Ân Vinh Lan rất ít khi đi tiểu đêm, có lẽ do tối nay ăn lẩu, nửa đêm nửa hôm y mơ thấy mình đang đi trong sa mạc, cuối cùng khát nước quá nên tỉnh dậy.
Mưa ngoài kia chưa ngừng được bao lâu đã lách tách cơn tiếp theo, Ân Vinh Lan chuẩn bị xuống giường, đột nhiên nghe thấy tiếng lẩm bẩm. Lúc đầu tưởng Trần Trản đang nói với y, nương theo ánh sáng qua cửa sổ nhìn sang, em ấy vẫn nằm thẳng say ngủ, không hề có dấu hiệu đang thức.
Lại nghe thêm lần nữa, thì ra đang nói mơ…
Từ sau khi xác định mối quan hệ, nam thần không còn phải giữ kín cái chuyện giả nghèo đó nữa, bọn tôi thường tán gẫu với nhau về những việc trước kia.
Một câu chuyện cũ không muốn người biết dần được anh hé lộ.
Lúc đó chúng tôi vừa quen biết nhau không bao lâu, tôi đang bề bộn với sự nghiệp, nhận vài quảng cáo nhỏ lẻ, cuộc sống khá bận rộn vất vả. Có một khoảng thời gian nam thần cũng chợt gặp chợt đi, hiếm khi mà tình cờ gặp được.
Khoảng cách không chỉ sinh ra cái đẹp mà còn sự dễ quên, chưa đến nửa tháng tôi đã sắp không nhớ được rằng trong cuộc đời từng xuất hiện một người như vậy.
Cho tới một ngày, lúc tôi đang mua khoai nướng bên lề đường, tôi bỗng thấy trong cửa kính nhà hàng trên đường đối diện có một bóng dáng quen thuộc. Người kia đưa lưng về phía tôi, đang nâng chén trà cho khách, rồi lặng im đứng một bên, có vẻ như đang bị làm khó.
Cuộc sống vốn đã không dễ dàng, tôi bước lên trước mấy bước, vừa đến vạch kẻ đường đầu tiên lại lui trở về. Bây giờ đến giúp anh ấy hả giận rất có thể khiến hỏng việc của người ta ấy chứ.
Tôi bất đắc dĩ quay người rời đi, quyết định ngày sau phải giúp đỡ nam thần thêm chút.
Chưa qua mấy ngày, đến một công ty ký hợp đồng quảng cáo, có một nhân viên quét dọn đi ngang qua… Người này cao lớn lắm, đeo khẩu trang, cúi đầu vội vã lướt đi.
Là anh ấy!
Bờ môi giật giật, nhưng cuối cùng tôi không gọi cái tên đó ra.
Thì ra anh ấy làm rất nhiều công việc để duy trì kế sinh nhai. Nam thần có tướng mạo đẹp khí chất tốt, rõ là có thể nhận được việc làm ổn hơn nhiều, suy đi nghĩ lại, đoán anh có thể mang tiền án trong người chăng, nên mới không được các công ty thuê nhận.
1
Nếu tôi làm ông chủ, có lẽ sẽ giúp anh thoát khỏi cảnh khốn khó này. Nhưng bản thân cũng vừa bước vào giai đoạn đầu lập nghiệp, không có gì giúp đỡ được. Ngay tại lúc đó, một cô bé được người lớn dắt tay đi ngang qua, bé ấy ôm một con búp bê đáng yêu trong lòng.
Một ý tưởng vụt lên trong đầu: Bán đồ thủ công, ví dụ như bùa hộ mệnh chẳng hạn. Vừa mở rộng con đường kiếm tiền, vừa có thể giúp đỡ người nghèo.
Vì cái ý tưởng này nên khi ký hợp đồng tôi hơi mất tập trung, đến khi bình tĩnh lại xem hết các điều khoản, bàn bạc xong xuôi với đối tác đã là một tiếng sau. Lúc rời đi nhân viên bảo vệ đưa cho tôi một ly trà sữa, bảo là có người lao công nhờ anh ta chuyển giùm.
“Anh ấy còn nhờ tôi chuyển lời cho cậu,” vẻ mặt người bảo vệ có chút phức tạp: “Trời chuyển lạnh rồi, chú ý sức khỏe.”
Tôi nhìn trà sữa trong tay, lần đầu tiên phát hiện… thì ra nam thần lại là một người ấm áp đến thế!
Việc này là một bước ngoặt, cũng là khởi điểm khiến tôi coi anh ấy là người bạn thật sự, thế nên ấn tượng rất sâu.
Một tối trăng sáng sao thưa, tôi và nam thần nói về chuyện cũ, nhớ chuyện kia nên lòng rất dịu dàng.
“Không phải anh.” Nam thần ung dung nói.
Tôi ngẩn ra, não bỗng bổ ra vở kịch một người đàn ông âm thầm chở che trong bóng tối, lại bị người thầm mến nhận lầm thành người khác nhiều năm.
Cuối cùng là đặt nhầm!
Câu nói tiếp theo của nam thần đánh gãy sự tưởng tượng bay xa của tôi: “Cơ mà đúng là anh bày đường.”
Trong ánh mắt không hiểu của tôi, anh giải thích: “Khoảng thời gian đó chi nhánh công ty bên nước ngoài xảy ra vấn đề, chạy tới chạy lui hai bên nên không có thời gian gặp em.”
Tỉ mỉ hồi tưởng lại, những lúc nhìn thấy “nam thần” toàn là đang đưa lưng về phía tôi, đeo khẩu trang, hoặc gặp đâu đó thoáng qua đầu đường… Chỉ duy đường hoàng đứng lại nói chuyện là không có.
Nam thần chậm rãi nói: “Tiểu Triệu nói bạn bè lâu không liên lạc sẽ dần đánh mất đề tài chung, anh liền thuê mấy người có vóc dáng từa tựa thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh em.”
1
Cổ họng tôi ngắc ngứ, không biết nói gì cho phải, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Anh thế mà… nuôi tiểu hào*?”
Thấy sắc mặt tôi khó coi, nam thần lắc đầu nghiêm túc nói: “Mấy mã giáp* ấy đều theo lời dặn làm việc, không thể tiếp xúc quá nhiều với em.”
(mã giáp, tiểu hào: ngôn ngữ mạng chỉ người thay thế/nick clone…, cần mn giúp giải thích rõ ràng hơn)
Anh suy nghĩ một chút, tỉ mỉ nêu ví dụ: “Giống như chơi game, bình thường bận quá nên bất đắc dĩ phải thuê người kéo rank.”
Đến khi hết bận là có thể trực tiếp chơi bàn cao cấp luôn.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhớ cái hồi nam thần xuất quỷ nhập thần trước mắt tôi ngày ấy, tôi và anh chỉ là quen biết sơ sơ, sau đó cùng tham gia đoàn phim, đã trở thành bạn tốt không gì giấu nhau.
Một tiếng la thảm thiết đánh thức chú chó cỏ trong sân.
Đêm lạnh như nước. Không thể trách tôi tàn nhẫn được, ngược lại, chỉ đạp anh xuống giường bắt quỳ ván trượt đã là quá mềm lòng.
Nam thần có vẻ khá oan ức: “Mấy chuyện đó đều là anh muốn tự thân làm, nhưng không có thời gian.”
Tôi ngoài cười nhưng trong thì không: “Thế nên đi thuê người?”
“Ý tưởng là của anh, bọn họ chỉ phụ trách thực hiện.” Nam thần nói: “Hơn nữa còn phải bỏ tiền ra.”
Cái này chẳng lẽ còn chưa thể hiện hết chân tâm?
Bốp.
Xoa xoa tay, mặt tôi không cảm xúc: “Tỉnh chưa?”
Nam thần: “… Anh sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
Nam thần: “… Không nên thuê người cày hộ, không nên đi đường tắt.”
1
…
Trầm bổng du dương, còn có ngắt nghỉ hợp lý. Ân Vinh Lan nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của Trần Trản, đây là công năng đặc dị đấy à?!
Thử hỏi trên đời này có ai có thể vừa ngủ vừa sáng tác được như thế không, cái cốt là logic hợp lý, cảm xúc đầy đủ.
Qua một lúc, y thở dài một hơi: “Chiến sĩ lao động thi đua.”
Sáng hôm sau tỉnh lại trong cảm giác mát mẻ mơ hồ, Trần Trản vật vã ngồi dậy, bên ngoài khí trời âm u.
Mãi một lúc mới nhận ra không có Ân Vinh Lan bên cạnh, không thèm cả mang dép lê đi sang phòng khách, thấy người ấy đang xem laptop.
“Gần đây việc công ty bận thế à?” Trần Trản ngồi xuống bên cạnh y, thật hiếm khi thấy người này mới sớm ra đã làm việc.
“Làm việc thay em đó.” Ân Vinh Lan nhàn nhạt đáp lời, kiểm tra xong dòng cuối cùng, không thấy sai chính tả đâu cả.
Trần Trản ngẩn ra, lại nhìn kỹ nội dung văn bản, sắc mặt khẽ đổi.
Ân Vinh Lan cẩn thận nhấn “SAVE”, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của cậu: “Có một chuyện anh vẫn chưa dám nói với em, thật ra…”
Nói được nửa câu đã cúi đầu cụp mắt, phảng phất có nỗi niềm khó nói.
Trần Trản trở tay nắm lại tay y, như đang tiếp thêm sức mạnh cổ vũ.
Hồi lâu, Ân Vinh Lan mở miệng: “Thật ra người đi vào giấc mơ thật sự tồn tại, chính là anh.”
Nhất thời Trần Trản thậm chí quên cả chớp mắt.
“Tối qua anh ôm em ngủ, thấy giấc mơ của em.”
Trần Trản mơ hồ nhớ ra quả thật đêm qua có mơ thấy việc này.
Trán Ân Vinh Lan đổ một lớp mồ hôi mỏng, đặt xuống lòng phòng bị, lần đầu tiên trong con mắt chất đống bất đắc dĩ và sợ hãi: “Loại năng lực này khổ lắm, anh không dám tiếp xúc với người khác quá nhiều, chỉ sợ có ngày nào đó rơi vào giấc mơ mà không ra được.”
Trần Trản cau mày, nhưng bọn họ ôm nhau đi ngủ có ít à?
Ân Vinh Lan ôm lấy cậu: “Tình yêu khiến anh kiên cường.”
“…”
Lượng thông tin quá lớn, nhất thời Trần Trản load không nổi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng người ấy, có thể cảm nhận được sự run rẩy khẽ khàng, khó tránh có chút đau lòng tiếc thương.
【 Hệ thống: Excuse me. Tối qua kí chủ nói mơ á. 】
1
Bàn tay đang vỗ lưng người trong lòng đột ngột khựng lại giữa không trung.
【 Hệ thống: Vốn không muốn nói ra đâu. 】
Mà thật sự là không nhìn nổi, cũng không nghe nổi nữa.
Trần Trản đẩy người trong lòng ra, một cách lạnh lùng vô tình.
Ân Vinh Lan nhìn thấy vẻ mặt của cậu, biết ngay đã bị nhìn thấu rồi, nhưng lại không nghĩ ra bị lộ từ chỗ nào.
Trần Trản: “Em đã nói mơ, đúng không?”
Chần chờ một giây, gật đầu.
Cái cảm giác sắp chết đến nơi này, nhưng giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ: “Tại sao lại lừa em?”
Ân Vinh Lan tìm cớ cực mau: “Vì em trông rất thần bí.”
“…”
“Anh muốn được xứng với em.”
Vì một số chuyện bất ngờ, Ân Vinh Lan đến công ty muộn hơn thường ngày một chút.
1
Gặp mấy nhân viên trong thang máy, một người nhanh miệng nhiều chuyện không tinh ý gì mà hỏi: “Mặt sếp làm sao vậy?”
Ân Vinh Lan không cảm xúc nói: “Bị muỗi đốt.”
Nhân viên kinh ngạc: “Muỗi đốt đỏ cả vạt thế á?”
Nhìn kỹ hai bên một chút, hồng hào đối xứng.
Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn anh ta, nhân viên còn định nông nổi thêm vài câu cũng có cảm giác sai sai đâu đó, đồng nghiệp bên cạnh dùng sức kéo kéo ống tay áo của anh, đến lúc này mới ngậm miệng.
Thang máy dừng ở tầng mười, người bên trong lục tục đi ra, chỉ còn lại một mình Ân Vinh Lan.
Nhân viên vừa rồi nhìn thang máy đang tiếp tục đi lên, thở phào nhẹ nhõm: “Có phải tôi nói sai gì rồi không?”
Đồng nghiệp thở dài nói: “Muỗi đốt thế nào tạm thời không bàn đến, chẳng qua chắc là sếp dính Như Lai thần chưởng rồi.”
1
“…”
Trong biệt thự.
Quả trứng luộc được lăn lăn trong lòng bàn tay.
Thanh niên xuống lầu thấy cảnh này, hỏi: “Đang làm gì á?”
Trần Trản mỉm cười: “Đau tay.”
Ít nhất Ân Vinh Lan đã làm được một việc đúng đắn, nhờ phúc của y, lượng công việc hôm nay bất ngờ được giảm. Đọc chương y vừa viết xong, văn phong và cách dùng từ ổn áp phết.
Trước khi đăng chương mới Trần Trản do dự một giây, đây có tính là nhờ người cày hộ không ta?
【 Hệ thống: Ổng chỉ dựa vào giấc mơ mà viết ra thôi. 】
Nói rất có lý, Trần Trản lập tức bấm đăng.
Bây giờ hẵng còn sớm, thừa kha khá thời gian để tiêu xài, Trần Trản chưa đọc bình luận vội, lôi bộ cờ nhảy ra hưởng thụ cuộc sống.
Tài nguyên có hạn, mỗi thanh niên ở nhà là có thể chơi cờ với cậu.
Mới đi được vài nước, thanh niên không nhịn được nói: “Thế này… có tính là không làm việc đàng hoàng không?”
Vốn ước nguyện ban đầu của hắn khi tới nơi đây là tham gia vào đại nghiệp quân lâm thiên hạ, chứ không phải mỗi ngày đều chứng kiến “bạo lực gia đình” với chơi cờ nhảy.
Trần Trản chăm chú nhìn bàn cờ: “Cuộc gặp offline với antifan đang được chuẩn bị, việc bên tôi có thể làm nữa chỉ là cung cấp giá trị tẩy trắng.”
Mấu chốt vẫn phụ thuộc vào giá trị vũ lực và sức kêu gọi của hệ thống.
Thanh niên thử thăm dò: “Nó bên kia… chuẩn bị thế nào rồi?”
Trần Trản gọi hệ thống ra tự trả lời vấn đề này.
“Tôi có niềm tin tuyệt đối có thể ghi vào sử sách.” Khối cầu vỗ ngực một cái.
Trần Trản “À” một tiếng, sử sách ghi lại hơn phân nửa là về những người bại trận đó.
Hệ thống đang tràn đầy tự tin: “Tôi vừa kiểm tra IQ xong, lên tám mươi rồi.”
Lạch cạch.
Trần Trản đột ngột ngẩng đầu, không cẩn thận đánh rơi một quân cờ, viên thủy tinh lăn trên mặt đất chẳng mấy chốc biến đi đâu mất.
Không chỉ cậu, sắc mặt thanh niên càng thay đổi cực kỳ ngoạn mục, hai tầm nhìn khó tin bắn về phía hệ thống.
“Tám mươi?”
Chắc chắn không phải bỏ thêm con số nào vào đấy chứ?
Khối cầu: “Làm tròn một tí.”
Trần Trản: “Làm lên hay làm xuống?”
Khối cầu: “Bảy mươi chín.”
Để chứng minh không phải mình nói điêu, hệ thống còn lấy giấy xác nhận của phía tổ chức kiểm tra ra. Giấy trắng mực đen, nó không rảnh đến mức làm ra vẻ với chuyện này.
Trần Trản nhìn mãi, không chơi cờ nữa, đột ngột đứng lên: “Chắc là tôi còn chưa tỉnh ngủ.”
Thanh niên cũng có suy nghĩ như vậy, một người đi tắm nước lạnh, một kẻ trở về phòng ngủ bù.
– —
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Hôm nay đã nhận thần chưởng, ngày mai em yêu tặng thương thương!
Hệ thống: Chỉ cần cố gắng học tập, trí thông minh có thể nâng cao.
Trần Trản: Có quá nhiều người “ưu tú” xung quanh, tôi chỉ là người bình thường chẳng thấy có gì lạ.