A Dưới O Trên - Chương 36: Hoàn chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


A Dưới O Trên


Chương 36: Hoàn chính văn


Editor: CO6TINY🍀

Tuy Hà Thành bị điện giật hôn mê, nhưng phiên tòa vẫn tiếp tục diễn ra.

Nhiếp Tử Hàng chưa bao giờ ra tòa mà không chuẩn bị trước, hàng loạt bằng chứng được đưa ra trước tòa, dĩ nhiên tra A như Hà Thành đã bị kết án 3 năm tù giam.

Ngoài ra, tòa án còn đưa ra phán quyết, Hà Thành phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Dư Cảnh Hiên, đồng thời hoàn trả số tiền còn nợ, tổng cộng 30 vạn.

Từ lúc vào đến lúc ra, vẫn chưa qua trưa.

Ánh nắng chói chang, gió hiu hiu thổi, cây ngô đồng cao vút hai bên đường, rụng lá đầy cành.

Nhiếp Tử Hàng nắm lấy tay Dư Cảnh Hiên, bọc trong lòng bàn tay, nói: “Thắng cho Cá nhỏ nhà ta 30 vạn.”

Alpha cụp mi, nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, thấp giọng nói: “Vâng.”

Giọng nói rất khẽ.

Nhiếp Tử Hàng khom lưng cúi xuống, dán lên cánh môi mềm mại của y: “Nhưng phỏng chừng đến cả 10 vạn cũng không lấy lại được rồi.”

Alpha nghiêng cằm phối hợp, tùy ý cho hắn hôn: “…Không sao hết.”

Nhiếp Tử Hàng không nói nữa, xoay người dắt người lên xe.

Tiếp đó, lấy ra hai cuốn sổ màu đỏ sẫm từ ghế lái phụ, nhét vào lòng Alpha dưới ánh mắt kinh ngạc của y.

Là sổ hộ khẩu của hai người họ.

Lật ra, giấy kẻ ô có dòng chữ xanh lam, ở trang thứ ba, viết tên của Nhiếp Tử Hàng.

Ở cột giới tính, ghi rõ: Omega.

Mắt của Dư Cảnh Hiên chợt đỏ hoe.

Nhiếp Tử Hàng từ trong túi lấy ra một chiếc hộp màu đỏ thẫm, sau khi mở ra, lộ ra hai chiếc nhẫn nam đơn giản lại trang nhã: “Cảnh sát Dư, anh muốn nhập vào hộ khẩu nhà em. Có muốn cân nhắc thu nhận anh không…Cái gì anh cũng biết hết.”

Alpha chớp mắt.

Trên hàng mi dài, đong đầy nước mắt.

“Lúc nào……”

Nhiếp Tử Hàng cười nói: “Chuẩn bị khi nào à? Từ cái ngày em uống say nói muốn gả cho anh, đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.”

Vừa nói, vừa cầm lấy chiếc nhẫn bên phải ra, đeo lên tay y: “Hẳn là vừa, lúc em ngủ say anh đã lén đo.”

Cái gọi là ngủ say, vừa nghe đã biết có ý gì.

Một màu đỏ ửng hiện lên trên mặt Alpha, y duỗi tay về phía hắn.

Nhiếp Tử Hàng nắm lấy, đeo vào ngón áp út cho y. Sau đó, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.

“Từ nay về sau, Cá nhỏ đã là người của anh.”

Dư Cảnh Hiên khịt mũi, nghiêng người dán vào lông ngực người kia.

Tiếp đó, thấp giọng phàn nàn: “Nào có ai cầu hôn trên xe bao giờ… làm cái gì cũng bất tiện.”

Nhiếp Tử Hàng cười ôm eo y, hôn lên đôi môi mềm mại của Alpha.

Giọng khàn khàn ghé sát vào lỗ tai đỏ bừng của y, nói: “Trong xe kín mít, có thể ôm, cũng có thể hôn… Cục cưng, em còn muốn làm cái gì nữa, hửm?”

Alpha cúi người xuống, vùi cái đầu đầy lông của mình vào lòng hắn.

Một lúc sau, mới nhỏ giọng đáp lại: “Em còn muốn… Cầu hôn xong, không phải đều… làm cái ưm…”

Tay Nhiếp Tử Hàng đang vuốt nhẹ lưng Alpha bỗng khựng lại, bất đắc dĩ nói: “Cá nhỏ, cục cưng, em ăn canh suông húp nước lã nhạt nhẽo cả tuần nay rồi. Đừng tưởng anh không biết, hôm qua còn lén ăn cay ha.”

Đã như thế rồi, còn muốn gì nữa?

Người nép trong lòng hắn chợt sững người.

Sau đó, một giọng nói ù ù từ trong ngực truyền ra: “Em chỉ ăn có một cái… đồng nghiệp cho em mà. Chỉ một chút xíu thôi, không sao đâu…”

Nhiếp Tử Hàng không nhịn được, cười khẽ một tiếng.

Dư Cảnh Hiên từ trong lòng chui ra, trừng mắt với hắn: “Anh cười cái gì?”

Nhiếp Tử Hàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ mũi y, cong môi: “Cười em gà, đã nghiện còn ngại.”

Dư Cảnh Hiên:…???!!!

Thẹn quá hóa giận: “Nhiếp Tử Hàng!”

Nhiếp Tử Hàng vội vàng đem người ôm vào trong lòng: “Rồi rồi, anh sai rồi. Là anh nghiện, anh nghiện, kĩ thuật còn dở, không chăm sóc tốt cho Cá nhỏ nhà chúng ta.”

“Anh đừng có nói nữa…!”

Nhiếp Tử Hàng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Một lúc sau……

Trong xe vang lên tiếng cười khanh khách.

“Nhiếp Tử Hàng!”

“Bà xã, anh không cười nữa, hứa chắc chắn đấy.”

“…”

Hai người ăn trưa xong, trực tiếp lái xe đến cục dân chính, đăng ký, điền đơn, chụp ảnh, nhận giấy chứng nhận, rằng rặc nhanh như gió cuốn.

Về tới nhà đã bốn giờ chiều, Dư Cảnh Hiên ngây người nhìn hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ kia.

Rõ ràng, Alpha của hắn vẫn đang di du vào cõi thần tiên rồi.

Nhiếp Tử Hàng cởi áo khoác, đi tới trước mặt Dư Cảnh Hiên.

Người sau ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.

Đôi mắt đen láy, cong cong như đôi trăng lưỡi liềm xinh đẹp: “Nhiếp tiên sinh, chúng ta kết hôn rồi.”

Nhiếp Tử Hàng thu hồi sổ đỏ trong tay Alpha, tiện tay đặt lên bàn trà, dán người tới: “Ừm… Dư Tiểu Hiên, chúng ta kết hôn rồi.”

Vừa nói, vừa từ từ đẩy người ra, hôn lên cằm y.

“Cá nhỏ, về sau em chính là bé Cá của một mình anh thôi.”

Alpha bị đẩy, dựa lưng vào ghế sofa.

Từng cái hôn rơi xuống cổ, cằm, khóe môi, Dư Cảnh Hiên không nhịn được, phát ra tiếng rên khe khẽ.

Giọng nói mềm nhũn, muốn câu hồn người đi.

Nụ hôn của Nhiếp Tử Hàng, đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Giây tiếp theo, bàn tay đã đáp xuống phéc-mơ-tuya của Alpha.

Kim loại va chạm, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Mùi ẩm ướt mằn mặn của biển cả, chốc lát đã lan ra khắp căn phòng.

Mùi pheromone nồng đậm quấn chặt lấy Alpha, hưng phấn truyền đạt thông tin tán tỉnh của chủ nhân.

Ý loạn tình mê.

Bỗng, đang lúc hôn nhau quên cả trời đất, người dưới thân bất ngờ dùng một tay đẩy ngực hắn.

“Sao thế, cục cưng?”

Nhiếp Tử Hàng khàn giọng hỏi.

Alpha trầm thấp thở dốc: “Có người nói em… gà, đã nghiện còn ngại. Hôm nay…không muốn anh…đừng có đụng vào em.”

Nhiếp Tử Hàng:…???!!!

……Đệt mợ?

Cái đệt…!

Nhiếp Tử Hàng hận không thể quay trở lại một giờ trước, tự cho chính mình một bạt tat.

Ai bảo mày nói hươu nói vượn!

“Bà xã…Vợ ơi…Anh sai rồi. Là anh nghiện, mỗi ngày đều nghiện còn ngại, được chưa.”

Dư Cảnh Hiên nghiêng đầu đi không nhìn hắn: “Đâu có. Là em nghiện chứ, em quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, cai nghiện.”

Nhiếp Tử Hàng:…

Cuống họng nghẹn uất.

“Bà xã…Vợ ơi…Anh sai rồi. Vừa lấy được giấy chứng nhận, đêm động phòng hoa chúc… cả đời chỉ có một lần thôi, em không muốn thật đấy à?”

Dư Cảnh Hiên: “Không thèm.”

Nhiếp Tử Hàng: “… Bà xã, em sẽ hối hận.”

“Ha.”

Nhiếp Tử Hàng vội lật mặt: “Anh hối hận, là anh hối hận!”

“Mình ơi, về sau anh không nói, cũng không cười em nữa, anh hứa đấy…”

“Mình ơi, vợ ơi…Anh sai rồi, Cá nhỏ nhà chúng ta dịu dàng thế này…nhất định sẽ không so đo với anh có đúng không?”

“Vợ…”

Ngắn ngủn vài phút, Nhiếp Tử Hàng thật sự đã vận dụng hết tất thảy lời ngon ý ngọt cả đời hắn luôn rồi, Alpha rốt cuộc cũng thả lỏng thái độ.

Vội vàng bỏ lại một câu “Em đi tắm”, rồi lao vào phòng tắm.

Tốc độ bàn thờ, nhanh đến mức Nhiếp Tử Hàng còn chưa kịp nói “Cùng nhau tắm đi”.

Dư Cảnh Hiên tắm xong đi ra, Nhiếp Tử Hàng bèn đi vào.

Đây có lẽ là lần tắm nhanh nhất trong cuộc đời hắn, từ lúc vào đến lúc đi ra, chỉ mất có mười phút.

Còn không kịp sấy khô tóc.

Vừa bước ra, đã thấy Alpha của hắn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Vì trong nhà có hệ thống sưởi sàn, nhiệt độ cao, nên Dư Cảnh Hiên chỉ quấn một tấm thảm mỏng.

“Vợ ơi.” Nhiếp Tử Hàng nhìn Cá nhỏ nhà mình nằm gọn trong thảm, trong lòng khẽ động, đi tới trước mặt người nọ, hỏi: “Muốn ở trên sô pha sao?”

Alpha đỏ mặt, đưa cho hắn một chiếc túi nhựa.

Mặc dù y đang mặc bộ đồ ngủ size rộng, trên người còn đắp chăn, nhưng Nhiếp Tử Hàng vẫn nhìn thấy…

Nhìn thấy cái vòng màu trắng bạc được giấu dưới ống tay áo rộng thùng thình của Alpha.

Hắn cầm lấy túi nhựa, ngón tay chầm chậm nhấc ống tay áo của Dư Cảnh Hiên lên.

Trên cổ tay trắng nõn của Alpha, đang đeo còng tay.

Ánh mắt Nhiếp Tử Hàng tối sầm.

Yết hầu cuồn cuộn, giọng khàn khàn: “Cục cưng, em…”

Dư Cảnh Hiên nhanh chóng giấu còng tay đi, chui tọt vào trong chăn.

Nhẹ giọng nói: “Em muốn anh đánh dấu em… Nhưng Alpha không dễ đánh dấu, rất có thể sẽ kịch liệt phản kháng lại, nên em… tự còng mình lại.”

Nhiếp Tử Hàng vén tấm chăn ra khỏi người Alpha.

Thấy cổ chân trắng nõn cũng đang đeo một cái còng chân.

Phút chốc, mặt hắn tối sầm lại.

“Chìa khóa.”

Hắn chìa tay về phía Alpha.

Dư Cảnh Hiên rụt cổ: “Hôm nay anh không đánh dấu, em sẽ không nói cho anh đâu.”

Nhiếp Tử Hàng:…

Thật sự sắp bị y chọc tức chết rồi: “Anh mà không đánh dấu, em sẽ không nói cho anh biết? Dư Tiểu Hiên, em có tiền đồ đấy! Có tin giờ anh ra ngoài mua cái cưa, cưa cho em thấy luôn không?”

Nói xong, xoay người rời đi.

Dư Cảnh Hiên nhanh chóng đứng dậy, muốn ngăn hắn lại.

Vừa gấp một cái, đã quên mất cả tay lẫn chân đầu đang bị trói, “rầm” một tiếng lăn ngay ra đất.

Nhiếp Tử Hàng cũng không thèm để ý cơn giận nữa, lo lắng chạy tới trước mặt Alpha, ôm y vào lòng: “Ngã ở đâu? Cục cưng, chỗ nào đau? Để anh xem xem.”

Nhưng Alpha chỉ cắn môi lắc đầu, hai tay gắt gao ôm lấy hắn: “Ca, anh đừng đi… “

“Được được, anh không đi… Cục cưng, ngoan, ngã chỗ nào rồi, để anh xem.”

Dư Cảnh Hiên lắc đầu, vùi vào trong ngực hắn: “Ca, đánh dấu em đi… Em muốn bị anh đánh dấu.”

Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng an ủi người trong ngực: “Alpha bị đánh dấu rất đau, Dư Tiểu Hiên…ca không nỡ.”

Hắn là Omega, răng nanh cũng không có. Cái gọi là đánh dấu kia, chính là cắn sống. Tới lúc đó đủ tưởng tượng được, tuyến thể đau đớn cỡ nào chứ. Dư Cảnh Hiên còn là Alpha, tuyến thể vừa bị chạm nhẹ thôi đã đau tới nghiến răng.

Làm sao hắn nỡ xuống tay được đây…

Dư Cảnh Hiên vẫn cực kỳ kiên trì.

Con ngươi đen láy, nhìn hắn không chớp, y nói: “Em muốn cho anh.”

Từng giây từng phút trôi qua…

Hai người cứ thế giằng co qua lại, không ai chịu nhượng bộ.

Nhiếp Tử Hàng hít sâu một hơi, không nói một lời bế người lên.

Sau đó, nhẹ nhàng đặt người lên cái giường lớn trong phòng ngủ.

Túi nhựa Dư Cảnh Hiên đưa hắn, chứa đầy những thứ dùng sau khi đánh dấu Alpha: rượu thuốc, thuốc sơ cứu vết thương, băng cá nhân, thậm chí có cả thuốc giảm đau.

Nhiếp Tử Hàng nhúng một miếng bông tẩm cồn, nhẹ nhàng xoa lên tuyến thể của Alpha.

Lông mi người trong lòng khẽ run lên, cả người đều căng thẳng.

Sau gáy Nhiếp Tử Hàng tiết ra pheromone trấn an nồng đậm, dịu dàng nói với y: “Ngồi được không? Hay là muốn nằm?”

“Đều được……”

“Vậy ngồi nhé? Ca ôm em, đừng sợ…”

Alpha ủ rũ gật đầu.

Còn chưa bắt đầu, môi đã trắng bệch vì căng thẳng.

Nhiếp Tử Hàng đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve y, giúp y thả lỏng, chuyển sự chú ý.

Mơn trớn ngực, lưng rồi chân…

Từng tấc da thịt trên cơ thể y.

Họ hôn nhau, ôm chặt không rời.

Vào giây phút cuối cùng, thừa lúc Alpha đang chôn người vào lòng thở dốc, há miệng cắn một ngụm vào tuyến thể sau gáy y.

Đây là dấu hiệu lâu dài.

Nhiếp Tử Hàng thầm nghĩ, có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ quên…

Alpha của hắn, giống như một vật hiến tế, dâng tặng tuyến thể đến trước mặt hắn, hạ thấp chiếc cổ kiêu ngạo kia xuống, mặc hắn làm càn.

Không thể quên, trong mùi pheromone của Alpha, chợt mang theo khuất phục.

Không thể nào quên được, Dư Cảnh Hiên nức nở dưới vết cắn của hắn.

Không thể quên khoảnh khắc kết thúc kia, cơ thể y mềm nhũn tựa hẳn lên người hắn.

Làm sao quên được hàng mi ướt đẫm, hốc mắt đỏ hoe kia của y đây.

Khoảnh khắc tay chân được tự do, Alpha bổ nhào vào lòng hắn, cả người còn hơi run run.

Nhiếp Tử Hàng hôn lên đôi môi tái nhợt của y.

Yêu y, yêu y càng nhiều hơn nữa…

Từng phút, từng giây, từng ngày, từng năm về sau, đều phải yêu y càng nhiều hơn trước…

Nhiếp Tử Hàng thầm thề trong lòng.

Bởi vì đây là, duy nhất, là Cá nhỏ chỉ thuộc về riêng hắn.

Hoàn chính văn~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN