Tháng 4.
Santorini, Oia.
Trình Yểu dậy thật sớm, khoác chiếc áo sơ mi mỏng rồi tới quán bar.
Cô ở Oia hai tháng, vẫn thuê phòng tại khách sạn từng ở mấy năm trước, mỗi ngày ánh nhìn đầu tiên đều là một màu trắng lóa mắt, đơn giản nhẹ nhàng khiến người ta an tâm.
Nhiệt độ tháng 4 ở thánh đảo chênh lệch khá nhiều, sáng sớm và tối muộn trời sẽ chuyển lạnh. Lúc mới tới Trình Yểu không chú ý, bị nhiễm lạnh ốm tới mấy ngày. Bây giờ ở lâu thành quen, mặc ít cũng không thấy lạnh lắm.
Mỗi sáng sớm cô sẽ đi dọc theo những thềm đá cao cao thấp thấp ra rất xa, đi tới khi mặt trời lên đỉnh tỏa nắng xuống khắp mặt biển.
Thị trấn này cũng không lớn, Trình Yểu đã quen thuộc với từng ngóc ngách.
Tản bộ buổi sáng xong, cô sẽ về khách sạn ăn sáng, lúc sau ra sân phơi nửa ngày, sau khi ăn trưa sẽ tới Sunset Bar ngồi tới đêm khuya.
Dường như mỗi ngày đều sẽ vậy.
Cô nghĩ, có lẽ sống tới khi nhắm mắt ở nơi này cũng không tồi.
Ngày này vẫn như cũ, khi cô rời khỏi Sunset đã là đêm khuya.
Trở lại phòng tắm rửa xong, cô tới nằm rồi lấy điện thoại di động trên đầu giường. Một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, tất cả đều đến từ Lâm Tụng Thanh.
“Dear (Em yêu), ngày mai 14:00 đến sân bay quốc tế Santorini đón anh. Có thể chiều muộn mới đến, nhưng xuống khỏi máy bay anh nhất định phải nhìn thấy em. Love you, Arron (Yêu em, Arron).”
Trình Yểu nhìn di động, như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt vô lại của Lâm Tụng Thanh.
Cô đáp lại “Okay (Được).”, sau đó đứng dậy tìm cuốn sổ ghi chép.
Ngày hôm sau, Trình Yểu vẫn sinh hoạt như thường lệ tới trưa, sau khi ăn mì tôm hùm thì chạy tới sân bay.
Không ngờ, tên Lâm Tụng Thanh miệng quạ đen đó nói cái gì thì ứng cái đó, máy bay quả nhiên bị chậm giờ nghiêm trọng, mãi tới 4 giờ Trình Yểu mới gặp được anh ta.
Lâm Tụng Thanh là người lai, dáng người cực tốt, khuôn mặt đạt tới trình độ yêu nghiệt. Dù đứng ở đâu cũng trở thành tiêu điểm, muốn tìm thấy anh ta trong đám người cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Trình Yểu đứng ở chỗ cũ vẫy tay với anh ta. Lâm Tụng Thanh thấy Trình Yểu thì cách một đống đầu người cười với cô. Trong chốc lát, anh ta đã sải chân dài bước tới.
Lâm Tụng Thanh mặc âu phục tối màu, trong tay kéo theo vali màu nâu không lớn không nhỏ, dáng dấp cực kỳ anh tuấn, sảng khoái.
Trình Yểu quan sát anh ta một lượt trên dưới, sau đó nhíu mày: “Anh mặc thế này đi nghỉ phép?”
“Không đẹp sao? Trước khi lên máy bay có cuộc họp.” Mi mắt Lâm Tụng Thanh cong lên, lại gần hôn lên gò má cô: “Good to see you (Thật tuyệt khi gặp được em).”
Trình Yểu ghét bỏ lau mặt.
Lâm Tụng Thanh cười híp mắt: “Sao có vẻ không vui vậy?”
“Đâu có gì không vui.” Trình Yểu nói: “Anh có đi không? Lái xe đang chờ.”
Lâm Tụng Thanh cười rồi vỗ vai cô: “Đi thôi.”
Trở lại quán bar, chuyện Lâm Tụng Thanh làm đầu tiên là tắm rửa.
Nếu để Lâm Tụng Thanh tự nhận xét, anh ta sẽ nói mình có thói ở sạch. Nếu để Trình Yểu nhận xét, cô sẽ nói anh ta quá đỏm dáng.
Đợi Lâm Tụng Thanh tắm rửa xong, Trình Yểu dẫn anh ta tới nhà hàng ăn vài thứ. Lúc sau bọn họ ôm rượu nho ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
Lần gặp mặt trước của họ là tháng 4 năm ngoái, trước khi Trình Yểu về thành phố C. Tính qua tính lại, tới giờ là đúng một năm.
Lâm Tụng Thanh uống một ngụm rượu, cảm thán: “Vẫn là con nhóc em biết hưởng thụ, chạy tới tận đây ẩn náu, mỗi ngày uống rượu ngắm mặt trời lặn, quá tuyệt.”
Trình Yểu nhếch khóe môi, từ chối cho ý kiến.
Lâm Tụng Thanh cười nhẹ: “Sao vậy? Thực sự chuẩn bị dưỡng lão ở nơi này?”
“Em chưa nói vậy.” Trình Yểu uống một ngụm rượu.
Lâm Tụng Thanh nhìn chằm chằm ly thủy tinh trong tay cô: “Đổi sang nước không? Để chị em biết, mạng này của anh cũng tiêu luôn.”
“Không sao.” Trình Yểu cười thờ ơ: “Trời cao hoàng đế ở xa, chị ấy không can thiệp được.”
“Vậy cũng chưa hẳn.”
“Gì cơ?” Trình Yểu nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Chị em tìm anh, cô ấy hỏi em ở đâu.”
Trình Yểu đã sớm đoán được chuyện này, cũng không kinh ngạc: “Bình thường.”
Cõi đời này bất kì ai có thể không nghe, không hỏi về cô, chỉ có Du Mỹ Anh sẽ không như vậy. Cô rất tin tưởng điểm này.
Cô biết Lâm Tụng Thanh người này không có gì hay ho, ưu điểm duy nhất là có thể gắng gượng làm một cái gốc cây. Anh ta sẽ không nói bậy bạ.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến người hay chán ngán như cô có thể chịu đựng được.
Có điều lần này, Trình Yểu nghĩ sai rồi.
Lâm Tụng Thanh chột dạ cười một tiếng: “Cô ấy nói có người tìm em.”
Trái tim Trình Yểu đập lỡ một nhịp.
Cô cong môi không lên tiếng, nghe Lâm Tụng Thanh nói: “Chị em nói người kia sắp điên rồi.”
Tay cầm ly rượu của Trình Yểu chợt căng thẳng.
Lâm Tụng Thanh nhìn ra phản ứng của cô, tỉnh bơ cười cười.
Một lát sau, thấy Trình Yểu không nói lời nào, anh ta tùy ý cười ha hả, nói: “Có điều anh thấy chị em quá phóng đại người nọ.”
Trình Yểu liếc mắt nhìn anh ta, đáp lại: “Ừ.”
Lâm Tụng Thanh biết đã động đến chuyện không nên nói, gấp gáp tìm cho mình một bậc thang: “Tùy em đi, em thích chơi thì chơi. Dù sao anh vẫn luôn giữ chỗ ở Bác Mỹ cho em, dù là ở Hồng Kông hay Đại lục. Em muốn trở lại, chỉ cần nói với anh một tiếng.”
Trình Yểu nói cảm ơn.
Bọn họ cạn một ly, sau đó trở về phòng ngủ của mình.
Thế nhưng cả đêm Trình Yểu cũng không ngủ được.
Mấy ngày kế tiếp, Trình Yểu vẫn sống theo lịch trình đó, tản bộ xong thì ăn cơm. Có điều giờ đây có thêm một người ngẩn người cùng cô.
Lâm Tụng Thanh ở 7 ngày, nhìn hết cả tòa thánh đảo thì bắt đầu chán ghét. Anh không hiểu vì sao Trình Yểu có thể ở lại nơi nhỏ bé thế này trong hai tháng.
“Hay là chúng ta đi Dubai chơi mấy ngày.” Lúc ăn cơm, Lâm Tụng Thanh đề nghị.
“Ừ, anh đi đi.” Trình Yểu gạt bỏ vụn bánh trong đĩa, không thèm ngẩng đầu lên.
Lâm Tụng Thanh có chút không vui, im lặng không nói nữa.
Sau khi ăn xong, họ lại đi dạo dọc theo con đường mòn, tiện thể đi xem mấy cửa tiệm nhỏ kiểu mới.
Lâm Tụng Thanh chọn mấy sợi dây chuyền đá cực kỳ không hợp thân, bị Trình Yểu khinh bỉ một hồi.
Lâm Tụng Thanh không phục: “Em nhìn xem em chọn cái gì? Loại đá màu xanh này ở đâu chẳng có, có gì đặc biệt đâu?”
“Không có gì đặc biệt, em thích thôi.” Trình Yểu nhíu mày, nhét món đồ trang sức có viên đá nhỏ màu xanh vào túi xách.
Chạng vạng tối, bọn họ đi dạo bờ biển. Lúc trở về đi qua phòng ăn, Lâm Tụng Thanh gọi hai bánh hamburger nhỏ, một cái nhét vào miệng Trình Yểu khiến má cô phồng lên.
Trình Yểu trừng mắt nhìn anh ta, lau khóe miệng sau đó bôi hết lên người Lâm Tụng Thanh.
Lâm Tụng Thanh có bệnh sạch sẽ thấy vậy thì như gặp quỷ, anh ta bắt được tay cô rồi tránh trái tránh phải, hai người vừa đi vừa náo loạn. Trong mắt người khác, trông họ thật giống đôi tình nhân nhỏ đang ve vãn lẫn nhau.
Lúc họ đi qua sân phơi, Lâm Tụng Thanh đột nhiên dừng lại, mang biểu cảm lạ lùng rồi nói với Trình Yểu: “Hướng 10 giờ có một người nhìn chúng ta đã lâu, em nói xem cậu ta coi trọng anh hay coi trọng em?”
Trình Yểu liếc cũng chưa thèm liếc, thấp giọng cười nhạo: “Đương nhiên là nhìn anh. Anh Lâm, mọi ưu ái trên đời này đều dành cho anh.”
“Nhưng sao anh thấy ánh mắt cậu ta không giống như bị anh mê đảo vậy nhỉ?” Lâm Tụng Thanh không nghĩ ra.
“Phải không?” Trình Yểu nhướn lông mày, nghiêng đầu nhìn theo hướng Lâm Tụng Thanh nói.
Trong nháy mắt, cô ngây dại.
Hết chương 22.