Trước khi Lộc Hành Ngâm khởi hành, Hoắc Tư Liệt đã nhận được một món quà từ nước A, do Diệp Yến đã chọn cho hai người, nói là năm nay không thể đón Tết cùng nhau, nhưng vẫn có món quà gửi đến.
Có lẽ cũng là bởi vì Cố Phóng Vi đặc biệt bay về nước vì cậu.
Lộc Hành Ngâm nhớ lần cuối cùng cặp cha mẹ này thể hiện tình cảm với cậu cũng là vì Cố Thanh Phong đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc để gặp Cố Phóng Vi.
Lộc Hành Ngâm vốn cho rằng quần áo Quý Băng Phong gửi lần này sẽ là kiểu dáng cao cấp tiêu chuẩn như cũ, nhưng quần áo gửi lần này rõ ràng là được lựa chọn cẩn thận, kích cỡ cũng rất vừa vặn với cậu.
Quần áo cho cậu ta có kiểu dáng sạch sẽ, đơn giản và tinh tế, trong khi quần áo của Hoắc Tư Liệt thì hầm hố hơn một chút.
“Mẹ có con mắt chọn quần áo rất tốt.
Mặc dù bình thường bà ấy rất bận rộn, quần áo đón năm mới đều đích thân bà chọn cho bọn tôi.” Quan hệ giữa Hoắc Tư Liệt với cậu trở nên hoà thuận, cậu ta chạy tới chạy lui giữa phòng khách và phòng ngủ để thử quần áo.
Lộc Hành Ngâm đang thu dọn hành lý thì nghe thấy Hoắc Tư Liệt hỏi: “Cậu không thử sao? Quần áo, mới luôn đó.”
“Ngày mai tôi phải đi huấn luyện.”
Hoắc Tư Liệt thấy trên bàn của cậu có rất nhiều sách tham khảo mà cậu ta không thể hiểu được, nên rất kính phục cậu, đề nghị: “Quần áo đâu? Không mang theo mấy bộ sao?”
“Tôi không nhét được, tôi muốn mang nhiều sách hơn, nên bỏ bớt những thứ khác rồi.” Lộc Hành Ngâm đảo mắt, “Cậu nói hộ với mẹ tôi cảm ơn nhé.”
Vào buổi tối, Lộc Hành Ngâm tắt đèn đi ngủ sớm, gửi lời chúc ngủ ngon với Cố Phóng Vi.
Hoắc Tư Liệt gọi điện video với Diệp Yến trên sân thượng: “Mẹ! Khi nào thì mọi người về vậy, còn Tư Đốc chị ấy đi đâu rồi, mấy ngày nay chị ấy không trả lời điện thoại của con.”
“Tư Đốc đang huấn luyện, nó mời chuyên gia hướng dẫn huấn luyện cho cuộc thi thiên văn học của mình.
Quần áo mới có phù hợp không? Hai đứa con ăn Tết thế nào?”
Bên kia cuộc gọi video, Diệp Yến nhìn về phía Hoắc Tư Liệt: Trong phòng khách trống rỗng của biệt thự, có hàng đống máy tính và máy chơi game, quần áo rèn luyện thể chất của Hoắc Tư Liệt, hầu như không thể nhìn thấy dấu vết cuộc sống của Lộc Hành Ngâm.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Tư Phong đâu?”
“Hoắc Tư Phong ngày mai ra ngoài học thi đua, nên đi ngủ trước rồi.” Hoắc Tư Liệt nói.
Diệp Yến cau mày.
Lộc Hành Ngâm học thi đua?
Báo cáo học tập của ba đứa trẻ luôn được gửi cho cô trước, sau đó đưa cho Hoắc Giang xem lại.
Về cơ bản, Quý Băng Phong đã chỉnh sửa qua, mô tả chi tiết hoạt động sống của từng đứa trẻ.
Tuy nhiên, trong báo cáo gần đây, không có đề cập đến chuyện Lộc Hành Ngâm học thi đua.
“Thật sao?” Cô cười, “Con với nó rất thân à?”
“Cậu ta cũng không tệ lắm…” Hoắc Tư Liệt có chút ngượng ngùng nói: “Học tập cũng giỏi, nhưng rất yên tĩnh, mỗi ngày chỉ ở trong phòng đọc sách.
Lần trước anh Phóng Vi về dẫn cậu ta đi chơi, mà không dẫn theo con.”
“Nó có mặc quần áo mẹ mua cho không?” Diệp Yến hỏi.
“Cậu ta còn chưa thử, liền cất đi rồi, còn bảo con nói cảm ơn dùm.” Hoắc Tư Liệt lẩm bẩm một hồi, “Quần áo mẹ chọn cho cậu ta đều rất đẹp.”
“Mỗi đứa mấy con ai cũng có phong cách riêng, dáng người cũng không giống nhau.” Khi Diệp Yến nghe nói Lộc Hành Ngâm không mặc quần áo mình chọn, trong lòng có chút thất vọng, “Thế…!trước vậy đi.
Đúng rồi, việc em con học thi đua…”
Lộc Hành Ngâm quay về càng lâu, trong lòng cô càng rung động.
Cô là phụ nữ, khác với Hoắc Giang chỉ quan tâm đến tài sản gia đình, coi lợi ích thuần túy là trên hết hay mối quan hệ nuôi dưỡng danh nghĩa, Lộc Hành Ngâm là đứa con thực sự do cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, đứa trẻ đó mang máu thịt và kỳ vọng của cô.
Trong gia đình giàu có hào nhoáng bạc bẽo, đứa trẻ này thực sự là mối liên kết duy nhất và gần gũi nhất trong cuộc đời cô.
“Sao vậy ạ?” Hoắc Tư Liệt hỏi.
Diệp Yến cân nhắc ngữ khí, nói với cậu ta: “Nếu như ba con với người bên ba con có hỏi, con cũng đừng nói.
Con thử nghĩ xem, nếu như cha ngươi nghe được Tư Phong học hành chăm chỉ, chắc sẽ bắt con với Tư Đốc học theo? Mẹ đối với mấy đứa đều đối xử bình đẳng, nhưng con biết tính tình của bố con mà, ông ấy…!rất quan tâm đến điểm số.”
Hoắc Tư Liệt cũng có chút ủ rũ: “Dạ, con hiểu rồi.”
*
Đại học Z là một trường đại học trọng điểm Quốc gia nổi tiếng lừng lẫy, mặc dù là đại học đại diện tỉnh Z, nhưng lại tọa lạc ở vị trí tương đối xa xôi, không nằm ở tỉnh lỵ.
Dưới sự dẫn dắt của Trần Xung, bốn đứa Lộc Hành Ngâm, Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện và Thẩm Kha đã ngồi xe lửa ngủ 12 tiếng để đến nơi, sau đó chuyển sang một chuyến tàu khác.
Những chuyến tàu đêm thường đến muộn, phải đợi đến năm giờ rạng sáng.
Nhà ga trung chuyển thưa thớt vắng người, hành khách từng tốp đôi ba ngồi trên những chiếc ghế lạnh lẽo, tay chân co rút vì lạnh.
Thẩm Kha buồn ngủ đến mức ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngủ thiếp đi dựa vào vali, trong khi Hoàng Phi Kiện bất cẩn chiếm vị trí của ba người họ nằm ngủ thiếp đi.
Lộc Hành Ngâm nói với Trần Xung: “Thầy, em đến cửa hàng mua ít nước.
Thầy có muốn uống gì không?”
“Thầy không cần.
Nhưng em đi ngang có thể chú ý đám nhóc bên kia.” Thầy ra hiệu cho cậu thấy có bảy tám thiếu niên giống học sinh đang tụ tập trên chiếc ghế gần cửa tiệm nhỏ, bên cạnh là hai người lớn đeo thẻ thân phận.
Đội hình tương tự đám bọn họ.
Lộc Hành Ngâm hỏi: “Cũng đến…!để huấn luyện thi đua hay sao ạ?”
“Đúng vậy, em thấy đấy, chỉ có hai chuyến tàu từ nhà ga này đến thị trấn nhỏ của quận, tất cả đều bị trễ.” Trần Xung nhấp một ngụm khoáng chất nước, “Nhưng không mặc đồng phục học sinh, cũng không biết đến từ trường nào.
Ngày mai nhập học mới biết được.”
Lộc Hành Ngâm bước vào cửa hàng nhỏ mua một ít đồ ăn vặt, nhưng máy của bà chủ bị hỏng nên bà bảo cậu đợi chút.
Bên cạnh học sinh trầm thấp thanh âm truyền đến, mấy học sinh đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay đọc đi xem lại bài thi.
“Cậu sửa xong chưa? Tôi sửa xong rồi.”
“Chấm điểm đi, có khiếu nại gì không?”
“Tớ có khiếu nại.” Một nam sinh làn da ngăm đen nhưng vô cùng điềm tĩnh và ánh mắt sắc bén giơ tay, “Trong hệ thống hữu cơ của câu hỏi cuối cùng, câu trả lời cho phần thảo luận về độ thơm của 1,4-dihydropyridin là không thống nhất, có đáp án chuẩn không vậy?”
“Không có đáp án chuẩn.
Huy chương vàng ICHO tại Đảo Hóa Học ra đề, đề này làm sao à?” Một nam sinh lật tờ giấy thi và xem nó.
“Không có vòng khép kín nào trong hệ liên hợp (conjugated system), cũng không có tính thơm.” [1]
[1] Tính thơm: Hợp chất thơm là những hợp chất vòng chưa no mà tất cả những nguyên tử mặt vòng đều tham gia tạo thành một hệ liên hợp thống nhất, trong đó các electron π của hệ tạo nên một vòng electron kín.
VD: benzen, piridin
Tham khảo: http: //vietnam12h.com/thuong-mai/chi-tiet-hoa-hoc.aspx?baimoiurl=tinh-thom-phan-thom-18-10-2013
Hệ liên hợp: Hệ liên hợp là hệ gồm các liên kết đôi hoặc ba luân phiên với liên kết đơn (hệ liên hợp π-π) hoặc hệ thống có nguyên tử còn cặp electron p tự do liên kết trực tiếp với nguyên tử cacbon chứa liên kết bội ( hệ liên hợp π-p).
“Chờ một chút.” Một nữ sinh khác ý thức được vấn đề, cô nói: “Các nguyên tử cacbon của Pyridine-3 với 5-dicarboxylic axit không trực tiếp liên kết với nhau, nhưng chúng ở gần cùng một mặt phẳng, tổng cộng là 2 nhân 2 cộng 4, là 6π electron, cái này phù hợp với quy tắc HUCKEL, [2] cho nên hẳn là có tính thơm.”
[2] Quy tắc HUCKEL:
Tuân thủ quy tắc Hückel, với 4n+2 electron trong đám mây phi cục bộ.Có thể nằm trong mặt phẳng và là hợp chất vòng.Mọi nguyên tử trong vòng đều có thể tham gia vào việc phi cục bộ các electron nhờ có quỹ đạo p hay có các cặp electron không chia sẻ.
Cả hai bên đều mình cùng nhau đóng băng trong giây lát.
Lộc Hành Ngâm nhìn sang, phát hiện những học sinh này đang suy nghĩ, giáo viên bên cạnh cũng không có ý hướng dẫn mà chỉ cười khoanh tay, nghe bọn họ thảo luận.
“Vậy thì bỏ qua vấn đề này trước đi, ngày mai cậu đến đại học Z sau đó tính toán, hoặc là lên tìm chủ Đảo Hóa Học liên hệ với tác giả ra đề.
Còn ai có vấn đề gì cần khiếu nại không?”
“Không còn nữa! Ngoại trừ câu này, không có khiếu nại nài nào, bọn tớ đang cần là đáp án chuẩn.”
…!
Bà chủ cuối cùng cho quét mã trả tiến món mà Lộc Hành Ngâm đã lấy, Lộc Hành Ngâm vừa trả tiền, thì nghe thấy một âm thanh từ phía sau: “Phụt —— kẹo cao su vị ớt, có vị này luôn hả?”
Bà chủ cũng cười: “Hàng dì nhập năm ngoái, bọn nhỏ ít phát hiện ra lắm.”
Lộc Hành Ngâm quay đầu nhìn lại, một thiếu niên với làn da ngăm đen và tràn đầy năng lượng đứng sau lưng cậu, mỉm cười nhìn những thứ trong tay cậu, là một trong những học sinh vừa thảo luận.
Trên ngực cậu ta có một thứ giống như huy hiệu của trường, trên đó viết hai chữ: Trình Khác.
Chỉ là không thấy rõ là trường nào, nhưng huy hiệu của trường có màu vàng cà phê rất hiếm, nhìn tổng thể trầm lặng tối màu.
Trình Khác hỏi cậu, “Ông lấy ở đâu vậy? Tui cũng muốn mua một cái.”
Lộc Hành Ngâm nói, “Hình như ở hàng cuối cùng.”
“Ồ, vậy cũng được, cảm ơn ông bạn nha.” Trình Khác nhìn thấy chiếc cặp của cậu, nhìn lại các học sinh Thanh Mặc đang tụ tập ở phía bên kia, cậu ta dừng lại: “Bọn ông cũng đi huấn luyện hả?”
“Ừm.” Lộc Hành Ngâm gật đầu, cậu còn đang suy nghĩ cái đề vừa rồi nhóm thiếu niên thảo luận, nghĩ trở về đi hỏi Trần Xung.
“Vậy cũng có duyên ghê, ngày mai chúng ta có thể gặp lại.” Trình Khác cầm lấy một lon đồ uống, cười với cậu.
“Bọn tui là đội thi lớp 12, còn ông thì sao?”
Lộc Hành Ngâm nhớ lại buổi phổ biến khoa học mà [Thận Độc] Đảo Hóa Học nói vài ngày trước, lần này trả lời rất chính xác: “Bọn tôi cũng lớp 12.”
Bên kia cuộc thảo luận vẫn đang sôi nổi, Lộc Hành Ngâm cố gắng theo kịp, nhưng lại phát hiện ra giống như đang nghe kinh thánh.
Trình Khác chú ý tới ánh mắt của cậu, giải thích nói: “Đây là phương pháp nghiên cứu của đội bọn tui, sau khi làm xong đề, bọn tui sẽ chấm bài của nhau, đồng thời đưa ra khiếu nại và tính điểm, kiểm tra chỗ thiếu sót và điền vào chỗ trống ấy.”
Lộc Hành Ngâm nhìn lại, sau khi gật đầu với Trình Khác, cậu trở lại chỗ ngồi Thanh Mặc.
Thấy cậu đi tới, Trần Xung quay đầu lại hỏi: “Thế nào?”
Lộc Hành Ngâm lắc đầu, chỉ cười cười.
“Bọn họ đang thảo luận về độ thơm của 1,4-dihydropyridin.”
Trần Xung mỉm cười: “Em có muốn thầy cho đáp án không?”
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc: “Em muốn tự mình kiếm ra ạ.”
Cậu mở điện thoại.
Những gì cậu nghe được trong chuyến đi này không chỉ khiến cậu chú ý đến thực tế là họ vượt xa hệ thống kiến thức đào tạo hiện tại mà còn cả bầu không khí nhiệt tình và nỗ lực phối hợp, bầu không khí này có sức mê hoặc riêng của nó, ngay cả khi nó ở rất xa, liếc qua cũng đủ khiến người ta cảm nhận được ánh sáng sống động sắc nét, cực kỳ chói mắt.
Cố Phóng Vi gọi cho cậu, nhưng Lộc Hành Ngâm cúp máy, trả lời trên tài khoản xã hội của cậu: “Ở nhà ga, đang có người bên cạnh.”
[15th]: “Nói chuyện điện thoại với anh có gì đáng xấu hổ!”
Cố Phóng Vi cũng không quan tâm lắm, hắn đã quen với trạng thái của Lộc Hành Ngâm, vì vậy hắn gửi cho cậu một tin nhắn: [Em đang làm gì vậy?]
Lộc Hành Ngâm nghiêm túc gõ: [1,4-dihydropyridin có tính thơm thế nào? ]
[Hệ thống này có tính phản thơm [2], anh mới xem qua tài liệu về cái này cách đây không lâu.] Cố Phóng Vi kỳ lạ nói, [ Em không phải vẫn đang xem vô cơ sao?]
[3] Tính phản thơm: Là những hợp chất có đầy đủ 2 yếu tố (1), (2) nhưng có năng lượng tồn tại hoặc là bằng hoặc là lớn hơn năng lượng hợp chất mạch hở có cùng liên hợp.
Điều kiện:
+ Hệ liên hợp π- π hoặc π -p nằm trong hợp chất vòng kín với số electron π là 4n+2 (bền ở trạng thái cơ bản): gọi là quy tắc thơm 4n+2 do Hucken tìm ra từ năm 1932.
Theo quy tắc này thì các polyen vòng với 4n+2 electron π phải bền vững và có tính thơm.
+ Các liên kết phải nằm trên cùng một mặt phẳng (vòng thơm phải có cấu trúc phẳng).
Vòng đó không nhất thiết phải giống benzen mà có thể là vòng cacboxylic khác benzen, dị vòng hoặc vòng vô cơ thuần tuý.
VD: xiclo butadien, pentalen
Lộc Hành Ngâm gõ: [Em cũng muốn xem hữu cơ.
Anh ơi, em muốn hỏi nếu cái này xuất hiện trong đề thì đoán thế nào ạ?]
[Tối ưu hóa cấu hình, cấu hình hình học này sẽ giống amoniac hơn là pyrole.] Cố Phóng Vi gõ, [Còn có tính toán, cả phân tích AICD và ICSS đều có thể được sử dụng để phân tích tính thơm.]
[Khoangg, chúng ta sao phải nói về ba cái này thế?] Cố Phóng Vi sau khi phản ứng liền gửi cho cậu một loạt dấu chấm hỏi, [Không hôn anh, cũng không nói nhớ anh, có ai yêu đương như em sao, Máy Tính Nhỏ?]
Lộc Hành Ngâm gõ: [Được rồi, bên em cũng muộn rồi, anh có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp.]
Cố Phóng Vi: [?????? ]
Notes:
1,4-dihydropyridin (C5H7N) là một có công thức CH 2 (CH=CH) 2 NH.
Hợp chất gốc không phổ biến, nhưng các dẫn xuất của 1,4-dihydropyridin lại quan trọng về mặt thương mại và sinh học.