Cậu nhìn Lệ Nhiên.
Hình như Lệ Nhiên đã xử lý xong công việc, hoặc cũng có thể do cử động lúc nãy của Sở Trần đã xen ngang vào khiến cho Lệ Nhiên theo bản năng cúi đầu nhìn Sở Trần.
Mặc dù đang ở trong tình huống có đôi phần lúng túng nhưng vẻ mặt của Lệ Nhiên vẫn thản nhiên như thường, đôi mắt đen nhánh bao phủ sự lạnh lùng.
Nhưng động tác lúc nãy của Lệ Nhiên…
Trong lúc nhất thời Sở Trần không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung đây, không khỏi cảm thấy xấu hổ muốn chết quách đi cho rồi. Nhưng Lệ Nhiên lại hành động như lẽ đương nhiên, điều này tạo cảm giác như…
Đây quả thật là chuyện mà anh sẽ làm.
Sở Trần không được vui cho lắm.
Cố tình che che giấu giấu làm gì?
Sợ mình đè ra làm gì đó?
Hay sợ mình ăn thịt chắc?
Sở Trần dỗi rồi, cậu vươn tay kéo cánh tay Lệ Nhiên. Có lẽ do động tác của Sở Trần quá nhanh quá nguy hiểm cho nên Lệ Nhiên không kịp phản ứng lại, tạo cơ hội cho cậu nhổm người lên hôn “chụt” một phát rõ to.
Cậu đắc ý ngồi dậy, nhảy phốc từ trên sofa xuống đất, hất tung dép lê, sau đó phóng cái vèo vào phòng tắm như một làn khói.
Một loạt động tác cực kỳ trơn tru liền mạch.
Lệ Nhiên nhìn bóng lưng của Sở Trần, ngồi yên trên sofa không hề nhúc nhích.
Anh dời tầm mắt xuống phía dưới người mình, đột nhiên nhắm mắt lại.
Đuôi mắt người đàn ông nhuốm chút sắc đỏ, vệt đỏ kia hiện lên trông thấy rõ, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.
Ở một bên khác.
Sở Trần đang rửa mặt trong phòng tắm, cậu nhìn mình trong gương, khuôn mặt ửng hồng khó mà che giấu.
Sở Trần vỗ mạnh vào mặt mấy cái, không tự chủ được nhớ lại hành động lúc nãy của mình, tự nhiên thấy có phần hơi ô dề.
Sai quá sai rồi.
Nhưng mà…
Cái đó của Lệ Nhiên…
Cảm giác ấy…
Xấu hổ quá đi!
Sở Trần gào thét trong tâm trí, không tiếng động cụng đầu vào mặt gương. Đợi đến khi sức nóng trên mặt giảm bớt đi mới bước ra khỏi nhà tắm, giả vờ như chỉ mới vào chưa được bao lâu.
Đến tối, hai người nằm lên giường.
Sở Trần đã sớm vứt chuyện hồi chiều ra sau đầu, lúc này đang mải mê suy nghĩ về lịch học ngày mai. Nhưng chẳng bao lâu đã lăn ra ngủ say.
Trong căn phòng tối tăm, Lệ Nhiên nằm thẳng người nhìn lên trần nhà.
Nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh, anh chậm rãi quay đầu qua.
Lúc ngủ, Sở Trần rất thích nằm nghiêng.
Có khi sẽ đưa lưng về phía Lệ Nhiên, có khi thì đối mặt với nhau. Lần này là tư thế mặt đối mặt, đầu cậu gối lên cánh tay, tự giác cuộn người lại, đầu gối vô tình chạm vào thân thể Lệ Nhiên.
Hàng mi dài cong vút khẽ rũ xuống, trông có vẻ vô hại đáng yêu.
Tầm nhìn chuyển đến đôi môi của Sở Trần.
Màu đôi quyến rũ động lòng người, nhưng có vẻ hơi khô.
Lệ Nhiên giơ tay lên, ngón cái chạm vào môi cậu. Anh thử ấn nhẹ lên đó, cảm giác mềm mại khiến anh không tự chủ được nhớ lại hành động lúc chiều của Sở Trần.
Thế là… Dã thú xổng chuồng.
Sở Trần bị quấy rầy khỏi giấc ngủ.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác hình như cơ thể mình bị kiềm chế gắt gao. Bên tai truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, Sở Trần nhíu mày, cố sức mở mắt ra, đập vào mắt là một bóng đen đang đè trên người mình.
Cẳng chân bị người kia nắm trọn bằng một tay.
Cơ thể cậu lập tức cứng đờ.
Một cái hôn nhẹ nhàng rơi trên đôi chân thon dài của Sở Trần.
Sở Trần ngẩn ra… vô thức đón lấy nụ hôn.
“Lệ Dục à?” Sở Trần chần chừ hỏi.
“Ừ, anh đây.”
Bóng đen kia không nhanh không chậm trả lời.
Sở Trần đã nghe giọng nói này vô số lần nên nhanh chóng nhận ra ngay, đây đúng là người yêu của mình chứ còn ai vào đây.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nói năng gì đã phải hít một hơi thật sâu.
Lệ Dục vùi đầu vào trong chăn.
Bàn tay Sở Trần không kiềm được siết chặt ga trải giường dưới thân: “…”
Sở Trần cắn môi, nghiêng đầu sang một bên để lộ cần cổ yếu ớt.
Ánh trăng thoát khỏi tầng mây mù dày đặc chiếu qua khung cửa sổ không kéo rèm, rọi vào căn phòng tối đen, soi sáng hai thân ảnh đang dây dưa triền miên ở trên giường.
Bắp chân trắng nõn của Sở Trần bị nâng lên cao, hai chân cũng theo đó bị tách ra.
Động tác của Lệ Dục càng lúc càng thô bạo.
Sở Trần không chịu nổi, quơ tay cào vài đường trên lưng Lệ Dục.
“Chậm lại chút đi.”
“Anh học cũng nhanh lắm.”
Sau khi xong việc, Sở Trần che cổ mình lại: “Thôi xong, ngày mai em còn phải đi học.”
…
Buổi sáng ngày đầu tiên đi học, suýt nữa Sở Trần đã không rời giường nổi.
Gương mặt cậu đầy uể oải như thể túng dục quá độ, sau khi đánh răng rửa mặt thì thấy Lệ Nhiên vẫn còn đang say giấc ở trên giường, trợn mắt nhìn chằm chằm đầu sỏ gây tội một hồi lâu, cuối cùng đếch nhịn được nữa mà lao thẳng đến cắn một phát vào bả vai đối phương.
Lệ Nhiên: “…”
Lệ Nhiên đè tay lên ót cậu, luồn những ngón tay vào giữa những sợi tóc mềm mại, lại hỏi: “Muốn anh đưa em đến trường không?”
Giọng anh trầm khàn từ tốn.
Sở Trần sợ cắn rách vai Lệ Nhiên nên không dám dùng sức quá mạnh.
Nghe anh nói thế, cậu bèn nhả ra, xoa nhẹ vành tai rồi cất giọng trêu đùa: “Không cầu đâu. Em có phải học sinh tiểu học đâu mà còn cần phụ huynh đưa đến trường. Đúng không hả, người giám hộ?”
Lệ Nhiên khẽ bật cười.
Sở Trần hôn lên khóe môi Lệ Nhiên: “Chắc không kịp thời gian làm bữa sáng nữa rồi. Anh tự kiếm gì đó ăn đỡ đi.”
Lệ Nhiên: “Ừ.”
“À mà mấy đứa bạn của em có nhờ em hỏi khi nào anh có thời gian rảnh thì hẹn nhau cùng ăn một bữa cơm có được không?”
“Bạn em là đám người Văn Hướng Dương đó hả?”
“Ừm.”
“Thời gian tới có khả năng sẽ xảy ra bạo loạn tinh thần, đợi qua đợt đó đi.”
“Được. Thế em đi học đây.”
Sở Trần nhanh chóng thay quần áo, đến khi rời khỏi nhà đã có dáng vẻ của một sinh viên ngoan ngoãn.
Cậu ngồi xe bay đi đến trường.
Văn Hướng Dương đã đến lớp từ sớm.
Sở Trần đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Văn Hướng Dương: “Cậu đã hỏi chưa?”
Sở Trần đáp: “Hỏi rồi. Sau khi hết bạo loạn tinh thần thì đi được.”
“Ừm, sức khỏe vẫn quan trọng hơn mà.”
Hai người chưa nói được mấy câu thì thầy hướng dẫn đã bước vào lớp.
Sau khi điểm danh như thường lệ, thầy mới bảo: “Bây giờ các cô cậu mau lên tinh võng, vào số phòng 2020, mật mã là 888.”
Sở Trần giơ vòng tay lên.
Ngay lập tức tròng mắt của tất cả sinh viên có mặt trong lớp đều được bao phủ bởi một tầng mống mắt.
Sở Trần cũng thế.
Tìm số phòng, điền mật mã rồi vào.
Sở Trần đáp xuống một địa hình xa lạ, cậu liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Thật ra Sở Trần đã quan sát địa hình từ lúc còn lơ lửng trên không. Đây là một khu rừng rậm không thấy điểm cuối, trong đây có rất nhiều loài sinh vật kỳ quái mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy, hơn nữa số lượng còn đặc biệt phong phú. Có loài ẩn núp trong cánh rừng, chỉ có thể nhìn thấy trong tích tắc nhờ vào DVA, có loài thì siêu to khổng lồ, cho dù cây cối có cao đến cỡ nào đi nữa cũng không thể che khuất.
(*) DVA (Dynamic Visual Acuity – Thị lực động): kỹ năng thị giác, giúp con người có thể nhìn thấy một vật dù nó đang chuyển động rất nhanh.
Khu vực nhóm sinh viên bọn họ đang đứng chính là một bãi đất trống tọa lạc ngay trung tâm khu rừng.
Chỗ này khá nhỏ, chỉ đủ cho bảy tám người đứng mà thôi, bây giờ dồn hai mươi ba người cùng đứng chung một chỗ, kiểu gì cũng thấy chật chội.
Thầy hướng dẫn cũng xuất hiện, đợi mọi người tập trung đông đủ mới chạm vào vòng tay, một màn hình lớn xuất hiện rồi nhanh chóng phân nhỏ thành hai mươi ba phần, chậm rãi căn dặn: “Dựa theo quy tắc cũ cứ hai người phân thành một cặp. Hệ thống sẽ chấm điểm dựa trên sức mạnh phóng ra trong lúc tấn công quái thú. Nhớ lượng sức mình mà làm, quay về đây trước khi sức mạnh tinh thần bị tiêu hao sạch sẽ. Tôi sẽ phát tọa độ cho các em.”
Dứt lời, thầy hướng dẫn lại quay sang nhìn Sở Trần: “Em là sinh viên mới chuyển đến nên không có bạn cặp, tạm thời hành động một mình đi.”
Văn Hướng Dương giơ tay: “Thầy ơi, em muốn bắt cặp với Trần Trần.”
Thầy hướng dẫn cười khẩy: “Mơ đi.”
Văn Hướng Dương: “…”
Sở Trần vỗ vai Văn Hướng Dương: “Một mình tôi cũng được.”
Mấy ngày nay Sở Trần có chăm chỉ rèn luyện sức mạnh tinh thần nhưng kết quả chẳng mảy may đạt được tẹo thành quả nào, bây giờ cậu chẳng khác gì một tên phế vật. Nếu bắt cặp với Văn Hướng Dương, có khi còn kéo chân sau cậu ấy, không bằng tự chơi một mình cho khoẻ.
“Được rồi.” Văn Hướng Dương nhún vai: “Thế cậu phải cẩn thận đấy. Cứ lựa mấy con thú cỡ nhỏ mà tấn công, tích luỹ dần dần tự khắc sẽ nhiều thôi.”
Văn Hướng Dương vừa nói xong, giọng nói của thầy hướng dẫn đã oang oang lần nữa: “Điểm thấp sẽ bị phạt làm bài tập về nhà.”
Sở Trần: “… Hay lắm.”
Người nào người nấy đều sốt sắng muốn lấy được điểm cao, nhanh chóng chọn một hướng rồi đi sâu vào trong.
Sở Trần còn chưa biết nên làm gì, hơn nữa cậu cũng chẳng có chút lòng tin nào về sức mạnh tinh thần của mình, bèn chọn theo đuôi một đội ngũ, định quan sát xem bọn họ sẽ làm gì.
Hai người kia thấy Sở Trần bám theo mình thì cũng chỉ cười nhạo chứ không nói gì.
Chẳng bao lâu sau, một con vật với hình thù quái lạ bất thình lình xông ra từ một bụi cây thấp bé, mạnh mẽ nhào về phía hai người kia.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Sở Trần giật bắn người.
Trái lại hai người mà cậu bám theo vẫn ung dung không biến sắc.
Một người nhanh như chớp phóng ra sức mạnh tinh thần, một lá chắn bảo vệ ngay lập tức được dựng lên, người còn lại theo sát đó tạo ra một lốc xoáy quay cuồng. Con vật nọ vừa tiếp xúc với lốc xoáy đã nhanh chóng co giật hai cái, thân thể đổ rạp xuống đất, không còn động đậy nữa.
Sau đấy, trên đỉnh đầu của hai người kia nhiều thêm một con số 2.
Đây hẳn là điểm số.
Sở Trần tức thì hiểu ra ngay.
Cậu không bám theo hai người kia nữa mà tìm kiếm một chỗ vắng vẻ, tập trung ngưng tụ sức mạnh tinh thần rồi thử tấn công. Nhưng vẫn không thể tạo thành lốc xoáy, chứ đừng nói đến lá chắn bảo vệ.
Đang lúc Sở Trần nhăn mày sầu khổ, định trước tiên tập luyện sức mạnh tinh thần thì bỗng dưng nghe thấy có tiếng động lạ.
Có thứ gì đó vụt qua lùm cây trước mặt cậu.
Sở Trần cảnh giác lùi về sau một bước, thế nhưng đã muộn.
Một sinh vật có hình dạng tương tự loài thỏ, nhưng hình thể còn lớn hơn con thỏ gấp bốn năm lần đột ngột xông về phía cậu.
Sở Trần đơ người tại chỗ, trơ mắt nhìn khuôn mặt xấu xí cùng với cái miệng khổng lồ của con thỏ cách mình ngày càng gần.
“Ầm.” Một tiếng nổ thật lớn vang vọng cả khu rừng.
Tất cả học viên tham gia huấn luyện trong rừng đều nghe được âm thanh này. Mọi người rối rít nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có tiếng nổ phát ra từ đâu ấy. Tự nhiên phát nổ làm giật bắn cả người.”
“Có người nhắm vào quái thú cấp A phải không?”
“Chắc không phải đâu.”
Lúc nhập học, sinh viên được chia lớp dựa theo sức mạnh tinh thần.
Trong lớp bọn họ đa phần đều có sức mạnh tinh thần thuộc dạng bình thường. Thấp nhất là cấp B+, cao nhất là cấp A, quái thú mạnh nhất mà bọn họ có thể đối phó là quái thú cấp A, vì vậy mấy người bọn họ mới nảy sinh suy đoán như vậy.
Nhưng động tác của quái thú cấp A vừa nhanh lại vừa mạnh, chưa kể sức sát thương cực cao mà trí thông minh cũng không hề thấp. Theo lẽ thường, bọn họ sẽ không ngu ngốc đến mức ra tay với quái thú cấp A ngay giai đoạn đầu đi săn.
“Đừng đi xem. Đợi đến khi quay về thì sẽ biết thôi.”
“Cũng phải.”
Người nào cũng tò mò, nhưng chẳng ai đến xem.
Còn bên Sở Trần…
Cậu nhìn cái hố sâu thăm thẳm ngay trước mặt, còn có cả thi thể của con thỏ xấu số nằm giữa hố, hoang mang chớp mắt một cái.
Một mùi cháy khét theo gió bay đến.
Sở Trần: “…”
Thôi không ổn rồi.
Buổi sáng chưa ăn cơm, ngửi gì cũng thấy thơm.