Trì Uyên chê dơ, không muốn ngâm người.
Lại nhìn cái người đang ngủ trên giường, cũng lười dằn vặt cậu.
Trì Uyên cởi hết đồ của Hàng Tuyên ra chỉ chừa lại quần l.ót, đắp mền lên để lộ đầu ra cho cậu hô hấp.
Lại vào phòng tắm cầm chiếc khăn ấm ra, kiên nhẫn làm nhẹ nhàng, lau hai lần khuôn mặt khóc đến lấm lem và cần cổ bị nước mắt tưới ướt của bảo bối.
Sau đó hắn mới đi tắm, thuận tiện dập tắt chút lửa tình d.ục đã bén của mình.
Lúc bước ra Trì Uyên nhìn thấy của Hàng Tuyên đang ngồi trên giường, gương mặt nhỏ nhăn nhó.
Trước ngực sau lưng đều lộ ra bên ngoài, cũng không biết lạnh.
Trì Uyên đến gần, nhỏ giọng hỏi, “Sao thế?”
Hàng Tuyên chớp chớp mắt, mơ màng mở to mắt nhìn một lúc mới nói, “Muốn… muốn uống nước.”
Trì Uyên rót hai ly nước ấm, hai người ngồi uống đối diện nhau.
Uống xong, Hàng Tuyên lầm bầm, “Tôi… tôi muốn đi tìm Trì Uyên…”
Trì Uyên xém xíu đã sặc nước.
Thì ra vẫn chưa tỉnh rượu à?
Trì Uyên bò lên giường, nhét Hàng Tuyên vào trở lại mền, ôm vào trong lòng.
Lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Trì Uyên nhịn không được xo.a nắn người ta.
Hắn hôn lên môi Hàng Tuyên, “Bảo bối, nếu như sau này em ra ngoài uống rượu với người khác chắc anh sẽ ghen chết mất.”
Hàng Tuyên căn bản không nghe vào, cậu chỉ cảm thấy trên môi mình rất mềm rất thoải mái.
Không những trên môi, cả cơ thể đều như vậy.
Trong chiếc đầu đang xoay mòng mòng của Hàng Tuyên chỉ còn lại “thoải mái”, cậu cố gắng dính sát vào lòng Trì Uyên.
“Còn… còn muốn, thêm… sờ em thêm với…”
Cơ thể Trì Uyên cứng lại, mạnh mẽ phát hiện ra không ổn rồi.
Hàng Tuyên gấp gáp vô cùng, tay chân đều quấn lấy Trì Uyên, cơ thể vẫn còn thấm đẫm chất cồn vừa mềm mại vừa nóng bỏng.
Hai tay cậu đặt trước ngực Trì Uyên, giọng khàn khàn do khóc quá nhiều, “Muốn… Sờ, sờ em đi mà… Trì Uyên… muốn hôn nữa…”
Căn phòng đã kéo rèm lại, nguồn sáng duy nhất phát ra từ ngọn đèn đêm dưới sàn nhỏ bé, ôn hòa lại hôn ám.
Hiện tại, nhiều thêm chút ái muội và thúc tình.
Trì Uyên gần như là lập tức cứng lên, cách chiếc quần l.ót đâm vào bên đùi đang cựa quậy của Hàng Tuyên.
Lòng bàn tay hắn ấn lên chiếc lưng không mảnh vải của cậu, an ủi xoa mấy cái, “Ngoan, đừng kêu, đừng… đừng lên tiếng.”
Giống như một chú mèo đang được vuốt lông vậy, thoải mái đến ưỡn eo.
Tay Trì Uyên đã không còn dám chạm tiếp nữa, bé mèo vì vậy không ngừng gầm gừ.
Hàng Tuyên ngẩng đầu lên hôn lung tung, vừa hôn vừa không hài lòng mà ma sát vào người Trì Uyên, “Mềm mềm đâu rồi? Muốn, muốn mềm mềm… Hôn em… Trì Uyên, hôn em đi mà…”
Trì Uyên nhịn rồi lại nhịn, xo.a nắn vòng eo mảnh mai của cậu, “Chỉ còn cứng thôi, có muốn không? Hử?”
Hàng Tuyên thoải mái đến thở gấp, càng uốn éo hơn nữa, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài run rẩy, “Chỉ cần là Trì Uyên cho em… em, em muốn hết…”
Trì Uyên giữ mặt cậu lại hôn lên, hung dữ gặ.m cắn môi lưỡi không nghe lời này.
Hôn môi càng thúc tình hơn cả đèn đêm.
Trì Uyên lật người lại, áp lên trên Hàng Tuyên, môi răng vẫn quấn quýt lấy nhau.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, mềm mại cùng nóng bỏng, xúc cảm xa lạ này khiến Hàng Tuyên nhíu mày, lại nỗ lực đưa lưỡi mình ra nghênh hợp, đòi hỏi.
Tiếng rê.n rỉ phát ra từ cổ họng, trầm thấp, khó mà kiềm chế.
Nước bọt làm ướt cả bên mép, hai tay lại ôm lấy cổ Trì Uyên theo bản năng, muốn hắn đè lên người mình nhiều hơn, nặng hơn.
Hàng Tuyên mãn nguyện đến rơi nước mắt, vào khoảnh khắc chấm dứt nụ hôn thì lẩm bẩm, “Trì Uyên, em rất thích anh lắm… Em thích…”
Trì Uyên hôn cậu khắp nơi, “Anh biết, anh cũng thích em.”
Hàng Tuyên thấp giọng rê.n rỉ, men rượu vẫn còn lưu chuyển trong cơ thể, khiến cậu trở nên mẫn cảm lại khát khao, chìm đắm trong sự khô nóng của mộng xuân, tùy ý hưởng thụ sự thân mật vẫn luôn khát cầu này.
Nụ hôn rải rác từ trán đến cổ, xương quai xanh, trước ngực, Hàng Tuyên nhịn không được rê.n rỉ mấy tiếng, nhưng ngoại trừ hô hấp, lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ “Trì Uyên” này, cậu không kiềm chế được mà ưỡn nửa dưới ra trước, bắp chân cũng quặp lấy thân trên của Trì Uyên, lúc mông bị xo.a nắn khiến cậu run rẩy từng đợt.
Trì Uyên lại hôn trở về môi Hàng Tuyên, tỉ mỉ li.ếm láp, “Tuyên ngốc, có thích không?”
Hàng Tuyên đã sắp đun bản thân đến bốc hơi luôn rồi, cậu đưa tay xuống kéo lấy quần l.ót của mình, “Thích lắm… Trì Uyên, anh, anh sờ em… Em muốn anh… muốn anh rất nhiều lần rồi…”
Trì Uyên bị câu dẫn đến không phân biệt được nặng nhẹ.
Quần l.ót của cả hai bị tùy tiện kéo xuống, tính khí áp sát vào nhau, khắp rơi trong phòng đều là tiếng rê.n rỉ của cậu, nhiệt tình lại mang theo chút giọng mũi, nghe hay đến muốn lấy mạng hắn.
Trì Uyên chôn mặt vào cổ Hàng Tuyên, độ.ng tình mà lưu lại rất nhiều dấu hôn trên đó, nửa người dưới lại không nhịn được làm ra động tác giao cấu, cả hai đều ướt át, đặc biệt là Hàng Tuyên, chẳng những tính khí phun ra chút dịch, huyệt khẩu đã mềm mại ướt đẫm.
Đôi mắt Trì Uyên đen trầm, nhìn Hàng Tuyên chôn đầu vào trong gối, vệt hồng trên mặt chưa từng nhạt đi, đôi môi đỏ tươi không kiềm chế được không ngừng phát ra âm thanh rê.n rỉ, ánh mắt nhìn hắn đầy ắp vô tội và quyến rũ, đẹp đến không giống thật.
Trì Uyên xoa xoa khóe mắt ướt đẫm của cậu, lại cúi đầu hôn lên, tay còn lại đưa xuống phía dưới, ngón tay chỉ vừa mới chạm vào huyệt khẩu mềm hơn, Hàng Tuyên đã ưỡn cổ ra, eo ưỡn cong, cơ thể nóng bỏng run rẩy một lúc, phóng thích ra trước ngực hắn.
Trì Uyên không nghĩ tới cậu lại mẫn cảm như vậy.
Hàng Tuyên ư ư a a một hồi, tứ chi mềm nhũn, toàn thân thoải mái đến giống như có thể tan chảy, mệt mỏi cực độ cũng thoải mái cực độ.
Cậu lại không ngừng lẩm bẩm gọi “Trì Uyên”, đầu hơi nghiêng, lập tức chìm vào trong giấc ngủ vô tri vô giác.