“Action!”
Camera chậm rãi lùi về sau.
Kỷ Li cầm cặp sách, đi đến nhà.
Đằng sau cánh cửa đóng chặt, tiếng kêu cứu đau đớn truyền ra, liên tục đánh thẳng vào lòng người nghe.
Ánh mắt Kỷ Li trầm xuống, y ném balo dưới đất như ném rác.
Y mặt không đổi sắc nhìn xung quanh, khom lưng nhặt một viên gạch cũ lên, âm thầm giấu sau lưng.
—— Két.
Cảnh cửa mở ra.
Người phụ nữ ngã nhoài dưới sàn nhà lạnh băng, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và ý muốn chết. Bà khẽ giãy dụa, máu tươi trên mặt vẫn quen thuộc đến chói mắt như cũ.
Cha dượng nghe thấy tiếng động, ngước đôi mắt lờ đờ vì say rượu lên nhìn y, “Ôi, thằng oắt con chó chết hở?”
Kỷ Li cụp mắt lảng tránh, sâu trong con ngươi đầy hận ý.
Y bình tĩnh đứng đó, nhìn mẹ Hướng đang bất lực cởi trói, “Mẹ, con về rồi.”
Cha dượng thấy mình bị lơ, trực tiếp vứt thắt lưng lên người phụ nữ, ra lệnh, “Cút về phòng cho tao! Không thấy ông mày đang dạy dỗ mụ đàn bà này à?”
Ông loạng choạng bước về phía trước, sắc mặt vẫn ghê tởm như cũ, “Hay là mày muốn tao đánh chết mày?”
Kỷ Li canh đúng thời cơ, giương viên gạch lên, “Người đáng chết là ông đấy.”
—— Bộp!
Viên gạch đập vào đầu gã đàn ông nọ, chia năm xẻ bảy.
Đây là đạo cụ đoàn phim chuẩn bị cẩn thận, túi máu giả giấu trong tóc Ngụy Quốc Phu vỡ tung, chảy từ “vết thương” xuống.
Cameraman rất tinh ý, ống kính lập tức tập trung vào hai người.
Trước monitor(*), sự tương phản giữa bọn họ cực kì nổi bật —
(*Monitor hiểu trong bối cảnh này là các màn hình giúp đạo diễn theo dõi các cảnh quay trực tiếp. Bình thường mình hay edit là “màn hình theo dõi” cho đơn giản dễ hiểu, không phải chú thích nhưng dùng từ này mãi nó hay bị lặp với các từ khác nên giờ mình sẽ dùng đan xen nhé.)
Một người gầy yếu, một người cao to song thứ dễ nhận thấy nhất là khí chất tự thân bộc lộ.
Trong mắt thiếu niên là sát ý ngút trời. Vẻ bề ngoài nhút nhát trước đây dần dần thay thế bằng sự lạnh lùng kiên định, y giống như một thanh đao vừa mới rút ra khỏi vỏ khiến người xung quanh phải nổi da gà.
Bước chân gã đàn ông lảo đảo, men say bị cơn đau kịch liệt gõ tỉnh hơn nửa. Ông vươn tay chạm vào vết máu trên mặt, trợn mắt ngạc nhiên ngã ngửa ra sau.
Ngụy Quốc Phu không hổ là người có kinh nghiệm lâu năm, cứ ngã mạnh xuống đất mà chẳng rên lấy một tiếng.
Monitor hiện lên hình ảnh khuôn mặt nhuốm đầy máu, ông khó nhọc ngước mắt, chưa hết choáng váng.
Mẹ Hướng bị biến cố đột ngột xảy ra dọa sợ, bất lực hô lên, “… An An ơi?”
Hướng Tùy An nhìn mẹ, cúi người nhặt thắt lưng. Y học theo động tác của gã đàn ông, quấn từng vòng lên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh.
Khuôn mặt thiếu niên vô cảm nhưng nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện rất nhiều thay đổi nhỏ.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như sắp làm rách lớp da mỏng manh, ác ý trong mắt ngưng tụ…
Bốn năm giây sau, bầu không khí trở nên cực kì ghê rợn.
Mọi người nhìn thấy động tác quen thuộc kia, tóc gáy dựng đứng.
Có người không nhịn được nhỏ giọng nói, “Trời đất, sao tôi cứ cảm thấy Hướng Tùy An còn đáng sợ hơn gã cha dượng kia thế nhỉ?”
“Kỷ Li giỏi quá! Diễn cùng một vai cách nhau nửa tiếng mà trông khác cực kì.”
Vẫn là nhân vật đó, vẫn là tình huống đó, lời thoại chẳng thay đổi.
Nhưng chính vì vấn đề “chênh lệch không đáng là bao này” mà sự bất đồng ấy không bị ngợp hay OOC.
“Kệ đi, tôi chỉ mong Hướng Tùy An đánh chết thằng cha dượng kia cho rồi đời!”
Nhân viên công tác vừa dứt lời, Kỷ Li cũng bước về phía trước.
“Chẳng phải ông thích bạo hành à?”
—— Chát!
“Chẳng phải ông thích cầm thắt lưng đánh người khác à?”
—— Chát!
“Chẳng phải ông hận không thể đánh chết chúng tôi à?”
—— Chát!
Khuôn mặt ôn hòa của thiếu niên nhuốm vẻ nham hiểm. Theo từng câu nói, y bèn dùng thắt lưng quất thẳng vào người cha dượng sắp ngất xỉu.
Trên trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi mỏng lấm tấm. Y dùng sức càng ngày càng mạnh, sát y ngày một tăng cao.
Vương Chướng và Tần Nhạc nhìn nhau, người trước thầm cảm khái, “Cường độ cầm thắt lưng để truyền đạt cảm xúc lên xuống hợp lý, vật chất hóa tình cảm. Thằng nhóc Kỷ Li này nắm bắt nhân vật tốt quá.”
Tần Nhạc nghe được lời khen, tỏ ý tán thành.
Nếu nói thanh niên đang diễn dịch nhân vật thì chẳng thà kêu y diễn dịch “chính bản thân mình” trong kịch bản còn hơn. Cảm xúc bộc lộ có chừng mực kia chính là nỗi niềm thực sự của nhân vật mà y muốn cho khán giả biết.
Đúng lúc đó, Kỷ Li bèn thay đổi.
Sắc mặt thiếu niên nhịn đến đỏ bừng, bất ngờ bật khóc nức nở, gào thét ——
“Người đáng đánh phải là ông mới đúng!”
“Người đáng chết cũng là ông!”
“Mấy năm nay ông dựa vào đâu mà dám đối xử với chúng tôi như vậy! Ông nói đi! Ông có tư cách gì để làm thế hả?”
“—— A!”
Nhịp điệu đòn đánh trở nên lộn xộn, lực đạo cũng không còn dứt khoát và tàn nhẫn như trước nữa.
Tận sâu trong trái tim Hướng Tùy An vẫn là một thiếu niên hiền lành nhạy cảm, y vĩnh viễn không thể trở thành một kẻ bạo lực mang tội danh giết người.
Rốt cục y vô lực quỳ rạp xuống trước mặt gã đàn ông, che mặt khóc rống.
“Tại sao?”
“Tôi đã làm sai điều gì? Tôi mệt quá, tôi thực sự mệt quá rồi…”
Qua mỗi lần luân hồi, nội tâm sẽ tan vỡ từng chút một.
Rõ ràng tất cả đều vô cùng quen thuộc, rõ ràng lúc nào y cũng muốn thay đổi nhưng khi quay đầu lại luôn là vực sâu không đáy.
“An An, mẹ biết con mệt, biết con là đứa trẻ ngoan nhất, tốt nhất…Đừng dọa mẹ sợ mà con ơi.”
Mẹ Hướng hoảng hốt trước phản ứng đột ngột của y.
Bà không thể thoát khỏi dây trói, chỉ đành cố hết sức lết đến bên cạnh y, áp khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem lên bàn tay lạnh lẽo run rẩy nọ, “An An, là lỗi của mẹ, là mẹ hại con…”
Hướng Tùy An buông thõng hai tay, nhìn chằm chằm mẹ Hướng, hốc mắt đỏ bừng.
Người phụ nữ kia trông vô cùng thảm hại, đôi mắt dịu dàng tỏa nắng trong kí ức đã bị năm tháng bào mòn.
Hướng Tùy An lau nước mắt, im lặng cởi trói cho mẹ Hướng.
Bởi vì luân hồi quá nhiều nên y sớm học được cách tháo thế nào cho nhanh.
Mẹ Hướng hoảng hốt nhìn y, “An An?”
“Mẹ chờ con một chút.” Hướng Tùy An nhìn vết bầm nơi khóe mắt người phụ nữ, mệt mỏi ngoảnh đầu.
Y đứng dậy, quen cửa quen nẻo tìm túi hành lý giấu trong chạn, “Mẹ đi đi, đi càng xa càng tốt.”
Mẹ Hướng cứng đờ tại chỗ, khóe miệng giật giật song không phát ra được chữ nào.
Túi đồ này là thứ mà bà đã chuẩn bị xong xuôi từ trước.
Hướng Tùy An thờ ơ hừ một tiếng, nở nụ cười nghe sao mà buồn thương, “Con biết mẹ muốn đi nhưng không nỡ để con lại.”
Bữa cơm tối vào ngày khai giảng lớp 12 thực chất chính là lần cuối mẹ Hướng nấu cho y. Bà âm thầm liên lạc với người bạn sống ở tỉnh khác, dự định chạy trốn.
Cha dượng đánh bà do phát hiện cuộc trò chuyện điện thoại giữa bà và người bạn kia.
Hướng Tùy An một tay xách hành lý, một tay đỡ bà ra cửa.
Mấy giây sau, mẹ Hướng nhìn túi hành lý được nhét vào tay mình, nước mắt tuôn như thác lũ: “An An, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Sức chịu đựng của bà đã đến cực hạn, nếu bây giờ không đi thì tương lai chỉ còn con đường chết.
Hướng Tùy An nhẹ nhàng ôm bà, khàn giọng đáp, “Mẹ không sai, con cũng không trách mẹ. Mẹ nuôi con đến năm mười tám tuổi là được rồi, cuộc đời sau này con sẽ tự mình bước tiếp.”
Thiếu niên nói chuyện chậm rãi từ tốn, tựa như quá quen với biệt ly ——
“Mẹ nhớ kỹ, đi rồi đừng liên lạc với con, coi như không có đứa con này tồn tại.”
“Vậy con không tiễn nữa mà ở đây canh chừng ông ta giúp mẹ. Con sẽ không để ông ta đi tìm mẹ đâu nên mẹ đừng sợ nhé.”
Ống kính quay từ sau lưng Kỷ Li, chỉ thấy Tống Tinh Trầm đóng vai mẹ Hướng từ từ vươn tay nhưng vẫn không dám chạm vào người con trai.
Bà sợ mình mềm lòng.
Bà thừa nhận mình là một người mẹ vừa nhu nhược vừa vô dụng, không chỉ khiến cuộc đời mình bết bát mà còn kéo cả con trai ruột vào nơi nước sôi lửa bỏng.
“Xin lỗi An An.”
Sau cái ôm ngắn ngủi, mẹ Hướng dứt khoát rời đi.
Bóng đêm nuốt chửng thân hình gầy yếu nọ cũng mang theo sự dịu dàng cuối cùng thuộc về gia đình của thanh niên.
Kỷ Li lẻ loi đứng ở cửa, không nhúc nhích.
Trong lúc hoảng hốt, y chợt nhớ đến những gì Mộc Tùy An nói lúc ở phòng nghỉ.
—— Kỷ Li, chuyện mà tôi hối hận nhất chính là đêm khai giảng năm lớp 12 đó tôi đã khóc lóc xin mẹ ở lại.
—— Mẹ tôi mủi lòng đồng ý, nói mình không đi. Thế nhưng hai hôm sau bà ấy bị gã đàn ông kia đánh đập dã man, ném xuống con sống gần nhà.
—— Cuối cùng gã ta cũng nhận tội. Một mình tôi trông nom thi thể trương phềnh trắng nhợt của bà ấy suốt ba ngày, mặc dù đã khóc cạn nước mắt song tôi chẳng thể nghe bà ấy gọi An An được nữa.
—— Nếu như có thể quay trở lại quá khứ, tôi nhất định sẽ mỉm cười tiễn bà ấy rời đi.
Kỷ Li hít sâu, gắng gượng nín khóc. Y lấy một tấm ảnh trong ví ra, nắm thật chặt.
Hồi lâu sau, y mới nở nụ cười tự tận đáy lòng, lẩm bẩm: “Mẹ, tạm biệt.”
Cơn gió buổi tối mùa thu lặng lẽ cuốn bay tiếng ly biệt cuối cùng của thiếu niên.
Từ nay về sau y sẽ trở thành một cô nhi không ai cần.
…
Cảnh quay dài năm phút đồng hồ chấm dứt trước vẻ cô tịch và thư thái.
Nhân viên công tác lén lút lau nước mắt, “Mẹ Hướng cũng nhẫn tâm quá. Bà ấy cứ đi như vậy để An An ở lại, chờ thằng cha dượng kia tỉnh thì em ấy sống sao nổi đây?”
“Cái loại đánh đập vợ con đều đáng chết!” Có người lên tiếng, “Haizz, Kỷ Li diễn tốt ghê.”
Vương Chướng nén nỗi kinh sợ, hô to, “Cut! Qua!”
Tống Tinh Trầm trở về, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. Bà ôm Kỷ Li còn đang đứng im, “Con trai ngoan, vất vả cho con rồi.”
Vòng ôm rất ấm, phảng phất mang theo mùi hương của mẹ, đúng lúc đánh tan cõi lòng nặng trĩu trong y.
“Không vất vả ạ, cảm ơn cô Tống.”
Kỷ Li rời khỏi, đi nhanh qua chỗ Ngụy Quốc Phu, “Thầy Ngụy, cảnh vừa rồi…”
“Haizz.”
Ngụy Quốc Phu rộng lượng phất tay, chặn ngang mấy lời áy náy khách sáo của y, “Tất cả đều nhằm mục đích cho ra lò cảnh quay vừa ý cả, hậu bối như cháu còn hiểu đạo lý này chẳng nhẽ tiền bối như chú còn dám làm mình làm mẩy ư?”
Tống Tinh Trầm gật đầu tán thành.
Kỷ Li cong môi, cúi đầu, “Cảm ơn thầy cô! Có thể diễn chung với hai người, hậu bối như cháu đây lời to rồi.”
Ý muốn khen ngợi trong mắt Ngụy Quốc Phu càng đậm, “Chú diễn rất nhiều bộ phim nhưng chưa từng gặp diễn viên trẻ nào đóng phim mà không bị NG như cháu.”
Tống Tinh Trầm bổ sung, “Từ đầu đến cuối không hề cầm theo kịch bản chứng tỏ đã nhớ hết cả.”
Mọi người bỗng phát hiện ——
Đúng!
Bọn họ không thấy thanh niên cầm kịch bản bao giờ!
Lúc diễn thử cũng chẳng hề mắc sai lầm!
Trí nhớ và mức độ tận tâm với nghề kia liệu có bao nhiêu diễn viên trẻ làm được?
Sau cơn khiếp sợ, các nhân viên công tác đều cực kì bội phục, thấp giọng thảo luận ——
“Tôi phải rào trước đã, người như Kỷ Li không hot thì ai hot đây?”
“Còn cần cậu nói sao? Chỉ cần không mù là sẽ hiểu thôi mà. Cứ chờ mà xem, tương lai cậu ấy nhất định sẽ có vị trí xứng đáng trong giới giải trí.”
Tần Nhạc thong thả bước tới, yên lặng đứng bên cạnh thanh niên.
“Cảm ơn thầy cô đã bớt chút thời gian tới đây làm diễn viên khách mời. Chờ khi nào về Hải Thị cháu mời hai người ăn cơm nhé.”
Tống Tinh Trầm không từ chối, “Ừ, Kỷ Li có tới không? Bữa cơm trong phim chưa kịp ăn cho nên cô phải ăn một bữa thật sự với “con trai bảo bối”.”
Tần Nhạc vui vẻ đồng ý, “Vâng, lần sau cháu sẽ dẫn em ấy cùng đi.”
Kỷ Li phối hợp đáp, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý sâu trong lời nói của người đàn ông nọ.
Thợ chụp ảnh lên tiếng, “Các vị muốn chụp ảnh chung không?”
“Đương nhiên.”
Tần Nhạc chủ động nhường chỗ, để “một nhà ba người” có không gian riêng.
Kỷ Li bị hai vị tiền bối ưu ái cho đứng ở chính giữa. Sau khi photographer ra hiệu bèn nở nụ cười xán lạn thỏa mãn.
Tần Nhạc trông thấy đối phương đã thoát vai mới bớt lo lắng hơn.
“Tần Nhạc, chúng ta sắp phải đi rồi.”
Tề Ngạn canh thời gian, gọi.
Ngày mai là cuộc họp quý của công ty, hai người chưa từng vắng mặt lần nào.
Bọn họ để trễ một chuyến bay, bây giờ nếu lên đường thì áng chừng một hai giờ sáng mới về đến Hải Thị.
Kỷ Li chụp ảnh xong đúng lúc nghe thấy, “Anh Nhạc, các anh phải đi bây giờ à?”
Tần Nhạc khẽ gật đầu.
Hắn khen y ngay trước mặt mọi người, “Cảnh này em diễn rất tốt khiến tôi càng thêm mong đợi với dự án đầu tư này đấy.”
Đôi mắt Kỷ Li cong cong, “Cảm ơn anh Nhạc nhé.”
Tần Nhạc nhìn nhân viên công tác đứng xung quanh, sợ bản thân ca ngợi thanh niên quá mức lại gây rắc rối cho đối phương.
Vì vậy, hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi đi tới chỗ Phong Trình, dùng giọng điệu ông chủ nói vài câu với cậu chàng.
Phong Trình đâu ngờ Tần Nhạc sẽ dặn dò riêng mình. Cậu chàng thụ sủng nhược kinh gật đầu đáp, cực kì nhiệt tình, trong lòng âm thầm gào thét ——
A a a em sẽ cố gắng! Em sẽ không khiến anh thất vọng đâu sếp ơiiii!