Thao Túng Tim Tôi - C24: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Thao Túng Tim Tôi


C24: Chương 23


Thiệu Hinh Ngôn chọn ở lại bệnh viện, Chu Bác Hàn cũng tiếp tục điều tra cùng cô. Điều này biến giường bệnh của Chu Bác Hàn thành tường theo manh mối, bọn họ đem những gì đã thu thập được trải đầy trên chăn. Theo các manh mối hiện có, chỉ có thể suy luận tất cả đều có liên quan đến Isabella Detrich, nhưng lại không thể chứng minh được cô ấy nhúng tay vào. Bọn họ thiếu nhân chứng và vật chứng, những ai từng tiếp xúc với cô ấy đều chết vì tự sát. Họ cũng đã gọi cho vợ của Trần Quan Tông, mặc dù không tham dự buổi hội nghị nhưng bà ấy biết chồng mình đã đến gặp chủ tịch công ty dược phẩm Detrich trước khi đến buổi tiệc.

“Có khi nào, Liêu Tử Long cũng từng gặp cô nàng Isabella này không?” Thiệu Hinh Ngôn cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, Chu Bác Hàn ngồi trên giường bệnh cũng xoa cằm suy tư.

Lát sau, Chu Bác Hàn đột nhiên nói:

“Chờ đã, nếu chúng ta có cách chứng thực Liêu Tử Long và Trần Quan Tông đều chết vì cùng một sự kiện. Thì chỉ cần truy tìm tung tích chủ tịch của công ty dược phẩm Detrich này là đủ rồi.”

“Chứng thực bằng cách nào? Anh có ý tưởng nào không?”

“Tôi không chắc…” Giọng Chu Bác Hàn có chút khản đặc, cảm giác không mấy tự tin. “Tôi chỉ liên tưởng đến một chuyện.”

“Không sao đâu, anh cứ việc nói ra.”

“Cô nhìn tư liệu chúng ta đã tra vào tuần trước này, người tên Isabella Detrich này là nhà tâm lý học, hướng nghiên cứu của cô ấy là về tâm lý học và khoa học não bộ. Bao gồm cả việc khởi xướng thí nghiệm ở Đức, cô còn nhớ nội dung trong bài viết không? Cô ấy phát minh ra một con chip dùng để kiểm tra đo lường hoạt động tinh thần của bệnh nhân không thể cử động.”

“Ý của anh muốn nói, trong não của họ có thứ giống con chip?” Thiệu Hinh Ngôn tự ngẫm vài giây mới hiểu ra được ý của Chu Bác Hàn.

“Phải! Những người chúng ta tìm không chỉ là nhân chứng mà còn phải là vật chứng nữa.” Chu Bác Hàn nói tiếp. “Tôi do dự không nói là vì nếu như vậy, chúng ta sẽ phải yêu cầu pháp y tham gia, khám nghiệm tử thi. Nếu thi thể của Liêu Tử Long và Trần Quan Tông chưa bị hoả táng, thì họ sẽ là nhân chứng và là bằng chứng tốt nhất để truy lùng tên này.”

“Khám nghiệm tử thi, cái này…” Thiệu Hinh Ngôn khó xử nhìn Chu Bác Hàn. “Bất luận thi thể của họ bị hỏa táng hay chưa. Dù sao cũng bị coi là tự sát, sẽ rất rắc rối nếu muốn mở lại cuộc điều tra.”

“Ầy, bởi vậy mới nói…” Chu Bác Hàn thở dài. “Tôi cá cục trưởng Lý chắc sẽ không đồng ý đâu.”

“Hay là, chúng ta gọi điện trực tiếp cho Lý Hạo xin ý kiến?”

“Cũng được.”

Thiệu Hinh Ngôn bấm số của Lý Hạo, không quá một phút liền kết nối được. Thiệu Hinh Ngôn sau đó tìm một lý do đơn giản để thoái thác kết quả cùng với phương hướng điều tra. Sẵn dò hỏi xem thi thể của Liêu Tử Long đã hoả táng hay chưa.

“Hinh Ngôn à, chuyện qua lâu rồi.” Lý Hạo ở đầu dây bên kia cười khổ. “Tuy cậu ấy không được tổ chức tang lễ nhưng tôi khẳng định với cô rằng cậu ấy đã bị hỏa táng từ lâu.”

“Hầy…” Thiệu Hinh Ngôn cảm thấy bị mất mát

“Nhưng nếu là chuyện ấy, tôi có một “tin tốt” muốn nói với hai người đây.”

“Là gì?”

“Mẹ của Liêu Tử Long, do lúc đó cô có mặt tại hiện trường nên bị xem là kẻ tình nghi và không thể xét đây là vụ tự sát bình thường được. Thi thể của bà ấy vẫn còn đang trong nhà xác của đồn cảnh sát.”

“Chúa ơi, thật tốt quá!”

“Tuy không còn người thân nào, nhưng mạo muội tiến hành khám nghiệm thi thể sẽ trái quy định. Hai người nên nghĩ cách đi…”

Lý Hạo nói xong liền cúp máy.

“Đậu xanh, cái gã này!”

“Ha ha ha, đúng là tác phong của Lý Hạo. Chẳng bao giờ gánh hoạ vào thân.” Chu Bác Hàn cười khanh khách. “Tôi nghĩ lại thì, phỏng chừng không thể tìm pháp y trong sở được rồi. Với lại, những điều này đều phải tiến hành bí mật, nếu không sẽ bị phát hiện. Ý của cục trưởng Lý là vậy đó.”

“Đương nhiên tôi hiểu ý ông ta. Ông ta muốn đẩy trách nhiệm sang tôi. Nói thì dễ nghe lắm, tiến hành bí mật, có gì thì ông ta sẽ thẳng thừng bảo là tôi làm bậy do bị cách chức tạm thời.” Thiệu Hinh Ngôn hừ lạnh một cái, làm cấp dưới của Lý Hạo nhiều năm, chỉ cần đối phương nhấc mông là đủ biết muốn đi nặng hay đi nhẹ rồi.

“Có điều, cô không thể phủ nhận việc ông ta đã thu xếp chu toàn.” Chu Bác Hàn cười nói. “À, tôi nhớ ra rồi, nói không chừng cô lại phải đến tìm cái anh chàng trong cửa hàng người lớn một chuyến đấy. Cùng cậu ta hàn huyên tâm sự.”

“Cớ gì? Anh chàng đó tính cách kỳ quái, tôi thừa nhận anh ta đúng thật là có thể giúp một tay.”

“Cậu ta á…” Vẻ mặt Chu Bác Hàn như đang nhớ lại chuyện rất lâu về trước. Giọng anh cũng dần chậm rãi. “Cậu ta rất nổi tiếng trong nghề làm tiêu bản xác người.”

Vì Thiệu Hinh Ngôn đang bị thương ở tay, dưới sự chỉ dẫn của Chu Bác Hàn, cô phóng ra khỏi bệnh viện. Chạy như bay đến cửa hàng người lớn. Lần này do đã quen lối quen cửa nên cô đi thẳng vào trong, Kiều Tư Lâm đang mang bịt mắt ngủ trưa, bất ngờ bị Thiệu Hinh Ngôn đánh thức.

“Ê nè, bổn thiếu gia tôi không phải người muốn mời ra ngoài là mời được đâu nha.” Kiều Tư Lâm vẫn còn đang ngái ngủ, nhưng nghe Thiệu Hinh Ngôn ngỏ ý xong lập tức lấy lại tinh thần. Cười hì hì đáp. “Thêm vào đó, thay vì tìm pháp y trong cục tham gia, thì hai người lại tìm đến “người thứ ba” là tôi can thiệp vào. Tôi đoán trong chuyện này ắt có nguyên do…”

“Chắc chắn có nguy hiểm nhỉ?”

Thiệu Hinh Ngôn chỉ có thể nói, anh chàng trước mặt cô là người quá khôn khéo. Cô thậm chí còn chưa hé răng nói câu nào, đối phương đã đoán được gần hết.

“Biểu cảm trên mặt cô tố giác cả rồi. Công việc chúng ta làm là phi pháp, nói không chừng ngay ngày mai đầu lìa khỏi cổ. Tôi phải thận trọng lắm mới sống được tới giờ.” Kiều Tư Lâm lấy cây quạt xếp của mình ra phe phẩy. “Muốn tôi giúp không phải là không được, dù sao cũng cần phải có thù lao.”

“3000 thế nào?”

“Tôi ghét nói chuyện tiền bạc lắm. Đặc biệt là nói chuyện với cảnh sát, mấy người đưa tôi tiền khác nào sỉ nhục tôi.”

Thiệu Hinh Ngôn nghe Kiều Tư Lâm nói xong liền khó xử. Rốt cuộc đối phương muốn gì? Cô có thứ gì đáng giá hơn đâu?

“Thế anh muốn cái gì?”

Kiều Tư Lâm gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, gấp quạt lại rồi nói:

“Nếu được, tối nay chúng ta lập tức khởi hành.”

Giọng của Isabella vừa đủ nghe, chị ta cứ thế mà lấn áp câu chuyện. Khiến cho ba mẹ Trác Thế Tuyết thêm hổ thẹn, vì xét cho cùng, cuộc hôn nhân mang tính chất riêng tư.

“Chuyện này không liên quan gì đến cô! Đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi…”

Ba của Trác Thế Tuyết nói lớn. “Với lại, giữa cô và con gái tôi là sao? Đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Điệu bộ của ba Trác Thế Tuyết tuy hung hăng nhưng không dám chọc giận Isabella. Chị ta chỉ nheo mắt liếc ông một cái rồi cười khẽ. “Ngài Trác này, tôi cá rằng ngài không muốn mạo phạm tôi nhưng những hành động của ngài lại khiến tôi thấy rất phản cảm.”

“Cô, cô có ý gì?”

“Xét theo nghĩa đen.”

Isabella một tay chống cằm, sau đó dời tầm mắt về phía chị Trương và người con trai Lục Hàng. Cả hai bị cô nhìn chằm chằm liền thấy lạnh sống lưng. Lục Hàng bất giác nắm lấy tay mẹ mình, không biết nên hành xử thế nào.

“Ê! Cô nói cái quái gì thế hả?” Chị Trương nổi trận lôi đình bật dậy, Lục Hàng vội níu bà lại.

“Tôi nói gì? Dì là người Trung Quốc, lẽ nào nghe không hiểu tiếng Trung sao?” Isabella nghiêng đầu nhìn chị Trương, cười gian. “Ồ, hay là dì không muốn thừa nhận con trai mình chỉ tốt nghiệp trường đại học hạng ba mà ở đây nói ngoa, bóc phét là tốt nghiệp trường đại học danh giá. Làm vậy có khiến dì nở mặt nở mày chút nào không?”

“Rốt cuộc cô nói điên nói khùng gì vậy hả?! Lục Hàng nhà tôi tốt nghiệp đại học với thứ hạng ưu tú! Cô nghĩ cô là ai! Ông Trác, đừng nghe cô ta nói bậy!”

Isabella nhìn về phía Lục Hàng đang ngồi bên cạnh chị Trương, hỏi: “Anh Lục Hàng này, anh chắc chứ?”

Lục Hàng hai tay đặt trên đùi giờ đã tùa đầy mồ hôi. Đối mặt với lời chất vấn của Isabella, cậu không dám trả lời, không đáp lại cũng chẳng thừa nhận, chỉ ngồi im thin thít. “Tôi…”

Nhìn thấy bộ dạng của Lục Hàng, Isabella bật cười ha hả. Sau khi cười xong, cô đanh mặt lại, giọng nói trở nên trầm thấp. Ngay cả Trác Thế Tuyết ngồi bên cạnh cũng cảm giác được nhiệt độ xung quanh giảm xuống theo từng câu từng chữ chị ta thốt ra.

“Anh Lục Hàng, chắc anh biết truyền thuyết về địa ngục của Trung Quốc mà nhỉ? Nói dối khi xuống địa ngục sẽ nhận lấy hình phạt rút lưỡi, không biết anh có nhận thức được chưa?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN