Từ đầu đến cuối ánh mắt của Lương Ngư luôn nhìn anh.
Dường như cả lúc hôn người này cũng không biết nhắm mắt, cũng không phải là kiểu dè dặt, thấp thỏm nhìn lén biểu cảm của đối phương như mấy nam sinh nữa. Ánh nhìn của y thẳng tắp, mãnh liệt, giống như là nhìn ngắm người mình hằng dấu yêu vậy.
Hứa Kinh Trập có phần chịu không nổi. Anh không muốn mình thành ra quá bị động nên cũng đưa tay ra sau nắm nhẹ tóc Lương Ngư. Anh cúi xuống thấp hơn nữa, mân mê bờ môi đối phương.
Rõ ràng là Lương Ngư lại có phản ứng, lều bạt bên dưới lại dựng lên giữa hai chân Hứa Kinh Trập. Đàn ông khi kích động thường không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào. Lúc này cũng thấy rõ chỗ đó Hứa Kinh Trập yên lặng một cách bất hợp lý.
“Tại sao em lại không cứng?” Lương Ngư đột nhiên hỏi, y có phần ấm ức, thở dồn dập quay đi không chịu để Hứa Kinh Trập hôn nữa: “Đến một chút phản ứng em cũng không có.”
“……” Hứa Kinh Trập không biết nên nói gì, anh ra hiệu cho y, “Còn đang bật mic đó.”
Lương Ngư chỉ nhìn anh, chẳng nói lời nào.
Hứa Kinh Trập đứng dậy khỏi chân y, do dự một hồi mới miễn cưỡng giải thích: “Em hơi mệt…… Không phải là không có phản ứng.”
Lương Ngư không mấy tin tưởng anh: “Thật sao?”
Hứa Kinh Trập thở dài một hơi, vuốt ve mặt Lương Ngư, nghĩ một chút, lại cúi người hôn lên mắt của đối phương: “Đương nhiên là thật rồi. Trong lòng em cũng thích mà, anh phải tin em.”
Đoạn này vì còn mở mic và đứng trước máy quay nên Hứa Kinh Trập cũng không tưởng tượng nổi đến lúc biên tập xong sẽ thành cái dạng gì. PD ở cách vách cũng không nhắn tin qua, chắc là vẫn đang quay tiếp.
Tạm thời là đã dỗ được Lương Ngư, y vào thư phòng nhận email ảnh gốc của Hứa Kinh Trập.
Dương Đại quả là rất biết cách chụp người đẹp, vẻ đẹp mà Hứa Kinh Trập thể hiện ra dưới ống kính của anh ta khoa trương đến độ khiến người ta có cảm giác không thực.
Đối phương cũng xem như có nghĩa khí, giữ lại mấy tấm hình hết sức mờ ám, gửi cho Lương Ngư.
Lương Ngư vừa chửi thầm vừa lưu ảnh. Trong đó có một tấm Hứa Kinh Trập đặt ngón trỏ lên môi, ngón cái và ngón giữa giữ lấy cằm. Có khi chính bản thân anh cũng không biết mình đang cười, đôi mắt long lanh sóng nước, Lương Ngư nghiên cứu một lúc rồi chuyển tấm hình này sang điện thoại, đặt làm ảnh khóa màn hình.
Y làm xong xuôi mới nhớ ra trong thư phòng cũng có máy quay, thế là liền không tự nguyện quay đầu trợn trắng mắt, quang minh chính đại đút điện thoại vào trong túi.
Vì phải ghi hình chương trình nên Hứa Kinh Trập không thể liên hệ với bác sĩ Trần. Anh gửi tin nhắn cho đối phương nói mình tạm thời không thể đến đó thăm khám, bác sĩ Trần cũng nhanh chóng nhắn lại bày tỏ thông cảm, rồi hỏi han tình trạng gần đây của anh.
“Chào cờ buổi sáng thì sao? Tần suất có cao lên chút nào không?” Bác sĩ Trần đánh chữ hỏi thăm.
Hứa Kinh Trập: “Thêm vài lần, nhưng cũng không tiếp tục được.”
Bác sĩ Trần: “Cậu đã nói rõ tình hình của mình với cậu Lương chưa?”
Một lúc sau, Hứa Kinh Trập mới trả lời ông: “Bây giờ chúng tôi đang quay show thực tế nên mọi phương diện đều không được thoải mái lắm. Sau này có cơ hội tôi sẽ nói.”
Bác sĩ Trần hết sức tận tình: “Chuyện này cậu không cần quá đặt nặng làm gì, tình yêu đâu chỉ có tình dục, giữa những người yêu nhau sự chân thành mới là thứ quan trọng nhất,. Đừng trốn tránh nó.”
Hứa Kinh Trập nhìn dòng chữ này trên điện thoại cũng không nhắn lại nữa. Anh đóng khung chat, màn hình tối đen phản chiếu lại khuôn mặt có phần mệt mỏi của anh lúc này.
Lúc tối PD lại sang. Thật ra bây giờ Hứa Kinh Trập cũng không muốn đối diện với bọn họ cho lắm. Bình thường không gặp thì không cảm thấy gì, hễ gặp là lại nghĩ đến những chuyện vừa rồi. Đối phương lại còn chứng kiến cả quá trình, thật sự rất ngượng.
Tố chất nghề nghiệp của PD rất vững, kể cả có bị táng cơm chó loét dạ dày cũng sẽ không thể hiện ra chút chán chường nào trước mặt chính chủ. Ánh mắt bọn họ nhìn Hứa Kinh Trập dường như đều tự động gắn thêm bộ lọc ánh sáng hồng phấn dịu dàng: “Thực ra tư liệu hiện tại của chúng tôi cũng được kha khá rồi. Ý của của tổng bộ là cho lên kệ trước, sau đó thu xếp để chiếu một ít theo hình thức fast track*.” PD ngừng lại một chút. Bọn họ có vẻ rất tự tin, còn nói thêm cả chút chuyện ngoài lề, “Các hội viên VVIP có thể được xem trước, tuyệt đối là tiền nào của nấy, toàn là những thứ phải bỏ tiền ra mới có thể xem được.”
(*) Fast track: Hình thức trả tiền để được xem tập mới trước lịch chiếu.
Hứa Kinh Trập: “…….” Anh cảm thấy lời đảm bảo này chẳng có gì đáng để vui vẻ cả, chỉ khiến con người ta sợ hãi mà thôi.
Bây giờ Lương Ngư cũng không đề cập tới chuyện có xóa hay không nữa, trước giờ Hứa Kinh Trập luôn cảm thấy y có một loại tinh thần đầu đội trời, chân đạp đất, đã đạt đến cảnh giới các người dám quay thì ông đây dám làm rồi.
PD tiếp tục nói: “”Nay Ngủ” vẫn còn ba cặp khách mời khác, sau này nếu như có hoạt động tập thể gì, hi vọng hai thầy có thể phối hợp.”
(*) Nay Ngủ: tên gọi tắt của “Hôm Nay Đã Ngủ Cùng Nhau Chưa”
Phía Hứa Kinh Trập đương nhiên là không vấn đề gì, hình như Lương Ngư cũng có quen biết với một cặp trong số đó, nên cũng hỏi thêm mấy câu.
PD: “Còn chuyện khách mời ở bên ngoài nữa, hai thầy có muốn mời ai không? Chúng tôi có thể thêm vào một hai khách mời tạm trú bên ngoài.”
Show thực tế cho các cặp đôi yêu nhau hay vợ chồng như thế này vẫn còn một phần tính là nhóm bình luận sau khi xem, gồm hai đến ba MC cố định cộng thêm một hai khách mời tạm trú. Họ phụ trách tạo bầu không khí cho chương trình, ngoài khen ngợi, bóc phốt và thể hiện sự ngưỡng mộ. Khách mời phải lanh lợi một chút, tốt nhất là nên buông bỏ được hình tượng, cũng phải có quan hệ thân thiết với dàn cast chính.
Hứa Kinh Trập nghĩ quanh một hồi, những người trong giới có thể xem là bạn của anh cũng chỉ có một hai người, nếu như La Dao Duệ là một, thì người còn lại chính là Tống Sâm.
“Thầy Tống ạ?” PD có hơi kinh ngạc, “Thầy Hứa có quen thầy Tống ạ?”
Hứa Kinh Trập: “Chúng tôi là sư huynh sư đệ thời còn đi học.” Anh giải thích một chút, vẫn còn thoáng do dự: “Nhưng sư huynh khá là bận rộn, sợ là không có thời gian đến làm khách mời.”
Lúc Tống Sâm đạt giải Ảnh đế, Lương Ngư còn chưa ra mắt, anh ta chỉ quay phim văn nghệ, không như Lương Ngư quay phim thương mại vang danh quốc tế. Hơn nữa sau khi giành Ảnh đế vài lần, Tống Sâm cũng không xuất hiện nữa. Hiện giờ anh ta chỉ chú tâm vào sân khấu kịch, cùng Nhậm Thanh lập nên đoàn kịch lớn nhất cả nước.
PD nghe xong liền bắt đầu chộn rộn: “Hay là anh thử liên hệ với anh ấy xem?”
Hứa Kinh Trập tốt tính đáp ứng: “Vậy để tôi liên hệ anh ấy trước.”
Chắc chắn là có mời La Dao Duệ rồi, cô là bạn chung của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư. Còn về những khách mời sau đó, Lương Ngư đều đã xếp số sẵn rồi, toàn là người thiếu tiền mạt chược của y cả.
“Tôi có thể gọi đạo diễn Kiều đến.” Khẩu khí của Lương Ngư rất ngang tàng, lúc nói ra y như hoàng đế ban ân vậy, “Dạo này ở Hollywood ông ấy cũng không bận lắm, các anh thử sắp xếp xem.”
Mấy PD nhẫn nhục chịu đựng nói: “…….Vậy phải làm phiền thầy Lương rồi.”
Sau đó Hứa Kinh Trập liền kinh hãi chứng kiến Lương Ngư vừa giở sổ ghi nợ mạt chược ra, vừa gọi điện cho người ta. Y còn mở loa ngoài, khung cảnh quả thực rất khôi hài.
Mười người nhận điện thoại thì đến chín người câu đầu tiên đã hỏi: “Không phải cậu đang quay show thực tế sao? Show thực tế cũng được đánh mạt chược hả?”
Hứa Kinh Trập: “……”
Có lẽ Lương Ngư cũng cảm thấy hơi mất mặt, cả giận nói: “Tôi tìm anh không có việc khác được à?”
Mạch Cửu tỏ ra vô tội: “Trước đây cậu đâu phải người như vậy, mỗi lần tìm tôi đến là ba thiếu một, hai thiếu hai đấy thôi.”
Lương Ngư: “Lần này không phải là đánh mạt chược.”
Khương Cửu khẽ thở phào: “Tốt quá rồi, không cần phải nợ tiền cậu nữa.”
Trong sổ của Lương Ngư có tên quá nhiều người, theo logic của y là chọn mấy người nợ nhiều ra gọi trước, khiến người ta cảm giác như y đang mời bạn bè thân thiết đến ăn cưới, ai đến trước thì ăn trước vậy. Cuối cùng còn mời cả người trong giới tướng thanh đến, đối phương còn hết sức dí dỏm, hỏi y xem liệu lúc đến có cần mặc sườn xám đỏ đến không. Đến lúc bái đường, anh ta sẽ sẽ chuẩn bị sẵn vài ngón nghề, đến lúc đó biểu diễn luôn.
(*) Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng câu nói vui, hỏi đáp hài hước để gây cười.
Sườn xám đỏ:
PD ở bên cạnh bị doạ chết khiếp nói: “Không cần đâu, thật sự là không cần đâu, chỉ có chừng ấy thời gian thôi, chúng ta thật sự không thể làm lớn chuyện được đâu.”
Lương Ngư nhìn anh ta như nhìn phế vật, đại ý là đài Gia Cầm các anh chỉ có nhiêu đó thôi sao? Còn chưa đạt đến trình độ chặt rau (bạn) hẹ (mạt chược) của tôi nữa là!