Tỉnh Lại Lần Nữa Tôi Cưa Đổ Bạn Thân - Chương 27: 27: Trùng Hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Tỉnh Lại Lần Nữa Tôi Cưa Đổ Bạn Thân


Chương 27: 27: Trùng Hợp


Lúc ba người vừa đi vào con đường số 3 thì đột nhiên có một vật rơi xuống đung đưa ở trước mặt, lúc cả ba người nhìn kĩ xem vật đó là gì thì mới tá hỏa, đó không phải là một thi thể treo cổ hay sao?
Mộng Tuyền lập tức hét lên rồi nhắm chặt hai mắt, Phúc Dương cùng Nhật Minh cũng bị dọa, không ngờ nhà ma trong công viên giải trí lại chơi bạo đến mức này, mặc dù đã biết mấy vật này đều là hình nộm nhưng đột nhiên xuất hiện như vậy thì tất nhiên sẽ dọa khách chạy mất dép.

Phúc Dương lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay đẩy hình nộm qua một bên, Nhật Minh kéo theo Mộng Tuyền đi qua trước, cậu buông hình nộm xuống rồi cất bước đi theo bọn họ.
Ba người đang di chuyển tiến về phía trước thì bỗng nhiên đèn dầu bị một cơn gió lạnh thổi qua làm cho tắt ngấm, không gian trở về với ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ, cả ba đi sát vào nhau, đi được thêm một đoạn thì phát hiện ở phía trước có một quan tài được dựng đứng.

Mộng Tuyền hoảng hốt kéo áo Nhật Minh không muốn đi qua đó, nhưng hiện tại bọn họ nếu trở về thì phải chọn một con đường khác, ai biết được hai con đường kia có đáng sợ hơn con đường này hay không.
Mộng Tuyền lí nhí nói nhỏ ở sau lưng Nhật Minh, giọng cô ấy run run, chắc có vẻ bị cái hình nộm ban nãy dọa sợ rồi.
-Biết thế đã không chơi nhà ma!

Phúc Dương đứng ở bên cạnh khẽ cười nói.
– Muốn ra ngoài giải tỏa căng thẳng, không ngờ lại còn bị căng thẳng gấp bội!
Hôm nay có lẽ bọn họ ra ngoài quên xem lịch rồi, cả ba đồng loạt thở dài rồi chậm chạp tiến lên phía trước, lúc đi qua quan tài thì Mộng Tuyền thử hé mắt nhìn, đột nhiên cửa quan tài bật mở, một người mặt mũi trắng bệch, tóc tai bù xù, miệng đang chảy máu nhảy bổ ra, ba người hốt hoảng hét lên thất thanh rồi cong chân bỏ chạy.

Cái vị NPC nhà ma này cũng thật ngoan cố, người đó không hề bỏ qua mà còn chạy theo bọn họ cả đoạn đường, đến khi gặp lối rẽ thì mới dừng lại rồi đi ngược trở về phía quan tài, anh ta chui vào quan tài rồi đóng cửa lại.
Mộng Tuyền ngồi bệt trên đất thở hổn hển, Phúc Dương cùng Nhật Minh đã hết hoảng sợ từ sớm, nhưng do Mộng Tuyền chạy nhanh quá nên hai người bắt buộc cũng phải chạy theo.

Phúc Dương cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, cậu nhanh chóng điều hòa lại hơi thở, may mắn sau một lát thì trở lại bình thường.

Cả ba đứng lên rồi tiếp tục đi, có lẽ chỉ một chút nữa thôi là ra được nhà ma rồi, lúc này bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng bước chân cùng tiếng người, có lẽ là những người khách khác cũng đi vào chơi nhà ma như họ.
Nhật Minh dẫn đầu đi đến nơi phát ra âm thanh, trên đường thì nhìn thấy một cái gương, lúc ba người đi ngang thì trong gương không hiện lên hình ảnh phản chiếu của cả ba mà hiện lên một người phụ nữ hai mắt trắng dã mặt bộ váy màu đỏ như máu.

Hình ảnh này vừa đập vào mắt đã khiến cho cả bọn giật mình kinh hãi, thế là ba người nhanh chóng bỏ chạy, tiếng người ở phía trước càng lúc càng gần, lúc nhìn thấy được có hơn mười người đang đứng ở trước mặt thì đột nhiên tiếng la hét của một cô gái vang lên, cả ba biết nhất định là ma nữ trong cái gương lúc nãy.
Bóng đèn xanh xanh đỏ đỏ lên trần nhà cũng đột nhiên biến mất, trong bóng tối hỗn loạn thì ba người va vào đám người kia, Phúc Dương theo quán tính nắm chặt tay hai người bạn thân của mình, kéo họ chạy đến phía cửa thoát khỏi nhà ma.
Ánh sáng của mặt trời xuất hiện, cánh cửa nhà ma cũng mở ra, Phúc Dương hào hứng chạy về phía đó, đến khi ra được bên ngoài thì cậu mới buông tay hai người kia ra, chống tay lên gối thở hỗn hển.

Lúc này Mộng Tuyền đứng ở bên phải mới lên tiếng, cô ấy vừa thở vừa nói.
– Đúng là đáng sợ thật, đám người trên lớp quả nhiên nói không sai, sau này mình nhất định sẽ không chơi nhà ma nữa đâu!
Phúc Dương cười cười nói với cô nàng.

– Nếu khi nãy không có mình cùng Nhật Minh thì nhất định cậu sẽ khóc ở trong đó cho xem, có đúng không Nhật Minh?
Khi Phúc Dương quay mặt về phía người đứng bên trái thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, tuy nhiên người đó không phải là Nhật Minh, mà lại là người mà cậu chiến tranh lạnh mấy hôm nay, Gia Khánh!
Mộng Tuyền cũng nhận ra sự xuất hiện bất ngờ này của anh, khi nãy rõ ràng là cả nhóm bọn cô nắm tay nhau chạy, thế nào vừa ra ngoài thì Nhật Minh đã đổi thành Gia Khánh, mà hơn hết là Gia Khánh tại sao lại xuất hiện ở đây?
Phúc Dương vẫn chưa hết bất ngờ, thì ra nãy giờ cậu đã kéo tay Gia Khánh chạy, ánh mắt anh cũng đặt trên người cậu, hai người nhìn nhau không ai lên tiếng, Phúc Dương đột nhiên cảm thấy mình có chút không thở nổi.
Lúc này ở phía sau vang lên tiếng cười nói của nhiều người, quay đầu nhìn lại thì thấy Nhật Minh đang đi cùng bọn Vũ Luân, Thành Đạt và Thái Vũ, ngoài bốn người bọn họ thì còn có mấy người chơi khác, có lẽ khi nãy đám người này đã đứng nghỉ mệt ở trước cổng ra của nhà ma.

Nhật Minh nhìn thấy hai người thì liền tiến tới, cậu ta vỗ vai Phúc Dương cười nói.

– Hai người lúc nãy đã chạy đi đâu thế, tôi tìm hai người mãi mà không nhìn thấy, trùng hợp gặp được ba người bọn họ nên đứng trò chuyện một lát.
Mộng Tuyền nháy mắt ra hiệu cho Nhật Minh, cậu ta cũng cảm thấy bầu không khí có chút lạ lùng, vừa liếc mắt nhìn sang thì phát hiện ngoài hai người thì còn có cả sự xuất hiện của Gia Khánh, hôm nay đúng là ra ngoài mà quên xem lịch rồi!
Bên phía nhóm Gia Khánh cũng phát hiện ra Phúc Dương, bọn họ đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đây ắt hẳn là nghiệt duyên không thể chia cắt rồi!
Phúc Dương lấy lại bình tĩnh, cậu nhanh chóng xoay người kéo tay Mộng Tuyền cùng Nhật Minh rời đi, Gia Khánh thấy thế thì hừ một tiếng rồi cũng làm theo Phúc Dương, xoay người đi theo hướng ngược lại.
Đột nhiên lúc này ngực của Phúc Dương cảm thấy nặng nề, hơi thở trong phổi như đang bị ai đó bóp nghẹn, tim đập càng lúc càng nhanh, cậu biết bản thân đang tái phát bệnh.

Mộng Tuyền cùng Nhật Minh ở bên cạnh cũng ngay lập tức phát hiện ra điều dị thường ở cậu, hai người hoảng loạn kêu lên rồi đỡ lấy thân thể đang dần ngã xuống của Phúc Dương.
– Phúc Dương, Phúc Dương, cậu sao thế này…?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN