Cả lớp dùng ánh mắt hiếu kì và giễu cợt nhìn tôi.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, tôi rất xấu hổ.
Từ nhỏ tôi đến lớn tôi chưa bao giờ phải nể nang ai.
Càng những lúc như này, tôi càng dễ tức giận.
Tôi ưỡn người, nhìn thẳng vào Cố Thanh.
“Tôi ở bên ai liên quan gì tới anh?”
“Tôi không chỉ yêu đương với Tiêu Thần, tôi còn kết hôn cùng anh ấy! Dù Tiêu Thần không có tiền cũng không sao, nhà tôi nhiều tiền, tôi nuôi được anh ấy!”
Sắc mặt của Cố Thanh thay đổi trông rất khó coi, anh ta dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tôi.
“Tô Vân, em kết hôn với anh ta? Em thật không hiểu chuyện, kể cả có tức giận cũng không nên tùy tiện tìm loại người như thế kết hôn.”
“Em cho rằng loại người như anh ta sẽ thật sự thích em sao? Anh ta chỉ coi trọng tiền của nhà em thôi.”
“Chú dì có biết không? Không được, tôi phải nhanh chóng báo cho chú dì biết.”
Cố Thanh cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài.
Tôi hít sâu, bàn tay đã nắm chặt đến trắng bệch.
“Cố Thanh, tôi ở trong mắt anh là loại người tùy tiện như vậy sao!?”
Nói xong, tôi chạy ra khỏi lớp.
Tôi không muốn khóc trước đám đông.
Lúc này, tôi nhận ra rằng Cố Thanh rất hiểu tôi.
Anh ta biết rõ tôi thích anh ta.
Thậm chí anh ta biết rằng tôi vì tức giận nên mới cùng người khác yêu đương.
Thì ra anh ta biết tất cả.
Nhưng lại giả vờ như không biết gì.
Làm tôi buồn bã, suy nghĩ vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh ta suốt ngần ấy năm.