Tâm Dao đứng đờ cả người, tầm mắt lập tức dừng lại trên người cô gái kia.
Mái tóc đen dài như thác đổ, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt to ngập nước cùng giọng nói du dương êm tai.
Đó chính là nữ chính – Thẩm Bạch Liên!
Mọi suy nghĩ trong đầu Tâm Dao dường như đều bị cắt ngang, từ sâu trong tiềm thức có một cái tên cứ liên tục vọng về.
Thấy cô đứng sững ra đó, Hải Nguyệt cũng nhìn theo rồi chợt nghĩ đến cái gì đó.
Xâu chuỗi thêm chuyện thời gian qua, mối nghi ngờ Dịch Thành ngoại tình trong lòng lại càng lớn thêm, và hẳn nhiên Bạch Liên trở thành đối tượng tình nghi.
“Không lẽ… đó là…” Hải Nguyệt lầm bầm, cơn giận vừa qua lại như được thổi bừng lên.
Tâm Dao vội lấy lại tinh thần, xua tay: “Đừng nghĩ linh tinh, chỉ là nhìn nhầm mà thôi.”
“Có thật không?” Thấy Tâm Dao vội vàng quay đi, Hải Nguyệt đành hạ tầm mắt xuống không nhìn người ta chằm chằm nữa.
Cô đặt tay lên ngực, trấn an trái tim đang đập loạn xạ của mình, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Cô không ngờ mình lại gặp nữ chính sớm như vậy, không biết nam chính và nữ chính đã gặp nhau chưa.
Nếu gặp rồi thì có phải Dịch Thành sẽ sớm ly hôn với cô hay không?
Nghĩ đến việc bánh xe vận mệnh đã chính thức bắt đầu vòng quay của nó, trái tim Tâm Dao không khỏi hẫng đi một nhịp, cảm giác trống vắng có chút chua xót vây lấy trái tim cô, từng chút từng chút một siết chặt.
Cô không rõ, liệu đây là cảm giác thật sự của cô hay là chút lí trí của nguyên chủ còn sót lại trong cơ thể này?
Ở bàn bên kia, Giai Ý vẫn cố gắng dỗ dành bạn mình, hứa sẽ tìm cho cô ấy một công việc tốt hơn.
Bạch Liên gắng gượng lau nước mắt, nhưng nghĩ tới mẹ già yếu ở nhà, nghĩ đến em trai sắp vào đại học, cô ấy lại khóc lớn hơn.
Giai Ý lúng túng không biết làm thế nào cho phải, bởi mặc dù gia đình khá giả, nhưng cũng chỉ làm công ăn lương chứ không cao cấp gì lắm, Giai Ý không thể đảm bảo việc làm cho bạn mình được.
Ngoài trời đổ mưa, mưa ào ạt như khóc cùng Bạch Liên, như muốn giúp Tâm Dao rửa trôi những bộn bề trong lòng mình.
Tấm kính ướt mưa trở nên mờ đục không thể nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể thấy vài đốm sáng.
Phố đã lên đèn rồi, trời cũng sập tối.
Hải Nguyệt pha cho cô một ly trà, nhìn ra ngoài thở dài: “Mưa to thế này, về nguy hiểm lắm.
Thôi thì gọi Dịch tổng tới đón mày nhé?”
Tâm Dao lập tức lắc đầu.
Cô nhìn Bạch Liên vẫn ngồi ở bên kia, trong lòng dâng lên chút ích kỉ.
Mặc kệ sau này nam nữ chính sẽ thành đôi, mặc kệ hai người họ đã gặp nhau hay chưa, cô vẫn không muốn mình trở thành chất xúc tác giúp họ gặp nhau thêm lần nữa.
Nhưng ngoài ý muốn của cô, ngay lúc đó, cánh cửa bật mở.
Người đàn ông tay cầm ô bước vào trong, gương mặt quen thuộc đến mức Tâm Dao nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh của hắn.
Dịch Thành tới.
Trái tim Tâm Dao ngày càng đập mạnh hơn.
Thôi xong rồi! Nam nữ chính gặp nhau rồi! Có khi nào sẽ xảy ra tình yêu sét đánh ngay tại đây không?
Hắn nhìn quanh một lượt rồi đi về phía cô.
Tâm Dao nhìn hắn rồi ngạc nhiên nhận ra hắn chẳng mảy may để ý tới Bạch Liên.
Mà sự thật là Dịch Thành không để ý đến cô ấy thật.
Đối với hắn, việc thấy người khác khóc mặc dù có đôi chút khó chịu, nhưng không phải việc liên quan đến mình nên hắn cũng chẳng muốn quan tâm.
Huống hồ chi, hôm nay hắn tới đây là có việc khác.
“Về thôi.” Hắn lên tiếng, Tâm Dao chợt hoàn hồn.
Cô nhìn hắn, rồi lại nghiêng đầu nhìn cô gái bên kia.
Có vẻ như Bạch Liên cũng bị người vừa mới vào thu hút nên đã khóc nhỏ tiếng lại, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ.
Dịch Thành nhìn theo cô, tưởng là cô lo cho cô gái bên kia nên lên tiếng: “Cần qua bên kia không?”
Lông mày Tâm Dao lập tức chau lại, tỏ rõ vẻ khó chịu.
Còn tưởng thế nào, hóa ra hắn vẫn bị nước mắt mỹ nhân thu hút.
Cô không nói tiếng nào, quay vào lấy túi xách rồi hậm hực bỏ ra ngoài.
Hải Nguyệt nhún vai, nhìn hắn tặc lưỡi như thể muốn nói rằng: “Chịu thua anh rồi”.
Dịch Thành bất ngờ vì sự thay đổi thái độ đột ngột của cô, nhưng hắn vẫn nhanh chóng che ô rồi cùng cô ra ngoài.
Hắn cứ tưởng cô phải mỉm cười vui vẻ như mọi khi chứ, vì gần đây hắn cũng thường hay tới đón cô.
Lần nào Tâm Dao cũng tỏ ra khá vui vẻ, thỉnh thoảng còn ríu rít trò chuyện đôi ba câu.
Nhưng lần này, cả chặng đường cô đều cau có nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bờ môi mím lại, đôi mắt hiện lên vẻ tức giận.
Hình ảnh này làm hắn nhớ lại cách đây ít lâu, hắn tới nhà họ Khương đón cô về.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Tâm Dao chỉ “Hừ” một tiếng chứ không trả lời.
Trong lòng cô vẫn đang khó chịu vì chuyện ban nãy.
Hắn quá đáng vừa thôi chứ, rõ ràng cô vẫn ở đó vậy mà lại muốn quan tâm tới cô gái khác.
Hai người còn chưa có ly hôn mà!
Thấy cô không nói gì, Dịch Thành cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Hắn nhớ hình như Vương Việt từng nói con gái thường giận hờn vô cớ, cách tốt nhất là hãy dỗ cô.
Có nhiều cách để dỗ dành, nhưng hữu hiệu nhất vẫn là tặng quà.
Hắn lại nhìn cô, tặng quà thì đơn giản thôi, nhưng quan trọng ở chỗ hắn đâu có biết cô thích gì để tặng!