Đề tài thanh xuân vườn trường cộng thêm plot twist luân hồi vô hạn chính là điểm sáng của bộ phim. Song giờ đây đa số nội dung lại được đổi thành tình cảm giữa nam nữ chính, cực kì máu chó và lỗi thời, cách biệt khá xa so với kịch bản gốc.
Tuy mới chỉ đọc vài đoạn nhưng Kỷ Li đoán —— ngay khi công chiếu bộ phim sẽ trở thành thể loại mì ăn liền tầm thường.
Hiển nhiên Úc Phú Nhã cũng không ngờ tới tình huống đột ngột phát sinh kia. Cái bọn họ hứng thú là kịch bản chất lượng ban đầu, hiện tại sắp đến ngày khai máy mà phía đoàn phim lại làm cái gì thế này?
Cô lên tiếng: “Trước tiên đừng vội, chờ chị liên lạc với phía nhà sản xuất.”
Kỷ Li gật đầu, lông mày vẫn nhíu chặt.
Bánh Bao suy đoán, “Anh Kỷ, chẳng nhẽ thầy Tần kêu người sửa?”
“Không thể nào.” Kỷ Li trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Với mắt nhìn của Tần nhạc, nếu anh ấy đã chọn đầu tư thì hẳn là do nhìn trúng kịch bản gốc. Anh ấy bận như vậy sẽ không rảnh rỗi để ý đến việc sửa chữa kịch bản đâu.”
Nhạc Tinh là nhà đầu tư, giai đoạn đầu bơm tiền vào, giai đoạn sau kiếm tiền về.
Ngoài ra Kỷ Li không tin Tần Nhạc lại cắt bớt phần diễn của y khi biết rõ y diễn nam ba.
Bánh Bao vội vàng đổi giọng, “Đúng đúng đúng, là em nghĩ xấu rồi. Nếu thầy Tần hay tin nhất định sẽ đứng về phía anh.”
Kỷ Li day huyệt thái dương, cảm thấy bức bối một cách khó hiểu.
Bánh Bao không dám quấy rầy y, yên lặng đọc kịch bản trong email.
Thời điểm cậu nhìn thấy tên biên kịch được viết ở trang đầu mới vỗ đùi nói: “Anh Kỷ, em hiểu chuyện gì xảy ra rồi!”
Kỷ Li nhìn sang, “Là sao?”
Bánh Bao hít thở thật sâu, chỉ vào kịch bản: “Lúc em nghe tin nam chính đổi sang Thái Diệc Thù đã muốn nói với anh.”
“Có tin tức ngầm bảo rằng Thái Diệc Thù rất thích thêm diễn, biên kịch chuyên phụ trách sửa kịch bản cho anh ta tên là Vương Vịnh Vĩ.”
“Em vốn chỉ nửa tin nửa ngờ, do dự không biết có nên lắm miệng nhắc nhở anh không.”
Bánh Bao gõ màn hình điện thoại, “Kết quả anh xem, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!!”
Kỷ Li truy hỏi, “Cậu nghe ở đâu chuyện anh ta thích thêm diễn vậy?”
“Hồi trước Thái Diệc Thù từng đóng vai nam hai trong một bộ IP. Sau khi phát sóng cảnh diễn của anh ta quá nhiều, ít nhất là hơn tận một nửa so với nội dung tiểu thuyết gốc. Việc này còn từng bị fan của nam chính mắng chửi một thời gian.”
“Bộ phim điện ảnh năm ngoái công chiếu là do anh ta gia nhập đoàn phim thay thế một diễn viên khác.”
Bánh Bao dừng chốc lát rồi tiếp tục, “Sau đó một tiền bối cùng đoàn đã phê bình anh ta trong buổi phỏng vấn, nói đoàn phim bọn họ có cậu diễn viên trẻ khoái thêm diễn, chẳng thèm quan tâm đến logic.”
Thái Diệc Thù ỷ vào việc đằng sau mình là Kim Thành Ảnh Nghiệp với ông chủ giàu nứt đố đổ vách, mỗi lần nghệ sĩ dưới cờ gặp scandal đều lập tức dùng tiền đè xuống.
“…Đoạn video kia đã bị cắt bỏ trước khi phát sóng. Mặc dù không chỉ mặt đặt tên nhưng tụi em thầm đoán người kia chính là Thái Diệc Thù.”
Úc Phú Nhã xoay người lại: “Chị hỏi rồi, biên kịch Vương Vịnh Vĩ kia đúng là được Thái Diệc Thù giới thiệu. Người lúc trước không còn tham gia vào tổ chế tác nữa.”
“Phía sản xuất nói sửa kịch bản để phù hợp hơn, các đoàn phim khác cũng thường xảy ra tình huống như thế.”
“Nếu như chúng ta có bất kì ý kiến gì thì chờ sau khi khai máy có thể thương lượng với biên kịch.”
Úc Phú Nhã giận dữ, “Nghe đường hoàng ghê gớm, rõ ràng bọn họ tự cảm thấy nam ba không quan trọng, muốn mượn cơ hội thêm diễn cho Thái Diệc Thù.”
Bánh Bao nhíu mày, “Vậy phải làm bây giờ hả anh chị? Chúng ta có tham gia nghi thức khởi động máy nữa không ạ?”
“Đi chứ.” Kỷ Li lập tức trả lời.
Bọn họ đã ký hợp đồng, vắng mặt chính là đơn phương vi phạm.
“Cứ gia nhập đoàn phim theo kế hoạch ban đầu, không thể vì một phần kịch bản điện tử mà nháo nhào hết cả lên.” Ánh mắt Kỷ Li xẹt qua vẻ tăm tối.
Y biết rõ mình muốn diễn nhân vật và bộ phim gì.
Nếu thương lượng thành công, sửa về nội dung thích hợp thì càng tốt.
Giả dụ không được, y cũng rất muốn xem bọn họ thêm diễn như thế nào? Có thể biến một kịch bản hay thành nồi cám heo ra sao!
“Được, lát nữa chị sẽ để phòng pháp vụ của công ty làm đơn kiện vi phạm hợp đồng. Chúng ta cần chuẩn bị trước, đến lúc đó đỡ bị ăn vạ.” Úc Phú Nhã đáp.
Kỷ Li gật đầu, dặn dò: “Mọi người vẫn nên nghĩ cách giúp em liên lạc với biên kịch gốc càng nhanh càng tốt. Em muốn trao đổi với anh ấy.”
Bánh Bao nhanh chóng trả lời, “Vâng, việc này cứ giao cho em.”
Úc Phú Nhã nhìn đồng hồ, tạm thời kìm nén sự nôn nóng, “Đến giờ ăn tối rồi, chị dẫn hai cậu đi ăn lót dạ cái đã, đừng nên bỏ đói mình chỉ vì mấy chuyện như thế.”
Kỷ Li cười với cô, ngoan ngoãn đáp ứng.
Úc Phú Nhã lên tiếng, “Muốn ăn gì?”
Bánh Bao cướp lời: “Thịt nướng ạ! Hôm qua anh Kỷ đã nói với em rồi!”
Kỷ Li khẽ cười, nhìn Úc Phú Nhã.
Người sau hiểu rõ, vui vẻ đáp: “Chị thấy mày mới là người thèm ăn thịt nướng ấy! Cái đồ Bánh Bao thịt.”
…
Hai ngày sau tại trấn Thạc Dương.
Bối cảnh của bộ phim chủ yếu phát sinh trong một trấn nhỏ phía nam, vì vậy đoàn phim bèn tìm địa điểm có núi có sông tại tỉnh Lâm, hoàn cảnh an toàn, không có cảm giác bị thương mại hóa.
Nghi thức khởi động máy được tổ chức ở chùa.
Thời điểm Kỷ Li dẫn theo đoàn đội tới ngoại trừ Thái Diệc Thù, các diễn viên còn lại đều đã có mặt.
Vệ Lai thuộc cùng công ty với y nhìn thấy Úc Phú Nhã bèn đi lên trước lễ phép nói: “Em chào chị Úc.”
Dứt lời anh liền chủ động thân thiện chào Kỷ Li, hoàn toàn chẳng ý thức mình là “tiền bối”.
Người đại diện đứng bên cạnh trơn mắt, nhưng vì xung quanh có người nên đành phải im lặng.
—— Tên ngốc kia không thèm để ý tới phiên vị đã đành, bây giờ còn chủ động chào người mới? Sợ rằng chẳng bao lâu nữa công ty sẽ chuyển qua push đối phương mà ngó lơ cậu đấy!
Kỷ Li thấy người đại diện bụng dạ hẹp hòi của đối phương, mỉm cười đáp, “Chào đàn anh, em rất vui vì có thể hợp tác với anh ạ.”
Y từng nghe Bánh Bao kể về Vệ Lai.
Trong hai năm “thời kì giáp hạt” của Siêu Ảnh, nếu công ty có tài nguyên tốt đều sẽ đưa cho anh.
Nhưng thiên phú và số mệnh là vấn đề không ai dám chắc chắn. Sở hữu nhiều tài nguyên tốt như vậy nhưng nhân khí của đối phương vẫn cứ bình bình.
Vệ Lai bị thương khi đóng phim vào đầu năm nay nên phải nghỉ ngơi tận bốn, năm tháng, độ hot càng ngày càng thấp. Bây giờ bỗng lòi ra một Thái Diệc Thù, chẳng trách người đại diện của anh lại rầu rĩ đến thế.
Úc Phú Nhã nhìn xung quanh, ngữ khí lạnh nhạt, “Sao Thái Diệc Thù còn chưa tới? Đoàn phim nói hai giờ chiều bắt đầu mà?”
Người đại diện của Vệ Lai đáp, “Phía Thái Diệc Thù có fan tới, tạm thời bảo muốn trang điểm tạo hình trước, rời xuống nửa tiếng sau ạ.”
Úc Phú Nhã khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên vài phần chán ghét.
Bởi vì chuyện sửa kịch bản, ấn tượng của cô về Thái Diệc Thù đã rớt xuống đáy vực kể cả khi chưa gặp được người thật.
Vốn dĩ việc khai máy rất chú trọng tổ chức vào giờ lành tháng tốt, thế mà đoàn phim lại ngang nhiên rời lịch chỉ để trang điểm cho gã, có thể thấy bọn họ muốn push vị nam chính này nhiều cỡ nào.
Bánh Bao chạy tới, “Anh chị ơi, đoàn phim sắp xếp phòng nghỉ cho chúng ta rồi, mình qua đó ngồi chút nhé?”
“Ừ.”
Hai bên tự đi về phòng của chính mình.
“A Lai, cậu có thể giữ cái giá tiền bối trước mặt người mới được không? Đối phương được chị Úc dẫn dắt đấy, sắp tới công ty chắc chắn sẽ dốc toàn lực nâng đỡ.”
Chờ Kỷ Li và Úc Phú Nhã đi xa, người đại diện của Vệ Lai mới nhỏ giọng nói, “Người ta định cướp bát cơm của cậu mà cậu còn khách khí thế?”
Vệ Lai nhún vai, vẻ mặt chẳng mấy quan tâm, “Không chào hỏi thì phải làm thế nào giờ? Vênh mặt lên với cậu ấy ư? Em xứng hả?”
“Cậu…” Người đại diện nghe thấy thế, cảm thấy sao mà chua chát.
“Chị Lisa, chị biết tình huống của em rồi đấy. Kể cả Kỷ Li không xuất hiện, công ty cũng sẽ chuyển sang push người khác. Lúc trước do số em may mới lấy được vài tài nguyên tốt, như thế là quá đủ.”
“Nhưng em cảm thấy rất có lỗi với chị và thành viên trong team. Các minh tinh khác nhận được nhiều tài nguyên đã sớm trở thành đỉnh lưu tuyến một hết rồi.”
Không chỉ mình anh kiếm tiền mà đoàn đội cũng sẽ được chia hoa hồng.
“Vớ vẩn, cậu có lỗi với bọn chị khi nào? Việc gì nên làm đều đã làm, mỗi lần đóng phim đều rất nghiêm túc, cái cậu thiếu bây giờ chỉ là cơ hội hot lên thôi.”
Lisa cổ vũ, “Nam hai này là thành tích chân thực, cậu cố gắng diễn cho tốt vào.”
Vệ Lai cười cười, bóp vai Lisa nịnh cô.
“Chị à, chị cũng đừng đi gây sự với Kỷ Li vì em đó. Tốt xấu gì người ta cũng là hậu bối, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau đúng không chị.”
Lisa dở khóc dở cười lườm anh:”Biết rồi, có chị Úc ở đấy thì làm cái gì được?”
Vệ Lai nhận được câu trả lời mới yên tâm gật gật đầu.
Anh không phải người thích hãm hại người khác, có thể yên ổn ngày nào tính ngày ấy.
…
Nửa giờ sau, nghi thức khởi động máy rốt cục cũng tiến hành một cách thuận lợi.
Thái Diệc Thù với tạo hình chỉn chu xuất hiện, fan gã đứng ngoài sân, ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng khi nhác thấy bóng gã.
Đoàn phim cố ý mời vài phóng viên tới nhằm mục đích tuyên truyền. Bọn họ thấy vậy bèn đồng loạt dùng máy ảnh chộp được khoảnh khắc ấy.
Bánh Bao đứng bên, không nhịn được lầm bầm, “Nhất thiết phải vậy à? Chờ lát nữa chính thức quay còn phải đổi một bộ đồng phục học sinh đơn giản hơn, trong đoàn đội của các vai chính chỉ có mỗi anh ta làm màu như thế.”
Cậu nhìn Kỷ Li, lập tức chuyển sang trạng thái u mê: “Anh Kỷ nhà chúng ta tốt nhất, 360 độ vẫn đẹp trai.”
Úc Phú Nhã tán thành, thấp giọng khoe khoang, “Đừng nói Kỷ Li, ngay cả Vệ Lai còn đẹp hơn cậu ta. Vẻ ngoài của các nghệ sĩ Siêu Ảnh vẫn rất đáng để tự hào.”
Từ xưa đến nay Siêu Ảnh luôn tin vào câu một câu “mỹ nhân tại cốt bất tại bì”(*), cho nên mỗi một nghệ sĩ dưới trướng đều được lựa chọn nhờ “cốt”.
(*Mỹ nhân tại cốt bất tại bì: nghĩa là người đẹp là đẹp từ trong xương chứ không phải đẹp từ bề ngoài.)
Nghi thức khởi động máy diễn ra hết sức thuận lợi.
Cuối cùng lúc chụp ảnh chung, Kỷ Li bị trợ lý sản xuất xếp ở vị trí ngoài cùng.
Úc Phú Nhã cảm thấy hơi khó chịu: “Sau này đâu thể để cậu ta muốn làm gì kịch bản cũng được, mấy người ở đoàn phim bị sao thế nhỉ?”
Cô đang định đi lên, thay Kỉ Li tranh vị trí đẹp hơn thì một giọng nói chanh chua bỗng truyền đến.
“Đã sắp xếp đâu ra đấy rồi còn gì? Có mấy cảnh vớ vẩn mà cũng đòi, chẳng nhẽ muốn Thái Thái nhà này nhường vị trí trung tâm cho các vị à?”
Úc Phú Nhã nghiêng người, sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, “Xin hỏi cô là?”
“Chào cô Úc, tôi là người đại diện của Thái Diệc Thù – Vưu Mộng.”
Cô ta mặc áo khoác đen, mái tóc dài ngang vai cắt tỉa gọn gàng, khí chất không khác mấy so với Úc Phú Nhã.
Bánh Bao đến gần, thấp giọng nói, “Chị Úc, đây là người luôn được xưng là Úc Phú Nhã thứ hai sau khi chị lui giới á. Hơn nữa em nghe đồn cổ và Chúc Húc Thăng có quan hệ khá mập mờ.”
Úc Phú Nhã nhếch miệng, hào phóng vươn tay: “Xin chào cô Vưu.”
Vưu Mộng rũ mắt, thế mà lại không đáp.
“Cô Úc, cái giới này chú trọng nhất là mạnh được yếu thua. Thời gian ba năm đã đủ để đào thải cả đống tay mơ.”
Vưu Mộng dừng một chút, nhẹ nhàng bổ sung, “À, còn cả lõi đời nữa.”
Ý mỉa mai quá rõ ràng.
Úc Phú Nhã siết chặt tay thành nắm đấm, cô nhìn thoáng qua fan và phóng viên đang ở bên ngoài, quyết định án binh bất động.
Nếu xung quanh vắng người, cô đã vả chết mẹ con đĩ này rồi.
Song cô là người đại diện của Kỷ Li, tuyệt đối không thể công khai gây phiền phức cho nghệ sĩ nhà mình.
Vưu Mộng thấy động tác của cô, lộ ra vẻ kiêu căng.
Người đại diện huyền thoại ư? Đối với cô ta, thủ đoạn của đối phương chỉ có thế mà thôi.
Thật không biết tại sao Úc Phú Nhã có thể quyến rũ Húc Thăng? Khuôn mặt cũng hết sức tầm thường.
Úc Phú Nhã lười đấu đá với loại đàn bà này, thấy chụp ảnh chung đã kết thúc bèn bước nhanh về phía Kỷ Li.
“Chào đạo diễn Quách, tôi là Kỷ Li của Siêu Ảnh Văn Hóa. Tôi muốn trao đổi với ngài về chuyện kịch bản.” Kỷ Li nhân cơ hội đi tới bên cạnh đạo diễn.
Quách Dân Sinh nhìn y chằm chằm, hỏi ngược lại, “Chuyện gì? Phim còn chưa quay mà cậu đã cảm thấy có vấn đề à?”
“Đạo diễn Quách, ngài nói như vậy không được rồi.” Úc Phú Nhã phản bác.
“Lúc trước chúng tôi quyết định ký hợp đồng là vì kịch bản gốc. Hiện tại nó bị biên kịch mới thay đổi lung tung, chẳng nhẽ đạo diễn ngài đây không hề hay biết ư?”
Ánh mắt Úc Phú Nhã rất cực kì sắc bén, chuẩn khí thế đàm phán.
“Kỷ Li nhà chúng tôi là diễn viên ký hợp đồng sớm nhất. Trên đó cũng viết rất rõ đoàn phim phải có nghĩa vụ đảm bảo lợi ích cho nam ba.”
“Hiện tại toàn bộ phần diễn cộng lại còn chưa đến hai mươi cảnh…” Úc Phú Nhã đưa kịch bản cho đạo diễn, cười khẩy, “Chúng tôi hoàn toàn có quyền bỏ diễn!”
Đương nhiên Kỷ Li chưa nghĩ đến chuyện “bỏ diễn” nhưng đây là lợi thế Úc Phú Nhã cố tình lấy ra để thương lượng. Y không thể không trầm mặc quan sát phản ứng của đạo diễn.
Đúng như dự đoán, Quánh Dân Sinh lập tức căng thẳng, ánh mắt đảo qua đảo lại, nói “Nào có chuyện mới ngày đầu tiên đã treo việc bỏ diễn lên mép như thế? Nếu kịch bản có vấn đề thì chúng ta có thể bàn bạc mà.”
Hoạt động trong giới đạo diễn nhiều năm, vất vả lắm ông trời mới thả xuống một cái bánh có nhân, giao cho hắn phụ trách phim điện ảnh chế tác lớn. Hắn cũng không muốn xảy ra bất kì sự cố gì vào ngay hôm khai máy.
“Như vậy đi, tôi gọi biên kịch tới đây rồi mọi người vào trong phòng nghỉ trao đổi thêm nhé?” Quách Dân Sinh lảng tránh trách nhiệm, cho rằng hắn chỉ phụ trách quay phim còn kịch bản là việc của biên kịch.
Kỷ Li từng đóng rất nhiều bộ phim, hợp tác với vô số đạo diễn lớn nhỏ.
Bây giờ vừa thấy biểu hiện của Quách Dân Sinh, trong lòng đã chẳng còn nhiệt huyết nữa ——
Đối phương thiếu năng lực lãnh đạo còn quen thói đục nước béo cò, chênh lệnh quá lớn với các đạo diễn danh giá khác.
Kỷ Li không muốn lãng phí thời gian, chỉ có thể nhịn xuống, “Vâng.”
…
Năm phút sau, trong phòng nghỉ của đạo diễn.
Cánh cửa khép hờ mở ra, Thái Diệc Thù dẫn theo một đống người đi vào, trên mũi còn đeo cặp kính râm màu trà cực kì khoa trương.
Gã nhìn bốn phía thấy Kỷ Li và Úc Phú Nhã đang ngồi trên ghế gỗ, khóe miệng toát ra nét mỉa mai, chẳng thèm chào hỏi.
“Đạo diễn, nghe nói ngài muốn tìm biên kịch Vương à? Anh ta đang thảo luận tình tiết kịch bản với tôi nên tôi mới theo sang đây.”
Quách Dân Sinh đang an vị trên ghế sofa vội đứng bật dậy: “Thù thiếu có muốn ngồi đây không?”
“Sao tôi dám cướp chỗ đạo diễn?” Thái Diệc Thù cười rồi chọn vị trí đối diện Kỷ Li, lười nhác dựa lưng về phía sau.
Biên kịch Vương Vịnh Vĩ và người đại diện Vưu Mộng ngồi bên cạnh gã.
Từ đầu tới cuối, ba người kia không buồn nhìn thẳng Kỷ Li và Úc Phú Nhã, biểu hiện vẻ ngạo mạn và khinh thường vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt Kỷ Li tối sầm, ngón tay khẽ ra hiệu cho Úc Phú Nhã bình tĩnh.
Vương Vịnh Vĩ làm giá, nhướn cao giọng: “Đạo diễn Quách, nghe nói có người bất mãn với kịch bản của tôi.”
Quách Dân Sinh ngập ngừng, đưa mắt về phía Kỷ Li, “Chuyện này…”
Kỷ Li trả lời, “Biên kịch Vương, là tôi đây.”
Y thẳng thắn đáp: “Phần diễn của nam ba từ ba mươi bốn cảnh đã bị ngài cắt còn hai mươi cảnh. Đoạn cao trào cũng không có khiến thiết lập tính cách nhân vật rất hời hợt.”
“Thân là biên kịch, ngài không hề trưng cầu ý kiến của tôi và đoàn đội.” Y đưa trả kịch bản cho Vương Vịnh Vĩ, “Xin hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Thanh niên đặt vấn đề hết sức đúng mức làm cho bầu không khí căng thẳng vốn có trở nên cách biệt cùng vẻ ôn hòa mềm mại trên khuôn mặt y.
Vương Vịnh Vĩ phản ứng chậm mấy giây, bắt đầu lớn tiếng: “Tôi nhìn phát biết ngay cậu là diễn viên mới thiếu kinh nghiệm, lần đầu đóng phim đúng không? Tôi nói cho cậu nghe, chuyện sửa kịch bản trước khi quay là điều hết sức bình thường.”
“Có diễn viên sắp hơ khô thẻ tre đến nơi còn được thêm mấy cảnh kia kìa.”
Vương Vịnh Vĩ lật qua lật lại kịch bản trên bàn, đáp qua loa, “Tôi cắt bớt trước khi ghi hình còn hơn đợi đến lúc cậu diễn không nổi mới lọ mọ chỉnh sửa.”
Úc Phú Nhã không thể ngồi yên, cười lạnh chất vấn, “Đây đúng là lần đầu tiên Kỷ Li quay phim điện ảnh, thế nhưng số lượng diễn viên tôi từng dẫn dắt và số lượng đoàn phim tôi từng tham gia có khi nhiều hơn tác phẩm trong tay cậu mà còn chưa gặp người nào sửa kịch bản giống vậy.”
Cô dừng một chút, thẳng thẳng bổ sung: “Cũng chưa thấy biên kịch kiểu như cậu bao giờ.”
“…Chị!” Vương Vịnh Vĩ nghẹn họng, vẻ mặt bỗng trở nên cực kì khó coi.
Hắn ta lăn lộn trong giới biên kịch gần mười năm, phía nhà đầu tư vẫn luôn từ chối, không coi trọng kịch bản hắn ta viết ra.
Mãi đến tận hai năm trước Kim Thành Ảnh Nghiệp tìm tới, để hắn ta làm biên kịch riêng cho Thái Diệc Thù. Nói trắng ra là hắn ta phải biên soạn kịch bản, thêm diễn sao cho phù hợp.
Đối phương là diễn viên Kim Thành đang tập trung nâng đỡ. Tuy sau khi phim phát sóng thường bị mắng chửi vì “thêm diễn” nhưng nhờ team marketing của công ty, Thái Diệc Thù vẫn hot đều đều.
Vương Vịnh Vĩ làm việc vì tiền, thời điểm tác phẩm công chiều còn có thể ký hợp đồng với một hiệp hội biên kịch, làm quen với bạn bè trong giới, nhận được cả tiền tài và danh vọng mà hắn ta lúc nào cũng ước ao.
Trên thực tế, khi Vương Vịnh Vĩ cầm kịch bản gốc của mình đi đến các công ty phim vẫn bị đối phương bỡn cợt là chẳng đáng một xu.
Úc Phú Nhã nhìn thấu bản chất của hắn ta, mở miệng đã chọc thủng danh tiếng hào nhoáng dối trá ấy.
Thái Diệc Thù thấy biên kịch không phản ứng, lập tức liếc nhìn người đại diện.
Người sau hiểu ý, cười giả lả: “Cô Úc nói vậy sao được. Trước đây cô dẫn dắt ai? Hiện giờ thì sao?”
Nghệ sĩ dưới trướng Úc Phú Nhã luôn là ảnh đế ảnh hậu hoặc ít nhất cũng ở tầm tiểu sinh phái thực lực, hoa đán nổi tiếng.
Hiện tại Kỷ Li chỉ là tiểu minh tinh, lượng fan trên weibo vượt mốc trăm vạn, lên được hot search ba bốn lần.
Hoàn toàn không thể so sánh với Thái Diệc Thù có ngàn vạn fan.
“Một nam ba mà thôi, cắt bớt cảnh thì đã làm sao? Thái Thái nhà chúng tôi mới là nam chính, sau này còn phải gánh doanh thu phòng bán vé. Phần diễn quan trọng phải dành cho cậu ấy mới đúng.”
“Trong kịch bản gốc, số cảnh diễn của nam chính chỉ nhiều hơn nam ba mười mấy cảnh. Tin này mà truyền đi người khác sẽ tưởng ai kia đang thêm diễn đấy.”
Úc Phú Nhã hận không thể xông lên xé rách miệng cô ta.
Thêm diễn?
Dám mặt dày mày dạn đổ tội lung tung!
Kỷ Li nén cơn giận, hỏi rõ: “Vậy kịch bản sẽ không thay đổi nữa đúng không?”
Thái Diệc Thù khẽ cười, chậm rãi tháo kính xuống, “Quên chưa nói cho cậu biết. Trước khi tới đây tôi đang thảo luận kịch bản với thầy Vương.”
Gã đối diện với tầm mắt Kỷ Li, giả vờ ôn hòa, “Phần diễn của cậu không phải mười một cảnh mà chỉ còn chín cảnh.”
Debut hai năm, đây là lần đầu tiên gã đảm nhiệm vai nam chính trong phim điện ảnh, tuyệt đối không thể để các diễn viên khác cướp mất danh tiếng của gã!
Nam hai Vệ Lai là đứa bất tài, còn Kỷ Li đang được khán giả yêu mến hơn một chút thì chỉ cần xóa hết cảnh đi, để xem y còn lấy cái gì để hút fan?
Lui mười ngàn bước mà nói, gã là nam chính danh chính ngôn thuận, ai dám mắng gã thêm diễn?
“Đạo diễn Quách, cảnh đầu tiên sắp bắt đầu rồi nhỉ? Tôi đi thay quần áo đổi tạo hình đây, xin lỗi không thể tiếp chuyện ngài thêm được.” Thái Diệc Thù vẫn rất lịch sự khi đứng trước mặt đạo diễn.
Quách Dân Sinh bị giọng điệu lễ phép của gã dỗ, gật gật đầu.
Hắn nhìn về phía Kỷ Li, không biết làm cách nào mà vẫn giữ được cái giá của đạo diễn.
“Chấp nhận thì quay, không chấp nhận thì đi đi. Tới gần ngày lại đòi bỏ diễn, việc này mà đồn ầm lên người dính tiếng xấu sẽ là ai?”
Dứt lời liền đi theo đám người Thái Diệc Thù.
Úc Phú Nhã đột nhiên đá văng ghế, hít thở thật sâu, “Cái đoàn phim chó má gì đây? Từ khi bà mày vào giới đến nay chưa từng tức nghẹn như thế bao giờ!”
Kỷ Li day huyệt thái dương sưng tấy. Y vừa định lên tiếng chợt thấy Bánh Bao lẻn vào.
Cậu nhìn thần sắc buồn bực trên mặt hai người: “Anh Kỷ, em mời biên kịch vào phòng nghỉ rồi. Anh có muốn qua đó gặp không?”
Đáy mắt Kỷ Li cuối cùng cũng lộ một tia sáng.
Ba người nhanh chân trở về. Người trong phòng nghe được động tĩnh bèn cảnh giác siết chặt kịch bản.
“Anh Kỷ, vị này chính là biên kịch Mộc Vọng.” Từ lần Kỷ Li dặn dò, Bánh Bao đã âm thầm liên lạc với đối phương.
Kỷ Li gật đầu, “Chào thầy Mộc, tôi là diễn viên thủ vai nam ba Kỷ Li.”
“Đừng gọi là thầy, Mộc Vọng chỉ là bút danh của tôi thôi.”
Người sau cởi mũ và tháo khẩu trang để lộ khuôn mặt trẻ tuổi tiều tụy: “Tên thật của tôi là Mộc Tùy An.”
Ba người họ đồng loạt sửng sốt.
Kỷ Li tập trung vào những suy nghĩ phức tạp trong đôi mắt anh, cảm thấy nghẹn ngào, “Nguyên mẫu của nam ba là bản thân anh à?”
Mộc Tùy An khổ sở gật đầu.
Kịch bản《Thời Gian Thuyết Khách》được viết lúc anh mắc trầm cảm nặng, muốn chữa bệnh thông qua tác phẩm.
Kỷ Li nhìn thoáng qua hai người còn lại.
Úc Phú Nhã và Bánh Bao hiểu ý, cùng nhau rời khỏi phòng để dành không gian cho họ.
Mộc Tùy An cầm kịch bản mới, thanh âm kèm theo tiếng khóc khàn khàn, “Kỷ tiên sinh, cậu có thể giúp tôi không? Câu chuyện của chúng tôi vốn chẳng phải như thế này, A Vũ và Hoài Tử đều không giống!”
Kỷ Li nghe hai nickname kia, nhanh chóng phản ứng, hẳn là “nam chính” và “nam phụ” trong thế giới thực.
Y chủ động rót ly nước ấm cho đối phương, “Tôi đọc kịch bản xong đã nghĩ có nguyên mẫu nhưng không ngờ lại là những gì anh từng trải qua.”
Mộc Tùy An lớn hơn Kỷ Li vài tuổi nhưng ánh mắt đã mất đi vẻ tươi sáng của thanh niên.
Kỷ Li để anh có thời gian thích ứng, không vội đặt câu hỏi.
Thật lâu sau, Mộc Tùy An tái mặt mở miệng, “Bên phía sản xuất nói với tôi, bộ phim đột nhiên được tăng mạnh đầu tư. Còn bảo một biên kịch vô danh tiểu tốt như tôi không có trọng lượng, trực tiếp đuổi tôi ra khỏi tổ chế tác.”
Kỷ Li nghe vậy cũng đã hiểu đầu đuôi sự việc.
Nhà sản xuất cầm kịch bản Mộc Tùy An viết, nhận được khoản đầu tư đến từ Nhạc Tinh, bổ sung các thành viên nòng cốt.
Họ qua cầu rút ván, tống cổ biên kịch gốc là Mộc Tùy An, ngầm đồng ý để nam chính Thái Diệc Thù mang biên kịch của gã vào đoàn, biến bộ phim thành đống rác.
Thật sự quá nực cười.
“Kỷ tiên sinh, tôi biết cậu là diễn viên đầu tiên đồng ý ký hợp đồng. Xin cậu hãy giúp tôi với!”
Ý khẩn cầu trong mắt Mộc Tùy An quá rõ ràng. Anh chỉ là một biên kịch nhỏ, muốn đòi quyền lợi về mình là điều không thể, “Trên thực tế, năm người chúng tôi đều mỗi người một ngả từ lâu, tôi không muốn chuyện xưa ấy bị phá hủy như thế.”
Anh viết kết cục HE trong kịch bản nhằm mục đích tự an ủi bản thân. Sở dĩ đồng ý dựng thành phim là muốn lưu lại những hồi ức đẹp đẽ.
“Tôi tranh luận với Vương Vịnh Vĩ nhưng bọn họ mỉa mai tôi, bảo tôi đi chết đi.”
Kết quả đám người kia càng khiến anh cảm thấy tuyệt vọng hơn. Mấy ngày vừa qua Mộc Tùy An luôn mất ngủ, thật sự sắp chịu không nổi.
Ban đầu Kỷ Li định bỏ diễn song giờ đây khi y gặp được “Hướng Tùy An” ngoài đời thực, nhìn hai mắt đỏ au của đối phương, nỗi chua xót trong lòng bỗng trào dâng.
Thời điểm nghiên cứu kịch bản y đã sớm biến mình thành nhân vật.
Kỷ Li nhớ tới thần sắc ngạo mạn của Thái Diệc Thù, ánh mắt ngưng trọng.
Mấy giây sau, y mới đưa phần kịch bản bị chỉnh sửa loạn cào cào cho Mộc Tùy An, “Anh cầm cái này về Hải Thị tìm một người.”
“Yên tâm, tôi sẽ bảo anh ấy gặp anh.”