Nhóc Cà Lăm - Chương 32: 32: Còn Cười Nữa Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Nhóc Cà Lăm


Chương 32: 32: Còn Cười Nữa Không


Trần Hân đọc bài thơ một lần rồi thêm lần nữa, hai tai từ từ đỏ lên.

Thì ra..

là một bài thơ tình.

Bài thơ “Khi em già rồi” này cậu đã từng đọc qua ở đâu đó, kể về một tình yêu cao thượng, bền lâu.

Thế nhưng lần này đọc lại những câu thơ chân thành sâu lắng trên trang giấy trắng ngần, cậu lại cảm nhận được điều gì khang khác.

Trang giấy mỏng manh từ một người xa lạ giờ đây nằm gọn trên tay, bài thơ giờ đây là dành cho cậu.

Tình cảm ấy trở nên gần gũi, thân thuộc biết nhường nào! Trần Hân xem kỹ phong thư, quả nhiên không đề tên người gửi.

Có lẽ đúng như Trình Hâm nói, đây chỉ là một trò đùa vui chăng? Cho dù là thế, người gửi thư lại ghi ngày tháng, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, không muốn làm cho ai thương tổn.
Trần Hân xếp gọn lá thư, vuốt v e nếp gấp.

Trình Hâm lén quan sát cậu, nhìn đôi má ửng hồng và nụ cười vừa thẹn thùng, vừa thanh thản, trong lòng chợt thấy nao nao, ánh mắt mông lung mãi đặt vào trang sách.

Cuối cùng, Trình Hâm đứng dậy, nhìn đồng hồ đeo tay rồi đưa trả sách cho cậu: “Trả cậu này.

Ta đi thôi.

Còn nửa giờ nữa bắt đầu thi rồi đấy.”
“Ừ.

Tôi, tôi đi vệ sinh.”
Bất chợt trong lòng Trình Hâm dâng lên một nỗi bất an.

Nếu là người khác, hắn đã ào ào theo đuổi từ lâu.

Thế nhưng..

cả hai đều là con trai, Trần Hân lại luôn phải chú tâm học tập để giành học bổng, hắn không nỡ “làm hỏng” cậu.

Thi xong, Trần Hân sang phòng bên cạnh, nhìn vào thấy Trình Hâm còn đang thu dọn chỗ ngồi.

Tào Kế như chim sổ lồ ng mừng quýnh chạy đến ôm chầm lấy cậu: “Ha ha ha, thi xong rồi, xong thật rồi!”
Trần Hân lúng túng, không biết nói gì.

Tào Kế lại buông cậu ra, lao sang ôm lấy Từ Tuấn Thưởng, bị đẩy mạnh: “Cút ngay, cái mặt toàn nhờn bóng!”
“Hu hu, Tuấn Tuấn, nỡ lòng nào lại ghét bỏ tao!”
Thấy Tào Kế Tiếp đi đến, Từ Tuấn Thưởng kêu lên: “Gấu cả, mau lôi Gấu hai nhà mày về!” – Lúc ấy bộ phim hoạt hình “Gấu cả Gấu hai” đang ăn khách.
Tào Kế cãi lại: “Sao lại thế, dù có là gấu thì tao vẫn là anh nó kia mà!”
Tào Kế Tiếp ung dung đáp: “Con nào khôn thì làm gấu anh thôi.”
Vừa lúc ấy, Trình Hâm cầm giấy bút ra đến, hất đầu bảo Trần Hân: “Ta đi.” Dáng vẻ trông “ngầu” chết được.
Từ Tuấn Thưởng gọi với: “Hâm ca, tối nay anh hùng liên minh đấy nhé!”
Trình Hâm lắc đầu: “Tối nay không chơi.”
Từ Tuấn Thưởng hỏi: “Sao thế, bận việc gì à?”
“Ừ, có chút việc, lúc nào rỗi lại chơi với bọn mày.” Hắn xoa đầu Trần Hân: “Thi tốt không?”
Trần Hân cười gật đầu.

Cả hai cùng nhau đi mất.
Vẻ mặt Tào Kế dại ra: “Hâm ca với bé cà lăm thân thiết từ khi nào ấy nhỉ?”
Từ Tuấn Thưởng nhìn y, tỏ ra bất lực: “Lúc nào chả thế!”
Tào Kế gãi đầu, hình như là thế thật.
Trời đang mưa.

Trình Hâm lại ôm Trần Hân đi dưới ô trở về, đã thấy xe chú Lưu đang chờ trước cổng.

Trình Hâm bèn nói: “Về phòng thu dọn hành lý đi, tôi nói với chú tài xế vài câu.”
Trần Hân gật đầu lên trước.

Trình Hâm mở cửa xe, chào chú Lưu, ngồi vào rồi nói: “Chú Lưu à, chú làm ơn chở bọn cháu đến trấn Mễ nhé.”
Chú Lưu hơi giật mình: “Đến trấn Mễ làm gì?”
Trình Hâm nói: “Đưa bạn cháu về nhà, nhà cậu ấy ở đấy, hôm nay mưa, sợ không kịp đón xe.

Nhưng cháu nói với bạn là về Tây Kỳ thăm bà ngoại.”
“Ồ, nhưng bà cháu chuyển sang thành phố B rồi mà?”

“Vâng ạ, là cháu viện cớ thế thôi.

Ta đi đến đấy rồi quay về phố.”
Chú Lưu đã phục vụ nhiều năm trong nhà họ, biết rõ tính nết của vị thiếu gia bướng bỉnh này.

Lời nói có vẻ mềm mỏng, nhưng chẳng khác nào mệnh lệnh.

Chú ta đành nói: “Để chú gọi điện báo cho bố cháu đã nhé, kẻo ở nhà lại trông.”
“Vâng ạ, cháu cám ơn chú.

Chú nói hộ với bố là cháu đến nhà bạn chơi.” Nói rồi Trình Hâm đẩy cửa ô-tô bước xuống.
Lúc về phòng, Trần Hân đã thu dọn xong.

Trình Hâm vơ vội vài bộ áo quần lấy lệ.

Trần Hân cũng lấy làm lạ nhưng ngại hỏi.

Trình Hâm nói: “Đi thôi.”
Trần Hân do dự một chút: “Cậu..

cho tôi mượn, mượn một quyển truyện, về nhà đọc, có được, được không?”
“Được chứ.” Vốn tôi mang cho cậu mà.
Trần Hân ngắm nghía chồng sách rồi cầm quyển “Những người khốn khổ”.

Cậu hỏi: “Cậu, cậu đọc quyển này, chưa?”
Nhìn quyển sách dày cộp, Trình Hâm đau cả đầu.

Nhưng nếu nói “Tôi chưa xem” thì dốt quá! Hắn khoát tay: “Chỉ..

mới kịp xem phần giới thiệu.

Cậu đọc trước đi, lúc nào trả tôi cũng được.”
Trần Hân gật đầu.

Trình Hâm nói: “Thu xếp xong rồi thì đi thôi.

Ôi, đã bảo cậu đem túi quần áo để tôi giặt hộ cho mà không chịu!”
Trần Hân chỉ cười không đáp.
Lúc cả hai xuống lầu, mưa đã thôi nặng hạt.

Liễu Hòa Thiễn đang đứng chờ trước cổng.

Vừa nhìn thấy Trình Hâm, Liễu Hòa Thiễn đã hoảng hốt.

Thì ra bạn học tốt bụng mà Trần Hân nhắc đến lại là hung thần khét tiếng hay sao? Hai chân cô bé nhũn ra, lúc sắp bỏ chạy đến nơi thì bị Trần Hân gọi: “Liễu, Liễu Hòa Thiễn!”
Liễu Hòa Thiễn khóc không ra nước mắt, đành cắn răng kéo va-li đi đến bên chiếc ô-tô sáng loáng màu đen.

Trình Hâm mở ô, che cho Trần Hân bước vào ghế sau rồi mới khuân hành lý xếp vào sau ghế.

Thấy Liễu Hòa Thiễn còn đang đứng đấy, hắn giục: “Nhanh lên!”
Liễu Hòa Thiễn sợ hết cả hồn, thiếu chút nữa vứt va-li bỏ chạy.

Trần Hân nhoài đầu ra gọi: “Liễu Hòa Thiễn, lên xe đi!”
Cô bé vừa run rẩy bước một bước chân đã nghe sau lưng lạnh toát: “Cậu lên ngồi ghế trước, chỉ đường cho chú tài xế.”
Liễu Hòa Thiễn cúi đầu, rón rén bước ra ghế trước.

Trình Hâm đóng cửa xe đánh bộp làm cô bé giật nảy mình.

“Được rồi, chú Lưu ơi, ta đi thôi!”
Từ Tuấn Thưởng đang định đi tìm Tào Kế Tiếp, vừa lúc bắt gặp cảnh Trình Hâm đứng cạnh một nữ sinh bước lên ô-tô đen, lại còn là một cô bé lạ mặt tròn xoay như cun cút.

Cậu ta giật thót mình, muốn đuổi theo nhìn cho kỹ nhưng chiếc xe đã nhanh chóng mất hút dưới làn mưa.
Lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe sang trọng, Trần Hân căng thẳng cả người, chẳng bù với Trình Hâm thoải mái quăng mình lên ghế lim dim ngủ.

Thường ngày ở trường cùng ăn, cùng ở với nhau, đến hôm nay cậu mới ý thức được khoảng cách giữa mình với Trình Hâm lớn đến mức nào.
Trình Hâm vươn tay đỡ lưng cậu: “Đừng ngồi thẳng thế, mỏi lưng lắm, tựa vào đi.”
Cử chỉ dịu dàng của hắn làm cậu an tâm thả lỏng.

Trình Hâm lại nói: “Trưa nay không ngủ, cậu tranh thủ lúc này chợp mắt cho khỏe.

Chú Lưu ơi, chú biết đường đi phải không?”
“Biết chứ, chú mở chương trình hướng dẫn mà.

Hai bạn này đều về trấn Mễ phải không, cháu?”
“Vâng..” Trình Hâm ngáp một hơi dài.
Liễu Hòa Thiễn tội nghiệp ngồi ngay đơ đằng trước, trong bụng khóc thầm: “Hu hu, sao tôi lại ở đây? Sao tôi phải ngồi ghế trước chỉ đường, còn Trần Hân lại được chăm sóc ân cần như thế? Khoan đã, đây đúng thật là chuyện lạ.

Hung thần sao lại tốt với Trần Hân thế nhỉ? Thắc mắc quá đi thôi..”
Trần Hân thấy Liễu Hòa Thiễn ngồi yên không dám quay lại nói với cậu tiếng nào, bèn bắt chuyện: “Liễu, Liễu Hòa Thiễn này, cậu làm bài, tốt chứ?”
Liễu Hòa Thiễn nở nụ cười dè dặt: “Hơ..

cũng như mọi khi.

Còn cậu thế nào, hẳn là làm tốt lắm nhỉ?”
Trần Hân mỉm cười: “Cũng, cũng tốt.”
Bầu không khí băng giá trên xe tan bớt, Liễu Hòa Thiễn tận dụng cơ hội tìm kiếm đề tài: “Chắc chắn phải tốt rồi, kỳ trước cậu đạt đến hơn 1000 mà lị!”
Chú Lưu nghe cả hai trò chuyện cũng hăng hái hẳn lên, nhìn vào kính chiếu hậu không thấy Trần Hân, chỉ thấy Trình Hâm đang ngồi chễm chệ.

Chú ta hỏi: “Thi hàng tháng ấy à, thế điểm tối đa là bao nhiêu?”
Liễu Hòa Thiễn đáp ngay: “Điểm tối đa 1050 chú ạ!”
Chú Lưu trầm trồ: “Ôi, con nhà ai mà giỏi thế, chỉ vài chục điểm nữa là tối đa còn gì!”
Liễu Hòa Thiễn cười toe: “Trần Hân là thủ khoa toàn trường đấy ạ.

Xưa nay chưa ai thi được cao điểm thế đâu!”
Suýt chút nữa là chú Lưu phanh gấp.

Cái gì, Trình Hâm mà lại là thủ khoa toàn trường á?
Trình Hâm đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên lên tiếng: “Không phải cháu, cậu ấy tên là Trần Hân, họ Trần, ghép chữ” phụ “với chữ” đông “cơ.”
Chú Lưu bật cười to: “Hai đứa học cùng lớp không sợ thầy cô nhầm lẫn à?”
“Làm gì có chuyện ấy!”
“Nghĩa là sao? Thầy cô cũng phải tìm cách phân biệt chứ.”
“Sao lại phải phân biệt? Thầy cô việc gì phải gọi cháu trả lời câu hỏi bao giờ!”
Trần Hân bật cười, nhớ đến lần Trình Hâm giúp cậu đánh lạc hướng cô giáo tiếng Anh mà lần đầu chủ động xin phát biểu.
Trình Hâm vươn tay ôm chặt lấy cậu: “Cười gì đấy hả, khai mau!”
Trần Hân lắc đầu tủm tỉm.

Trình Hâm cù vào nách cậu, cậu gập người lại mà cười.

Mắt Liễu Hòa Thiễn mở to sửng sốt.

Chú Lưu cũng lấy làm kinh ngạc: Đã từ rất lâu thiếu gia không hề đùa giỡn thoải mái với bất cứ người nào..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN