Hàn Tĩnh Bạch chuyển động tay, phát hiện cả hai tay đều bị mảnh vải cột vào đầu giường, hai chân cũng vậy, cả người xếp thành hình chữ đại nằm ở trên giường, “Dương Dương, em?”
(*) Chữ đại 大
Từ trên ghế đứng lên, hoa hướng dương trên đầu Mạc Chi Dương cũng theo chuyển động mà run lên, “Em? Em cái rắm chứ em, anh nhìn xem anh đã làm ra cái chuyện tốt gì đi!”
“Hoa?” Hàn Tĩnh Bạch cũng nhìn thấy đoá hoa nở trên đầu cậu, hết sức kinh ngạc, “Dương Dương, sao trên đầu em lại nở hoa?
Vừa nhắc đến chuyện này, động tác hút thuốc của Mạc Chi Dương run lên, đang định chửi thề, kết quả lại đem khói thuốc hít vào, khói bay từ trong mũi ra, “Khụ!”
Hàn Tĩnh Bạch sợ hãi khi nhìn thấy lỗ mũi của Dương Dương bốc khói, đỉnh đầu mọc hoa, giãy dụa muốn bò dậy, “Dương Dương, em không sao chứ?”
“Em đang tức giận.” Mạc Chi Dương lấy mu bàn tay xoa xoa mũi, thấy hắn muốn bò dậy liền nhào qua, vươn tay đè người lại, “Anh thành thật nằm ở đây cho em!”
“Ưm.” Điểm yếu của Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên bị nắm lấy, động cũng không dám động.
Nhận thấy sự thay đổi độ cứng của vật trong tay, Mạc Chi Dương nhận ra dường như mình đã bắt được thứ không nên bắt, nhưng cũng không buông ra, “Anh nha, thắng thắn sẽ được khoan hồng, nếu không thì cái chân thứ ba này sẽ bị đánh gãy!”
Nói rồi sải bước leo lên giường, ngồi trên đùi hắn, trên tay kẹp điếu thuốc, “Anh trước tiên nói cho em biết đi, hoa trên đầu em là sao vậy?”
“Anh….” Sau khi Hàn Tĩnh Bạch say rượu, đoạn ký ức trong lúc say rượu đó đã hoàn toàn trống rỗng, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của hắn, Mạc Chi Dương hút một ngụm thuốc lá, ân cần nhắc nhở: “Lúc anh say, anh ôm em rồi không ngừng kêu nở hoa nở hoa, kết quả trên đầu em nở hoa thật luôn, anh tính giải thích thế nào đây?”
Loại năng lực này chắc chắn không phải là thứ mà một vị diện hiện đại bình thường nên có, xuất thân của anh chàng này nhất định không hề đơn giản.
Hàn Tĩnh Bạch khẽ nhấp môi, không ngờ vừa say rượu lại hỏng việc, thật ra cũng không biết có thể giấu đến bao giờ, Dương Dương vẫn luôn rất thông minh, chẳng qua không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, Mạc Chi Dương biết nếu lại ép tiếp thì nhất định sẽ không nói ra, hút một ngụm thuốc lá rồi cúi người hôn hắn.
Theo bản năng hé miệng, mùi khói hòa cùng khí vị của Dương Dương xông vào cùng lúc, Hàn Tĩnh Bạch bị hôn đến choáng váng, lúc hai cánh môi tách ra còn có chút lưu luyến.
“Nói đi ~” Mạc Chi Dương dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếm đôi môi của hắn, “Nói em liền hôn anh.”
Hàn Tĩnh Bạch bị trêu chọc đến mức chịu không nổi, nội tâm bắt đầu dao động, “Anh.… nếu anh nói, em nhất định sẽ không vui.” Thậm chí sẽ chán ghét anh.
Rũ mí mắt, Mạc Chi Dương hôn lên mắt hắn một cái, vị ngọt của kẹo sữa xen lẫn mùi thuốc lá chết người, dụ dỗ hắn, “Anh không nói bây giờ em liền không vui, giữa anh và em không nên có bí mật gì mới đúng.”
“Bản tôn, Bản tôn là Tiên Đế.”
Sau khi nói ra những lời này, Hàn Tĩnh Bạch cẩn thận thăm dò cảm xúc của Dương Dương, thấy cậu chỉ đang tự hào chứ không có chán ghét, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu xảo, em luôn có hàng trăm cách để khiến anh mở miệng!
Mạc Chi Dương không có để ý lời hắn nói có ý gì, đang đắc ý hút một ngụm thuốc, sau đó mới đột nhiên ý thức được cái gì đó, liền bị sặc: “Anh nói cái gì? Tiên Đế?!”
Quan sát người dưới thân, tuấn dật xuất trần, cho dù bị mình đè dưới thân cũng vẫn mang sự kiềm chế cao quý của người ở bề trên, mái tóc dài đáng ghen tị kia, giống như…. có thể là sự thật.
Nhưng chuyện này có chút không đúng nha, đây không phải là một vị diện hiện đại sao? Không có tình tiết tu tiên!
Hệ thống: “Có một số NPC cường đại đến một trình độ nào đó thì có thể phá vỡ rào cản của vị diện, lúc trước hắn là Tiên Đế, hẳn là sự tồn tại rất cường đại. Tuy nhiên, ngàn vạn lần đừng để bị Thần Chủ phát hiện, loại NPC có trình độ phá hư vị diện này, bị xóa trực tiếp là chuyện bình thường.”
A chuyện này?
Mạc Chi Dương gặp khó khăn, trà xanh là nhân vật chính của vị diện này nên rất dễ bị phát hiện. “Có cách nào tránh được không?”
“Để hắn làm một người bình thường, đừng sử dụng tiên lực bừa bãi, tôi có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.” Hệ thống dặn dò, “Ngàn vạn lần đừng để hắn sử dụng pháp lực không phù hợp trong vị diện.”
Dương Dương đang suy nghĩ, vẻ mặt này làm tim Hàn Tĩnh Bạch lạnh lẽo.
Quả nhiên cậu sẽ chán ghét hắn, trong lòng Hàn Tĩnh Bạch cảm thấy rối rắm, hai tay chậm rãi nắm thành nắm đấm, có một cỗ khí tức màu đen từ giữa lông mày chui ra, tản ra bốn phía.
Mạc Chi Dương đột nhiên nằm bò trên người hắn, “Em mặc kệ anh là cái gì, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể tùy tiện sử dụng tiên lực, biết không?”
Nói ngắn gọn, bây giờ trước tiên phải giấu trà xanh đi, đề phòng hắn bị Thần Chủ phát hiện.
Nắm đấm đột nhiên buông lỏng, luồng khí vướng víu trong lòng Hàn Tĩnh Bạch cũng được giải phóng, nhẹ giọng gọi: “Dương Dương.”
“Hửm, anh phải nghe lời biết chưa? Đừng dùng tiên lực bừa bãi, không thể bị người khác phát hiện, em không muốn thủ tiết.” Mạc Chi Dương có chút sợ hãi, nghe nói Chủ Thần rất lợi hại.
Ngay cả khi hệ thống sẵn sàng che giấu giúp, vậy cũng không an toàn.
“Anh biết, anh sẽ nghe lời.” Hàn Tĩnh Bạch xoay nhẹ tay mảnh vải liền tản ra, bẻ bông hoa lớn trên đầu cậu xuống, “Thực xin lỗi.”
Mạc Chi Dương không hề cảm thấy đau đớn khi bông hoa được bẻ xuống, giống như bị nhổ một sợi tóc, nhưng dù sao nó cũng được mọc ra từ cơ thể cậu, vì vậy liền lấy một chậu hoa tới cho cậu trồng.
“Em không hỏi anh vì sao tới đây sao?” Hàn Tĩnh Bạch vẫn còn vương vấn sợ hãi, vẫn nhìn thân ảnh đang đùa nghịch chậu hoa.
Động tác tưới nước của Mạc Chi Dương dừng lại, “Anh sẽ không làm hại em, em tin anh.”
Chỉ ba chữ cũng đủ khiến Hàn Tĩnh Bạch ngẩn ra, đứng lên, từ phía sau ôm lấy cậu, “Anh sẽ không làm hại em, tuyệt đối sẽ không.”
“Được rồi, ngày mai còn có cuộc phỏng vấn anh phải tham gia, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.” Nói xong, Mạc Chi Dương giả vờ bình tĩnh đẩy người ra, xoay người đi vào phòng tắm rửa tay.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân tránh được một kiếp, vừa rồi bị tên kia chống một cây gậy lửa sau eo, nếu cậu không nhanh chân chạy thoát thì sẽ lại bị làm lần nữa.
Theo lý thì thần tiên không phải nên thanh tâm quả dục sao? Không phải hắn là thần tiên giả chứ!
Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương ghét bỏ hắn mặc cái áo sơ mi khó coi liền thay áo sơ mi tây trang cho hắn, nhân mô cẩu dạng* ăn mặc xong mới cùng nhau ra cửa.
(*) Kiểu chó đội lốt người ấy.
Cuộc phỏng vấn này được phát trực tiếp trên toàn trang mạng, được khởi xướng bởi trang web đọc sách, đây là trang web ký hợp đồng với Noãn Dương về cuốn sách mới của hắn, vì sợ hai năm sau một số độc giả sẽ quên mất.
Trước khi cuốn sách mới được ra mắt thì bày ra cuộc phỏng vấn phát sóng trực tiếp để tăng độ nổi tiếng, đồng thời còn mời hai tác gia nổi tiếng đến hỗ trợ cho chương trình.
Vừa đến phòng phát sóng trực tiếp, một nhóm người đã lao ra bao vây Hàn Tĩnh Bạch, còn Mạc Chi Dương đã bị ép ra ngoài đám đông.
“Noãn Dương đại đại, đây này đây này, chúng ta trước tiên đi đến phòng phát sóng trực tiếp nhìn xem.”
Mạc Chi Dương nhìn hắn được nghênh đón đi vào cũng không nói gì, chậm rãi đi phía sau, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, đột nhiên lên tiếng: “Uy.”
Xung quanh đều là người hơn nữa động tác xô đẩy rõ ràng không đúng, điều này khiến Hàn Tĩnh Bạch rất không vui, nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Dương ở phía sau đám người, đẩy người bên cạnh ra rồi đi thẳng về phía cậu.
Hàn Tĩnh Bạch nắm lấy tay Dương Dương trước mắt bao nhiêu người, nhưng không quản được nhiều như vậy, chỉ hận không thể cho cả thế giới biết đến mối quan hệ giữa hai người.
“Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa.” Làm trò trước mặt mọi người, Mạc Chi Dương không biết xấu hổ gục đầu vào ngực hắn, giọng điệu không thể nói là đang trách cứ nhưng lại trầm thấp khiến người ta đau lòng.
Hàn Tĩnh Bạch nắm chặt tay cậu, “Làm sao có thể không cần em.” Xoa xoa tóc cậu, trong lòng lại rất vui vẻ, Dương Dương để ý mình.
Nhận thấy được tầm mắt của mọi người, Mạc Chi Dương quang minh chính đại ôm lất hắn, liếc mắt nhìn đoàn người: Vừa rồi có ba người lén sờ tay người đàn ông của ông đây, ông đây đều có thể thấy rõ ràng.
Người đàn ông này là của tôi!
Không biết từ đâu xuất hiện một thanh niên, hai người còn thân thiết như vậy, đám người kia hai mặt nhìn nhau một lúc, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ nhưng cũng không nói không hỏi câu nào.
Nhưng sau sự việc này, không ai dám đến gần Noãn Dương để tranh thủ sờ vài cái nữa, mọi người đều giữ khoảng cách nhưng luôn có những kẻ không có mắt muốn gây chuyện.
Mạc Chi Dương tránh sang một bên, nhìn người đàn ông của mình trên sân khấu, không hiểu sao lại cảm thấy tự hào: Đứa bé đã lớn.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ôm một chồng giấy từ phía sau bên trái tiến lên, hất thanh niên ngồi trước ra, nhìn cậu loạng choạng đứng vững, giễu cợt: “Cẩn thận một chút, mấy cái này rất quý cậu đền không nổi đâu.”
“Ồ.” Mạc Chi Dương tiến lên phía bên phải một bước, tránh đường.
Nhìn nhân viên công tác đi qua trước mặt bỗng nhiên duỗi chân đem người vấp ngã, thấy cô ấy bị ngã liền ngạc nhiên nói: “Ai nha, cô cẩn thận một chút, mấy cái này quý lắm đó.”
“Cậu!” Nhân viên công tác kéo quần áo thu dọn bản thảo xong nghiến răng nghiến lợi, “Cậu chờ đó cho tôi!”
Phương thức cảnh cáo bằng miệng này Mạc Chi Dương cũng không để trong lòng.
Hàn Tĩnh Bạch là người được phỏng vấn lại không có tâm tư đi trả lời câu hỏi, mà chỉ ngồi bắt chéo chân, người chủ trì hỏi một câu đáp một chữ, nói thêm một từ cũng không chịu.
Lạnh lùng không chịu được, làm sự nghiệp của người dẫn chương trình gặp chấn động.
Hàn Tĩnh Bạch rũ mắt, đột nhiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc đã biến mất, ngẩng đầu liếc nhìn cả trường quay, người đâu rồi?
“Cậu đã tốt nghiệp hơn nửa năm, lâu rồi không gặp cậu nha.” Trương Tộ rất vui khi nhìn thấy bạn học cũ, liền kéo người ra hành lang bên ngoài trường quay trò chuyện.
Mạc Chi Dương rụt tay lại, cười mỉa, “Làm việc ở một nhà xuất bản nhỏ, còn cậu thì sao? Sao lại ở đây?”
Trương Tộ là bạn học đại học của nguyên chủ, đã chiêú cố nguyên chủ kể từ đầu năm học, nguyên chủ trước kia vẫn luôn không chịu hoà nhập với các bạn học, cũng may nhờ có y nhiều lần giải vây.
“Bây giờ tớ đang làm kế hoạch phát sóng trực tiếp, vừa hoàn thành chương trình. Nghe nói Noãn Dương đến đây để phát sóng trực tiếp cuốn sách mới, tớ là fan hâm mộ, vì vậy mới đến đây để xin chữ ký.” Trương Tộ nói, lại nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Trở nên đáng yêu.”
Mạc Chi Dương phụ họa nói: “Này, hoàng thổ* chôn nửa thanh vẫn còn đáng yêu nha.” Trong lòng khen ngợi: Thật tinh mắt.
(*) Tra gg thì hoàng thổ là loại trầm tích dạng cục, đc hình thành do sự tích tụ của bụi do gió thổi, còn ở đây nghĩa gì thì chịu.
“Đúng rồi, vài ngày nữa sẽ có một cuộc họp lớp, vừa lúc gặp gỡ là do duyên phận, cậu cho tớ phương thức liên lạc, đến lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau, gặp lại những bạn học cũ.” Trương Tộ nói xong liền lấy điện thoại di động ra.
Đối với bạn học cũ trước kia của nguyên chủ không có ấn tượng gì, nhưng cũng không tiện vứt bỏ mặt mũi của người ta, dù sao đến lúc đó có đi hay không lại nói sau, vì vậy liền lấy điện thoại di động ra, “Vậy thêm wx* đi.”
(*) Weixin danh sách bạn bè Wechat ( dùng để nhắn tin, giống như message chúng ta hay dùng ấy)
Nói rồi bấm vào mã QR.
Giữa hai người đột nhiên xuất hiện một bàn tay to chặn ngang, nắm lấy điện thoại di động của Trương Tộ, giọng nói âm trầm hỏi: “Các người đang làm gì?”
– ———–++—–