Chân Đế - Chương 17: Giả thuyết dị hỏa của tiên vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Chân Đế


Chương 17: Giả thuyết dị hỏa của tiên vương


Lục tinh!!

Bên trong tổ viện, một vị trưởng lão nhảy dựng lên. Bình thường, các đệ tử thân truyền muốn đổi điểm cống hiến lấy phần thưởng đều là thông qua lão.

Hôm nay, Dạ Tuyết mang về một viên Huyền Đan nhất biến lục tinh, đến gặp trưởng lão này nộp cho tông môn, đổi lấy phần thưởng. Huyền Đan này đối với nàng vô dụng, nhưng đối với thế hệ trẻ của tông môn trong tương lai là rất có lợi, vì vậy mà nàng mới dễ dàng mang đi đổi.

Dù vậy nhưng nàng cũng có một chút luyến tiếc, đến cùng thì đây cũng là đan dược đích thân Cổ Tước luyện chế tặng nàng. Nhưng hắn bảo nàng mang đi đổi phần thưởng một cách thong thả như vậy có nghĩa là hắn có thể dễ dàng luyện chế thêm. Trên phương diện này Dạ Tuyết rất tin tưởng đệ đệ nàng.

– Dạ, Dạ Tuyết, ngươi làm sao có được Huyền Đan siêu phẩm này?!

Trưởng lão vội vàng hỏi.

– Bẩm trưởng lão, là đệ đệ ta luyện chế ra.

Dạ Tuyết cũng không có giấu diếm gì nói ra.

– Đệ đệ ngươi? Dược pháp của hắn tuyệt thế vô song như vậy sao ta chưa từng nghe nói qua?

Trưởng lão ngạc nhiên hỏi.

– Lâu nay hắn vẫn một mực điệu thấp nên không mấy ai biết đến hắn.

Dạ Tuyết tươi cười đáp, trong giọng nói có chút tâng bốc.

– Ngươi nên dẫn hắn vào tổ viện đi gặp Tạ nguyên lão. Một hạt giống dược đạo như vậy nhất định phải để Tạ nguyên lão bồi dưỡng mới tốt!

– Dạ Tuyết sẽ cố gắng sắp xếp.

– Phải rồi, lần này ngươi cần loại phần thưởng gì? Một viên Huyền Đan lục tinh này có thể ngang ngửa với huyền kỹ Huyền cấp hạ giai a.

Trưởng lão kia ổn định lại kích động, hắng giọng hỏi. Trên thực tế, loại trao đổi này là hoàn toàn thiệt thòi cho Lam Hà tông, nhưng trải qua bao nhiêu năm tháng, dược đạo Thánh Huyền Giới đã không còn thịnh vượng như đoạn cuối thời đại của Khai Thế Tiên Vương, giá cả đan dược trên ngũ tinh cũng bị đưa lên tận mây xanh.

– Lần này Dạ Tuyết cần một loại thân pháp. Huyền băng phi hành của ta tuy nhanh nhưng rất khó sử dụng trong hoàn cảnh chiến đấu ác liệt, vì vậy… mong trưởng lão giúp đỡ Dạ Tuyết.

Cổ Dạ Tuyết nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu. Nàng muốn bắt kịp Cổ Tước, dù biết thân pháp của hắn khó lường, cộng thêm hắn còn là huyền căn thuộc tính Lôi.

Trưởng lão vuốt râu suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một tấm ngọc bài nho nhỏ màu trắng.

– Đây là Huyền cấp hạ giai Nhu Thủy Bộ, ta nghĩ là rất thích hợp với ngươi. Môn thân pháp này tuy tốc độ không sánh bằng huyền băng phi hành của ngươi, nhưng rất uyển chuyển, rất hữu ích đối với loại kiếm pháp đầy tinh tế, lấy nhu khắc cương mà ngươi đang tu luyện.

Dạ Tuyết vui mừng nhận lấy ngọc bài, nói ra:

– Tạ trưởng lão ban thưởng!

– Đây là phần thưởng xứng đáng, không cần phải cám ơn ta. Trở về chăm chỉ tu luyện đi.

Trưởng lão vuốt râu cười hài lòng, nhỏ nhẹ dặn dò.

– Vâng, La trưởng lão.

Dạ Tuyết nhún gối cúi đầu chào La trưởng lão xong xoay người rời đi. Nàng không muốn làm phiền Cổ Tước tu luyện nên cũng không có trở lại khách điếm mà đi thẳng về nơi ở của mình trong tổ viện. Ở đó, nàng bắt đầu nghiên cứu phân tích Nhu Thủy Bộ mới đạt được.

Nhu Thủy Bộ không hổ là huyền kỹ Huyền cấp, có nhiều chỗ ngay cả thiên phú như Dạ Tuyết cũng phải nhíu mày suy tư, nên nàng định có dịp sẽ mang đi tham khảo với Cổ Tước.

– Tuyết tỷ!

Đến tối, Hạ Ly đến cùng ăn tối với Dạ Tuyết. Nghe tiếng nàng gọi, Dạ Tuyết từ trong nghiên cứu Nhu Thủy Bộ tỉnh lại, thầm cười đi ra mở cửa.

– Mau vào!

Dạ Tuyết tươi cười nắm Hạ Ly kéo thẳng vào nhà, khiến Hạ Ly hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu vì cái gì sư tỷ lại cao hứng như vậy, không lẽ chuyện hay ho gì xảy ra giữa hai tỷ đệ rồi?

– Tuyết tỷ, không lẽ tỷ… rồi.

Hạ Ly vừa ngồi xuống ghế dài liền hỏi, miệng cười gian, tay làm ra một cái cử chỉ thô tục.

Dạ Tuyết hoảng hốt cầm tay Hạ Ly, trừng nàng một cái, dặn dò:

– Nữ nhi không nên dùng cử chỉ tục tĩu như vậy! Muội còn muốn gả chồng không?

Hạ Ly tinh nghịch lêu lêu sư tỷ một cái, nhỏ giọng hỏi:

– Sư tỷ như thế nào lại cao hứng như vậy?

– Vì ta…

Dạ Tuyết ngập ngừng tránh né ánh mắt sư muội.

– Không lẽ nhanh như vậy đã ăn hắn rồi?

Hạ Ly hai mắt sáng lên phấn khích hỏi.

Dạ Tuyết hai má ửng đỏ, khẽ gật đầu, lí nhí nói ra:

– Là hắn, là hắn… ăn tỷ.

– Oa!

Hạ Ly không khỏi kêu lên một tiếng, cười vang:

– Người tính không bằng trời tính a!

– Đừng lớn tiếng như vậy!

Dạ Tuyết vô cùng xấu hổ kéo kéo tay áo Hạ Ly, nói ra.

Hạ Ly nhịn cười xuống, thấp giọng hỏi:

– Sư tôn của tỷ nhất định sẽ phát hiện, tỷ định giải thích với ngài như thế nào?

Dạ Tuyết trầm ngâm một chút, ánh mắt kiên định nói ra:

– Ta không có gì cần giấu diếm.

Hạ Ly gật đầu, tiếp lời:

– Muội biết tỷ sẽ nói vậy, nhưng ít nhất đừng nói toàn bộ sự thật ra, như vậy không có lợi cho cả hai tỷ đệ. Trước hết tỷ cần phải nghĩ ra một cái thân phận giả cho hắn.

Dạ Tuyết cười toe toét, đáp:

– Hắn là dược sư, ngoài ra còn biết điều khiển Linh Hỏa.

– Linh Hỏa!

Hạ Ly giật nảy mình kêu lên.

Hỏa diễm màu lam của Cổ Tước được giới dược sư gọi là Linh Hỏa, bởi vì để dẫn ra nó đòi hỏi tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, ngoài ra không còn cách nào khác. Linh Hỏa cấp cao có thể trở thành vũ khí thiêu đốt linh hồn địch thủ, tuy không cường đại bằng Tiên Hỏa cùng Chân Hỏa, nhưng theo tu vi dược sư tăng trưởng, lực sát thương của Linh Hỏa cũng trở nên rất đáng gờm.

Trên đời còn tồn tại các loại dị hỏa đặc thù khác, nhưng những thứ này vốn là thiên địa kỳ bảo, không dễ tìm thấy, càng không dễ thu phục, có điều chúng đối với luyện đan dược rất hữu ích.

– Vậy thì tốt rồi, có cái thân phận dược sư này, chuyện gì cũng dễ nói.

Hạ Ly vuốt cằm gật đầu, trong tâm trí đã bắt đầu tính toán.

– Chuyện này thật ra tỷ đã nghĩ thông suốt…

Dạ Tuyết đem suy tính của mình nói ra, Hạ Ly nghe xong mỉm cười tán đồng:

– Như vậy rất ổn thỏa. Muội tin tưởng tông môn cũng không nguyện ý làm khó một Linh Hỏa dược sư. Hơn nữa, theo như tỷ mô tả thì hắn ít nhất phải là dược sư tam phẩm a…

– Tỷ cũng nghĩ vậy. Đa Luyện Tĩnh Dẫn của hắn dường như không có chỗ sơ hở.

Dạ Tuyết không phải dược sư, nhưng nàng xem qua quá trình tinh luyện dược liệu thì có thể hiểu được trình độ khống hỏa của Cổ Tước bất phàm, bằng không đã không có viên Huyền Đan lục biến kia để nàng đổi phần thưởng từ tay La trưởng lão.

– Như vậy liền dễ dàng rồi. Tỷ cũng biết gần đây tông môn đang gặp khó khăn trong vấn đề đan dược, không chừng đệ đệ của tỷ sẽ được chư vị trưởng lão chiêu mộ.

– Bất quá, như muội đã nói, không thể dùng thân phận thật của hắn được.

Hai sư tỷ muội sôi nổi bàn tán quên cả ăn uống, không khí trong phòng đôi lúc tràn ngập tiếng cười giòn tan yêu kiều, đôi lúc lại vô cùng ngượng ngùng xấu hổ, hiển nhiên là hai thiếu nữ đã chạm tới đề tài nhạy cảm, khiến cả người kể lẫn người nghe đều mặt đỏ tới mang tai.

Cùng lúc đó, trong phòng Cổ Tước huyền khí dao động mãnh liệt, hỗn độn tinh vân trong đan điền bắt đầu liên tục xoay chuyển, hình thành một cái xoắn ốc cuồng bạo. Ở tâm xoắn ốc, một đốm sáng màu tím đã dần dần hình thành, kích cỡ cũng theo thời gian chậm rãi lớn lên.

Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên mở ra hết cỡ, tham lam thôn phệ thiên địa tinh khí, nhanh chóng thanh lọc rồi chuyển hóa thành huyền khí đi bổ sung sức lực cho hắn chèo chống quá trình Tạo Tinh Thần mệt nhọc. Đối với nhiều tu sĩ, đây là một bình cảnh rất lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thì đốm sáng nhỏ bé ở giữa xoắn ốc tinh vân sẽ mất đi hình thể, lại trở thành hỗn độn tinh vân tán loạn.

Vì vậy, Tạo Tinh Thần là một quá trình đòi hỏi tập trung cao độ, tiêu hảo cả thể lực lẫn trí lực. Đây chính là chỗ cần đến Cửu Thiên Quyết. Nếu không có Cửu Thiên Quyết, Cổ Tước sẽ khó mà giữ vững được trạng thái đỉnh cao để hoàn thành toàn bộ quá trình không chút sơ suất.

Qua hai canh giờ, trán Cổ Tước đã đầy mồ hôi, hô hấp của hắn cũng đã gấp đến mức đáng sợ, mà khỏa tinh tú nho nhỏ ở giữa bão tinh vân chỉ mới to bằng một hành tinh cỡ nhỏ, hoàn toàn không đủ lấp đầy hư vô tối tăm trong thế giới đan điền.

Lại qua thêm mấy phút, toàn thân Cổ Tước đột nhiên rung lên một cái, một luồng sóng âm khẽ tỏa ra từ trên thân thể mồ hôi đầm đìa của hắn. Cổ Tước thở ra một hơi thật dài, bình tĩnh lại.

Hắn nội thị đan điền thì thấy được một tinh cầu màu tím tỏa ra ánh sáng huyền bí đang lơ lửng, chậm rãi xoay tròn giữa vòng xoáy tinh vân lúc này đã không còn cuồng bạo nữa.

– Tạo Tinh Thần sơ kỳ viên mãn!

Cổ Tước cuối cùng trở thành Huyền Sư, mà vừa bắt đầu liền là sơ kỳ viên mãn, không giống như tu sĩ bình thường phải chậm rãi chau chuốt khỏa tinh thần nhỏ bé kia. Nếu so sánh Cổ Tước với tu sĩ bình thường mới bước vào cảnh giới Huyền Sư, khỏa tinh thần của hắn to xấp xỉ gấp ba lần khỏa tinh thần của những tu sĩ kia.

Tốc độ này có thể gọi là tương đối nghịch thiên, nhưng chung quy cũng là kết quả của việc Cổ Tước cẩn thận từng chút một bồi dưỡng hỗn độn tinh vân trong đan điền của hắn.

Cổ Tước đưa tay ra, “bồng” một tiếng, một đoàn Linh Hỏa màu lam bùng cháy. Tiếp theo, hắn dồn hết tâm trí vào huyền căn bên trong cơ thể, dẫn ra một đạo thuộc tính Lôi.

Đạo thuộc tính này theo kinh mạch của hắn truyền đến cánh tay, rồi thoát ra từ lòng bàn tay, thâm nhập vào Linh Hỏa. Điều kỳ lạ xảy ra, Linh Hỏa màu lam dần dần chuyển sang sắc tím.

Cổ Tước thở ra một hơi, hài lòng đánh giá:

– Giả thuyết năm xưa, nay không còn là giả thuyết nữa a.

Khai Thế Tiên Vương trước đây có nghiên cứu rất nhiều về dị hỏa, cuối cùng đưa ra một loại giả thuyết: Linh Hỏa dược sư sở hữu huyền căn thuộc Dị Ngũ Hành có thể tự mình tạo ra dị hỏa.

Bất quả, đây chỉ là năm loại dị hỏa tương đối hiếm thấy, trong tự nhiên còn có nhiều loại cường đại hơn rất nhiều. Lửa tím trong tay Cổ Tước hiện nay thì gọi là Lôi Hỏa. Có điều, tu vi hắn chưa đủ cao để điều khiển Lôi Hỏa chân chính, chỉ có thể duy trì qua một đoạn thời gian ngắn. Đến lúc hắn tiến vào giai đoạn Khai Thiên Địa, sẽ làm được tốt hơn.

Cổ Tước vừa bước xuống giường định đi tắm rửa ăn cơm thì một giọng nói từ phòng kế bên vọng qua, giọng nói này tuy già nua nhưng chứa đầy uy nghiêm, vang vọng thật lâu không dứt:

– Có câu tre già măng mọc quả không sai, lớp trẻ càng ngày càng tài giỏi hơn đám xương già chúng ta…

Tiếp theo một giọng nói già nua khác lại vang lên, lần này tuy là giọng nữ giới nhưng không hề thua kém thanh âm trước đó chút nào:

– Không sai, không sai, ngay cả chúng ta lúc còn trẻ cũng không có thiên phú như vậy a..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN