Cậu nhìn thi thể con thỏ, vẻ mặt đấu tranh dữ dội, cuối cùng bản năng chiến thắng lý trí, chầm chậm vươn đôi tay độc ác ra.
Thôi đừng nói gì cả.
Thịt thỏ nướng cũng ngon lắm đấy.
Dù đang ở trong thế giới giả lập, nhưng bởi lẽ ở đây rèn luyện sức mạnh tinh thần của con người nên cơ thể vẫn giữ nguyên ngũ giác, lúc bị tấn công cũng sẽ cảm thấy đau.
Nói tóm lại thì càng mang đến hiệu quả rõ rệt hơn ngoài đời thật.
Sở Trần vừa ăn vừa nhớ lại cảnh tượng mới xảy ra khi nãy.
Con thỏ to xác này nhào đến tấn công cậu chỉ trong nháy mắt. Dạo gần đây Sở Trần vẫn luôn luyện tập sức mạnh tinh thần, tuy biết có thể sẽ tốn công vô ích nhưng cậu vẫn lựa chọn tấn công về phía nó. Con thỏ kia vốn sắp chạm đến Sở Trần, nhưng nhoáng một cái đã bị thứ gì đó tấn công, da lông trên người bắt đầu bốc cháy, rơi lộp độp từng miếng trên mặt đất.
Sau một tiếng nổ vang dội thì thành một bãi chiến trường như bây giờ.
Nhưng vẫn không tài nào tạo ra lốc xoáy.
Cuối cùng phương thức phóng ra sức mạnh tinh thần để tấn công quái thú khác một trời một vực với kiểu tấn công lốc xoáy ngầu lòi của người khác.
Sở Trần nhíu mày trầm tư.
Tại sao cậu không thể tạo ra lốc xoáy?
Chẳng lẽ do thao tác không đúng?
Sở Trần ăn thêm hai miếng thịt, vốn dĩ cũng không đói bụng gì mấy nên thoắt cái cậu đã ghét bỏ ra mặt. Bởi vì con hàng này thường xuyên vận động nên thịt thà chắc đẫy, báo hại ăn cứ dính vào răng suốt. Lại còn không có muối hay gia vị gì hết nên càng khó ăn hơn, cậu tiện tay vứt luôn nguyên cái chân thỏ.
Sở Trần bỗng nảy ra một suy đoán, nhưng phải đợi cậu xác nhận mới được.
Sau khi đi được một đoạn, Sở Trần lại nghe thấy có âm thanh gì đó ở xung quanh.
Lần này cậu không đứng yên chờ chết nữa, tức khắc điều khiển sức mạnh tinh thần phóng thẳng về hướng phát ra tiếng động.
“Ầm!”
Lại một tiếng nổ thấu tận trời xanh!
Ngọn lửa hừng hực đốt cháy cả một bụi cây chỉ trong nháy mắt.
Nhưng ngay sau đó ngọn lửa nhanh chóng biến mất, bụi cây cũng bị thiêu trụi sạch sẽ.
Con số trên đầu Sở Trần lập tức biến thành 10.
Chứng kiến điểm số trên đỉnh đầu lại thay đổi, Sở Trần hiểu ra con vật kia đã chết, lúc này mới thong thả đi đến xem xét.
Úi chà chà.
Đây chẳng phải là giống chim săn mồi lần trước cậu làm cho Lệ Phần ăn đấy ư?
Sở Trần thí nghiệm thành công, trong lòng vui sướng rạo rực.
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sức mạnh tinh thần của cậu đã gây ra sát thương cực lớn, nhưng không biết vì sao lại có sự khác biệt không hề nhẹ so với lốc xoáy tinh thần mà Lệ Phần từng đề cập.
Nhưng đây chẳng phải vấn đề gì to tát.
Sở Trần hưng phấn trào dâng, không ngừng lượn lờ quanh khu rừng.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm…”
Từng tiếng nổ đinh tai nhứt óc liên tục xuất hiện trong rừng rậm, có đôi khi mấy cái cây to đùng còn đổ sập xuống khiến cho đám sinh viên đang săn thú trong rừng run như cầy sấy.
Cái lùm mía.
Rốt cuộc đây là con quái vật gì vậy?!
Sao có thể tạo ra động tĩnh lớn như thế!
Con này chắc chắn là quái thú cấp cao rồi. Trời phật phù hộ cho nó đừng có đến đây!
Mọi người nhốn nháo hết cả lên, lật đật chạy trốn khỏi tiếng nổ càng xa càng tốt.
Bởi lẽ không kiểm soát được cường độ sử dụng sức mạnh tinh thần nên chẳng mấy chốc Sở Trần đã tiêu hao gần hết sức lực, bấy giờ cậu mới sực nhớ ra thầy hướng dẫn có nói trước khi tinh thần sắp sửa cạn kiệt cần phải dựa theo tọa độ đã cho trước đó nhanh chóng quay trở lại vị trí tập hợp.
Lúc Sở Trần về đến nơi, chỉ có mỗi mình thầy hướng dẫn.
Chưa có mống sinh viên nào quay lại cả.
Thầy hướng dẫn ngẩng đầu lên, nhìn Sở Trần bằng ánh mắt phức tạp: “Sở Trần, thầy nhớ sức mạnh tinh thần của em là cấp B+ phải không?”
“Vâng.”
Thầy hướng dẫn ngoắc tay: “Em đến đây.”
Sở Trần tiến lại gần.
Thầy hướng dẫn bấm hai lần vào vòng tay, hình ảnh được hiển thị ngay lập tức. Một con quái thú khổng lồ được ghi chú là cấp bậc A+ đang bổ nhào tới định tấn công Sở Trần, kế đó bị cậu đánh văng ra ngoài, đập vào một gốc cây cao to ở gần đó.
Cây cổ thụ trong nháy mắt đã bị bốc cháy, từ từ đổ rạp xuống đất.
Bụi bay mù mịt.
Sở Trần ho khan, phẩy tay mấy cái. Đợi xác nhận điểm tích lũy xong thì thản nhiên rời đi.
Quay về từ buổi sát hạch, Sở Trần tự thấy bản thân mình vừa nãy có hơi phách lối.
Cậu nhìn sang thầy giáo rồi sờ chóp mũi.
Thầy hướng dẫn từ tốn dạy bảo: “Hẳn là em đã biết không nên chiến đấu vượt cấp bằng sức mạnh tinh thần đúng không? Sức mạnh tinh thần của em là cấp B+ thì chỉ có thể chiến đấu với một con quái thú cấp bậc A+ trong trường hợp em cậy mạnh sử dụng sức mạnh tinh thần quá độ, bất chấp hậu quả sau khi tinh thần bị bạo loạn mà thôi.”
Sở Trần: “… À.”
Đương nhiên cậu biết không thể sử dụng sức mạnh tinh thần để chiến đấu vượt cấp.
Nhưng cậu đâu có biết mấy đứa này là quái thú cấp A+ đâu.
Cậu chỉ mới tung có một đòn thôi mà tụi nó đã nghẻo hết rồi. Ai ngờ đám quái thú yếu xìu đó lại được đánh giá cấp bậc A+ chứ?
Thầy hướng dẫn quan sát Sở Trần một phen, thấy cậu nghệt mặt ra thì nhanh chóng giải thích: “Cái thứ gọi là sức mạnh tinh thần tương đối huyền ảo. Có một số người sau khi trưởng thành thì sức mạnh tinh thần cũng theo đó mà tăng trưởng, có khi còn thay đổi hoàn toàn chỉ trong một đêm. Có lẽ em thuộc về trường hợp đặc biệt này. Em đợi đến cuối tuần, hoặc ngày mai xin nghỉ cũng được, nhớ dẫn theo người giám hộ đi kiểm tra lại sức mạnh tinh thần của mình.”
Sở Trần: “Vâng. Mà thầy ơi, em không nhìn thấy hình thái của sức mạnh tinh thần, với lại phương thức chiến đấu của em cũng khác với mọi người nữa…”
Thầy hướng dẫn nhìn Sở Trần: “Chuyện này có liên quan đến việc sức mạnh tinh thần của em đã tăng lên. Có vài người sau khi tăng trưởng sức mạnh tinh thần, quả thật sẽ không còn nhìn thấy hình thái được nữa. Đợi qua một thời gian sẽ ổn thôi. Còn chuyện hình thái của sức mạnh tinh thần xảy ra biến đổi, thú thật thầy cũng không rõ lắm.”
Hóa ra là vậy.
Sở Trần cúi gập người: “Em cảm ơn thầy.”
Thầy hướng dẫn lắc đầu: “Có gì đâu.”
Sau khi sử dụng sức mạnh tinh thần, Sở Trần thường hay xuất hiện tình trạng mệt mỏi. Cậu xoay người đi sang bên cạnh hai bước, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi lấy sức.
Thầy hướng dẫn nhìn Sở Trần mà lòng đầy cảm thán.
Có thể giết chết quái thú cấp bậc A+ một cách dễ như chơi…
Sức mạnh tinh thần của Sở Trần không thể nào thấp được.
Xem ra sau này sẽ xuất hiện người thứ hai có sức mạnh tinh thần cấp S tại Vọng Thành.
Trước kia từng có lời đồn đại Sở Trần không được nhà họ Sở coi trọng, vả lại hình như hiện giờ còn có xích mích với người nhà cho nên mới không chịu nghỉ học và chuyển đi nơi khác cùng người nhà họ Sở, nói không chừng sau này cậu vẫn sẽ tiếp tục lại đây.
Không biết sau khi người nhà họ Sở nghe tin sức mạnh tinh thần của Sở Trần đã tăng lên thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Liệu có hối hận vì trước đó đã đối xử tệ bạc với Sở Trần hay không…
…
Các sinh viên lục tục quay trở về.
Khi nhìn thấy Sở Trần đang ngồi bên cạnh thầy hướng dẫn, đã vậy còn xác nhận xong điểm số nên dòng chữ trên đầu đã biến mất, mọi người lập tức xì xào bàn tán.
“Uầy, tôi không kiểm soát được mức độ nên thành ra sức mạnh tinh thần nhanh chóng hết sạch sớm hơn dự kiến. Mới đầu cũng căng thẳng lắm, sợ mình với bạn cặp sẽ là đội đầu tiên quay về, dù sao chuyện này cũng mất mặt muốn chết. Ai dè Sở Trần đã sớm ngồi sẵn ở đó, nhìn điệu bộ này chắc đã quay về từ lâu rồi. Chậc chậc chậc.”
“Cậu ta chỉ có một mình, kỳ này đứng chót là cái chắc.”
“Chuẩn rồi. Miễn không phải mình đứng chót là được.”
“Cậu xấu xa quá rồi đấy. Ha ha ha ha ha.”
Đợi đến khi trên bãi đất trống tụ tập hơn phân nửa sinh viên, Văn Hướng Dương và đồng đội mới quay trở lại.
Trên đỉnh đầu Văn Hướng Dương là con số “46”.
Cậu ta chạy vọt đến trước mặt Sở Trần hỏi: “Bên cậu thế nào?”
Sở Trần: “Cũng khá tốt.”
Văn Hướng Dương không nghĩ nhiều, còn tưởng đây chỉ là cảm nhận chủ quan trong lòng Sở Trần, không khỏi dành một ánh mắt đầy trìu mến để an ủi cậu: “Dù sao cậu cũng chỉ là newbie thôi mà. Mấy trường khác không có cái kiểu huấn luyện như thế này đâu, nếu cậu chưa kịp thích ứng cũng là chuyện bình thường. Thậm chí cậu còn không có bạn cặp, có đội sổ cũng không sao đâu. Mai mốt hai đứa mình ghép cặp với nhau, tôi sẽ cùng cậu đại sát tứ phương!”
Có mấy lần Sở Trần định chen lời nhưng không thành.
Thầy hướng dẫn đứng bên cạnh nhìn Văn Hướng Dương bốc phét, không nhịn được cắt ngang: “Mau chóng xác nhận điểm số đi.”
“Dạ dạ dạ.”
Văn Hướng Dương làm mặt quỷ.
Chẳng lâu sau tất cả sinh viên đã tập hợp đông đủ.
“Có vài cô cậu không biết mấy ngày nghỉ chơi bời như thế nào, sức mạnh tinh thần đã sắp rớt xuống mức báo động luôn rồi vậy mà điểm số cũng chỉ có nhiêu đây thôi hả? Lúc trước đã bảo nhớ về nhà chăm chỉ luyện tập mà có đứa nào thèm nghe đâu.”
Thầy hướng dẫn vừa dứt lời liền giơ tay quẹt một đường.
Bảng điểm lập tức xuất hiện trong vòng tay của các sinh viên.
Mọi người đồng loạt cúi nhìn vòng tay.
“Vãi cứt…”
Có tiếng hô kinh ngạc vang lên trong đám sinh viên.
Sau đó là những âm thanh khó nén vẻ khiếp sợ.
“Mẹ nó, thật hả?”
“Điểm số này…”
Sở Trần nhìn bảng điểm trên vòng tay thông minh của mình.
Tên cậu nằm chễm chệ ngay vị trí đầu bảng, thành tích 122 điểm, mà hạng nhì chỉ có 67 điểm.
Văn Hướng Dương đứng bên cạnh nhìn Sở Trần đầy ai oán.
Sở Trần bật cười: “Tôi đã nói là khá tốt mà cậu lại không thèm tin. Cứ đứng đó an ủi tôi, báo hại tôi muốn nói cũng nói không được.”
Sở Trần huých nhẹ vai Văn Hướng Dương.
Văn Hướng Dương: “… Ờ rồi.”
Đám sinh viên chung quanh cũng nhìn Sở Trần với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Nhất là cậu bạn từng cười nhạo Sở Trần là người quay về đầu tiên, bây giờ đang xấu hổ đến mức phải lùi về sau hai bước, cố gắng xóa đi sự tồn tại của mình.
Vả mặt kiểu này thì đau đấy.
Trước khi công bố điểm số, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Sở Trần là người đứng chót. Dù sao cậu chỉ có một thân một mình, không hề cặp bắt với ai, cộng thêm sức mạnh tinh thần chỉ có cấp B+ thôi, nội việc đi lại trong khu rừng này đã đủ gian nan rồi. Nhưng không ngờ cuối cùng Sở Trần lại có thể lấy được số điểm cao ngất ngưởng.
Thậm chí còn bỏ xa hạng nhì gần như gấp đôi!
Sao có thể thế được?
Khoan đã, chờ một chút.
Lúc còn ở trong rừng, bọn họ đã nghe được những tiếng nổ vang trời. Khi đó họ chỉ tưởng có con quái thú cấp A nào đó đang tấn công học viên, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu đúng là quái thú cấp A thì người này đã sớm chết mất xác từ lâu rồi, còn hơi sức đâu để chịu đựng mấy cú tấn công của quái thú.
Không lẽ nào…
Là Sở Trần tấn công quái thú cấp A sao?
Đậu xanh rau má!
Dám lắm cũng không chừng!
“Cái quần què gì vậy? Sao cậu ta được hạng nhất? Tui đang mộng du hả?”
“Sức mạnh tinh thần cấp B+ đấy, sao mà kiếm điểm nhanh như vậy được?”
“Ai biết. Có khi nào cậu ta gian lận không?”
“Đừng có nói bậy. Thầy còn đang đứng lù lù ở đó kìa, đợi xem video ghi hình là biết ngay thôi. Nếu thật sự gian lận thì chắc chắn đã bị bắt quả tang từ lâu rồi, đâu cần đợi đến lúc công bố bảng điểm? Cậu có thấy thầy Vương vuốt mặt nể mũi ai bao giờ chưa?”
“Nói đúng lắm.”
Thầy Vương quét mắt nhìn mọi người một lượt: “Video ghi hình của tất cả các em sẽ được trình chiếu tại lớp. Bây giờ thoát khỏi tinh võng đi.”
“Vâng.”
Sau khi về lớp, Sở Trần cảm giác số người nhìn mình càng lúc càng nhiều, đến cả mấy người ngồi bàn trước cũng quay đầu lại nhìn.
Hồi đó tất cả mọi người nhìn Sở Trần với tâm thế hóng chuyện, nhưng nay đã khác xưa.
Trong đầu mọi người còn đang bận tâm về chuyện điểm số của Sở Trần.
Rốt cuộc Sở Trần đã đạt hạng nhất bằng cách nào?
Thầy Vương không phụ sự mong đợi của nhóm người ôm nghi vấn nghĩ mãi không ra, mở video ghi hình của Sở Trần ngay trước lớp.
Sau khi xem xong, mọi người không nhịn được hít một hơi thật sâu, lạnh toát cả người.
Trong thế giới giả lập, người nào người nấy đều bị mấy con quái thú đuổi theo chạy thục mạng, nhất là càng về cuối tinh thần càng sắp tiêu hao hết sạch.
Nhưng Sở Trần lại khác.
Cậu đuổi ngược lại mấy con quái thú…
Dù là quái thú ở đẳng cấp nào cũng không chạy thoát khỏi móng vuốt của Sở Trần. Dám đuổi giết cả quái thú cấp A+ cơ đấy, đã vậy còn quậy cho banh chành luôn!
Cùng lúc đó, trong trại tạm giam.
Người nhà họ Sở đến nộp tiền bảo lãnh đưa Sở Trú ra khỏi trại tạm giam.
“Thằng bé này, sao dám sử dụng sức mạnh tinh thần ở nơi công cộng thế hả?”
“Chuyện này nói ra dài lắm.”
Sở Trú không muốn dong dài, cũng chẳng muốn nghe mấy lời than phiền của đám người này, vội vàng cắt ngang lời người kia: “Có mua vé phi thuyền cho Du Nhiễm không? Tôi muốn đưa cô ấy theo.”
Đám người nhà họ Sở đứng chung quanh lập tức ngỡ ngàng ngơ ngác.
Có gì đó sai sai thì phải.
Tại sao trong thời điểm quan trọng như thế này mà Sở Trú còn muốn dẫn mẹ kế của mình theo?
Không dẫn theo ba ruột mà lại dẫn mẹ kế?
Nhưng bởi vì e ngại Sở Trú có sức mạnh tinh thần cấp A+ nên tương lai sau này chắc chắn sẽ cực kỳ xán lạn, lần này bọn họ dự tính sẽ di cư đến một tinh cầu khác, rốt cuộc vẫn còn cần Sở Trú vực dậy nhà họ Sở một lần nữa.
Thôi thì cậu ta nói cái gì thì là cái nấy vậy