Rõ ràng là camera không thu được đầy đủ các biểu cảm nhỏ nhặt của con người, nhưng mắt kính có thể phô bày toàn bộ cảm xúc của Đới Diệc Tân.
Không có sự đau khổ hay bi thương như trong tưởng tượng. Trái ngược với điều đó, Đới Diệc Tân nghiêm túc mỉm cười với chiếc kính. Sau đó, hắn cảm thấy mình xấu xí như thế này sẽ làm Hoắc Hữu Thanh sợ nên muốn lau vết máu trên mặt.
Hai cánh tay của hắn đã bị bẻ gãy, còn bị người ta đè xu.ống, nên hắn đành phải chà khuôn mặt đầy máu của mình xuống sàn nhà một cách vụng về.
Hoắc Hữu Thanh nhìn cảnh này thì vô thức đánh rơi chiếc máy tính bảng trên tay xuống thảm. Y không nhặt lên mà ngồi đơ trên sô pha.
Không biết qua bao lâu, y tắt máy tính bảng, đi rửa tay, rửa mặt bằng nước lạnh.
Đới Diệc Tân cố chấp như vậy vì điều gì?
Dù cho có biết quan hệ giữa hai người, y cũng không hiểu Đới Diệc Tân đang nghĩ gì. Tại sao Đới Diệc Tân lại có thể nhớ một người chưa qua lại được bao nhiêu lần, thậm chí còn trao cái gọi là tình yêu trong ngần ấy năm sau đó.
Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt sũng của chính mình trong gương, đột nhiên y cảm thấy xa lạ. Y nhìn thấy sự tức giận, tàn nhẫn và sợ hãi trên gương mặt đó, điều mà Hoắc Hữu Thanh ban đầu sẽ không bao giờ có.
Nhưng ngay sau đó y lau mặt và đi ra ngoài rửa tay.
Y gọi cho Đới Nguyên, một lúc sau hắn mới bắt máy. Lúc Đới Nguyên nhấc máy, hắn thở hổn hển, hình như đang bôi thuốc.
“Anh à, đau chết mất thôi.” Hắn nói vào điện thoại với giọng điệu nũng nịu.
Hoắc Hữu Thanh chẳng buồn để ý, y chỉ hỏi: “Christian được đưa đi bệnh viện rồi à?”
“Sao lại quan tâm tới anh ta trước? Không chết được.” Đới Nguyên càu nhàu nói.
“Cậu cũng không chết được.”
Đới Nguyên giận dỗi nói tiếp: “Anh này, anh thật sự rất nhẫn tâm luôn đó. Yên tâm đi, anh ta đã được đưa vào bệnh viện rồi. Anh ta sẽ không… không dám ra ngoài nói bậy đâu.” Đột nhiên hắn thay đổi chủ đề: “Cậu không lo cho tôi, vậy có lo cho anh tôi không?”
Hoắc Hữu Thanh nói mà không chút do dự: “Tại sao tôi phải lo cho anh ta?”
Đới Nguyên lại cười: “Tôi mở loa ngoài, anh ấy nghe được đó. Cậu muốn thay đổi đáp án không? Ít nhất cũng phải lừa anh ấy một chút chứ?” Bên kia có tiếng bước chân, Hoắc Hữu Thanh nghe được vài thanh âm mơ hồ, giống như Đới Nguyên đang nói chuyện với người nào đó.
Một lúc sau, Đới Nguyên mới cất giọng: “Anh ơi.”
“Chưa chán à?” Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng hỏi.
Đới Nguyên bắt bẻ bằng giọng điệu tủi thân: “Em không chán. Em làm như vậy là vì anh đó. Chẳng phải là do anh nói anh ghét anh trai em sao? Anh nói anh trai em làm anh buồn nôn mà? Bây giờ nói cho anh ấy biết luôn có vẻ tốt hơn đó?”
Giọng Đới Diệc Tân thật sự phát ra từ điện thoại, một tiếng “Hữu Hữu” rất ngắn, rất nhỏ, rất mơ hồ. Sau đó thì hoàn toàn im bặt.
Hoắc Hữu Thanh mím môi dưới, không để ý tới âm thanh đó nữa. Y nói với Đới Nguyên: “Cậu xử lý cho sạch sẽ vào.”
Nói xong, y cúp điện thoại.
Đêm đó Đới Nguyên không đến, Hoắc Hữu Thanh cũng không gọi lại. Y nằm trên giường một lúc lâu rồi ngủ thiếp đi. Y nghĩ có lẽ cảnh tượng bạo lực và đẫm máu hôm nay mình chứng kiến sẽ làm người bình thường sợ hãi.
Cả đêm không được ngủ ngon giấc, nửa đêm y tỉnh lại, không ngờ mình lại xuyên qua thời không hai mươi bảy tuổi. Y vừa định xuống giường uống ly nước thì thoáng thấy một bóng đen bên cạnh giường.
Y ngồi dậy ngay tức khắc. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của bóng đen dưới ánh trăng, y cố gắng đè nén nỗi sợ hãi của mình, nhưng trong lòng y lại dâng lên những cảm xúc khác. Y cảm thấy kỳ lạ.
“Nửa đêm nửa hôm đứng bên giường tôi làm gì?” Hoắc Hữu Thanh đang nói dở thì nhớ lại khoá cửa nhà mình: “Anh vào bằng cách nào?”
Chắc chắn là y đã khóa cửa. Cho dù có chìa khóa, nếu Đới Diệc Tân mở cửa thì y cũng sẽ bị đánh thức.
Sắc mặt Đới Diệc Tân dưới ánh trăng vô cùng nhợt nhạt, nhưng mặt mày lại dịu dàng: “Trèo cửa sổ.”
Nghe được câu trả lời này, Hoắc Hữu Thanh không khỏi sững sờ. Hai ngày nay do quá chán, cho nên hắn luôn nửa nằm trên ban công ngủ. Ban công của phòng không thông với ban công của phòng khách, ở giữa có ít nhất hai ba cái máy điều hòa nhiệt độ. Mà dãy phòng này ở tầng ba, nếu rơi xuống nhất định sẽ chết.
“Anh điên hả?” Giọng Hoắc Hữu Thanh không khỏi càng thêm trầm xuống: “Anh muốn tự sát trước mặt tôi phải không!”
Đới Diệc Tân cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào Hoắc Hữu Thanh thật cẩn thận: “Tôi chết rồi em sẽ buồn chứ?”
Hoắc Hữu Thanh không trốn tránh, y híp mắt, phát hiện ra chắc chắn là Đới Diệc Tân đã có thêm nhiều ký ức, vì thế y cố ý cười một tiếng: “Đương nhiên là không rồi.”
Đới Diệc Tân trước mặt y không phải cái người ở thời không mười tám tuổi, cũng không giống Đới Diệc Tân hai mươi bảy tuổi luôn nở nụ cười thận trọng và lấy lòng. Hắn nghe những lời đau lòng này cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Hoắc Hữu Thanh đột nhiên hơi không chắc chắn Đới Diệc Tân đang nghĩ gì. Y cảm thấy Đới Diệc Tân trước kia trầm mặc, lỡ dở lươn ươn dễ nhìn thấu hơn nhiều.
Bởi vì nhìn không thấu nên y cũng không tùy tiện nói tiếp mà chỉ yên lặng nhìn nhau. Mắt thấy khuôn mặt của Đới Diệc Tân càng ngày càng đến gần mình, y lạnh lùng nói: “Cút.”
Nhưng tay của y bị giữ chặt, Đới Diệc Tân siết thật chặt những ngón tay không biết đã bị hắn nắm chặt từ lúc nào: “Hữu Hữu, em sợ gì chứ? Tôi sẽ không làm em bị thương.”
Vốn dĩ Hoắc Hữu Thanh có thể cố hết sức để bình tĩnh nói chuyện với Đới Diệc Tân, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không thể. Y cố gắng rút tay về nhưng không được, cơn giận bùng lên: “Anh nói bậy bạ gì đó? Anh sẽ không làm tôi bị thương hả? Trong những chuyện anh đã làm, có chuyện nào không tổn thương không?”
Đới Diệc Tân nhìn không chớp mắt: “Đó là trước kia. Bây giờ tôi thay đổi rồi.” Hắn làm ra vẻ suy nghĩ: “Em ngại đám người Cung Lang đúng không? Ảnh chụp Cung Lang quỳ gối lần trước đã truyền khắp nơi rồi, Cừu Vấn Phỉ hiện đã bị thu hồi chứng chỉ hành nghề y. À, còn nhiếp ảnh gia Hyde kia nữa, studio của gã hiện đã đóng cửa. Hữu Hữu, em ngại gì nữa?”
Đới Diệc Tân không nhắc đến Hyde thì Hoắc Hữu Thanh cũng gần như quên mất người này. Y đã từng làm công ngắn hạn cho nhiếp ảnh gia kia, không lâu sau đó thì y cũng nghỉ việc. Y nhớ Đới Diệc Tân và Hyde là quan hệ đồng môn.
Thấy Hoắc Hữu Thanh không nói chuyện, Đới Diệc Tân ngồi xuống bên giường. Trước nay trong ánh mắt của hắn chưa từng có sự bao dung và ôn nhu, lúc này đây hắn như đang đối đãi với một đứa trẻ: “Không thích ai? Ba tôi?”
Hoắc Hữu Thanh bật lại, nói như đinh đóng cột: “Anh.”
Sau đó, y nói tiếp: “Người tôi không thích nhất và quan ngại nhất là anh, Đới Diệc Tân, anh không nhận ra sao? Tất cả những bất hạnh của tôi đều do anh mang đến. Nếu không phải anh, cậu mợ của tôi sẽ không chết, hoặc chí ít là tôi có thể nhận cuộc điện thoại đó, nhưng lúc đó anh không cho tôi trả lời.”
Y dừng lại một chút, cố gắng điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn, nhưng lại phát hiện mình không làm được, cảm xúc của y đột nhiên sụp đổ vào nửa đêm.
“Tại sao anh phải yêu tôi?” Y hỏi Đới Diệc Tân: “Tôi đã làm gì sai? Tại sao anh lại phải chọn tôi trong số rất nhiều người? Tại sao anh không thể yêu những người thích mình?”
Đã lâu Hoắc Hữu Thanh không khóc trước mặt Đới Diệc Tân, y cảm thấy khóc quá yếu ớt. Nhưng những lúc ưu tư thì vẫn không kìm được. Hoắc Hữu Thanh lau mặt một cách chật vật, y nói với giọng cực kỳ phẫn nộ: “Rốt cuộc thì tôi phải làm gì mới có thể đổi lại sự bình yên? Chẳng lẽ chỉ có khi tôi chết mới có thể thoát khỏi anh? Đới Diệc Tân, nói cho tôi biết đi, nói thật với tôi đi, tôi chết thì anh mới hài lòng đúng không?”
Y liếc mắt thấy một tay mình đang bị Đới Diệc Tân nắm chặt, mặc dù đau nhưng vẫn cố gắng dùng sức rút ra, đôi mắt phượng phủ đầy sương mù, sự quật cường và phẫn nộ.
Đới Diệc Tân muốn giúp Hoắc Hữu Thanh lau nước mắt, nhưng tay hắn đã bị hất ra. Hắn có vẻ hơi buồn, nhưng cũng không hẳn là vậy. Đối mặt Hoắc Hữu Thanh suy sụp và cuồng loạn, hắn nhẹ giọng nói: “Tôi làm không được.”
“Hữu Hữu, tôi không thể không yêu em, cả đời này không thể không ở cạnh em, cũng không cho phép người khác ở bên cạnh em.” Đới Diệc Tân dừng một chút, đưa ra một đề nghị đáng sợ: “Không thì thế này. Hữu Hữu, em giết tôi đi? Thịt để làm pate, đói có thể ăn, xương bỏ vào chậu hoa, máu dùng để tưới hoa. Vậy là tôi có thể ở bên em mãi mãi rồi. Em không phải sợ ai phát hiện cả, sẽ không ai phát hiện ra được.”
Thấy sắc mặt Hoắc Hữu Thanh dần tái đi, đột nhiên hắn cong môi dưới: “Bị tôi dọa thật rồi hả? Đùa với em thôi.” Hắn vừa nói vừa cúi người tới gần, chạm vào môi Hoắc Hữu Thanh.
– Hết chương 63-