Nàng thậm chí còn mơ thấy Thái tử và Cố Lang thành thân, khắp chốn mừng vui, cả thành đều treo đèn lồng đỏ thật cao……
Còn bọn họ mặc y phục đỏ rực, uống rượu hợp cẩn dưới ánh nến……
Nhưng nàng lại nghĩ Cố Lang chọn Thái tử thì đại đương gia sòng bạc Sơn Hà sẽ cô đơn, cũng rất đáng thương, trong lòng nhất định không dễ chịu gì.
Nếu hắn đau lòng lại trút giận lên Tôn Phóng thì làm sao đây?
Nàng càng nghĩ càng lo lắng nên đem bánh ngọt đến sòng bạc tìm Tôn Phóng.
Tôn Phóng mở cửa, thấy Từ Kính Nhi thì vui vẻ nói: “Kính Nhi, sao nàng lại tới đây?”
Từ Kính Nhi đưa bánh ngọt cho hắn, “Ta làm bánh ngọt, ngươi nếm thử đi.”
“Được được……” Tôn Phóng cười ngây ngô nhận lấy bánh ngọt, hai người cứ thế đứng ở cửa.
“Ta……” Từ Kính Nhi đảo mắt nhìn quanh rồi nói, “Tôn đại ca, ta muốn xem cá.”
Tôn Phóng vội vàng dẫn nàng đi xem mấy con cá béo tốt kia.
Từ Kính Nhi nhìn cá bơi qua bơi lại trong ao, thầm nghĩ cá này vẫn còn nuôi thì chắc đại đương gia chưa thể dứt tình với Cố Lang.
Ai, thật si tình a……
“Đại đương gia của các ngươi……” Từ Kính Nhi dò hỏi, “Và Cố công tử…… thế nào rồi?”
Tôn Phóng vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Rất tốt, cả ngày dính nhau như sam, mắt ta sắp mù tới nơi rồi.”
“Hả?” Từ Kính Nhi sững sờ, sao còn có thể dính nhau như sam? Chẳng lẽ…… Ba người……
“Nhưng mà,” nàng xoắn khăn trong tay, “Cố công tử…… chẳng phải ở bên Thái tử rồi sao?”
Tôn Phóng buông điểm tâm xuống, có chút kỳ quái nói: “Sao nàng biết người Thái tử thích là Cố Lang?”
Dù Thái tử đã công khai thừa nhận người trong lòng mình là nam tử, còn muốn phong Thái tử phi nhưng chưa từng nói người kia là Cố Lang.
Hắn không muốn Cố Lang bị đám quan trong triều dùng ngòi bút xỉ vả.
Từ Kính Nhi đáp: “Ngụy tỷ tỷ nói. Trước kia nàng thích Thái tử, Thái tử đã nói nàng biết.”
Tôn Phóng nghĩ ngợi rồi nói: “Thật ra thì đại đương gia của chúng ta…… chính là Thái tử.”
Từ Kính Nhi sửng sốt, “Cái gì?”
“Lúc trước tình thế trong kinh khá phức tạp,” Tôn Phóng giải thích, “Thái tử để tiện làm việc nên mới thay đổi thân phận thôi.”
Từ Kính Nhi kinh ngạc: “Vậy Cố công tử vẫn ở bên đại đương gia của các ngươi, cũng chính là Thái tử sao?”
Tôn Phóng gật đầu.
“A!” Từ Kính Nhi bỗng nhiên ôm chầm lấy Tôn Phóng, vừa khóc vừa cười, “Ô ô ô…… Quá tốt rồi…… Không phải tình mới tình cũ, thật tốt……”
Tôn Phóng ôm nàng mà tim đập dữ dội, có chút không biết làm sao, đành phải phụ họa: “Đúng…… Thật tốt……”
Tạ, tạ ơn đại đương gia!
*
Trong thư phòng Thái tử, tấu chương lộn xộn trải đầy đất.
Quần áo Cố Lang hở ra phân nửa, bị Mộ Dung Diễn đè giữa mớ tấu chương trêи đất hôn thật sâu.
“Mộ Dung, tấu chương……Ưm……”
Y cũng không biết tại sao lúc đầu hai người ngồi dưới đất xem tấu chương, xem một hồi liền biến thành dạng này.
“Không cần để ý,” Mộ Dung Diễn giật dây cột tóc của y xuống, vuốt ve mái tóc xõa ra tán loạn, “Toàn nói nhảm thôi……”
Cố Lang biết trong tấu chương đều mắng Thái tử. Hai người làm trái đạo lý truyền thống, Mộ Dung Diễn lại còn thẳng thắn thừa nhận, ngay cả Ngụy Dung đã sớm biết chuyện cũng bị tin này làm khϊế͙p͙ sợ.
Ngụy Dung cứ nghĩ dù Thái tử thích Cố Lang thì cũng chỉ giấu y trong Đông Cung âm thầm sủng ái, nào ngờ Thái tử lại làm trái lễ pháp, không sợ dị nghị.
Nhưng Cố Lang không muốn để hắn một mình gánh chịu những chuyện này, y phải cùng hắn đứng chung một chỗ……
Cố Lang níu cổ hắn, ôm hắn càng chặt hơn……
Ngoài cửa, Trần công công vui tươi hớn hở gọi người nấu nước nóng.
Hộ vệ vừa đi vừa bấm đốt tay tính toán. Giờ không chỉ nấu ban đêm mà ban ngày cũng phải nấu, quả nhiên làm giàu không khó.
–
Vài ngày sau Nguyễn Niệm cũng chưa nhớ ra được mình cắn môi Khuất Phong Vân lúc nào.
Y nghĩ đến nỗi ngủ không ngon, trời vừa sáng liền tỉnh lại. Y mở mắt ra, thấy mình vẫn nép trong ngực Khuất Phong Vân như thường ngày, tưởng hắn là gối ôm.
Mấy ngày nay trước khi ngủ y luôn ôm gối, tỉnh dậy lại biến thành ôm Khuất Phong Vân ấm áp dễ chịu.
Nhưng thời gian này còn được bao lâu? Nguyễn Niệm ủ rũ nghĩ, cánh tay Khuất Phong Vân kiểu gì cũng sẽ lành, sau đó phải về cung làm việc hoặc về phủ của hắn……
Nguyễn Niệm thấy mũi cay cay, ngửa đầu nhìn Khuất Phong Vân đang ngủ say, nghe tiếng tim đập trong ngực hắn.
Y nhẹ nhàng giơ tay lên sờ đôi môi bị cắn rách của Khuất Phong Vân, lòng bàn tay chạm vào môi ấm nóng.
Bỗng nhiên Khuất Phong Vân hé môi ngậm lấy đầu ngón tay y.
Nguyễn Niệm giống như thỏ con bị giật mình, lập tức rút tay về rồi ngồi bật dậy trêи giường.
Khuất Phong Vân yên lặng nhìn y.
“Ngươi……” Nguyễn Niệm chột dạ nói, “Không…… Không ngủ à?”
Đáy mắt Khuất Phong Vân thanh tỉnh, hắn hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”
“Ta……” Nguyễn Niệm có chút nóng mặt, “Ta nghĩ không ra…… chuyện uống rượu hôm đó……”
Khuất Phong Vân: “Ngươi muốn nhớ lại không?”
Nguyễn Niệm gật đầu.
Khuất Phong Vân bỗng nhiên nắm chặt tay y kéo về phía trước, Nguyễn Niệm không kịp đề phòng ngã vào trêи người hắn, hai người đối mặt, hơi thở của nhau gần trong gang tấc.
Khuất Phong Vân hỏi: “Nhớ ra chưa?”
Nguyễn Niệm lắc đầu.
“Vậy thế này thì sao?” Khuất Phong Vân ngẩng đầu hôn lên bờ môi mềm mại của y.
Trong đầu Nguyễn Niệm hỗn loạn, đột ngột hiện ra hình ảnh mình nằm trêи vai Khuất Phong Vân, chân đạp loạn xạ.
Ngày đó Khuất Phong Vân khiêng y về phòng, muốn đặt y lên giường lại bị y đạp mạnh một cái, nhất thời không đứng vững nên ôm y ngã xuống giường.
Y đè lên người Khuất Phong Vân giống như bây giờ, mắt đỏ ửng mắng Khuất Phong Vân, nói A Ngạnh ngươi không cần ta nữa, muốn đi tìm Từ cô nương…… ta không thèm để ý tới ngươi……
Sau đó Khuất Phong Vân đột ngột ngửa đầu hôn y.
Y giật mình, lại nhớ tới nữ thổ phỉ muốn gả cho Khuất Phong Vân thì lập tức nổi giận, cắn Khuất Phong Vân một cái thật mạnh……
“Nhớ rồi sao?” Khuất Phong Vân buông y ra hỏi.
Nguyễn Niệm ấp úng, “Ta, ta……”
“Vì sao cắn ta?” Khuất Phong Vân thấp giọng nói, “Không thích ta hôn ngươi?”
“Không phải,” Nguyễn Niệm mấp máy môi nói, “Ta nhớ tới nữ thổ phỉ kia muốn gả cho ngươi nên tức giận……”
“Ta không thích nàng,” Khuất Phong Vân bỗng nhiên ôm y lật người lại, đè lên y rồi chậm rãi nói, “Ta thích ngươi.”
Nguyễn Niệm trợn tròn mắt, “Cái…… Cái gì?”
Khuất Phong Vân cúi đầu khóa chặt môi y.