Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 35
Trong ma cung đó…Vương Quân như đang tự xây ra một cuộc sống hạnh phúc cho chính mình…ông ta đang tưởng tượng rằng bản thân đang được sống cùng Bông chứ không phải là Linh Đan…cô công chúa đáng thương mang hình dáng y hệt người mà ông ta yêu…
Trong bữa ăn của cả hai…Vương Quân gắp đồ vào bát Linh Đan rồi mỉm cười…
-Đừng nhịn ăn,em xanh xao đấy?
-Bố mẹ tôi gọi tôi là bé mập,tôi mẫm mà,sao ông lại nghĩ tôi gầy nhỉ…
-Em gầy mà …
Linh Đan cảm thấy khó hiểu trước lời nói của Vương Quân…cô k hề biết rằng mình đang là một kẻ thay thế,sự ân cần của ông ta khiến cho Linh Đan cảm thấy lạ…
Tại cấm cung
Linh Ngọc sau khi biết tin công chúa Linh Đan đang là học trò của Vương Quân từ miệng con gái…
-Dì…thật sao,vậy cha con đồng ý dậy cô ấy
-Dạ vâng dì hơn con 1 tuổi,dì nhí nhảnh đáng yêu lắm mẹ…xinh dã man luôn…
-Vương Hoa mẹ nhờ con gửi bức thư này cho bà ngoại,gấp nhé…
-Vâng…có chuyện gì vậy mẹ…
-Mẹ muốn biết thêm về cô em gái này…
Linh Ngọc nhìn lên bầu trời với ánh mắt đầy vẻ bối rối…
Tại Ma Cung…
Khi Linh Đan đang ngồi bên hồ cá nghịch trêu đàn cá của Vương Quân…ông ta đi ra từ sau ôm lấy cô rồi siết mạnh và hít tóc cô…
-Ấm hơn không?
Linh Đan cảm thấy ngại,cô có vẻ muốn né tránh…Vương Quân xoay cô lại rồi đeo lại vào tay cô sợi dây đỏ…
-Cái này là?
-Là đính ước của hai chúng ta…
Vương Quân khẽ vuốt tóc Linh Đan rồi ông ta mỉm cười…
-Đính ước…
-Sợi dây này thuộc về em…
Nói xong Vương Quân cúi xuống hôn lên môi Linh Đan…giữa trời tuyết ông ta giăng ma kết và quan hệ với Linh Đan ngay dưới gốc cây Tử Đằng…
Linh Đan nhìn lên hàng cây hoa đang rơi từng cánh xuống lên người của cả hai…cô cảm giác như Vương Quân đang rất khao khát mình…hơi thở của cô khẽ kêu nhẹ…
Sau đó Vương Quân đưa Linh Đan đến thế giới loài người…ở đó cả hai cùng nhau đi làm từ thiện,sau đó họ lại đi du lịch phiêu du cùng nhau đi tới bất cứ đâu Vương Quân cũng nắm tay Linh Đan rất chặt…
Hôm đó đoàn của Linh Đan và Vương Quân cắm trại ở nơi đi phượt…một gã đàn ông ở nhóm khác hắn chú ý tới Linh Đan rồi nói với vài tay đi cùng…
-Con bé kia đẹp thế nhỉ…
-Nó đi với người yêu à…
-Hình như thế,hay đêm nay anh em mình xử lý thằng người yêu chén con kia tí nhỉ
-Có lý đấy…anh em mình 6 thằng cơ mà…
Bọn chúng lập kế hoạch hãm hiếp Linh Đan…
Vương Quân ngồi bên bờ suối nướng cá,Linh Đan đi tới cười tươi…
-Thơm quá…
Cô định bốc thì Vương Quân đập vào bàn tay
-Chưa chín đâu…
Cô phụng phịu
-Vâng…tại đói quá…
Chợt cô thấy có hai bé dân tộc đứng nhìn con cá mà Vương Quân nướng…cô hỏi
-Các em có ăn không?
Hai đứa bé gật,Linh Đan liền giật xiên cá từ tay Vương Quân đưa cho hai em…hai đứa mừng rối rít vì dc ăn cá nướng…
-Em xin ạ
-Ăn ngon nhé…
Cô quay lại thấy Vương Quân đang nhìn liền sợ
-Sao ông cứ nhìn tôi chằm chằm vậy
-Xuất của em đấy,tối nay em nhịn nhé…
Vương Quân cầm lấy xiên cá đưa lên miệng ông ta…Linh Đan đi tới hôn lên môi Vương Quân một cách vô tư chủ yếu để ăn miếng cá trên miệng ông ta giây phút đó khiến ông ta giật mình…
-Một miếng là no rồi…
Vương Quân cười nhẹ trước phản ứng của Linh Đan…
Đêm tới mấy gã kia mon men đến lều của Vương Quân,lúc này chỉ có Linh Đan một mình ở trong đang ngủ say…một gã vào rồi bịt miệng cô
-Im ngay,chiều anh thì anh xong anh thả,trái ý anh anh giết luôn hiểu chưa?
Linh Đan ngốc nghếch bị Vương Quân phong ấn pháp thuật vì sợ cô sử dụng linh tinh khi đến thế giới con người…
Cô cắn vào tay hắn…hắn vả bốp mạnh vào má cô khiến Linh Đan chảy máu miệng…cô vẫn dương mắt lên nhìn…bọn chúng trói tay cô rồi vác đi sâu vào rừng…
Vương Quân đứng trên đỉnh núi ông ta nói chuyện với con trai bằng trí tâm ( nói qua lý trí)
-Người đang nghĩ Linh Đan là mẹ con nhưng người làm vậy là quá đáng với cô ấy…
-Con sao có thể hiểu được chuyện của ta…
-Cha…cô ấy là công chúa Linh Đan k phải là mẹ của con…mẹ con đã mất rồi bà ấy đã bỏ lại cha con mình mà ra đi từ rất lâu rồi,con xin cha hãy sống vì mình một chút đi được không?
Vương Quân nhìn thấy hình ảnh Linh Đan khi nãy…cô rất quý trẻ con,cõng trẻ vùng cao đi hàng chục cây số mà k kêu than,một cô công chúa mạnh mẽ…rồi hình ảnh của Bông hiện về lúc là Bông lúc lại Linh Đan khiến ông ta ôm đầu…
Trở về lán trại k thấy Linh Đan ông ta thấy dấu vết của người khác ở đây…nhắm mắt lại Vương Quân thấy hình ảnh kẻ đột nhập vào đây và bắt cô đi…mở mắt ra ông ta vụt nhanh như gió vào rừng…
Linh Đan bị bịt miệng cô cứ kêu ú ớ,6 gã đứng tu rượu rồi cười cợt…một gã đi tới hắn ngồi xuống hít bàn tay cô
-Thơm thật đấy…em đêm nay vất vả rồi,ở đây phong cảnh hữu tình thích lắm đây…
Linh Đan bật khóc lớn khi gã xé áo cô,cô đạp vào người gã rồi lùi lại ,quay lưng chạy thì hắn tóm tóc cô giật ngửa ra sau…Linh Đan cố gồng đứt sợi dây trói ở tay nhưng k dc,sợi dây siết chặt cổ tay cô khiến cô chảy máu…Linh Đan gồng trợn mắt nhìn gã…hắn xé hẳn toạc áo cô ra…
Vụt Vương Quân đi tới,mấy gã đang hút thuốc rồi dập đi chúng cười cợt khi thấy Vương Quân…
-Thằng kia tóc trắng nhuộm hay dị vậy chúng mày
-Nhuộm đấy
Chúng lao tới chỗ Vương Quân…ông ta bốp cổ một gã máu cổ hắn tứa ra như bị cắt tiết…hắn dẫy dụa …hai gã còn lại lấy con dao dài chúng lao đến chém vào người Vương Quân,khi chúng chém dao mẻ ra khiến chúng hoảng hốt…ông ta đôi mắt đỏ lên tiến tới khiến chúng sợ…gương mặt của Quỷ hiện ra ông ta thấy Linh Đan bị xé hết quần áo ,miệng chảy máu,cô sợ sệt run bần bật…ông ta tóm cổ gã cầm đầu dơ lên
-Mày đã làm những gì rồi
-Ôi mẹ ơi ,yêu quái…
Ông ta bóp hắn dần dần máu chảy đầy tay ông ta ,Linh Đan xua tay
-Đừng giết người…tôi xin ông…
Nói xong ông ta bóp hắn vỡ tan trong bàn tay…các gã còn lại sợ bỏ chạy,một đàn chim từ đâu bay tới bổ vào chúng ,gã nào cũng bị chim rỉa đến chết…
Vương Quân trong thân xác của quỷ nhìn Linh Đan
-Ngươi nghĩ ta là ai,đây mới chính là ta,sao…ngươi sợ à…
Linh Đan quay mặt đi kéo áo đã rách lên che người…Vương Quân cầm xác của lũ người kia đưa lên miệng nhai…
-Đừng tới gần tôi…
-Ngươi vốn dĩ thích hình tượng của người đàn ông trẻ mãi k già kia ,đàn bà đều thích vậy nhưng đây mới là ta ,ngươi nhìn cho kĩ đi…
-Tôi muốn về nhà hôm nay là 15 ngày rồi,tôi muốn về nhà…
-Ta sẽ để ngươi về như đúng thoả thuận…
Linh Đan đứng dậy mồm cô vẫn chảy máu,ông ta cau mày khi thấy Linh Đan tiến lại gần mình,ông ta lùi lại
-Tại sao ông lùi lại
-Ngươi k sợ sao?
-Tôi chưa bao giờ biết sợ ông dù cho ông mang hình hài nào đi nữa trong lòng tôi ông vẫn là một người đáng kính và cũng là một kẻ rất đáng thương…
Linh Đan đưa bàn tay chạm vào Vương Quân…
-Đừng chạm vào ta…
-Tạm biệt…ông lúc nào cũng đẹp k xấu đâu,tự tin lên…cám ơn đã mang đến cho tôi những trải nghiệm thú vị trong suốt 15 ngày qua…tôi phải về thôi,ở lại tôi sợ sẽ yêu ông thì sao?
Cô mỉm cười gượng đôi mắt đỏ lên…
Pháp lực của cô đã được Vương Quân trả lại…Linh Đan vụt biến bay lên trời…Vương Quân ngẩng lên nhìn theo ánh sáng đang dần vụt biến mất…ông ta nghĩ đến câu nói của Linh Đan
“ Ở lại tôi sợ sẽ yêu ông thì sao”
Vương Quân gục xuống nằm giữa cánh rừng ông ta cười lớn nhưng nước mắt lại đang tuôn rơi..,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!