Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
Phần 44
Trần Thiên vừa phát hiện ra việc lãnh khí trên người Thế Phong đã gần như biến mất, cũng không rõ là anh ta đã nhận ra được điều gì mà chỉ tức tốc trong vòng buổi sáng, anh ta đã đến nhà họ Trần tìm Thanh Yến.
Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, Trần Thiên đã đi tới rồi nắm chặt lấy cổ tay cô, ánh mắt gắt gao nóng rực, kèm theo giọng nói khàn đặc vì nén giận.
– Tiểu Yến… anh đã nói là em chờ anh… tại sao em lại không chờ? Tại sao em lại như vậy? Là nó ép em đúng không? Nó bắt ép em?
Thanh Yến biết Trần Thiên đang phát hỏa, vậy nên thay vì chống cự vùng vẫy, cô sẽ chọn để yên cho Trần Thiên phát hỏa trước. Cô cũng thừa biết Trần Thiên sẽ không làm hại cô, anh ta chỉ là đang giận quá mất khôn thôi, sau khi bình tĩnh lại thì sẽ khác.
Không vùng vẫy giãy dụa, mắt đối mắt, thái độ điềm tĩnh, Thanh Yến nghiêm túc trả lời.
– Anh nghĩ là ai có thể bắt ép được em? Tất cả mọi thứ đều là em muốn, anh đừng nghĩ em dễ bắt nạt như vậy. Kể cả là anh có muốn ép em cũng không được, không ai có cái quyền đó đâu…
Dừng chút, cô lại tiếp tục nói, giọng nói thì dịu dàng nhưng ý tứ thì quyết tuyệt dứt khoát.
– Trần Thiên, ở đây là nhà họ Trần, anh muốn làm loạn ở nhà chồng em à? Em mà không lấy được chồng thì cả đời này… em sẽ nguyền rủa anh đến khi em c-h-ế-t!
Trần Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen lay láy của Thanh Yến, thoáng chốc, anh ngẩn người, một giây tích tắc nào đó, anh như nhận ra được vô vàn những sự thay đổi từ cô. Trước kia lúc còn sống trên núi, cô không nhìn anh như vậy, ánh mắt cô lúc nào cũng long lanh tràn ngập ý cười khi nhìn thấy anh. Nhưng còn bây giờ, anh chỉ thấy sự xa cách, sự ghét bỏ, kèm theo đó là sự chống đối sâu thẳm từ tận tâm can cô…
Khi cô nhìn Thế Phong, ánh mắt cô tràn ngập những điều mới mẻ, nụ cười rạng rỡ dịu dàng một cách tự nhiên. Còn khi cô nhìn thấy anh, cô luôn muốn cách xa anh, cô xem anh như một kẻ mang tội… đến một nụ cười cũng tiếc với anh…
Tại sao lại như vậy? Chỉ mới hơn một năm trôi qua thôi mà? Sao cô lại như thế? Sao cô lại có thể thay đổi nhanh chóng như thế chứ?
Xung quanh bắt đầu có người để ý tới, Thanh Yến không ngại, nhưng ngược lại Trần Thiên lại cảm thấy có chút lo cho cô. Anh buông cổ tay cô ra, cố kìm nén lại cơn giận dữ hoang mang xuống đáy lòng. Anh đi tới ghế gỗ ngồi xuống, chân vắt chéo, giọng anh khàn đục cất lên.
– Em ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện cho rõ.
Thanh Yến cũng không cảm thấy ái ngại, cô liền đi tới ghế ngồi xuống, cô biết cách ứng xử của cô vừa nãy là đúng rồi, chỉ có cứng rắn như vậy mới khống chế được Trần Thiên.
Đợi A Ti đem trà bánh lên xong, Trần Thiên lúc này mới vào thẳng vấn đề chính, anh nói rõ ràng, không chút ngại ngùng.
– Em với Thế Phong… đã ngủ với nhau rồi?
Thanh Yến nhìn Trần Thiên, nếu người hỏi không ngại, vậy thì người trả lời cũng không cần ngại. Nghĩ vậy, cô liền dứt khoát mà trả lời.
– Ừ, ngủ rồi, rất hòa hợp.
Lửa giận của Trần Thiên như muốn cháy bùng ra bên ngoài, hai tay siết chặt đặt trên đùi, ánh mắt rực đỏ, giọng nói càng lúc càng khó nghe.
– Anh… không quan tâm em ngủ với ai hòa hợp… còn bây giờ thì… em bỏ nó đi… đi theo anh về.
Thanh Yến cười khẩy, cô nhíu khẽ mày, giọng nói cũng lạnh lùng không kém.
– Anh đừng đùa, nếu em muốn đi theo anh thì em đã chẳng ngủ với người đàn ông khác. Hiện tại ván đã đóng thuyền rồi, anh đừng nói những lời vô nghĩa nữa, chẳng có ích lợi gì đâu…
Dừng chút, cô đột nhiên đứng dậy, ánh nhìn nhạt nhòa, một chút dịu dàng cũng không có.
– Em không chỉ cho anh một cơ hội, mà em còn cho anh rất nhiều cơ hội, đáng tiếc là anh lại không thích chọn em. Cũng may khi đó chúng ta vẫn chưa là gì của nhau, chỉ đơn giản là cảm nắng một chút… chứ nếu không… hiện tại người đau khổ điên loạn chắc có lẽ là em rồi. Lúc em chọn anh, anh không chọn em, bây giờ em không cần anh nữa thì anh lại đến làm phiền cuộc sống của em. Trần Thiên… anh không thấy bản thân anh rất tệ bạc với em sao? Anh vẫn còn mặt mũi để đến gây sự với em?
Bước đến trước mặt Trần Thiên, trước biểu cảm tệ hại của anh, cô kiên quyết nói ra từng chữ lạnh lùng, quyết tuyệt không khoan nhượng.
– Người bỏ em đi cũng là anh, người trách em sống tệ với anh cũng là anh… anh có vấn đề về nhận thức à? Em nói cho anh biết, nếu anh muốn phá em tới cùng… vậy thì anh cứ đợi đến ngày… chúng ta cùng nhau hủy diệt lẫn nhau đi!
Nói rồi, Thanh Yến xoay người rời đi, cô biết cô nói như thế này thật sự rất nặng lời, nhưng cô không còn cách nào khác, cô không muốn Trần Thiên dây dưa mãi với cô, như thế sẽ làm Thế Phong rất khó chịu. Cô hiện tại thực sự đã yêu Thế Phong, cô không muốn có bất kỳ tổn hại nào đến anh ấy, nhất là về chuyện cũ, người cũ của cô…
Nhìn thấy Thanh Yến lạnh lùng xoay người rời đi, Trần Thiên như bị hoảng, anh vội lớn tiếng nói ra một câu thật sự rất ngu ngốc.
– Yến Yến… nếu em đi bây giờ… vậy thì em đừng trách anh ra tay với Thế Phong…
Nói xong câu vừa rồi, đến chính Trần Thiên cũng nhận ra là anh bị điên rồi, tính cách của Tiểu Yến đâu phải anh không rõ, bây giờ anh còn muốn uy hiếp cô… anh bị điên thật rồi!
Trong lúc Trần Thiên còn đang muốn gỡ gạc lại câu nói ngu ngốc vừa rồi thì Thanh Yến đã nhanh hơn anh một nhịp, cô nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của anh, quyết tuyệt cắt đứt luôn một chút tình nghĩa còn xót lại cuối cùng.
– Thế Phong không phải người để anh muốn ra tay lúc nào thì ra tay, anh đừng vội đánh giá cao bản thân mình quá. Còn nếu như anh vẫn ngoan cố không phân rõ phải trái như vậy, vậy thì anh cứ thử đụng đến anh ấy xem… xem em có liều cái mạng này với anh hay không? Trần Thiên, anh là người ngang tàn, còn em là kẻ hiếu chiến, đừng để đến lúc kẻ mất người còn thì anh mới thấy hối hận, lúc đó là muộn mất rồi!
Trần Thiên ngẩn người sửng sốt, còn Thanh Yến thì xoay người bỏ đi không một chút do dự. Những lần trước chỉ là nói chuyện dàn xếp cho ổn thỏa, nhưng còn lần này thì không như vậy, cô muốn vạch rõ ranh giới và giới hạn với Trần Thiên. Cô đã xác định cả đời này sẽ ở bên cạnh Thế Phong, vậy nên cô sẽ không để cho người đàn ông của cô có cảm giác thiếu an toàn và phải suy nghĩ nhiều… cô hứa!
*
Trần Thiên ở đây đang tự mình nghiền ngẫm về bản thân, vậy nên anh đâu hề hay biết rằng ở phía gần đó, có hai người vừa mới cất bước rời đi. Hai người họ là vừa mới chứng kiến hết toàn bộ cuộc trò chuyện của Trần Thiên và Thanh Yến. Hiện tại thì một người đang đi tới tìm Trần Thiên, còn một người thì đã đi tìm Thanh Yến.
Thầy Đại bước về phía Trần Thiên đang ngồi, trong lòng thầy cũng thấy có chút tiếc nuối vì mối quan hệ của Trần Thiên và Tiểu Yến lại trở nên căng thẳng như vậy. Nhưng bản thân thầy cũng hiểu rõ, người có lỗi lớn nhất chính là Trần Thiên. Vậy nên mặc dù rất tiếc nhưng thầy cũng không có cách nào bênh vực Trần Thiên được, lúc này cũng chỉ muốn mắng cho đứa học trò ngang tàn này một trận.
Thầy Đại đi đến ghế ngồi xuống, thầy ngồi đối diện với Trần Thiên, trước ánh nhìn kinh ngạc của học trò, thầy Đại lại ung dung rót trà, cũng không quên rót cho Trần Thiên một tách, giọng của thầy rất nhạt nhòa.
– Đừng ngạc nhiên như vậy, các con đi đâu được thì ta cũng đi đó được, có gì mà trố mắt? Uống trà đi, uống trà cho hạ hỏa, người không còn là của con nữa, có giận cũng vô ích.
Thầy Đại nói xong liền nâng tách lên thưởng thức trà, thầy cũng không thèm nhìn xem học trò nhà mình đang có biểu cảm như thế nào. Mà thật ra là dù Trần Thiên có biểu cảm như thế nào thì thầy cũng mặc kệ. Đau lòng rồi sẽ hết đau, làm gì có chuyện đau mãi một vết thương cơ chứ?
Trần Thiên không rõ vì sao thầy Đại lại ở nhà họ Trần, nhưng theo thông tin anh được biết thì gần đây nhà họ Trần có một vị khách rất quan trọng. Xem ra, vị khách đặc biệt kia chính là sư phụ hành tung bí ẩn của anh rồi…
– Sư phụ… vừa nãy người nghe hết rồi?
Thầy Đại gật đầu xác nhận, không chút giấu giếm.
– Ừ, nghe hết rồi.
Trần Thiên nhìn thầy, ánh mắt thảm hại, anh hỏi.
– Vậy sư phụ… người cũng muốn mắng con sao?
Thầy Đại lắc đầu, chân mày hơi nhướng, giọng thầy điềm đạm dễ nghe.
– Tiểu Yến mắng đủ rồi, dù sao con cũng là học trò của ta, ta mắng con thì lòng ta cũng thấy xót xa.
– Sư phụ cũng thấy là con sai?
– Đấy là chuyện hiển nhiên, con sai mà, ta không bênh con được.
Dừng chút, thầy Đại lúc này mới quay sang nhìn học trò nhà mình, ý tứ nghiêm túc, thầy nói.
– A Thiên, trước kia khi con chọn rời đi, ta đã nói với con thế nào, con chắc vẫn còn nhớ? Ngày đó ta đã hỏi con một câu, con có luyến tiếc Tiểu Yến không? Con nói là có nhưng con không còn cách nào khác, con không thể chọn con bé. Ta cũng đã thẳng thắn nói với con, nếu con chọn rời đi, vậy thì con phải chấp nhận việc Tiểu Yến sẽ không đợi chờ con. Và nếu như lúc đó con chịu quay lại sớm, vậy thì Tiểu Yến đã không xuống núi… hai đứa con cũng sẽ không như vậy… vẫn là con không muốn quay lại…
Trần Thiên vẫn cảm thấy có chút ấm ức, anh liền yếu ớt phản bác.
– Con có quay lại, nhưng cô ấy đã đi rồi…
Thầy Đại nhúng vai, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
– Quay lại? Thời điểm đó con quay lại để làm gì? Để tiếp tục làm cho con bé khó chịu à? Người ta cũng đã từng muốn thật lòng với con, muốn cùng con yêu đương, mặc cho khi đó đến con bé cũng không rõ là nó có thể sống được bao lâu nữa, nhưng nó vẫn muốn cùng con tạo nên những kỹ niệm đẹp. Thế nhưng đổi lại con thì sao, lúc con biết chuyện con bé có thể sẽ làm thay đổi vận mệnh của con thì con dứt áo rời đi, để lại một mình con bé với sự tổn thương đầu đời. Cũng may hai đứa chỉ là mới say nắng nhau thôi, chứ nếu là yêu đương sau đậm, vậy thì khác nào con đang hủy hoại cuộc đời của một cô gái. A Thiên, con nói thầy nghe, là con sai hay Tiểu Yến sai? Con có muốn thầy nói hết sự thật cho con bé nghe hay không? Con có muốn không?
Trần Thiên hốt hoảng ngồi bật dậy, anh liền ngăn cản.
– Sư phụ đừng… đừng nói cho cô ấy biết…
Thầy Đại nhìn nét khổ sở dằn vặt trên gương mặt điển trai của học trò, tâm thầy cũng thấy phiền muộn. Biết nói thế nào bây giờ, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, đánh chỗ nào cũng thấy đau, đánh chỗ nào cũng sẽ thấy xót…
Thở dài một hơi, giọng thầy trầm xuống, ngữ điệu cũng dịu dàng hơn hẳn, thầy nói.
– Thầy đã cho con lựa chọn, là chính con chọn đi theo mệnh lớn của mình, vậy nên thầy mong là con kể từ bây giờ cho đến về sau, con đừng đến làm phiền Tiểu Yến nữa. Con là học trò của thầy, nhưng con bé mới chính là cháu gái của thầy, thầy nuôi dưỡng nó từ bé, nếu nó không vui, thầy sống cũng không thấy vui vẻ gì. Hơn nữa cậu Hai mới chính là người cứu sống con bé, cậu ấy là ân nhân của thầy, con đụng đến cậu ấy cũng là đụng đến thầy, thầy sẽ không bỏ qua cho con.
– Sư phụ!
Biết Trần Thiên tủi thân và uất ức, vậy nên thầy Đại cũng quyết định sẽ nói rõ ràng hết mọi chuyện.
– Con cứ nghe thầy nói cho hết… cậu Hai là người có mệnh lạ, thân thể cậu ấy thuần âm, mà con cũng thừa biết con bé Yến là bào thai của quỷ, con bé nếu thiếu âm khí chắc chắn sẽ không thể sống được lâu. Ngày đó nếu con chọn ở lại, thầy sẽ tính theo con đường khác để cứu mạng Tiểu Yến, mặc dù khả năng cứu là không chắc chắn, nhưng thầy vẫn sẽ cố làm đến cùng. Nhưng do con chọn rời đi theo nghiệp lớn, vậy thì thầy chỉ còn cách đi tìm một người giống như cậu Hai để cứu lấy mạng của Tiểu Yến. Cậu Hai và Tiểu Yến giống như là hai mảnh ghép định sẵn cho nhau vậy, cả hai giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa vào nhau, hỗ trợ bù đắp cho nhau. Cậu Hai nếu không có Tiểu Yến cũng khó lòng mà yên ổn sống tiếp, còn Tiểu Yến nếu không có cậu Hai… con bé chắc chắn sẽ chết…
Lúc này, thầy Đại đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên, ánh nhìn của thầy cũng phức tạp vô cùng.
– Và con có biết lý do vì sao thầy lại cảnh cáo con như vậy không, vì thầy sợ là thầy sẽ không thể bảo vệ Tiểu Yến cả đời này được. Thầy rất thương con bé, nhưng mệnh trừ yêu ma của thầy rất khó nói đến chuyện sống thọ. Nếu lỡ như thầy chết đi, vậy thì vẫn còn cậu Hai lo lắng bảo vệ được cho con bé. Chứ nếu cứ dựa vào việc thầy lọc âm khí truyền vào người Tiểu Yến để kéo dài mạng sống cho nó, vậy thì lỡ như thầy bị giết chết… ai sẽ tiếp tục làm công việc đó? Con không làm được. Mà cũng chẳng có Cổ sư nào dám hứa với thầy sẽ làm… bởi mệnh của Cổ sư cũng giống như thầy… có thể rời đi bất cứ lúc nào. Vậy nên A Thiên, thầy cũng thương con, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ, con nhìn vào là biết, cũng đừng nên trách thầy thiên vị cho cậu Hai.
Trần Thiên không trách thầy Đại, bởi trước khi anh muốn trở về xứ Gò xưng bá một cõi, anh đã nhờ thầy Đại xem qua cho anh một quẻ. Cả thầy Đại và Tiểu Yến lúc đó đều không biết anh là con cháu họ Trần, thầy luận một cách khách quan và theo sát với mệnh kiếp của anh nhất. Lúc đó thầy cho anh sự lựa chọn, thầy nói nếu anh chọn ở lại, anh sẽ có được người anh thương và người thương anh. Nhưng nếu anh chọn rời đi, vậy thì người thương anh sẽ không còn, nhưng đổi lại anh có sự nghiệp hưng bá một cõi. Thầy cũng có nói, mệnh của Tiểu Yến khắc đường công danh của anh, nếu anh chọn cô, anh chỉ có cô và những thứ thuộc về cô, còn những thứ khác sẽ rất khó để nói…
Rũ mi mắt, giọng của Trần Thiên chua xót, âm giọng run run như muốn khóc.
– Con vẫn nhớ rõ mà sư phụ, năm đó là con chọn mệnh lớn của mình, con cố tình bỏ lại Tiểu Yến. Nhưng… nhưng sư phụ có từng nói qua về mệnh của Tiểu Yến với Thế Phong chưa? Lỡ đâu cậu ta cũng giống như con… cậu ta cũng chọn sự nghiệp thay vì chọn Tiểu Yến?
Thầy Đại đột nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng thầy bỗng chốc như có gì đó vô cùng hài lòng và tự hào.
– Không con, cậu Hai sẽ chọn Tiểu Yến!
Ánh mắt này của thầy Đại, kèm theo câu nói khẳng định chắc nịch kia, Trần Thiên thoáng chốc nhận ra là anh đã hết đường cứu vãn rồi. Anh thương Tiểu Yến, nhưng anh đã bỏ lại cô… cô nói đúng… anh không có tư cách trách móc cô… bởi người sai là anh chứ không phải là cô!
Thầy Đại không biết là Trần Thiên đã thông suốt được mọi chuyện, chỉ là thầy tin rằng anh rồi sẽ thông suốt được nhanh thôi. Bởi nếu so về mức độ yêu thương và bao dung Tiểu Yến của Trần Thiên và cậu Hai, vậy thì Trần Thiên thật sự không đủ sức để so bì…
Lý do vì sao thầy nói như vậy, bởi vì đêm hôm qua, thầy đã tự mình nói ra hết mọi chuyện cho Thế Phong biết. Từ chuyện lý do vì sao Tiểu Yến tới nhà họ Trần, rồi đến chuyện của Nhã Ngọc, sau đó là chuyện mệnh của Tiểu Yến có thể khắc một phần mệnh của người chồng… tất cả thầy đều đã nói rõ cho Thế Phong biết. Thầy cũng đã cho anh thời gian một đêm để suy nghĩ xem có thể tiếp tục ở bên cạnh Tiểu Yến được nữa hay không. Và rồi vừa nãy cũng là lúc Thế Phong đến cho thầy biết câu trả lời cuối cùng của anh…
Thế Phong nói… cậu ta yêu Tiểu Yến… cậu ta muốn cưới cháu gái thầy về làm vợ. Còn những chuyện khác… cậu ta sẽ để nó thuận theo tự nhiên… không oán trách… cũng sẽ không hối hận!
Vậy nên, ai thắng ai thua đã rõ, Trần Thiên không đủ bao dung với Tiểu Yến, vậy thì phải chấp nhận việc để người khác đến yêu thương và bao dung cho con bé…
Đã đến lúc Trần Thiên nên trả lá về cho hoa, trả cây về cho đất. Người nhung nhớ điên đảo trong lòng cũng sẽ mãi mãi là người dưng!
Trần Thiên vuốt mặt lấy lại bình tĩnh, anh nở một nụ cười bi đát nhìn thầy Đại, giọng anh khổ sở khôn cùng.
– Mệnh lớn của con lạ quá sư phụ à, nếu biết sẽ đau khổ như thế này… vậy thì ngày đó con đã không chọn con đường này để đi…
Thầy Đại nhìn anh, trong phút giây này, thầy đột nhiên thấy đồng cảm với anh.
– Dù là con chọn như thế nào thì con cũng sẽ thấy nuối tiếc. Mà mệnh lớn của con là được định sẵn như vậy rồi, nếu có thay đổi thì cũng chỉ thay đổi quá trình, không thay đổi được kết quả.
– Ý của thầy là… con sẽ đánh bại được Thế Phong?
Thầy Đại lúc này không nhìn Trần Thiên nữa, mắt thầy nhìn về một hướng khác trong vô định, ý tứ bí hiểm một cách kỳ lạ.
– Con không đánh bại Thế Phong, thế nhưng theo như quẻ ứng của vận mệnh thay đổi… con vẫn sẽ là người chiến thắng sau cùng. Số của con là số mệnh nghịch thiên, là người mang mệnh làm nên việc lớn, là ý trời rồi, không cản được. Cậu Hai là truyền nhân cuối cùng của một dòng tộc trên đà của sự đổ vỡ, nó là quy luật bài trừ đổi mới rồi, không thể nào làm khác được. Nếu xét theo vận mệnh hay theo thời thế thì số mệnh của cậu Hai cũng sẽ không bì được với con, đây gọi là Thiên Ý…
Mà đúng như lời của thầy Đại vừa nói, bởi lẽ là ý Trời đã định, vậy nên mệnh kiếp hay là thời thế… tất cả đều sẽ thay đổi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!