Cậu lập tức chỉ huy người máy nhỏ đi mở cửa.
Thẩm Du đi vào gọi: “Trần Trần à.”
Sở Trần nhìn đồng hồ.
Giờ này là buổi sáng của Sở Trần, nhưng đối với người khác thì đã gần giữa trưa, Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt cũng đi làm được nửa ngày.
Bình thường vào giờ này hai người sẽ không tới đây.
Trừ khi có chuyện gì đó quan trọng.
Sở Trần nhô đầu ra hỏi: “Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt nhìn nhau.
Thẩm Du đi tới cửa phòng bếp: “Ngửi mùi thơm quá. Con nấu bữa sáng à? Hay bữa trưa?”
Sở Trần ngại ngùng nói: “Bữa sáng ạ. Con ngủ dậy hơi muộn.”
Thẩm Du cười hì hì nói: “Là thế này, hôm nay công ty được nghỉ, mẹ thấy ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng dẫn con ra ngoài đi dạo. Mấy ngày nữa con sắp nhập học rồi, nhân dịp này mẹ tính dẫn con đi mua thêm vài bộ quần áo mới.”
Sở Trần định nói mình có đủ quần áo rồi, nhưng khi thấy bộ dạng hứng thú dạt dào của Thẩm Du, cậu liền đồng ý.
Nhà họ Lệ không thiếu tiền.
Sở Trần cũng không thiếu quần áo.
Thẩm Du nói như vậy chắc là có ý muốn dẫn Sở Trần đi ra ngoài.
Sở Trần không tiện từ chối.
Thấy Thẩm Du nhìn chằm chằm vào cái chảo, Sở Trần dứt khoát chiên thêm mấy cái bánh, lúc ăn cũng gọi Thẩm Du cùng ăn chung: “Mẹ ăn trước đi. Con đi lên lầu gọi ba và Nhiên Nhiên xuống.”
Thẩm Du kéo tay Sở Trần: “Không cần đâu.”
Sở Trần chớp mắt.
Thẩm Du nói: “Hôm nay ba con tới tìm Nhiên Nhiên có công việc, ông ấy vừa mới lên lầu thôi, chắc hai người họ vẫn còn đang bàn chuyện đấy, con cứ mặc kệ hai ba con bọn họ đi. Cơm nấu xong cứ để trên bàn, bọn họ xong việc đi xuống lầu còn không biết đường tự ăn sao?”
Trong giọng điệu của Thẩm Du tràn đầy vẻ ghét bỏ, Sở Trần cười khẽ rồi gật đầu: “Vâng.”
Tay nghề chiên bánh trứng của Sở Trần đã vô cùng nhuần nhuyễn.
Mỗi một cái bánh trứng đều lớn tương đương nhau, hai mặt hơi vàng đều, bên trong nhân màu trắng, mùi lửa cháy xém cùng mùi thơm của trứng gà lan tỏa khắp cả phòng, kích thích sự thèm ăn của người khác.
Thẩm Du vừa ngồi xuống liền cầm đũa lên.
Bánh trứng vừa miệng và vô cùng mềm mại, vốn dĩ Thẩm Du chỉ định ăn một miếng nên cái đĩa thoáng cái đã trống trơn.
Bà khẽ ho một tiếng, lau khóe miệng, đứng dậy một cách vừa ung dung vừa tao nhã: “Chúng ta mau đi thôi.”
Sở Trần bật cười, nén chút thời gian gửi tin nhắn cho Lệ Nhiên: “Em với mẹ đi dạo phố đây, anh tự kiếm đồ ăn đi nhé.”
Lệ Nhiên không trả lời lại.
Chắc là đang bận.
Sở Trần cũng không để ý, cất vòng tay thông minh rồi đi theo Thẩm Du ra ngoài.
Thẩm Du là một người cuồng làm việc, bình thường không hay đi dạo phố, nhưng bà vẫn rất quen thuộc với các cửa hàng bán sản phẩm xa xỉ ở Vọng Thành, hai người đi vào một trong số những cửa hàng đó, nhân viên phục vụ lập tức đổi trạng thái cửa hàng thành tạm ngừng kinh doanh.
Một nhân viên phục vụ khác nhanh chóng bước lên: “Thẩm tổng, ngài tới kiểm tra ạ?”
Sở Trần: “…”
Thẩm Du: “Tiện đường ghé xem thôi.”
Bình thường Thẩm Du nói tiện đường ghé xem thì đều bao trọn gói cả cửa hàng.
Bà vừa cầm một cái băng cài áo vừa nói: “Bình thường mẹ cũng không tiêu xài gì nhiều, trong tay có tích góp chút đỉnh tiền, cứ để đó cũng vô dụng, không đuổi kịp lạm phát, còn không bằng lấy ra xài. Trần Trần, con thấy cái băng cài áo này thế nào?”
Sở Trần: “Đẹp lắm ạ.”
Thẩm Du cười nói: “Vậy đóng gói lại đi, hai cái này có kiểu dáng khá giống nhau, gói hết cả hai lại đi, cho con và Nhiên Nhiên mỗi người một cái. Đi ra ngoài mặc đồ tình nhân, đương nhiên trang sức cũng phải là đồ đôi.”
Sở Trần nhìn Thẩm Du, mỉm cười nói: “Cảm ơn mẹ ạ.”
“Không có gì.”
Thẩm Du lại chuyển qua xem cái khác.
Sở Trần đi theo sau Thẩm Du, âm thầm suy đoán có phải Lệ Nhiên đã xảy ra chuyện rồi không? Cho nên Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt mới tới đúng lúc như thế, lấy cớ đi mua quần áo để kéo cậu đi dạo phố, mục đích là tránh cho cậu và Lệ Nhiên gặp mặt nhau?
Lẽ nào lại phát tác chứng bạo loạn tinh thần?
Nhưng dạo trước vừa mới phát bệnh xong, lẽ ra mấy ngày nay sẽ không bị nữa mới đúng chứ?
Sở Trần nhìn vòng tay thông minh.
Lệ Nhiên vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Trong lòng cậu bận tâm về chuyện này, đi dạo phố cả buổi chiều mà tâm trạng cứ lơ đãng, chỉ có những lúc Thẩm Du hỏi cậu có đẹp hay không thì mới miễn cưỡng phản ứng lại.
Tới ba bốn giờ chiều, xe bay chậm rãi dừng ở trước quán bar khá nổi tiếng.
Thẩm Du kéo tay Sở Trần: “Đi!”
Sở Trần hơi kinh ngạc: “Mẹ, chúng ta tới nơi này làm gì…”
“Đương nhiên là uống rượu rồi.”
Thẩm Du nói xong liền đặt một phòng riêng, kéo Sở Trần vào trong phòng, ngồi xuống vị trí chính giữa, dáng vẻ không khác gì chị đại, ngoắc tay với nhân viên phục vụ: “Đúng rồi, tìm mấy người bồi rượu lại đây. Nhớ chọn người đẹp trai một chút.”
Sở Trần: “???”
Chuyện gì đây?
Không lâu sau, mười mấy người đàn ông cao to đẹp trai nối đuôi nhau đi vào.
Thẩm Du: “Trần Trần, chọn hai người vừa mắt đi, hôm nay chúng ta không say không về!”
Sở Trần: “…”
Sở Trần không biết Thẩm Du định làm gì.
Cậu tùy ý chọn hai người trông cũng khá ngon trai, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Du: “Mẹ, có phải Nhiên Nhiên đã xảy ra chuyện rồi phải không?”
Thẩm Du sững sờ: “Con nói cái gì?”
Ánh mắt Sở Trần nhìn chằm chằm Thẩm Du, quan sát biểu cảm trên mặt bà: “Vậy tại sao hôm nay mẹ lại khác với mọi khi thế?”
Thẩm Du sững sờ, lập tức phá lên cười: “Cái thằng nhóc này, hèn gì cả buổi chiều đầu óc cứ ở trên mây, thì ra trong lòng con vẫn luôn nhớ đến Nhiên Nhiên. Nhưng đúng là không phải vì Nhiên Nhiên đâu.”
Thẩm Du cố ý dừng lại.
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Sở Trần, trong lòng Thẩm Du không khỏi chua xót, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra bất kỳ điều gì.
Bà vươn tay vỗ nhẹ vào đầu Sở Trần: “Có phải tối hôm qua con ngủ một mình hay không? Còn đăng trên tinh võng cái gì mà đặt tấm chân tình sai chỗ. Mẹ nói rồi, mẹ không phải là người cổ hủ. Người trẻ tuổi có nhu cầu với phương diện kia là chuyện rất bình thường. Con gả cho Nhiên Nhiên, nhưng Nhiên Nhiên lại không chịu chạm vào người con, suy cho cùng cũng do người làm mẹ như mẹ không dạy dỗ đến nơi đến chốn. Hôm nay mẹ cố ý dẫn con ra ngoài đi dạo, tranh thủ phát tiết một phen, còn ba con phải ở nhà dạy bảo Nhiên Nhiên.”
Sở Trần khẽ ho một tiếng.
Cậu chỉ tùy tiện đăng một cái status thôi, không ngờ lại khiến hai vị phụ huynh chú ý đến.
Còn cố ý để Lệ Duệ Đạt ở lại dạy bảo Lệ Nhiên nữa.
Sở Trần nhất thời dở khóc dở cười.
Cũng không biết có nên đồng cảm với Lệ Nhiên hay không.
Cậu lấy vòng tay thông minh ra, lặng lẽ xóa dòng status kia đi.
Nói là bồi rượu, chứ thực ra chỉ là rót rượu cho hai người.
Thẩm Du chạm ly với Sở Trần, bỗng nhiên gọi tên cậu: “Trần Trần.”
Sở Trần: “Dạ?”
Thẩm Du nói: “Con gả cho Nhiên Nhiên, đúng là chịu khổ rồi.”
Sở Trần ngồi thẳng lưng, mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy.”
Thẩm Du khẽ thở dài, không nói gì nữa, một mình vùi đầu uống rượu.
Nói là dẫn Sở Trần tới phát tiết, nhưng dường như người cần phát tiết lại là Thẩm Du.
Trực giác Sở Trần cảm thấy có gì đó không ổn.
Rõ ràng tửu lượng của Thẩm Du không cao, không lâu sau đã ngà ngà say, tự bà cũng biết chừng mực, vội xua tay nói: “Mẹ không uống nổi nữa. Mẹ đi WC nôn đây.”
Sở Trần dẫn bà tới WC, dặn dò một người trong số hai người bồi rượu: “Cầm thuốc giải rượu tới đây.”
“Vâng.”
Sở Trần ngồi một mình trên sofa, đợi thuốc giải rượu được đưa tới liền cho Thẩm Du uống, cậu vừa lấy vòng tay thông minh ra, định gửi tin nhắn cho Lệ Nhiên hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Văn Hướng Dương gọi tới.
Văn Hướng Dương lớn tiếng hỏi: “Đang ở đâu đó?”
Sở Trần: “Quán bar.”
“Biết ngay mà!”
Văn Hướng Dương nói: “Tôi đã nói cái người hồi nãy chính là cậu chứ còn ai vào đây! Vậy mà Vương Vũ lại không chịu tin tôi! Khai ra mau, có phải cậu đi chung với một người phụ nữ lớn tuổi đúng không?”
Bên chỗ Văn Hướng Dương hơi hỗn loạn, xen lẫn với âm thanh của Vương Vũ: “Văn Hướng Dương! Cậu bị bệnh à?”
Văn Hướng Dương lập tức phản bác: “Bệnh gì mà bệnh? Là cậu nói người đó không phải là Trần Trần, tôi mới cố ý gọi tới để xác nhận! Lúc nãy cậu còn không tin tôi. Nhìn đi, giờ đã chứng minh tôi đúng rồi phải không?”
Văn Hướng Dương nói: “Trần Trần à, xin lỗi đã làm phiền cậu, cứ tiếp tục đi. Không cần để ý tới tên này, cậu ta uống say rồi, không nói năng tử tế được đâu.”
Sở Trần nhướng mày, vừa nghe đã biết là có điềm.
Phải nói trí tưởng tượng của hai người này thật phong phú.
Sở Trần không nhanh không chậm hỏi: “Hai cậu đang ở đâu?”
Vương Vũ còn chưa kịp trả lời, Văn Hướng Dương đã nói: “Ở tầng hai, trong căn phòng lớn nhất!”
Sở Trần: “Bây giờ tôi xuống đó.”
Vương Vũ: “Này này này…”
Sở Trần kết thúc cuộc gọi đi, nhìn sang hai người bồi rượu: “Hai người các anh…”
Hai người kia quay sang nhìn Sở Trần.
Bọn họ là người được Sở Trần chọn lựa khi nãy, diện mạo trông cũng rất ưa nhìn, vừa nghe cậu nói thế bèn đứng dậy.
Sở Trần: “Đi theo tôi một chuyến.”
Cậu nói với Thẩm Du là mình đi ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay, sau đó đẩy cửa phòng ra đi xuống lầu, đi thẳng tới căn phòng Văn Hướng Dương nói. Quả nhiên không sai, vừa đẩy cửa ra Sở Trần đã nhìn thấy mấy người bọn Vương Vũ đều có mặt ở đây.
Mấy người quay đầu lại.
Vương Vũ khẽ ho một tiếng: “Trần Trần…”
Nói xong liền nhìn ra đằng sau lưng Sở Trần.
Chỉ có hai người đàn ông.
Hả? Người phụ nữ lớn tuổi kia đâu?
Sở Trần nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Tìm gì vậy?”
Văn Hướng Dương vội cướp lời: “Tìm phú bà!”
Vương Vũ: “…”
Vương Vũ che miệng Văn Hướng Dương lại: “** má, cậu lắm lời thế!”
Sở Trần liếc qua mấy người trong phòng, đi thẳng tới chỗ trống trên ghế sofa rồi ngồi xuống, vẫy tay một cái, hai người đàn ông đi theo cậu lập tức hiểu ý, không ngồi xuống bên cạnh Sở Trần mà đứng sau lưng cậu, trông y hệt hai vệ sĩ.
Sở Trần cười híp mắt: “Sao thế, tưởng tôi bị phú bà bao nuôi hả?”
Sắc mặt Vương Vũ vô cùng xấu hổ, nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cậu ta cũng chẳng thèm giấu diếm gì nữa, thẳng thắn nói: “Chúng tôi biết tình tình bây giờ của nhà họ Sở rất nghiêm trọng, chắc cũng sắp sụp đổ tới nơi rồi, nhưng cậu cũng không cần… vì nhà họ Sở mà làm tới mức này. Cho dù phú bà kia có đưa tiền cho cậu để cậu cứu nhà họ Sở thì bọn họ cũng không xứng! Trước đây bọn họ đối xử thế nào với cậu và mẹ cậu? Đám người kia toàn một lũ vô ơn! Nghe nói người nhà họ Sở muốn trốn đi nơi khác, chắc bọn họ không gọi cậu đúng không?”
Văn Hướng Dương gật đầu: “Đúng, cậu còn có chúng tôi cơ mà! Bọn tôi đã gom góp cho cậu một khoản tiền, đợi cậu tốt nghiệp đại học rồi dùng số tiền này đi ra ngoài xã hội làm ăn bươn chải, cuộc sống sau này vẫn sẽ tốt đẹp như trước thôi!”
Sở Trần lanh miệng hỏi: “Tiền đâu?”
Văn Hướng Dương vươn tay định móc túi, Vương Vũ cản cậu ta lại, nhìn Sở Trần rồi nói: “Cậu thề trước đi, thề không đưa số tiền này cho nhà họ Sở.”
Sở Trần vừa nhìn đã biết hai người họ thực sự gom góp tiền chứ không phải nói chơi.
Cậu không nhịn được nở nụ cười.
Sở Trần, cậu đã nhìn thấy chưa?
Chỉ trách khi đó cậu đi quá sớm.
Không phải không có ai yêu thương cậu.
Sở Trần lười biếng nói: “Số tiền này các cậu tự giữ đi. Tôi không cần đâu, tôi cũng không thiếu tiền.”
“Cậu…” Vương Vũ nhíu mày: “Tìm người bao nuôi gì đó cũng không phải kế sách lâu dài. Chúng tôi cho cậu tiền cũng có lấy lãi đâu, còn không cần trả tiền lại, không làm mà vẫn có ăn sướng quá rồi còn gì?”
Văn Hướng Dương: “Đúng đó!”
“Tốt thì tốt thật, nhưng không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn cớt. Người phụ nữ mà các cậu nhìn thấy không phải là phú bà gì hết, đó là mẹ tôi, là mẹ ruột đó nha.” Sở Trần nói xong liền ngoắc tay: “Nhìn thấy không? Hai anh đẹp trai này do mẹ tôi gọi cho tôi đó.”
Đám người xung quanh: “???”
Cái quần què gì vậy?
Sở Trần nhìn vẻ mặt hoang mang của mọi người, không nhịn được bật cười.
Vương Vũ bất đắc dĩ nói: “Đừng ăn nói lung tung… mẹ ruột gì chứ.”
Cậu ra rót ly rượu rồi đưa cho Sở Trần.
Giản Đại – mẹ của Sở Trần đã mất từ mười mấy năm về trước, những người ở đây đều biết chuyện này.
“Chắc hồi nãy mọi người không nhìn rõ người đi vào phòng cùng tôi.” Tay Sở Trần lắc lư ly rượu: “Không phải tôi từng hỏi Dương Tử phương thức liên lạc của Lệ Nhiên sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Sở Trần nói thẳng: “Tôi không giới thiệu Lệ Nhiên cho Sở Trú.”
Mọi người vừa nghe được câu mở đầu này, trong lòng đều có dự cảm không lành, quả nhiên ngay sau đó Sở Trần liền nói: “Tôi giới thiệu bản thân tôi cho Lệ Nhiên, bây giờ tôi là vợ của Lệ Nhiên, cũng là người nhà họ Lệ. Mọi người không cần lo tôi sẽ giúp đỡ nhà họ Sở đâu, bây giờ nhà họ Sở không liên quan gì đến tôi cả.”
Mọi người: “???”
Cho nên cái người đi vào quán bar cùng Sở Trần, thật sự là mẹ của Sở Trần hả???
“Vậy… Vậy hai người là…”
Sắc mặt Vương Vũ bỗng trở nên phức tạp: “Mẹ Lệ Nhiên… cũng cởi mở quá nhỉ?”