Trì Uyên ăn miệng đầy dầu.
Ngọt thanh mà lại không ngấy, màu sắc hấp dẫn, anh lại gắp lên một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng cắn, thỏa mãn nói, “Rất vừa miệng.”
Thừa dịp* Trì Uyên cúi đầu lùa cơm, Hàng Tuyên làm càn nhìn anh chằm chằm.
*Lợi dụng dịp tốt, thuận lợi nào để thực hiện ý đồ gì, việc làm nào, thường là không chính đáng
Đã nhiều lần làm món này trước đây rồi.
Rửa tay, nhóm lửa, bắc nồi, bưng ra, dọn bàn.
Toàn bộ quá trình, chỉ cần hoàn thành, có thể ăn là được, không ai quan tâm đến hương vị của nó.
Nhưng hôm nay lúc trong bếp, Hàng Tuyên làm từng bước từng bước thật cẩn thận, thậm chí còn hoài nghi kinh nghiệm của bản thân, phải lên mạng tìm hướng dẫn nấu ăn.
Rốt cuộc, sau khi ăn thử, Hàng Tuyên không còn tin tưởng vào tay nghề của chính mình nữa.
Cậu sợ Trì Uyên ăn không quen khẩu vị quê nhà, cũng sợ hãi Trì Uyên coi thường món ăn mình nấu.
Trì Uyên hơi nâng mắt, Hàng Tuyên nhanh chóng hạ tầm mắt.
“Em nhớ, em nhớ anh nói thích ngọt, nên, nên cho thêm nhiều đường.”
Trì Uyên cắn đầu đũa cười thầm.
Nhìn anh như vậy làm cậu hơi lo, nhìn lén bị phát hiện nên xấu hổ?
Trì Uyên “Ừ”, nói “Còn nhớ rõ sao?”
Trong lòng Hàng Tuyên gào thét “Muốn chết” với “Xấu hổ”, chống cằm, còn hận không thể đem cả mũi cũng giấu vào khăn quàng.
“Còn nhớ rõ… Tất cả… Đều nhớ rõ.”
Húp một muỗng canh rong biển, Trì Uyên cảm giác như được uống một ngụm mật ong.
“Có phiền không? Lăn lộn từ xe buýt qua tàu điện ngầm mới tới được đây?”
Hàng Tuyên lắc đầu, “Không phiền. Có dịp cho em làm quen một chút, hôm nay suýt nữa thì lạc đường.”
Trì Uyên nhai miếng đậu hũ mềm, nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.
“Nhiều chuyến tàu điện ngầm đều tập trung một chỗ, trên dưới ba tầng, hóa ra khu trung chuyển lớn như vậy mà có thể nằm trong lòng đất.” Khóe miệng cong cong của Hàng Tuyên hơi sụp xuống, “Sau đó em phải đi vài vòng mới tìm được tuyến số 6 đi tới đây.”
Trong đầu Trì Uyên tự động hiện lên hình ảnh.
Trong ga tàu là một đám đông hỗn độn, Hàng Tuyên ôm hộp giữ nhiệt vẻ đáng thương hề hề đi từ bên này vòng đến bên kia, xem không hiểu bản đồ, cả người lẫn đầu óc đều choáng váng.
Miễn bàn tới, chỉ nghĩ tới thôi đã làm người ta muốn tới bắt nạt cậu.
Trì Uyên nhịn xuống tâm tư xấu xa của mình, hỏi, “Vậy thì đã nhớ kỹ đi thế nào chưa? Lần sau còn lạc không?”
Hàng Tuyên bảo đảm “Khẳng định sẽ không”, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử lại.
Trì Uyên vui sướng trong lòng, ăn sạch bữa trưa, vừa thu dọn vừa nói, “Trong vòng mấy km, những món có thể ăn tôi đều ăn đến ngán, cho nên…”
“Em hứa mỗi ngày đều sẽ đem cơm trưa tới cho anh.” Hàng Tuyên giành trả lời.
Trì Uyên cười nói, “Vậy tôi đặt hàng trước với em, được không? Trả cho em phí cơm, còn có phí giao hàng, thanh toán mỗi ngày.”
Hàng Tuyên ngốc lăng
“Kiếm được xô vàng đầu tiên ở Diên Lan, không muốn sao?”
Sao lại không muốn? Kiếm tiền đó!
Hàng Tuyên hoàn hồn, vội vàng gật gật đầu, “Vậy bữa trưa hôm nay, có hài lòng không?”
Trong lòng Trì Uyên mắng một câu “Đcm nó”, cái cảm giác sung sướng chết tiệt gì đây?
Trì Uyên chống cằm, thần thái như cũ, “Cũng được, có một chút không tốt lắm.”
Hàng Tuyên bối rối nhìn anh, “Ông chủ, mời chỉ dạy thêm.”
“Một người ăn không thú vị, sau này em đem luôn cả phần của mình, cho em thêm ‘ phí ăn trưa cùng nhau’, được chứ?”
Còn có cái gì không được hả?
Hàng Tuyên cảm thấy thật sự quá tốt!