ chăn mềm mại, vẫn đang quấn lấy anh rể đòi kể chuyện Hoàng Tử Bé.
Trì Ưng ngược lại cũng kiên nhẫn vòng tay ông cô bé giống hệt một ông bố, lại dùng chất giọng dịu dàng kể chuyện…
“Một nhà kinh doanh tuyên bố với hoàng tử bé rằng ông ta sở hữu cả một bầu trời sao, bởi vì ông ta đã đếm tất cả các ngôi sao trên trời, đặt cho mỗi vì sao một con số, sau đó gửi những tấm thẻ ghi những con số đó vào ngân hàng, tựa như những thứ những ngôi sao này đã biến thành vật sở hữu của riêng ông ta vậy.”
Tần Xu cau mày, bày tỏ không thể hiểu được: “Ối, chẳng lẽ ông ta đặt tên cho ngôi sao thì ngôi sao sẽ trở thành vật của ông ta à? Vậy cũng quá ngang ngược rồi.”
“Vì vậy hoàng tử bé mới nói, tôi đã từng có một đóa hoa hồng. Tôi biết đóa hoa ấy thuộc về tôi. Tại sao vậy ư? Bởi vì mỗi ngày tôi đều tưới nước cho đóa hoa ấy, tôi sợ hoa gặp phải gió táp mưa sa nên làm cho hoa một cái lồng bảo vệ. Tôi chăm sóc hoa, tưới hoa, mà hoa cũng cần tôi. Nên đúng vậy, tôi có thể nói rằng tôi sở hữu hoa, đóa hoa hồng này thuộc về hoàng tử bé.”
“Vậy còn những vì sao của ông thì sao, ông đã làm gì cho những vì sao ấy? Bọn chúng có cần ông không? Không có ông, bọn chúng sẽ không lấp lánh nữa ư? Những câu hỏi này đã khiến nhà kinh doanh á khẩu không trả lời được.”
Tần Xu nằm cạnh ngực Trì Ưng, xem hình vẽ trong sách. Nhìn đóa hoa hồng nhỏ bé yếu ớt nấp sau chiếc lồng bảo vệ, cô bé như có điều suy nghĩ nói: “Anh rể, trước kia chị Tư Nguyên mua cho em một con rùa đen nhỏ, em cho rằng nó đã thuộc về em rồi. Nhưng thực sự không phải, chỉ khi em chăm sóc nó thật tốt, mỗi ngày cho nó ăn, khiến nó cần em thì em mới có tư cách nói rằng con rùa đen nhỏ này thuộc về em.”
“Tiểu Xu của chúng ta thật thông minh, không hổ là em gái ruột của chị em.”
Tần Xu cười lên: “Ấy, anh muốn khen chị Hai của em thì không cần lôi em ra đâu, hừ!”
Trì Ưng cũng cười.
“Vậy anh rể, anh có thể tuyên bố rằng chị của em thuộc về anh không?”
Anh im lặng một hồi mới lắc đầu nói: “Anh rất muốn có chị, anh muốn chăm sóc chị, bảo vệ chị, giống như hoàng tử bé bảo vệ đóa hoa hồng yếu ớt kia vậy, chị vĩnh viễn là đóa hoa hồng của anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Hoàng tử bé có thể bảo vệ hoa hồng, lại không thể giúp hoa hồng lớn lên, càng không thể giúp hoa trở nên dũng cảm, bởi vì mỗi người đều có riêng một nỗi sợ trong lòng cần đối mặt, chỉ có thể tự mình đối mặt.”
Tần Xu cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, “Cuối cùng hoàng tử bé đã mất kiên nhẫn và từ bỏ hoa hồng, vậy anh rể cũng sẽ rời bỏ chị em giống hoàng tử bé sao?”
Trì Ưng khép quyển truyện lại, đặt người bạn nhỏ nằm xuống, ém góc chăn ngay ngắn cho cô bé rồi nghiêm túc đảm bảo:
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó.”
…
Tô Miểu ngẩn ngơ đứng ở cửa nghe thật lâu thật lâu. Cho đến khi Trì Ưng cho người bạn nhỏ ngủ xong, cô mới vội vã rời đi, một mình lên ban công vắng người trên lầu ba.
Nghe kể chuyện, Tô Miểu bỗng phát hiện mình thật giống đóa hoa hồng trong câu chuyện kia.
Từ sau khi anh trở lại, bề ngoài là cô đang chăm sóc Trì Ưng, nhưng thực tế, cô vẫn luôn đòi hỏi anh một cách điên cuồng.
Cảm giác an toàn tuyệt đối, sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, muốn anh chăm sóc cho mớ tâm tư hỗn độn của cô…
Hoàng tử bé thích hoa hồng như vậy nhưng cuối cùng vẫn không chịu nỗi sự tùy hứng của hoa, vứt bỏ hoa, để hoa hồng ở lại một mình nơi tinh cầu cô độc, mà hoàng tử bé lựa chọn đi đến phương xa.
Sao cô lại biến thành như vậy chứ?
Tô Miểu tháo chuỗi đeo tay bằng thủy tinh trên cổ tay trái xuống, đặt ở lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Đây là vật duy nhất mẹ để lại cho cô.
Hôm nay tất cả mọi người đều mừng sinh nhật Tiểu Xu, Tiểu Xu cũng đặc biệt vui vẻ, trong mắt trong lòng đều tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng đa số người ở đây đều không nhớ rằng, bao gồm cả Tiểu Xu cũng không biết, thật ra thì hôm nay… Cũng là ngày giỗ của mẹ.
Chỉ có một mình Tô Miểu còn nhớ.
Cô ngồi bên ban công trồng hoa, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao.
Mẹ đã biến thành ngôi sao rồi ư, bà ấy sẽ ở trên trời nhìn cô chứ?
Thật nhớ mẹ.
Mắt Tô Miểu lại có chút chua xót, hít một hơi thật sâu mới dẹp yên được luồng cảm xúc đang cuộn trào.
Lúc này, người đàn ông đi tới sau lưng cô, lẳng lặng ôm lấy cô từ phía sau, tay vòng qua eo cô, vững kéo cả người cô vào lồng ngực rộng rãi.
Hương vị bạc hà lạnh lẽo chui vào trong mũi, giống như ban đầu, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
Trì Ưng gác cằm lên bả vai cô, nhìn chuỗi hạt thủy tinh hồng nhạt trong tay cô…
“Tiểu Ưng nhớ mẹ à?”
“Không phải nói, em đã không phải là Tiểu Ưng của anh nữa rồi sao?”
Anh cười: “Chỉ là lời nói lúc giận dỗi thôi, em vĩnh viễn là Tiểu Ưng của anh.”
Tô Miểu hơi giãy giụa, nhưng người đàn ông lại không có buông cô ra, càng ôm chặt thêm nữa chút.
“Trì Ưng, Tiểu Ưng của anh đã chết cùng mẹ vào cái mùa xuân đó rồi.”
Trì Ưng cắn một cái lên cổ cô, giọng lạnh lẽo: “Em thử lại nổi điên với ông đây lần nữa xem.”
Tô Miểu bị đau, cả người run rẩy, cắn răng nói: “Trì Ưng, từ ngày đó đến nay, thứ gọi là sức lực để em xông về phía trước đã mất rồi, thật giống như hết thảy cố gắng đều không có ý nghĩa. Học bổng, hay đại học tốt nhất gì đó em đã không còn để ý đến nữa. Em không nổi điên, cô gái Tô Miểu mười tám tuổi dũng cảm đã chết vào mùa xuân năm ấy rồi.”
“Nhưng em vẫn thi đậu vào trường đại học tốt nhất.”
“Đúng vậy, nếu không phải ban đầu anh đâm sau lưng em, em căn bản đã có thể luôn vững vàng tiến về phía trước. Em cố chấp ở lại Gia Kỳ chính là để trả thù anh, trả thù việc anh đã phản bội em, trả thù việc anh đẩy hết mọi sai lầm lên người em chỉ vì bảo vệ bản thân mình.”
Hô hấp của Tô Miểu dồn dập, sự tức giận vẫn luôn không ngừng nguôi ngoai trong nhiều năm qua lại lần nữa bị đốt cháy, bàn tay nắm thành quả đấm thật chặc.
Sự phản bội kia rành rành ở trước mắt, máu tươi đầm đìa.
“Kẻ nào ức hiếp em, em nhất định phải trả thù lại.”
Anh lại hỏi: “Sau đó thì sao, thế nào lại tha thứ?”
Bàn tay đang siết chặt quả đấm của cô gái bỗng nhiên buông lỏng, rồi nắm lấy tay anh, giọng nói lại khôi phục sự tỉnh táo: “Sau đó anh nghỉ học, em cũng từ từ hiểu cho anh, thật đấy, em hiểu anh. Cảm tình khi còn trẻ có thể sâu khắc bao nhiêu. Những việc anh đã trải qua cũng như gia đình của anh đã khiến anh không có lựa chọn nào khác, sau khi hiểu được điều đó, em cũng không trách anh nữa.”
“Tô Miểu, em cho rằng mất mẹ rồi, em liền trở thành đứa trẻ xui xẻo nhất thế giới sao. Em sai rồi.”
Trì Ưng ôm chặt cô, cất giọng khàn khàn nói:
“Em chưa từng thấy những người bất hạnh hơn em, những người mà bị nhấn chìm trong sự nghèo khó và bệnh tật, kêu trời trời không thấu gọi đất đất không nghe. Nhưng anh đã thấy, khi còn bé ở bệnh viện… dường như mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy. Có đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh, cả đời phải sống ở trong tăm tối, nhưng đứa bé ấy vẫn cười, ngày nào cũng ở hành lang lắng nghe âm thanh của thế gian; có người dốc hết gia sản, nợ nần chồng chất chỉ vì cố gắng níu giữ sinh mạng của cha mình dù chỉ một ngày, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi việc ký tên vào giấy đồng ý ngừng trị liệu, quỳ xuống bên ngoài phòng giải phẫu gào khóc kêu to con xin lỗi bố ơi; còn có người rơi xuống từ công trường, toàn thân bại liệt, chỉ có con ngươi còn có thể hoạt động nhưng chỉ lấy được hai chục ngàn tệ tiền bồi thường… cả đời người mà mẹ nó chỉ đáng hai chục ngàn tệ!”
Giọng nói của Trì Ưng cũng trở nên run rẩy.
Tô Miểu nghe anh nói những lời này, lòng tràn đầy chấn động, dường như sắp rơi lệ…
“Sau khi thấy những chuyện đó em sẽ biết, có được tay chân toàn vẹn, áo cơm không lo, có thể thực hiện mơ ước, có thể trở thành người mà em muốn trở thành đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.”
“Trì Ưng…”
Tô Miểu quay đầu nhìn sườn mặt sắc bén lạnh lùng của anh.
So với thế giới chân thực mà Trì Ưng nhìn thấy, sự đa sầu đa cảm của cô… quả thật không đáng nhắc tới.
Đây mới chính là mơ ước và tầm nhìn của Trì Ưng…
Để người già có nơi nương tựa, trẻ nhỏ có nơi trưởng thành, kẻ góa bụa cô đơn hay bệnh tật tàn phế đều có chốn dung thân…
Tô Miểu kìm lòng không đậu siết chặt tay anh.
Trì Ưng cắn tai cô, nhận mạnh từng chữ một: “Anh biết bốn năm qua, em sống không tốt… Nhưng Tiểu Ưng, không người nào có thể giúp em thoát khỏi bóng tối, trừ chính em.”
Tô Miểu bị anh trêu chọc đến nỗi hô hấp dồn dập, ngực phập phồng, cúi đầu nhìn kia chuỗi hạt thủy tinh màu hồng nhạt trong tay.
“Trì Ưng, anh nói đúng. Những năm này, em vẫn luôn giữ chặt bà ấy, không chấp nhận để bà ấy ra đi, không chịu đối mặt thực tế, vẫn luôn trốn tránh, em thật quá mềm yếu…”
Cô giơ vòng tay lên cao, xuyên thấu qua những hạt châu thủy tinh trong suốt kia, nhìn về phía bầu trời đêm sâu thẳm…
“Trì Ưng, em muốn cùng anh mang theo tro cốt của mẹ em leo lên đỉnh Everest,, để cho mẹ thấy em leo lên ngọn núi cao nhất thế giới này, sau đó em sẽ để bà ấy rời đi trong ánh hào quang sáng tỏa khắp nơi buổi bình minh.”
Trì Ưng hôn lên gương mặt đẫm lệ của cô gái.
“Đây mới là Tiểu Ưng của anh.”
“Anh sẽ dẫn em leo lên ngọn núi cao nhất.”