Kết quả của việc mồm nhanh hơn não chính là, dưới sắc mặt khó coi của Cố Thanh tôi đưa nam sinh đẹp trai chuyển gạch ở công trường về nhà. Tên anh ấy là Tiêu Thần.
Ba mẹ tôi và ba mẹ Cố Thanh đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thần.
Đặc biệt là ba mẹ tôi, từ trước đến giờ họ vẫn luôn biết tôi rất thích Cố Thanh.
Ba mẹ Cố Thanh nhíu mày.
Họ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Tiêu Thần.
“Tô Vân, con thà ở bên cạnh người như vậy cũng không muốn gả cho Cố Thanh sao?”
Bọn họ nhìn về phía tôi, trong mắt ngoại trừ thất vọng còn có thêm sự bất mãn.
Đã đâm lao phải theo lao.
Nghĩ đến những gì Cố Thanh nói, tôi mạnh dạn gật đầu.
“Ba mẹ, chú dì, con xin lỗi.”