Quần áo vẫn còn, trên người cũng không có gì khác thường.
Sở Trần hô lớn: “Nhiên Nhiên.”
Lệ Phần: “Hả?”
“Em muốn gặp anh trai.” (*)
Sở Trần chu miệng, nhìn chằm chằm Lệ Phần, đôi mắt để lộ cảm xúc đáng thương, vươn tay đẩy cánh tay đối phương nói: “Anh gọi anh trai đến đây giúp em được không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.”
Lệ Phần: “???”
Không phải chứ?
Không ngờ có một ngày chính tai anh nghe được câu “Em nhớ anh trai” phát ra từ trong miệng của Sở Trần?
(*) Chữ 想 (muốn) trong “Em muốn gặp anh trai” còn có nghĩa khác là “nhớ”
Lệ Nhiên nghi ngờ không thôi, nhớ lại trong quá khứ hai người chỉ mới gặp nhau được có vài lần.
Sau này Sở Trần luôn tìm cách đuổi anh ra khỏi nhà, vì vậy anh chỉ có thể giả vờ như mình đã chuyển đi, đến khi xuất hiện lại nói dối mình là Lệ Nhiên, chưa lần nào dùng danh tính của Lệ Phần xuất hiện trước mặt cậu.
Sao bỗng dưng Sở Trần nhớ đến mình?
Sở Trần có ý gì với mình đây?
Còn nói thẳng với Lệ Nhiên nữa? Với tính cách của Lệ Nhiên khó đảm bảo sẽ không suy nghĩ nhiều, Sở Trần không sợ Lệ Nhiên sẽ tức giận sao?
May sao người xuất hiện ngay lúc này là anh.
Lệ Nhiên không hay biết chuyện này.
Lệ Phần thầm nghĩ, thản nhiên hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Sở Trần nói: “Khi nào anh trai đến thì anh sẽ biết thôi.”
Lệ Phần: “…”
Sai rồi, Lệ Nhiên với anh trai của Lệ Nhiên không thể cùng tồn tại được!
Nhưng Sở Trần nói cũng đúng.
Đợi “anh trai” tới là biết ngay thôi.
Lệ Phần cũng rất tò mò không biết Sở Trần có chuyện gì muốn nói với mình. Huống chi anh không muốn dùng thân phận của Lệ Nhiên để ở chung với Sở Trần, lần nào cũng rất mạo hiểm, vì vậy anh gật đầu đồng ý.
Sau khi ngồi xe lăn rời đi, Lệ Phần lại về nhà, thay quần áo rồi đi vòng ra ngoài, cảm thấy thời gian cũng ổn rồi mới trở về biệt thự.
Lần này anh đi bộ tới.
Lệ Phần gõ cửa.
Lúc Sở Trần mở cửa hai mắt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng nhìn về phía sau: “Anh trai, anh đến rồi. Nhiên Nhiên đâu?”
Lệ Phần: “Công ty có việc gấp, nó đi làm rồi.”
“Ồ thế à.”
Sở Trần làm ra vẻ không nghi ngờ lời giải thích của đối phương, cười nói: “Anh trai mau vào đi.”
Sở Trần bước sang một bên để Lệ Phần đi vào.
Nhưng Lệ Phần lại không di chuyển.
Dùng thân phận của mình tới đây đứng trước mặt Sở Trần, cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục thấp thỏm giả vờ thành bộ dáng lãnh đạm vô dục vô cầu như Lệ Nhiên nữa, bây giờ anh hoàn toàn có thể đối đầu với Sở Trần rồi, thế nên anh mới cố ý không nghe theo lời cậu đấy.
Lệ Phần đứng thẳng người ở cửa nhìn chằm chằm Sở Trần, giọng điệu lạnh lẽo: “Tôi không đi vào trong, kẻo có người lại vu oan tôi muốn làm gì người ta. Nếu cậu tìm tôi có việc thì cứ nói trực tiếp ở đây đi.”
Sở Trần: “…”
Sở Trần liếc xéo Lệ Phần.
Ngứa đòn hả?
Sở Trần híp mắt.
Lúc Lệ Phần đứng lên thì cao hơn Sở Trần cả một cái đầu.
Lệ Phần đứng ngay cửa, che chắn toàn bộ ánh sáng bên ngoài, đồng thời truyền đến cảm giác áp bức mãnh liệt.
Nhìn thấy dáng vẻ khoanh tay đắc chí của Lệ Phần, Sở Trần thiếu chút nữa giận tới mức bật cười: “Giữ lại tí mặt mũi thì sau này còn dễ nói chuyện. Anh chắc chắn muốn nói chuyện với em bằng giọng điệu này chứ?”
Lệ Phần dừng lại.
Sau này là sau nào?
Lệ Phần ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, thấy Sở Trần cười như không cười nhìn mình, đành mím môi đi vào nhà.
Sở Trần đóng sập cửa lại.
Cậu xoay người nhắc tới vấn đề về sức mạnh tinh thần, cuối cùng còn xảo quyệt khen Lệ Phần: “Anh trai có sức mạnh tinh thần cực cao, cũng có nghiên cứu khá nhiều về phương diện này. Chúng ta là người một nhà tương thân tương ái cho nên em mới cố ý tìm anh trai để hỏi xem liệu anh có đồng ý giúp người em dâu này không. Anh giỏi như vậy, chắc dạy em cũng dễ thôi nhỉ?”
Lệ Phần: “…”
Nếu bây giờ không đồng ý thì chẳng khác nào khẳng định anh có chút chuyện mà cũng làm không xong.
Nhưng Lệ Phần luôn là một người đáng tin cậy mỗi khi đối mặt với những chuyện quan trọng, hơn nữa sức mạnh tinh thần của Sở Trần là vấn đề được anh với Lệ Nhiên tương đối quan tâm.
Lệ Phần gật đầu dứt khoát: “Được.”
Mặc dù ngoài miệng nói được nhưng từ đó đến nay Lệ Phần chưa bao giờ dạy ai bao giờ.
Lệ Phần suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Trước tiên dùng sức mạnh tinh thần tấn công tôi thử xem.”
Sở Trần: “…”
Sở Trần chậm rãi nói: “Nếu em biết thì cũng không cần nhờ anh trai dạy đâu.”
Lệ Phần: “???”
Lệ Phần cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng việc Sở Trần có thể chống lại sức ảnh hưởng của bạo loạn tinh thần lại càng kỳ lạ hơn.
Trong lòng anh còn mang theo nghi vấn, ánh mắt nhìn Sở Trần đầy dò xét.
Trái lại Sở Trần rất thoải mái tự nhiên, cậu bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Lệ Phần lắc đầu, không nói nhiều bắt đầu dạy luôn: “Nếu như muốn điều khiển sức mạnh tinh thần thì nhất định phải tập trung tinh thần, trong đầu chỉ nghĩ duy nhất điều này, tất cả lực chú ý đều dồn vào đó.”
Sở Trần ngoan ngoãn lắng nghe.
Lệ Phần quả thật vô cùng thông thạo vấn đề liên quan đến sức mạnh tinh thần.
Hơn nữa vì suy nghĩ cho Sở Trần mà lựa nói những nội dung tương đối đơn giản.
Mặc dù Sở Trần là dân địa cầu chỉ tin vào chủ nghĩa duy vật, nhưng cậu có ký ức của nguyên chủ, biết thế giới này đúng là có tồn tại sức mạnh tinh thần, vì vậy cậu không hề nghi ngờ gì, năng lực tiếp nhận rất tốt, chỉ là không biết phải sử dụng như thế nào thôi.
Khi cậu đã hiểu rõ hơn về sức mạnh tinh thần, sau một hồi cố gắng tìm kiếm nó thì cuối cùng cũng nhìn thấy một lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay Lệ Phần.
Hai mắt Sở Trần sáng lên: “Em thấy rồi!”
Lệ Phần gật đầu, thu cơn lốc lại: “Sức mạnh tinh thần trên cơ bản sẽ ở dạng này. Tuy nhiên, không phải hầu hết mọi người đều có thể kiểm soát thành thạo sức mạnh tinh thần được. Vì vậy khi sức mạnh tinh thần được phóng thích, năng lực lớn hay nhỏ còn tùy thuộc vào cảm xúc tại thời điểm đó. Chính vì điều này mà người ta không cho phép sử dụng sức mạnh tinh thần để tấn công trong một phạm vi nhất định, bởi lẽ sợ bất cẩn khiến người khác bị thương.”
Lệ Phần lùi lại một bước.
Lốc xoáy trong tay anh đột nhiên lớn dần, bao phủ một vùng nhỏ xung quanh hai người họ.
Cơn lốc xoáy chính xác dừng ngay trước chân Sở Trần một đoạn ngắn.
Chỉ cần đến gần một chút nữa là có thể tấn công cậu ngay.
Sở Trần không khỏi sợ hãi thán phục.
Cậu không nhịn được duỗi tay ra, muốn thử coi điều gì sẽ xảy ra nếu mình đi vào vùng lốc xoáy, liệu có đau hay không.
Nhưng chân còn chưa nhấc lên thì giây tiếp theo cơn lốc xoáy trước mặt đột nhiên lùi về sau.
Tất cả lốc xoáy quay trở lại bên người Lệ Phần tạo thành một lá chắn cứng rắn, hoàn toàn bao vây xung quanh anh.
Lệ Phần nói: “Các loại lá chắn bảo vệ trên thị trường hiện nay được lấy cảm hứng từ lá chắn sức mạnh tinh thần. Nếu có ai đó cố gắng tấn công cậu bằng sức mạnh tinh thần, cậu có thể vận dụng sức mạnh tinh thần của mình để tạo ra lá chắn chống đỡ sự tấn công. Lúc này phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của ai mạnh hơn, nếu hai bên không chênh lệch nhau lắm thì phải xem độ bền bỉ của lá chắn nào cao hơn.”
Sở Trần gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Lệ Phần nâng cằm: “Cậu thử thực hành đi.”
Tuy Sở Trần đã hiểu nhưng bảo cậu tự tạo ra lốc xoáy vẫn tương đối khó.
Mắt thấy Sở Trần mãi vẫn không thể giải phóng sức mạnh tinh thần của mình, Lệ Phần lười biếng ngồi trên ghế sofa.
Lệ Phần chăm chú quan sát Sở Trần đang đứng cách đó không xa, thấy ánh mắt cậu chứa đầy sự nghiêm túc, tâm tư rục rịch cố ý gây sự: “Em dâu, tôi muốn uống nước.”
Sở Trần liếc Lệ Phần một cái.
Nghĩ đến việc Lệ Phần đã dạy mình suốt một buổi chiều chắc là khô miệng hết cả rồi, cậu quyết định đi rót cho anh một ly nước.
Một lát sau Lệ Phần lại nói bằng chất giọng lười biếng: “Sao tôi cảm thấy hơi đói bụng nhỉ?”
Sở Trần: “…”
Hình như cũng gần đến giờ ăn tối rồi.
Sở Trần hỏi: “Anh trai muốn ăn gì?”
“Cứ làm hai món sở trường của cậu là được.” Lệ Nhiên còn chêm thêm một câu: “Nhớ nấu nhiều chút, sức ăn của tôi tốt lắm.”
Sở Trần: “…”
Quả nhiên lần trước ăn chưa no.
Sở Trần buồn cười, cậu cố ý nói: “Nấu cơm thì cũng được thôi, nhưng anh trai cứ một lát lại quấy rầy em, nào là khát nước nào là đói bụng khiến em không có thời gian rèn luyện sức mạnh tinh thần. Anh là thầy giáo của em, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Lệ Phần khựng người lại: “Vậy đừng nấu cơm vội.”
Sở Trần chạy đến bên cạnh Lệ Phần.
Cậu nghiêng người cười khúc khích bên tai anh: “Nhưng nếu thầy giáo đã muốn ăn cơm em nấu, thân là học sinh sao có thể không nghe lời thầy được chứ? Anh là thầy giáo, cho dù anh có yêu cầu học sinh của mình làm cái gì thì cũng được hết.”
Nói xong Sở Trần quay người đi vào nhà bếp.
Lệ Phần nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Trần, đưa tay lên xoa vành tai mà cậu vừa ghé vào bên tai mình.
Nghĩ đến Sở Trần vừa gọi mình là “thầy giáo” bằng giọng điệu trêu đùa, yết hầu Lệ Phần hơi chuyển động, anh quay đầu lại, ngẩn người nhìn chằm chằm mặt đất cách đó không xa, lát sau đột nhiên xoay người đưa lưng về phía nhà bếp.
Đúng lúc này vòng tay vang lên thông báo.
Lệ Phần hờ hững giơ tay lên.
Đoản: “Sếp, chúng tôi vừa chặn được tin tức mới nhất. Sở Dục và Sở Du đã biết chuyện đánh bạc có liên quan đến anh dâu, hai người họ đang định tìm quân đoàn đối phó với anh dâu. Lúc nãy họ mới đăng tin lên tinh võng.”
Lệ Phần nhíu mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng không biết nên trút cơn giận vào đâu.
Sở Dục với Sở Du đụng vào họng súng rồi.
Dám động vào Sở Trần hả?
Cũng không nhìn thử xem ai đang bảo kê cậu.
Đôi mắt vốn đang hờ hững chợt ngưng tụ một tầng lạnh lẽo đầy sát khí, khí chất cả người cũng trở nên hung bạo hơn, trực tiếp trả lời lại: “Thông báo với bên ngoài, quân đoàn nào có gan dám nhận đơn đặt hàng này chính là đối đầu trực tiếp với Lệ Phần.”
Đoản: “Vâng.”
Lệ Phần hừ lạnh một tiếng.
Lúc trước Sở Trần để Hoắc Lăng tìm người gài bẫy Sở Dục với Sở Du cũng đã cố ý dặn dò từ trước chỉ để những người đó đưa hai người đi chơi thôi, đồng thời khéo léo gợi ý cách kiếm tiền từ sòng bạc.
Toàn bộ quá trình hai bên chỉ giao lưu bình thường, không dùng súng cưỡng ép Sở Dục và Sở Du đánh bạc, hai người họ hoàn toàn có thể lựa chọn không tham gia hoặc không tiếp tục chơi nữa sau khi đã thua cược.
Tự hai người chơi đến đỏ mắt, còn nằng nặc tin rằng nhất định có thể thắng tiền trở về.
Nợ tiền không trả nên đến tận nhà đòi tiền, đây không phải là chuyện rất thường tình trong thế giới hỗn loạn này sao? Còn yêu cầu lấy tiền của công ty nhà họ Sở để trả nợ cũng chỉ vì Sở Dục là kế toán trong công ty, có thể dễ dàng lấy được tiền.
Từ đầu đến cuối những ý tưởng này đều do hai người họ thông đồng nghĩ ra.
Vậy mà bây giờ lại muốn Sở Trần gánh tội?
Áp suất không khí quanh người Lệ Phần càng ngày càng thấp.
Lệ Phần dứt khoát đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới cửa nhà bếp, cong ngón tay thon dài gõ cửa: “Tôi có việc phải đi ra ngoài.”
Sở Trần đang nấu cơm quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Không ăn cơm à?”
“Ăn chứ sao không ăn.” Lệ Phần hạ thấp giọng: “Chờ tôi về rồi ăn.”
“Ồ… vậy anh nhớ về sớm nhé.” Sở Trần nói.
Lệ Phần đảo mắt nhìn nguyên liệu trong tay cậu, dường như có thể ngửi được mùi thơm từ đó.
“Được.” Anh trả lời ngắn gọn rồi xoay người sải bước ra ngoài.
Lệ Phần dùng vòng tay thông minh phát lệnh triệu tập toàn bộ thành viên trong Quân đoàn Phần Diệm.
Ánh sáng chiếu vào sườn mặt Lệ Phần, khuôn mặt anh chìm trong nửa sáng nửa tối, hơi ngẩng đầu ngước mắt lên, hàng mi dài cong vút như được mạ vàng.
Nhưng lúc này đôi mắt anh đã trở nên đầy tàn nhẫn, đồng tử cũng dần chuyển sang màu đỏ yêu nghiệt.
Anh không phải là người tốt, vì thế bây giờ anh sẽ đi làm chuyện mà kẻ xấu nên làm.
…