Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ


Chương 59


Lúc vào khách sạn đã đặt trước, Hoắc Hữu Thanh từ chối nhân viên khách sạn muốn giúp y xách vali. Y tự đẩy chiếc vali nặng nề vào trong phòng.

Y không vội mở vali. Y đi tắm, ngủ một giấc ngon lành thêm hai ba tiếng nữa rồi mới đứng dậy mở vali.

Y để lại một kẽ hở trong vali đủ để Đới Nguyên hít thở, nhưng cũng chỉ là để thở mà thôi. Đới Nguyên tỉnh lại sau cơn hôn mê. Tay chân hắn đã bị trói trong vài giờ, lại phải cuộn tròn trong vali nên giờ trạng thái của hắn rất tồi tệ——

Mặt mày đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, tay chân bị trói chặt đến mức tứ chi tím tái.

Vali vừa được mở ra, tiếng thở hổn hển đã vang vọng khắp phòng. Hoắc Hữu Thanh nhìn mồ hôi của Đới Nguyên suýt chút nữa làm ướt cả vải lót vali. Y tốt bụng vặn cho hắn một chai nước.

Nhưng y không cởi trói cho Đới Nguyên.

Y không sợ Đới Nguyên chết. Bởi vì y đã đeo một chiếc vòng kiểm tra sự sống quanh cổ Đới Nguyên. Một khi nhịp tim của Đới Nguyên quá thấp, đồng hồ đeo tay của y sẽ phát ra âm thanh báo động, đủ để đánh thức y khỏi giấc ngủ.

Bây giờ trông Đới Nguyên cực kỳ thảm hại. Hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích. Thứ duy nhất có thể động đậy chính là đầu của hắn, nhưng lại cực kỳ khó khăn. Hắn nhìn chai nước được đưa tới, nghĩ gì đó rồi mím môi. Hắn nói bằng giọng khản đặc: “Tôi không uống được. Có thể cởi trói giúp tôi không?”

Hoắc Hữu Thanh không nói gì, đổ thẳng chai nước lên mặt Đới Nguyên. Nước xối xuống, chảy đầy đầu và mặt hắn. Lông mi của Đới Nguyên khẽ run rẩy. Hắn thấy nhục nhã nhưng thật sự rất khát. Hắn không thể không mở miệng, thậm chí còn thè lưỡi li.ếm những giọt nước quanh môi vào trong miệng mình.

Xong, Đới Nguyên mới có sức cười nói: “Cậu định làm gì?”

“Đới Diệc Tân đâu?” Hoắc Hữu Thanh rũ mắt hỏi hắn.

Đới Nguyên đè nén lửa giận trong lòng, nụ cười càng ngọt ngào: “Tôi đã nói rồi. Tôi…” Hắn chưa nói xong đã thấy Hoắc Hữu Thanh đứng dậy đến tủ lạnh lấy nước đá.

Lần này Hoắc Hữu Thanh không đổ lên mặt Đới Nguyên mà bóp má hắn, hổ khẩu đè lên cằm hắn, đổ cả bình nước đá vào miệng Đới Nguyên.

Đới Nguyên uống không được, một nửa nước chảy ra từ khoé miệng. Không đợi hắn hoàn hồn, Hoắc Hữu Thanh đã mở một chai nước khác. Lần này, Đới Nguyên không muốn y phải vất vả đổ nước nữa nên chủ động mở miệng. Yết hầu của hắn cuộn liên tục, nuốt nước mà Hoắc Hữu Thanh rót vào miệng. Hắn vừa nuốt xuống vừa nhìn Hoắc Hữu Thanh bằng đôi mắt màu hổ phách.

Nếu bỏ qua hoàn cảnh, nó có thể coi là một cái nhìn ẩn tình. Khóe mắt dập dờn ánh nước cong lên, hàm răng trắng tinh đang cắn miệng bình nhả ra: “Thì ra anh trai thích kiểu này à. Không chịu nói sớm, tôi cũng thích.”

Dứt lời, hắn phát hiện Hoắc Hữu Thanh không hề để ý đến vẻ mặt của hắn.

Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng ném chai nước rỗng đi. Y mặc kệ Đới Nguyên, ngồi trên sô pha xem TV giết thời gian.

Đới Nguyên đang ở trong vali hít sâu một hơi, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Chẳng phải cậu nói không thích anh tôi sao?”

Hắn cứ tưởng Hoắc Hữu Thanh sẽ không trả lời, nhưng đối phương đáp lại.

“Không thích.”

Đới Nguyên cẩn thận nhớ lại, việc Hoắc Hữu Thanh bằng lòng chú ý đến hắn trong lần gặp mặt này hầu như đều tập trung vào Đới Diệc Tân. Hắn ghét việc ai đó chú ý đến Đới Diệc Tân thay vì mình. Mà Hoắc Hữu Thanh chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Vậy cậu đang làm cái gì đây? Định trút giận lên tôi hả? Anh tôi xảy ra chuyện cũng đâu liên quan gì đến tôi.” Đới Nguyên cười nửa miệng nói.

Hoắc Hữu Thanh không hề quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn, cứ như TV còn thú vị hơn cả hắn.

Đới Nguyên im lặng đợi một hồi vẫn thấy Hoắc Hữu Thanh không trả lời. Dù người có tính tình tốt đến mấy cũng sẽ nổi giận. Huống chi tính tình của hắn đã không tốt. Hắn thường lấy khuôn mặt tươi cười như ánh nắng để che đậy trái tim đen tối dưới xương sườn của mình.

Đới Nguyên giữ im lặng. Dù sao Hoắc Hữu Thanh cũng không dám giết hắn. Nếu hắn thiếu tay hay thiếu chân thì Hoắc Hữu Thanh hiển nhiên cũng sẽ nếm mùi đau khổ.

Trong một lúc, cả hai người đều im lặng.

Hoắc Hữu Thanh lấy điện thoại di động ra trả lời mấy tin nhắn. Cậu mợ không biết y đến nước M, vẫn tưởng y đi học. Y không muốn giấu diếm, chẳng qua là không tìm được lý do giải thích cho việc y tới nước M mà thôi.

Đối với vấn đề Đới Nguyên hỏi y —— Tại sao lại đem Đới Nguyên tới đây? Y có đáp án của mình.

Qua một lúc nữa, vị khách trong vali không thể chịu đựng được nữa. Đới Nguyên cắn răng rồi buông ra, từ giận chuyển thành cười: “Anh trai này. Tôi muốn đi toilet.”

Kể từ khi Hoắc Hữu Thanh nói hắn không được gọi y là “Hữu Hữu” thì hắn đã đổi xưng hô thành “anh trai”.

Người hắn gọi không trả lời, Đới Nguyên đành phải lặp lại. Đáng tiếc y vẫn không có phản ứng gì. Đới Nguyên nghiến răng, không nhịn được bao lâu, lại gọi Hoắc Hữu Thanh lần nữa.

Bây giờ, hắn không gọi “anh trai” nữa mà gọi thẳng tên Hoắc Hữu Thanh: “Hoắc Hữu Thanh. Cậu có nghe tôi nói không? Tôi muốn đi vệ sinh!”

Người mà hắn gọi tên nghiêng người sang, nhìn hắn đầy miễn cưỡng. Đới Nguyên va phải ánh mắt ấy, lồng ng.ực phập phồng càng rõ ràng, nhưng hắn cũng biết hoàn cảnh của mình bây giờ nên chỉ có thể tỏ ra mềm dẻo: “Tôi muốn đi toilet. Chắc cậu cũng không muốn tôi tiểu ở đây đâu nhỉ.”

Hoắc Hữu Thanh vẫn im lặng, nhưng Đới Nguyên lại hiểu được ý nghĩ trong mắt đối phương.

Tại sao không?

Lần này mọi biểu cảm trên mặt Đới Nguyên biến mất hoàn toàn: “Cậu cho là làm nhục tôi như vậy thì anh tôi có thể tới tìm cậu sao? Tôi nói rõ rồi đấy thôi. Chuyện của anh tôi không liên quan đến tôi. Cậu muốn tìm thì đi đi. Nên đi tìm ba tôi ấy.”

Nhưng dù hắn có nói nhiều hơn nữa thì Hoắc Hữu Thanh cũng không hề đáp lại, như thể hắn đã trở thành một bức tượng điêu khắc tinh xảo.

Nằm trong vali, chân tay bị trói đã đau buốt rồi, giờ còn đau âm ỉ ở bàng quang. Đới Nguyên đành phải cắn chặt môi, tay chân gần như không còn cảm giác. Sự giãy giụa của hắn chỉ làm vết thương ở cổ tay và mắt cá chân càng thêm nặng hơn.

Không biết qua bao lâu, Đới Nguyên lại bắt đầu gọi Hoắc Hữu Thanh. Lần này giọng hắn biến thành gào thét, điên cuồng gọi tên Hoắc Hữu Thanh. Hắn giãy giụa muốn ra khỏi vali, di chuyển vali trên thảm vài lần, nhưng chỉ được mấy cái.

Hiệu quả cách âm của căn phòng khá tốt, không lọt âm thanh ra ngoài. Hoắc Hữu Thanh từ từ tăng âm lượng TV bằng điều khiển từ xa cho đến khi tiếng la hét ngừng lại.

Cuối cùng tầm mắt của Hoắc Hữu Thanh cũng rời khỏi màn hình TV. Biểu cảm của Đới Nguyên trong vali cũng chuyển từ nhếch mép, tức giận sang mất hồn. Hắn đờ đẫn nhìn về phía trước và phải mất một lúc lâu hắn mới đảo mắt nhìn vào khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh đang đi tới gần mình.

Hoắc Hữu Thanh ăn mặc tươm tất, toàn thân khoan khoái. Hắn có thể ngửi được mùi thơm sau khi tắm xong của đối phương. Còn hắn thì cả người đầy mùi mồ hôi. Đới Nguyên chưa từng cảm thấy xấu hổ thế này. So với tức giận, cảm giác xấu hổ của hắn mạnh hơn thế. Đặc biệt là từ trước đến nay hắn luôn muốn dụ dỗ người trước mặt.

Hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn mặt Hoắc Hữu Thanh nữa. Ấy thế mà đối phương lại không để hắn được như ý. Sợi dây trói chân tay hắn bị y cắt đứt, sau đó kéo hắn vào phòng tắm.

Tay chân Đới Nguyên chưa kịp tuần hoàn máu, không có lực. Hắn bị Hoắc Hữu Thanh đẩy vào phòng tắm thì ngã nhào xuống sàn. Hắn nhớ ra chiếc quần ướt của mình. Hắn cuộn tròn hai chân để trốn, nhưng Hoắc Hữu Thanh đã ngồi xổm trước mặt hắn, còn túm chặt tóc hắn, bắt hắn phải ngẩng đầu lên.

“Chẳng phải cậu hỏi tôi muốn làm gì sao?” Hoắc Hữu Thanh nhẹ nhàng nói: “Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ định cho cậu một bài học thôi, để cậu xem làm chuyện ác là thế nào.”

Y mở vòi hoa sen. Vòi nước xối thẳng vào khuôn mặt giống hệt Đới Diệc Tân của Đới Nguyên.

Đến khi khuôn mặt đó đỏ bừng lên và chủ nhân của nó ho sặc sụa, y mới nhân từ buông mái tóc của Đới Nguyên ra. Y đứng thẳng dậy, từ trên cao vặn vòi hoa sen thành nước lạnh, để hắn tắm mà không c.ởi quần áo.

Đới Nguyên mất đi chỗ dựa. Hắn mềm nhũn ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, lông mi ướt đẫm. Hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh qua làn nước.

Hắn nhìn chằm chằm rồi cười thành tiếng, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình: “Thì ra cậu cũng điên rồi. Ha ha.”

Hoắc Hữu Thanh chỉ cười đáp lại hắn.

Năm phút sau, tiếng nước ngừng lại. Hoắc Hữu Thanh xoay người ra khỏi phòng tắm. Khi vào lại, y cầm theo một bộ sườn xám và một bộ tóc giả.

Y ngồi xổm xuống trước mặt Đới Nguyên, rút ​​khăn tắm nhẹ nhàng lau mặt cho hắn: “Quần áo bẩn rồi. Thay đi.”

Y nhẹ nhàng khoác bộ sườn xám và đội tóc giả cho Đới Nguyên.

Đới Nguyên nhìn thứ đồ trên người mình. Chợt, đôi mắt màu hổ phách toát ra vẻ mê hoặc: “Cậu muốn tôi giả nữ?”

Hoắc Hữu Thanh dịu dàng nói: “Không. Tôi không muốn cậu giả. Tôi tôn trọng sở thích của cậu.” Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ “cô” cũng có thể lựa chọn rời đi, cô Đới.”

Ở thời không đó, y từng xem Đới Nguyên là bạn bè. Cũng vì rung động nhất thời, nếu không thì làm sao có nụ hôn kia.

Cảnh đêm quá tuyệt, rượu quá nồng, không đành lòng từ chối. Y viện đủ mọi cớ.

– ————————————-

Nổ: Thấy Hữu Thanh đủ ác luôn. Kiểu tôi đã không làm thì thôi, mà đã làm thì cũng 49 50 với mấy người =))))

– Hết chương 59-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN