Khi đưa cô lên xe thì Cảnh Vân Trạch cũng ngồi bên cạnh, anh lạnh nhạt bắt chéo chân, nhìn cô dâu bên cạnh khép nép cũng chẳng để vào trong mắt, bất chợt anh lại nói với tài xế:
– Không về Cảnh gia, đưa chúng tôi về Dinh Trạch.
– Đại thiếu gia…!Như vậy không hợp quy củ.
– Hợp hay không do cậu quyết định sao?
Khí thế bây giờ của Cảnh Vân Trạch thật sự khiến cô sợ rồi, đôi tay nhỏ của cô cũng vì thế mà cứ nắm chặt lấy nhau, vốn cô định nói sự thật cho anh biết…!Nhưng mà…!Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ này cũng khiến cho cô môi khô, miệng đắng không nói nên lời.
– Chị gái cô năm nay bao nhiêu tuổi?
Lâm Quân Nhi liền “A?” một tiếng, kết hôn với em gái lại hỏi chị gái năm nay bao nhiêu tuổi, người đàn ông này có tâm tư gì vậy?
– Tôi đang hỏi cô đấy, chị gái của cô hình như bị mù sao?
– Đúng, là bị mù…!Năm nay hai mươi ba tuổi.
– Vẫn chưa kết hôn?
– Đã kết hôn rồi, chỉ là không có giấy kết hôn thôi.
Cảnh Vân Trạch ngơ ngác, trên đời này còn có kiểu kết hôn nhưng không có giấy chứng nhận kết hôn sao? Sao anh lại không biết nhỉ?
Lúc này, Lâm Quân Nhi liền vén khăn trùm đầu lên, hiện trên trước mặt anh không phải là nhị tiểu thư Lâm Tuệ Y và là cô chị gái Lâm Quân Nhi.
Chuyện bất ngờ này khiến cho Cảnh Vân Trạch không khỏi kinh hãi, nhưng sau đó vẫn cố gắng bình tĩnh, nói:
– Sao cô lại ở đây?
– Tôi chỉ là không muốn nhìn Y Y chịu khổ.
Con bé có ý trung nhân rồi, nếu chia loan rẽ thúy thì quá thất đức.
Trong mắt của Cảnh Vân Trạch có chút ý cười, người con gái dịu dàng trước mắt lại không sợ anh sẽ nổi trận lôi đình với cô sao? Nhưng mà nói sao thì nói, cưới Lâm Quân Nhi cũng không tồi, ít nhất là không ồn ào huyên náo như Lâm Tuệ Y.
– Không sợ tôi sao?
– Sợ.
– Nhìn cô cũng đâu có cảm giác là sợ?
– Có nhìn thấy đâu mà sợ.
Khóe môi của Cảnh Vân Trạch kéo lên, cô gái này đúng biết cách trả treo đấy, nhưng anh thích, xem ra Lâm Quân Nhi thú vị hơn Lâm Tuệ Y nhiều.
– Vậy tôi sẽ soạn hợp đồng hôn nhân của chúng ta.
Tôi sẽ bảo đảm rằng khi chuyện này lộ ra, cô và Lâm gia vẫn bình yên vô sự.
Đổi lại chúng ta sẽ là vợ chồng hai năm.
– Hai năm? Hai năm sao?
– Cô chê ngắn sao?
– Không có, có thể trả giá chút không? Vài tháng thôi cũng được.
Cảnh Vân Trạch híp mắt nhìn cô, sau đó thì suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào.
Về đến Dinh Trạch, anh đã ra lệnh để Diệp Vấn ở lại, rồi đưa cô về phòng của mình, ngồi trên xe nhìn bóng lưng cô đi vào nhà, bất giác Cảnh Vân Trạch lại thấy bình yên.
Trong khi anh đang mãi mê suy nghĩ thì Tước Xạ đến, nhìn anh một cái, rồi nhìn theo hướng ánh mắt của anh, nhìn thấy vị thiếu phu nhân mới được cưới thì chỉ lắc đầu một cái, nói:
– Lão đại, tam tiểu thư sắp về nước rồi, còn có cả Triệu tiểu thư.
– Hai đứa nó về thì nói với tôi làm gì?
Anh bước xuống xe, chậm rãi đi vào nhà, nhưng anh đi chưa được ba bước thì Tước Xạ đã nói…
– Vốn dĩ sáng nay thì là thế.
Nhưng hiện tại tam tiểu thư và Triệu tiểu thư đang ở trong Dinh Trạch!
Anh nghe qua như xét đánh ngang tai, liền nhanh chân đi vào.
Nhưng vẫn chậm một bước, anh vốn dĩ muốn đuổi Cảnh Vân Tranh – em gái của anh và Triệu Thiếu Hà – em họ của anh ra ngoài rồi mới để cô vào, nhưng cô đã vào rồi.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Triệu Thiếu Hà lại quen biết cô, lúc cô ấy nhìn thấy cô với lễ phục đi vào còn bất ngờ, nói:
– Quân Quân, không phải người kết hôn là Y Y sao? Sao cậu lại ở đây?
– Thiếu Hà? Cậu về rồi sao?
Hóa ra trước kia Triệu Thiếu Hà và Lâm Quân Nhi học cùng trường Đại học.
Không sai đâu, cô chính xác là đã học chuyên ngành khảo cổ, nhưng vì thị giác có vấn đề nên không đi làm, nhưng đối với các giảng viên thì cô là một học sinh ưu tú, không cần biết bài, chỉ cần nghe qua là nhớ, đúng là thiên tài hiếm có.
– Chào chị dâu!
– Đây là…
Cảnh Vân Tranh còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì anh đã nhanh miệng, nói:
– Cảnh Vân Tranh, em gái tôi.
Còn kia là Thiếu Hà, em họ của tôi.
Lâm Quân Nhi cũng chỉ “À” một tiếng, cái biểu cảm bất cần này của cô khiến cho Cảnh Vân Trạch phải khó hiểu, rốt cuộc tâm tư của người phụ nữ này như thế nào? Vừa rồi thì hoạt bát, còn luôn miệng cạnh khóe anh, nhưng bây giờ lại làm như giữa họ không có chút quan hệ nào.
– Vậy mọi người cứ nói chuyện nhé, tớ lên phòng thay quần áo đã.
Diệp Vấn được một người giúp việc đưa vào phòng, vốn bà ấy biết anh không thích người lạ ở phòng của mình nên đã có ý định để cô ở phòng dành cho khách, nhưng Cảnh Vân Trạch đã nhíu mày lại, ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho bà ấy giật mình.
Cuối cùng vẫn là đưa cô vào phòng của anh.
Thấy hành động này của anh trai càng khiến cho Cảnh Vân Tranh há hốc, cô ấy liền nhìn anh, nói:
– Anh hai, không phải anh nói chỉ là kết hôn hợp đồng thôi sao? Hai năm sau sẽ ly hôn mà?
– Sao em lại biết?
Cảnh Vân Tranh không thể nào nói là mình đã nghe lén anh trai trước đó được, nên đành đánh trống lảng qua chuyện khác.
Nhưng Triệu Thiếu Hà thì quen biết Lâm Quân Nhi nhiều năm, biết rõ tính cách của cô, liền nói:
– Quân Quân nhìn hiền thục chứ miệng hơi hỗn, chắc chắn cô ấy trả giá rồi nhỉ?
– Em thân với cô ấy lắm sao?
– Cũng vài năm thôi, cô ấy là học bá có tiếng đấy, nhan sắc lại xinh đẹp, tính tình cũng vô cùng tốt.
Nếu không phải khiếm khuyết thì có lẽ bây giờ đã là hoa hậu rồi.
Nhắc đến mắt thì anh liền nghi hoặc khó hiểu, nhà họ Lâm đâu phải nghèo khó, tại sao lại không tìm giác mạc thích hợp rồi thay cho con gái, lại để con gái như vậy chứ? Định sẽ cô mù lòa suốt đời hay sao?
Nhưng Triệu Thiếu Hà cũng chỉ biết lắc đầu, dù thân thiết nhưng mà Lâm Quân Nhi là dạng người không thích chia sẻ chuyện gia đình với người khác, cô ấy cũng chỉ biết loáng thoáng là khi cô ấy bốn tháng tuổi thì đã được đưa về nhà ngoại sống, đến khi Lâm Tuệ Y ra đời thì mới được đón về Lâm gia.
Còn lý do thì cũng rất mơ hồ.
– Được rồi, hôm nay tới đây thôi.
Hai đứa về đi, mai hãy đến, cô ấy lần đầu xa nhà không tránh khỏi nhớ nhà, ngày mai sang chơi với cô ấy.
Nhưng không đợi Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nói câu nào thì ngay lập tức đã bị Tước Xạ mời khỏi nhà, hai người ra ngoài trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa, sau đó liền nhìn nhau, nói:
– Anh trai lạ thế? Cứ như bị ma nhập ấy.
– Ma nào nhập nổi anh ấy, bị con quỷ tình yêu nhập đấy..