Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu - Chương 57: 57: Huy Chương Vàng Anh Từng Có
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu


Chương 57: 57: Huy Chương Vàng Anh Từng Có


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
“Tôi ở chỗ này đợi em cả đêm.”
Giọng nói của Cố Phóng Vi có chút lạnh lùng, không giống như lần trước lep cửa sổ đi vào, biết mình phải xếp hàng, lần này Cố Phóng Vi có vẻ thực sự tức giận.
Đôi lông mày tuấn mỹ anh tuấn ẩn chứa một tia cảm xúc phiền muộn nào đó, nhưng rất nhanh, hắn tựa hồ ý thức được thái độ của mình không tốt lắm, nhìn gò má trắng bệch vì lạnh của hắn, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Loại ngữ khí ôn hòa này, trong chốc lát, tựa hồ lại trở về thời khác anh trai em trai trước kia, có chút khoan dung nhường nhìn, nhưng so với trước kia thản nhiên, thanh âm Cố Phóng Vi lần này có chút nghiêm túc, hay nói cách khác —— cũng có chút bối rối.
Im lặng không lời, trầm tư suy nghĩ.
Chỉ cần hắn liếc mắt nhìn đứa nhỏ trước mắt, rất nhiều lời nói ngày đó sẽ hiện ra rõ ràng không gì sánh được.
—— Em thích anh.
—— Anh ơi.
Lộc Hành Ngâm dùng đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm: “Vậy anh nói đi.” Trong bóng đêm gió đông thổi, cậu lộ vẻ ngoan ngoãn mà nghiêm túc.
Một nhóm người xung quanh tò mò nhìn sang.
Cố Phóng Vi ánh mắt tối sầm lại, giọng nói từ thái độ thường ngày thay đổi, thậm chí trở nên thận trọng hơn một chút: “—— Bỏ đi, tôi về trước, lần sau cùng em nói.”
Lộc Hành Ngâm quay đầu lại nhìn đám bạn: “Các cậu vào trước đi, lát nữa tôi sẽ tới, đàn anh đợi một chút.”
“Không sao.” Thẩm Thanh Vân vẫy tay với cậu rồi đợi ở cổng trường.
Lộc Hành Ngâm ngước nhìn Cố Phóng Vi.
Xung quanh trở nên rõ rang yên tĩnh, đôi mắt của cậu sạch sẽ, bình tĩnh.

Trông rất sáng dưới bầu trời đêm.
Cậu gọi hắn: “Anh.”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, Cố Phương theo bản năng đưa tay ra ——đây là động tác hai người đã quen, nhưng hắn vừa giơ tay, Lộc Hành Ngâm liền lùi về phía sau, né tránh.
Cố Phóng Vi hơi sửng sốt, sau đó rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra: “Đã muộn như vậy, tạm thời không nói hết được.

Chỉ có một việc, Tư Phong.”
Hắn cố ý phát âm gọi cậu bằng tên gốc, như thể một cái xưng hô như vậy có thể làm nổi bật một cảm giác ranh giới có chủ ý nào đó.
Lộc Hành Ngâm yên lặng lắng nghe.
“Em không phải đang trốn anh sao?” Cố Phóng Vi nhẹ giọng hỏi.
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn nói: “Em không trốn tránh anh.”
Sau đó cậu nói: “Em thích anh.”
“…” Chỉ với một câu như vậy, Cố Phóng Vi cảm thấy da đầu của mình sắp nổ tung —— không phải là trước đó hắn bị một nam sinh truy dùng phương pháp đáng bom này theo đuổi, nhưng cả người tựa hồ bị một tia sét đánh.

Lộc Hành Ngâm trước mặt hắn im lặng, không ngờ lại là người có thể thổ lộ tình cảm bất cứ lúc nào, nói xong vẫn thản nhiên làm như chưa làm chuyện xấu gì -—— muốn chết!”
Đứa em trai này, dùng đường rất chủ động.
Cố Phóng Vi chưa kịp nói gì thì đã thấy Lộc Hành Ngâm đã cụp mắt xuống, trong đôi mắt đen đầy vẻ bình tĩnh.
Cậu bước tới chạm vào túi áo bằng những đầu ngón tay mảnh khảnh và lạnh lẽo.
Cố Phóng Vi sững người, sau đó thấy Lộc Hành Ngâm lùi lại một bước, lại cười với hắn, xua tay: “Lạnh quá, anh về trước đi.”
Cố Phóng Vi theo bản năng sờ sờ đồ trong túi, hơi sắc bén, túi nhựa cứng được siết chặt vào tay, vẫn còn mang hơi nóng còn sót lại của nhiệt độ cơ thể.
Đó là một gói thuốc cảm, đựng trong túi màu xanh đậm, tinh dầu bạc hà có mùi hương hơi đắng ngọt của hoa kim cúc hòa quyện lại với nhau.

Loại thuốc rẻ nhất trong phòng y tế, mọi người thường uống một gói khi bị cảm.
Hắn từ nhỏ đã có sức khỏe tốt, sở thích là trượt tuyết và bắn cung, số lần mắc bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay, hắn cũng không thích những món đồ vặt này của học sinh chút nào, nhưng không biết vì sao, đồ nhỏ như thế đặt trong túi, lại tựa như một củ khoai tây nóng hổi, hắn cầm không nổi.

*
Lộc Hành Ngâm đưa Thẩm Thanh Vân trở lại ký túc xá.
Cậu không có dư giường ở đây, những người còn lại mỗi người đưa một thứ những thứ khác như nệm, ga trải giường, vỏ gối và những thứ khác sạch sẽ, còn có cả đồ vệ sinh cá nhân cũng được gom một cách thần kỳ.
Đồ vật được đưa tới, những người khác lưu luyến không rời rời đi, Thẩm Kha một mình là nữ, bọn họ thảo luận kế sách tác chiến: “Lộc Hành Ngâm trước tiên đóng căn cứ ở chỗ này.

Thẩm Kha, cậu có điện thoại di động, chúng ta gọi điện thoại thảo luận.

Bên cậu có thể chứ?”
Hoàng Phi Kiện bất cẩn lấy điện thoại di động ra: “Cậu cũng có thể sử dụng điện thoại di động của tôi, có chức năng gọi video.”
“Được rồi, ký túc xá nam mở cửa vào thứ bảy và chủ nhật, lúc đó tớ có thể công khai đến đây.” Thẩm Kha nói qua điện thoại.
Còn bốn ngày nữa là đến kỳ thi tháng, trong đó có hai ngày là ngày nghỉ.

Vốn dĩ theo thông lệ cũ, thi tháng xong mới được nghỉ, nhưng lần này kỳ thi tháng trùng với kỳ thi chung toàn tỉnh của năm cuối cấp, nên việc sắp xếp ngày nghỉ đành phải nhường cho lớp 12, nên kỳ thi tháng đợt này diễn ra sau tuần nghỉ.
Những đứa trẻ này vẫn chưa buồn ngủ.
Thẩm Kha ở đầu bên kia điện thoại hỏi: “Lần này các dạng bài thi tháng mấy cậu làm xong chưa?”
Lộc Hành Ngâm giơ tay lên, sau đó từ trên bàn ký túc xá cầm lên một chồng giấy in —— những thứ này đều là mượn máy tính trong phòng thuê của Cố Phóng Vi gõ.
Mới ngày hôm kia, còn cùng ngủ với Cố Phóng Vi trong chiếc ổ mèo khổng lồ của hắn.
Cậu dừng một chút, sau đó không chút dấu vết đáp lại: “Tôi làm Ba Năm, các môn đều làm một lần.”
Thẩm Kha bên kia cười nói: “Thật trùng hợp, tớ cũng làm Ba Năm.

Còn những người khác thì sao?”
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện tỏ vẻ hai người chưa làm, trong khi Thẩm Thanh Vân nói: “Vậy thì dành thời gian để làm những gì mấy đứa chưa làm, làm Bốn Năm trong một ngày, có được không?”
Lộc Hành Ngâm nhanh chóng tính toán, những học sinh khác cũng bình tĩnh lại, cẩn thận tính toán thời gian có thể sử dụng.
“Các câu hỏi kiểm tra chất lượng mới rất khó.

Toán học cộng với tổ hợp tự nhiên mà chúng ta chưa học.

Theo thời gian thi bình thường, cần năm tiếng để hoàn thành một bộ, cộng với thời gian sửa chữa, tính ra sáu tiếng, bốn bộ bài kiểm tra mất 24 giờ.” Dịch Thanh Dương hỏi, “Chúng ta có thể vắt kiệt thời gian không? Còn học trên lớp bình thường nữa.”
“Xin nghỉ!”
“Trốn học!”
Cùng lúc đó, Hoàng Phi Kiện và Thẩm Kha ra được đáp án.
“Lão Lý đại khái sẽ không dễ dãi như vậy, lý do này không được.” Dịch Thanh Dương phủ quyết, lâm vào do dự, “Hay là chúng ta xuyên đêm đi?”
Quán net cả đêm, bọn họ gọi điện cả đêm, học cả đêm, nên gọi là xuyên đêm.

Sẽ có kiểu cạnh tranh không thể giải thích được này giữa các nam sinh, đặc biệt là giữa các nam sinh ban 1.

Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện và những người khác đã quen thuộc với những cuộc thi tương tự: ai có thể đọc một cuốn sách muộn hơn cả đêm, ai có thể làm xong nhất nhất cuốn Ngũ Tam có bìa.
“Cái này không được, chúng ta có thể thức khuya.

Nhưng phải nghỉ ngơi thật tốt trước khi thi.”
Thẩm Thanh Vân nghiêm túc nói: “Chỉ còn bốn ngày nữa, từng phút từng giây đều có giá trị, thời gian nghỉ ngơi và học tập phải nghiêm túc đã sắp xếp.

Không nhất thiết mấy đứa phải làm và sửa hết mọi thứ.

Mấy em chỉ cần tìm ra dạng bài thi và loại câu hỏi.

Anh không có việc gì phải làm ở đây.

Bài toán thi tuyển sinh đại học bình thường có thể làm trong 40 phút, còn tổ hợp tự nhiên thì trong một tiếng rưỡi, ngày mai giữa trưa mọi người tập hợp ở đây.”
Lộc Hành Ngâm lại giơ tay: “Em có thể làm với sư huynh, giáo viên chủ nhiệm sẽ đồng ý cho em nghỉ phép.”
Thẩm Thanh Vân hơi ngạc nhiên, anh ta liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nói: “Được.”
Những người khác sợ bị kiểm tra, từng người trở về.

Thẩm Thanh Vân hỏi Lộc Hành Ngâm mượn bút và giấy, tra cứu bài kiểm tra trên mạng, nhanh chóng leo lên giường bắt đầu làm bộ bài kiểm tra đầu tiên.
Căn phòng ngủ chìm trong im lặng.
Từ đây có thể thấy rằng Thẩm Thanh Vân là một người cực kỳ kỷ luật và có động lực cao, và vẻ ngoài của anh ta cũng tạo cho người ta ấn tượng tương tự: khuôn mặt gầy và cương nghị, đôi môi mím thành một đường, trông rất nghiêm túc như một bức tượng đồng.
Sau khi Lộc Hành Ngâm sửa xong một bộ tổ hơp tự nhiên, cậu quay lại nhìn Thẩm Thanh Vân, đúng lúc thấy anh ta đã làm xong một nửa bài toán, lật trang và vươn vai.
“Đàn anh.” Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng hỏi.
“Hả?” Thẩm Thanh Vân ngước mắt lên quan tâm hỏi: “Sao vậy, em gặp phải vấn đề gì sao?”
“Không có, em muốn hỏi anh một chút về thi đua.” Giọng Lộc Hành Ngâm rất cẩn thận, “Nếu khó để nói, thì không sao đâu, thầy Trần nói đàn anh, bị huỷ bỏ kết quả thi đua, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chỉ có một trường hợp bị hủy bỏ kết quả cuộc thi, đó chính là kết quả không đúng sự thật và bị coi là gian lận.” Thẩm Thanh Vân nói đến chuyện này, giọng điệu trở nên có chút ngưng trọng, sau đó dừng một chút, nói xong liền cười nói: “Nhưng đàn anh cũng có thể nói cho em biết, hai chữ gian lận này nước sâu hơn rất nhiều, một người đội nồi, sẽ có người khác luôn được lợi, có thể không chỉ một người, mà là một nhóm người.

Anh không thể nói tình hình cụ thể, nhưng nếu đàn anh nói với em, anh bị loại vì gian lận, anh thề với huy chương vàng anh giành được giải tư tỉnh anh không hề gian lận, em tin được không?”
Anh ta cười nhìn cậu.
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống: “Em tin.”
Cậu trả lời một cách nghiêm túc và nhanh chóng, khiến Thẩm Thanh Vân sững sờ trong giây lát.
Anh ta lật nhầm trang ở trang tiếp theo, đưa tay ra để làm phẳng những trang bị vênh.

“Em cũng vậy.”
Thề với tấm huy chương vàng mà cậu từng giành được.
*
“Hình thức đề thi tháng này dựa trên độ khó của đợt kiểm tra chất lượng tỉnh S.

Đề thi mẫu chúng tôi đã lấy được rồi, hệ số khó ước tính là 9.

Bất lợi lần này là độ khó của bài thi tháng của trường Trung học Ưng Tài được đánh giá là 5.”
“Chín điểm?? Kỳ thi tháng Ưng Tài lần trước độ khó chỉ có 5.

Cái trường rác Thanh Mặc đó sao độ khó càng ngày càng cao?”
Thành phố rộng lớn bên kia, Quý Băng Phong cúp máy đoàn bình thẩm tập đoàn Cổ thị, đối mặt với Hoắc Giang và Diệp Yến, bình tĩnh giải thích tình hình.
“Lộc Hành Ngâm thiếu gia sáng nay có gọi tới, bảo ở lại trường chuẩn bị cho kỳ thi tháng.”
Hoắc Giang nắm chặt tay.

Diệp Yến vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nó gần đây thế nào?”
“Hẳn là cậu ấy ở cùng Phóng Vi thiếu gia, ngày hôm qua cùng các bạn học đi ra ngoài thăm giáo viên bệnh.” Quý Băng Phong nói.
Hoắc Giang cả giận nói: “Nhìn đi, đây là một giuộc với Cố thị, Cố Thanh Phong đem cháu trai nhét vào Thanh Mặc, là tính toán cái gì đây?”
Quý Băng Phong dừng một chút, có chút ngượng ngùng.

Anh ta không có gan nói thẳng với Hoắc Giang là Cố Phóng Vi đã vào Thanh Mặc trước một năm, ngôi trường hiện tại của Lộc Hành Ngâm tình cờ là ngôi trường mà nhà họ Hoắc chọn ra trong số hàng ngàn hàng vạn ngôi trường để nuôi dạy cậu thành phế vật.
Diệp Yến trầm tư.

Bên ngoài khung cửa sổ sát đất là thành phố phồn hoa náo nhiệt, xe cộ tấp nập dưới bầu trời đêm, nhưng lại có chút cô đơn, “Vẫn không quay về, vậy thì…!ít nhất cũng phải cho nó ít đồ.

Đồ ăn vặt, nhu yếu phẩm hàng ngày gì đó.

Sức khỏe của nó không tốt, không sống được bao lâu…!Mấy ngày này có duyên rồi đối với nó tốt chút.”
Trường Trung học số 7 Thanh Mặc.
“Các bài kiểm tra chất lượng của tỉnh S có một số đặc điểm: khó và có nhiều đề mở.

Tính mở này không chỉ thể hiện ở môn toán với tổ hợp tự nhiên, mà còn ở cả ngữ văn và tiếng Anh.

Chọn đề theo dạng đề hiện có, thì có nhiều dữ kiện, lại không theo lối bình thường.”
Thẩm Thanh Vân đã hoàn thành hai bộ bài kiểm tra chất lượng trong một đêm, phàn nàn với bọn họ với đôi mắt đỏ hoe: “Bài kiểm tra tỉnh S của các em khó vãi ra! Tổ hợp thiếu chút nữa anh lật xe rồi! Lớp 10 11 anh ghét nhất làm đề tỉnh bọn em.

Không hổ danh nới thi đại học khó nhất cả nước!”
“Quá khen quá khen, còn gì nữa không?” Một đám người mang theo đồ ăn đóng gói từ nhà ăn tập trung tại ký túc xá của Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm đã thành công giả xin nghỉ phép Tạ Điềm, ​​​​lý do là vẫn cảm thấy không khỏe.

Tạ Điềm đã biết được từ chỗ Tống Lê lần trước Lộc Hành Ngâm cũng đã xin nghỉ phép trong kỳ thi tháng, cô có lẽ đã đoán được điều gì đó nên đã cho phép vắng, đồng thời yêu cầu cậu chú ý nghỉ ngơi.
“Đề hỏi mở thực ra không hoàn toàn mở.

Xem xét điểm toàn diện, thì có thể được chia thành nhiều loại.” Thẩm Thanh Vân nói, “Cái này thì anh đã thảo luận với tiểu sư đệ, em ấy và anh có cùng quan điểm.”
Lộc Hành Ngâm phát ra âm thanh.
“Dạng thứ nhất là thiết kế thí nghiệm.

Ví dụ, năm ngoái thiết kế gien sinh vật, năm trước phân tích hóa học là đề thiết kế thí nghiệm, điểm số đều là 20 điểm.

Trên thực tế, dạng này chỉ khảo sát tính tư duy, vẫn cho điểm theo những ý chính, nó chỉ kiểm tra chúng ta có nắm vững toàn bộ thí nghiệm rồi có khả năng thiết kế độc lập một nhóm kiểm soát rõ ràng, rõ ràng là có điều kiện và mục đích thí nghiệm rõ ràng.”
Lộc Hành Ngâm nhanh chóng tìm kiếm bài thi, Thẩm Kha ở bên kia đi trước cậu một bước, nhanh chóng tìm đề mẫu tương ứng gửi vào nhóm mới tạo hôm qua 【Bảo vệ Thanh Mặc – Xử lí bọn đầu khấc Ưng Tài đó! 】[1]
[1] 老陰比 gốc là đi3m thúi.
Cậu cụp mắt xuống, nhìn xuống tờ bài thi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định mạnh mẽ, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiến nhìn nhau, có chút sững sờ.

Truyện Hot
Hoàng Phi Kiện đặc biệt ngạc nhiên.

Trước đó, ấn tượng của cậu ta về Lộc Hành Ngâm vẫn ở mức độ “Không biết chơi game”, “Trắng trẻo, sạch sẽ và yếu ớt”, “Ông thần toán học”, nhưng cậu ta không ngờ Lộc Hành Ngâm lại có một khí tràng mạnh mẽ như vậy, đem mọi thứ kiểm soát trong lòng bàn tay.
Dịch Thanh Dương nhìn cậu hoàn toàn biến thành sùng bái, cậu nghiêng đầu nói với Hoàng Phi Kiện: “Cậu ấy còn biết sửa đó, cái gì cũng biết sửa.

Cái Delacium Light Stream của tớ là cậu ấy sửa.”
Ký túc xá của bọn họ được trao cho Dịch Thanh Dương.

Chiếc đèn bàn chói mắt được đặt tên là Delacium Light Stream, nới phát ra Ultraman Tiga.
Lộc Hành Ngâm không bị phân tâm, không nghe thấy tiếng thì thầm của bọn họ.
Cậu dùng bút chì xẹt vài đề, nói rất có trật tự: “Dạng thứ hai là đánh giá và so sánh các phương án thực nghiệm, hoặc so sánh các ý tưởng giải quyết vấn đề trong các câu hỏi tình huống.

Loại đề này thực chất là kiểm tra và hiểu logic của các loại thiết kế thí nghiệm khác nhau rồi tìm ra cốt lõi của những thiếu sót.

Đồng thời, còn được yêu cầu hoàn thiện nó trong khi thực hiện tính toán.

Loại này rất giống với dạng vừa nêu, nhưng việc khảo sát khó hơn, nó có mục đích là để kiểm tra khả năng kiểm tra những lỗi sai, hay điền vào chỗ trống trong thiết kế thí nghiệm.

Ví dụ, đề chung kết vật lý năm ngoái, sơ đồ thí nghiệm đầu tiên được thiết kế sai, che giấu một cái bẫy logic và sơ đồ thí nghiệm thứ hai được thiết kế đúng nhưng với tính toán sai.

Lỗi tính toán nằm ở chỗ sử dụng sai công thức.

Nếu không rèn luyện thì khó đạt tròn điểm.”
“Dạng thứ ba là giới hạn ở vật lý, kiểm tra cực hạn năng lực toàn diện, lực lượng, áp suất, chất lỏng biến hóa dưới các loại trạng thái thay đổi, vấn đề dung dịch biến đổi, tỷ như phân tích lực lượng của cột thủy ngân trong thanh thủy tinh quay…”
Mọi người chăm chú lắng nghe, Thẩm Kha đang nhanh chóng ghi lại và tổng hợp các câu hỏi trong nhóm trò chuyện.

Lịch sử trò chuyện cuốn lên nhanh chóng.
Cơm để bên đó, nguội lạnh lúc nào không ai hay, mà ai cũng đang hết sức mải mê.

Ban 27.
Chỗ ngồi của Lộc Hành Ngâm trống.
Cố Phóng Vi treo chiếc ba lô phía sau ghế, nhìn về phía trước, ban đầu hắn còn tưởng rằng Lộc Hành Ngâm đã đi vệ sinh, sau khi tan học, hắn thấy cậu vẫn chưa quay lại nên biết là không phải.
Lúc này hắn cũng mới nhận ra tại sao Lộc Hành Ngâm mỗi lần hắn đi vệ sinh đều phải đến tòa công nghệ.
Trên thực tế, trong thời gian Lộc Hành Ngâm tiếp xúc với hắn, cậu chưa bao giờ chủ động, thậm chí còn không vượt qua ranh giới.

Những sự gần gũi dựa dẫm bề ngoài đó, đều là sau khi Lộc Hành Ngâm cố gắng hết sức để tránh nó, và hắn là người duy nhất không nhận ra điều đó.
“Máy Tính Nhỏ đâu?”Cậu đã bỏ hai tiết học buổi sáng.
Giọng hơi khàn.
“Hoa khôi, cậu bị cảm à?” Trần Viên Viên hỏi.
Hôm qua đứng cổng trường lạnh cóng cả đêm, cũng không có cảm lạnh, chỉ hơi khó chịu một chút.
Khúc Kiều thản nhiên nói: “Cậu ấy đang nghỉ ốm, nghỉ ngơi trong ký túc xá.”
“Lại ốm à?” Cố Phóng Vi cau mày.
Gần giữa trưa, hắn kéo cặp sách đứng dậy, vừa mở cửa sau lớp ra, liền nhìn thấy một cô gái đang đứng ngoài cửa.
Từ Tinh ôm chồng sách, lo lắng đứng bên ngoài, cố lấy hết can đảm gõ cửa.
Cố Phóng Vi sửng sốt một lúc: “Cậu tới đây làm gì?”
“Không có gì, tớ tới giúp giáo viên giao bài tập, nhân tiện tìm cậu.” Từ Tinh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Cậu nói với tớ trước đó…!cậu không định tiếp tục sao?”
Cố Phóng Vi lại giật mình.
“Hai ngày liền cậu không nói chuyện với tớ, cũng không gặp tớ.” Từ Tinh nói.
Không biết tại sao, nhưng vào lúc này, điều mà Cố Phóng Vi nghĩ đến vẫn có thể là vài lời rõ ràng đó của Lộc Hành Ngâm.
Tiểu Lộc dường như, với đôi mắt đen láy, với một loại thần tính nào đó.
Một nụ cười thản nhiên, mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ mọng.
Hắn hít sâu một hơi: “Đúng vậy, tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, bỏ qua đi.

Gần đây tôi không có nhiều thời gian, em trai tôi bị ốm, tôi đi thăm em ấy trước.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN