Tiếng chìa khóa chuyển động, trong ổ khóa cửa đã an tĩnh suốt một thời gian rất dài.
Bánh xe của vali xoay tròn kêu lạch cạch, chạm vào sàn nhà sáng màu đã lâu không chạm tới, để lại dấu vết rõ ràng.
Chủ nhân của chuyến đi dài hơn nửa tháng cuối cùng đã trở về nhà.
Mang theo toàn bộ mùa xuân của tháng tư.
Trì Tuyết Diễm vừa về đến nhà liền nằm trên sofa, mặt mày mệt mỏi, cái gì cũng không quan tâm, làm như mệt đến mức một giây sau là có thể lăn ra ngủ.
Hạ Kiều rất tự giác đảm nhận công việc thu dọn sau khi chuyến đi kết thúc.
Đầu tiên là bật TV giúp người yêu đã ngủ suốt quãng đường trên máy bay, sau đó lau dọn ngôi nhà đóng một lớp bụi mỏng, mở vali ra, ném quần áo cần giặt vào máy giặt.
Chiếc áo khoác mới mua tạm để đi đến hòn đảo rét lạnh cũng cần được giặt sạch.
Chiếc áo lông trở nên nhăn nhúm rơi vào trong rổ đồ giặt, vẫn là màu đen thẫm.
Gợi nhớ đến một đêm cũng đen thẫm như thế, hệ thống sưởi ấm trong phòng khách sạn, những cơn sóng thuỷ triều cả đêm không ngủ bên ngoài cửa sổ.
Hạ Kiều nhìn chằm chằm nó một lát, không thể tìm ra một chút kinh nghiệm nào để giặt áo khoác lông ở trong đầu.
Nhưng kinh nghiệm về chuyện khác lại không xua đi được.
Vì vậy, anh buông những việc cần phải làm xuống, quay trở lại phòng khách.
Người nằm trên sofa đang xem TV, trên người tùy ý đắp một tấm chăn mỏng.
Nhiệt độ trong nhà dễ chịu, cậu đã cởi áo khoác của mình ra, mặc một chiếc áo tay ngắn mỏng rộng rãi, cổ áo rộng để lộ những vết đỏ rải rác, nổi bật rõ ràng trên làn da trắng.
Trì Tuyết Diễm nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng nhìn lại: “Dọn dẹp xong rồi?”
Giây tiếp theo, cậu không nhận được câu trả lời của Hạ Kiều, mà là chạm phải một ánh mắt sâu nặng tối tăm.
Cậu giật mình, bỗng nhiên phản ứng lại, tiện tay kéo một cái gối dựa trên sofa, không chút lưu tình ném qua.
“Không được, ngày mai phải đi làm.”
Nhưng Hạ Kiều bây giờ, thường xuyên có suy nghĩ khác với cậu.
Hơn nữa sẽ biến suy nghĩ thành hành động thực tế.
Đây là Trì Tuyết Diễm tự mình yêu cầu.
Chiếc gối tựa bị vứt bừa bãi được nhặt lên, đặt trở lại ghế sofa, trung thành thực hiện sứ mệnh ban đầu của nó.
“……!Một ngày nào đó, em sẽ đánh anh một trận.” Người yêu bình thường rất biết đánh nhau uy hiếp bên tai anh, nhưng giọng nói lại đứt quãng, không có sức lực, “…..!Hạ Kiều.”
Trong hơi thở hỗn loạn đan xen, Hạ Kiều thấp giọng dỗ dành cậu: “Được.”
***
Những ngày xuân dịu dàng đang trượt dần về phía mùa hè nóng bỏng hơn.
Những cây phong xanh khắp trên đường đung đưa cành lá, nắng sớm xuyên qua tấm rèm lá sách mở rộng, trong thang máy phòng khám rốt cuộc xuất hiện bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp.
Lễ tân An An vừa nhìn thấy mái tóc đỏ chói mắt kia, liền buột miệng nói: “Chào buổi sáng bác sĩ Trì! Tại sao anh quay lại muộn hơn vài ngày so với kỳ nghỉ xin phép ban đầu vậy?”
Có trời mới biết cô đã mong chờ ngày này bao lâu rồi.
Bởi vì cô phát hiện ra một bí mật, vẫn nghẹn trong bụng muốn trực tiếp hỏi Trì Tuyết Diễm.
“Bác sĩ Trì, anh và chồng anh lái xe đi du lịch phải không? Còn bán kem nữa đúng không!”
An An lướt web nhìn thấy một blogger du lịch đăng ảnh về một cặp tình nhân có xe bán kem đã đặt những cái tên kỳ lạ cho các vị kem.
Mặc dù blogger không đăng những bức ảnh chính diện rõ ràng lắm, chỉ đăng một vài bức ảnh chụp một phần không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, kèm theo những lời mô tả sống động và thú vị.
Nhưng chỉ cần nhìn vào bầu không khí thôi đã rất soái rồi, tên các vị kem và chi tiết mỗi ngày xé một mảnh giấy lại vô cùng đáng yêu, trong lúc nhất thời được không ít người chia sẻ, kêu ngao ngao đòi xem mặt.
An An liếc mắt một cái nhận ra màu tóc vô cùng quen thuộc kia.
Thân hình nhìn cũng rất giống hai người bọn họ.
Người lạ từng xem hình nếu gặp bọn họ ngoài đời, có lẽ sẽ không nhận ra.
Nhưng đối với người cùng lúc quen biết cả Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều mà nói, thật ra rất dễ nhận ra.
Hôm nay cuối cùng cũng đợi được bác sĩ Trì đến làm việc, An An cố ý hạ thấp giọng, gấp gáp hỏi xong, bỗng nhiên hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện.
Cô có chút khiếp sợ mở to hai mắt: “Bác sĩ Trì, lần đầu tiên thấy anh mặc áo sơ mi như vậy…..”
Lúc trước phong cách mặc quần áo của Trì Tuyết Diễm luôn rất giản dị, kiểu dáng đơn giản tùy hứng mặc áo thun và áo len chiếm đa số, hôm nay lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng thoạt nhìn vô cùng cao cấp và đắt tiền, thậm chí trông cũng không giống áo của anh ấy lắm.
Bởi vì chiếc áo sơ mi dường như hơi lớn một chút, chiếc áo vốn cắt may vừa vặn lại bị mặc ra cảm giác lùng phùng lười nhác, nhưng cổ áo hoàn toàn ngược lại, ngay cả nút áo trên cùng cũng được cài kín, che đi phần da thịt gần xương quai xanh, không hiểu sao có vẻ rất cấm dục.
Không giống phong cách của bác sĩ Trì, An An nhịn không được nghĩ.
Ngược lại giống với nửa kia của bác sĩ Trì.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của cô, và một đống câu hỏi, Trì Tuyết Diễm đi ra khỏi thang máy đầu tiên là đáp lại lời chào buổi sáng, sau đó trả lời cô.
“Trên đường đi du lịch trở về bị cảm lạnh, cho nên xin nghỉ ốm thêm vài ngày.”
Nghỉ phép năm cộng với nghỉ việc riêng mà Trì Tuyết Diễm đã xin trước khi xuất phát vốn vừa đủ dùng, kết quả sau đó cậu thật sự không có tâm trạng và thể lực để làm việc tốt, nên lại xin nghỉ thêm vài ngày.
Không nghĩ ra lý do xin nghỉ thích hợp, hỏi thì nói là nghỉ ốm.
Dù sao đi nữa lý do nghỉ phép do kết hôn đã được sử dụng vào năm ngoái.
Ai biểu có vài chuyện đến muộn như vậy.
“Là lái xe RV đi bán kem.” Trì Tuyết Diễm nói xong câu nói thật duy nhất, tiếp tục mặt không đổi sắc nói xạo, “Áo sơ mi mới mua, thỉnh thoảng muốn đổi phong cách.”
“Tôi vừa nhìn thấy ảnh chụp trên mạng, đã đoán ngay là hai người, thật lãng mạn.” An An cười nói, “Anh mặc phong cách này cũng rất đẹp!”
Trì Tuyết Diễm tiếp tục cùng tán gẫu với cô vài câu, rồi mới đi tới văn phòng.
Cậu kéo tấm rèm lá sách ra, liền nhìn thấy người đúng giờ xuất hiện ở tầng dưới toà nhà đối diện đang uống cà phê.
Buổi sáng trước khi cùng nhau xuất phát, Hạ Kiều ở trong phòng thay đồ của phòng ngủ chính chọn ra một chiếc áo sơ mi của mình, rồi giúp cậu – vốn đang mang vẻ mặt khó chịu – cài từng nút áo, cũng đã nói lời tương tự.
Thật ra ngay từ đầu, Trì Tuyết Diễm chỉ là muốn mặc áo khoác của anh một lần thôi.
Bởi vì vào đêm tìm được cây cầu kia, cậu bỗng nhiên cảm thấy chuyện nào đó mà mình từng cho là có cũng được không có cũng không sạo, lại trở nên không thể không có.
Những cảm xúc dâng trào trong lòng không thể diễn tả bằng lời, cũng không còn hài lòng với những nụ hôn và những cái ôm nữa, cần phải bộc lộ và hoà hợp một cách sâu sắc hơn.
Từ ngữ không biểu đạt hết ý, mà thời điểm vừa đúng lúc.
Nhưng người vừa mới thông suốt, cùng với người nhẫn nhịn đã lâu, sẽ luôn có sự khác biệt.
Vẫn là suy xét tới trách nhiệm của một nha sĩ, cuối cùng bại trận mất khống chế phải xin nghỉ phép dài hơn.
……!Nể tình lần du lịch mùa xuân này thắng áp đảo vụ xem cực quang xuyên Tết, Trì Tuyết Diễm quyết định không so đo với Hạ Kiều.
Từ sau khi Hàn Chân Chân nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ bán kem trên mạng, suốt một thời gian Trì Trung Nguyên không đấu võ mồm với con trai trong nhóm gia đình nữa.
Nghe nói ông đang bận rộn học hỏi các phân đoạn lãng mạn từ những bộ phim tình yêu, cố gắng cải thiện bản thân.
Nhưng phản ứng của Tô Dự lại trực tiếp hơn.
[Tô Dự: Kết hôn quả nhiên không cản trở cậu chơi mà, hai người đều rất biết chơi nha!!]
[Tô Dự: Nhưng, nói mới nhớ, bản thỏa thuận tiền hôn nhân kia thật sự vẫn đang được thực hiện tốt hả?]
[Tô Dự: Đừng nói về cuộc sống riêng tư, tại sao ngay cả phong cách ăn mặc cậu cũng bắt đầu bắt chước người ta vậy.]
[Tô Dự:…!Thỏa thuận tiền hôn nhân không phải cũng là hai người đang chơi trò tình thú đấy chứ? Tôi không phải là một phần của trò chơi đúng không?!! ]
Đối mặt với câu hỏi hiện giờ trở nên rất khó trả lời này, Trì Tuyết Diễm thường sẽ dùng đến cách chuyển đề tài đơn giản nhất và cũng hiệu quả nhất.
[Shahryar: Cuối tuần chuẩn bị đưa bạn gái đi chơi ở đâu?]
Phía bên kia lập tức bắt đầu lưu loát nói tràng giang đại hải.
Tình thánh Tô luật sư nói về mối tình dài nhất từ trước đến nay, mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất lúc này vẫn đang yêu say đắm, cùng với nữ luật sư hắn thích nhất trong một công ty luật mà hắn ghét nhất.
Trì Tuyết Diễm thỉnh thoảng vẫn nhận được sự oanh tạc từ những suy nghĩ vụn vặt của hắn.
[Tô Dự: Luật sư là nghề quyến rũ nhất thế giới! Tôi yêu luật sư! Tôi thích trở thành một luật sư!!]
[Shahryar: Lần trước lúc bị khách hàng nổi điên cậu không nói như vậy, còn nói cái ngày mình điền nguyện vọng nhất định là não bị úng nước.]
[Tô Dự: Ha ha ha ha Con người đều sẽ thay đổi mà.]
[Tô Dự: Ngay cả cậu cũng bị đồng hóa đó! ]
Con người thực sự sẽ thay đổi.
Lại đến mùa mặc áo sơ mi rồi.
Trì Tuyết Diễm hiện giờ cảm thấy, không chỉ áo sơ mi có phong cách đơn giản thoải mái mới đẹp.
Áo sơ mi cao cấp đắt tiền cũng rất đẹp.
Đặc biệt là vào một số thời điểm đặc biệt.
Mặc dù sau mỗi lần tỉnh lại eo mỏi chân mềm đều khiến cho cậu rất muốn đánh người bên gối một trận.
Nhưng không thể không thừa nhận, cậu thích bộ dáng trở nên mất khống chế của người vốn luôn tỉ mỉ.
Có lẽ từ ngày đám cưới, sau khi hôn Trì Tuyết Diễm đột ngột kéo lỏng cà vạt của đối tượng kết hôn, ngay trong tiềm thức đã viết ra muốn phá hoại này.
Tuy nhiên, là một bác sĩ được giáo dục tốt, cậu vẫn rất có chừng mực.
Bóng râm đầu hè chiếu xuống những mảng sáng tối, dưới chiếc ô màu xanh biếc, người đàn ông đang nghiêm túc xem tài liệu trong tay, cầm lấy điện thoại di động vang lên tiếng nhạc chuông cài đặt riêng.
[Shahryar: Bắt đầu chia phòng ngủ từ hôm nay, thời gian kết thúc sẽ được xác định.]
Anh đặt tài liệu xuống, đang gõ trả lời, lại nhận được tin nhắn tiếp theo.
[Shahryar: Cấm kháng cáo.
Em phải làm việc rồi.]
Động tác ngón tay Hạ Kiều dừng lại.
Lập tức, anh xóa đi sự phản đối vốn đã gõ xong, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trên cao, tưởng tượng vị nha sĩ mặc áo blouse trắng xoay người rời đi, trong ánh mắt hiện ra ý cười mơ hồ.
Hạ Kiều vẫn không đặt bất kỳ tên gọi nào cho Trì Tuyết Diễm.
Anh từng nghĩ qua rất nhiều kiểu xưng hô, nhưng đều cảm thấy không đủ hợp tâm ý.
Shahryar là cái tên phù hợp nhất cho em ấy.
***
Hương thơm cà phê bay lượn xung quanh, trôi qua tấm bảng hiệu của quán cà phê, băng qua con đường bận rộn, ùa đến tấm bảng hiệu mới đang được cải tạo ở phía đối diện.
Ngày nắng chói chang, cái nóng mùa hè càng lúc càng gay gắt.
Các cửa hàng tầng dưới cùng trên đường phố thường hay đổi chủ, vào ngày hè nóng nực, bên dưới toà nhà đối diện quán cà phê, đã khai trương một cửa hàng đồ uống lạnh.
An An mỗi ngày đi làm ra vào tòa nhà, đều có thể nhìn thấy cửa hàng mới này, nhìn thấy nó hoàn thành việc trang trí, bắt đầu mở bán thử, trong tủ đông bày đầy các loại kem mang màu sắc và hương vị khác nhau.
Sự tự chủ vốn không quá tự hào của cô, cuối cùng đã tan rã vào một buổi trưa trong tiếng ve kêu lanh lảnh.
Cô nhân lúc nghỉ trưa đi xuống lầu, nhìn băng rôn quảng cáo hoạt động mua một tặng một đồng giá treo ở cửa hàng đồ uống lạnh, dứt khoát, quyết định tự một mình mình tiêu diệt.
Đến khi An An xếp hàng, nhìn kem trong tủ kính trong suốt, lập tức chọn mùi vani.
Khi đặt hàng, cô nói theo thói quen: “Hai ly kem vị xương rồng.”
Nhân viên bán hàng vẻ mặt mờ mịt: “Vị gì cơ?”
An An lúc này mới phản ứng lại, vội vàng sửa miệng nói: “Hai ly vị vani!”
“Được, tổng cộng là…..”
Cùng lúc đó, An An nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười hoạt bát.
Cô quay lại, nhìn thấy một cô gái cỡ tuổi mình, trang điểm tinh xảo, mặc trang phục chuyên nghiệp kiểu dáng cổ điển, cũng đang xếp hàng chờ mua kem.
Đối diện với ánh mắt tò mò của An An, đối phương cười khanh khách nhẹ giọng nhắc lại: “Vị cây xương rồng.”
Trong nháy mắt cô hiểu ra, đây là một người xa lạ đã nghe cùng một truyền thuyết về chiếc xe kem.
Nhân viên bán hàng đưa hai ly kem vani đã thanh toán tiền cho An An, cô suy nghĩ một chút, chủ động đưa một ly qua: “Tôi ăn không hết hai ly, bạn có thích mùi vani không?”
Vào buổi chiều giữa mùa hè, gặp một người lạ có lẽ cũng đã nhìn thấy những bức ảnh đó, chia sẻ với đối phương một ly kem vị vani mua một tặng một, đột nhiên làm cho ngày bình thường này trở nên đẹp đẽ hơn.
Huống chi, An An còn quen biết hai nhân vật chính trong ảnh.
Lát nữa trở về phòng khám, cô phải kể với bác sĩ Trì câu chuyện nhỏ kỳ diệu này.
Cô gái mặc trang phục chuyên nghiệp không cự tuyệt, hào phóng nhận lấy, nói lời cảm ơn: “Bạn có làm việc gần đây không? Lần sau tôi sẽ mời bạn.”
“Tôi làm việc trong tòa nhà này.”
“Thế thì rất gần nha, tôi làm việc ở tòa nhà đối diện.”
Hai người tán gẫu, nhân dịp bàn ghế ngoài trời của quán cà phê không có người, ké một chỗ để ăn kem vani.
Dưới chiếc dù màu xanh lá cây, hai cô gái trò chuyện vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên An An làm quen với một người làm việc ở tòa nhà đối diện.
Mỗi ngày cô ngồi ở quầy lễ tân, đều nhìn thấy tòa nhà văn phòng sang trọng càng lúc càng bận rộn kia.
Nhìn từ phía đối diện lại là phong cảnh như thế nào nhỉ?
Thật ra cô đã tò mò về chuyện này từ lâu rồi.
Bây giờ, cuối cùng cô đã có một người bạn để giao tiếp vấn đề này.
Họ trao đổi tên và thông tin liên lạc với nhau.
Khi thêm bạn bè, An An đã viết tên của mình vào lời mời kết bạn.
[Tôi là Địch An An.]
Người bạn mới đầy khí chất công sở nhìn vào dòng chữ này trong khung trò chuyện, cười lên và nói: “Thật trùng hợp, tên tôi cũng có dạng là ABB.”
“Tôi là Lê Phỉ Phỉ.” Cô ấy nói.
Địch An An là lễ tân của phòng khám nha khoa trẻ em.
Lê Phỉ Phỉ là thư ký của Giám đốc công ty truyền thông.
Sau khi nghe tên công ty làm việc của nhau, biểu hiện của hai cô gái trong nháy mắt kinh ngạc.
Địch An An rất muốn tám chuyện một chút về tiểu thiếu gia nhà giàu trong truyền thuyết kia.
Lê Phỉ Phỉ rất muốn tám chuyện một chút về công việc hàng ngày của Trì tiên sinh ở phòng khám.
Nhưng…!ngại ngùng hỏi trực tiếp.
Bỏ đi, vẫn nên nói về kem thôi.
“Ngày mai vẫn còn hoạt động mua một tặng một thì phải, cậu muốn buổi trưa hay tan tầm lại đến ăn?”
“Chắc là tan tầm, ngày mai phải nếm thử sundae vị matcha, vừa rồi nhìn thấy trong tiệm có, còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng vậy, muốn nếm thử hương vị cây Giáng Sinh.”
Trong mùi vani thơm lừng tươi mát, Địch An An cười cong mắt rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Tôi biết chủ nhân của chiếc xe bán kem kia.”
Cô hứa sẽ không tiết lộ thông tin cụ thể về bác sĩ Trì với người lạ.
Chỉ là rất muốn chia sẻ với người bạn mới quen biết nhờ vị kem xương rồng này.
Nhưng không ngờ, Lê Phỉ Phỉ lại nói giống vậy: “Tôi cũng biết nha.”
Địch An An vẻ mặt kinh ngạc, nghe thấy cô hỏi: “Cậu và Trì tiên sinh có quan hệ không tệ phải không?”
“Trì tiên sinh…..?”
Lê Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, sửa lại: “Không đúng, trong phòng khám hẳn phải gọi là bác sĩ Trì nhỉ?”
“!!!”
***
Một buổi chiều mùa hè khác, Trì Tuyết Diễm ăn trưa ở công ty đối diện, trở lại phòng khám nghỉ trưa.
Hôm nay lại là ngày bác sĩ Trì thực hiện kế hoạch chia phòng ngủ không biết lần thứ bao nhiêu.
Nhiều lần thất bại, Trì Tuyết Diễm không ngừng tổng kết ra kinh nghiệm mới.
Chuyện chia phòng ngủ, một khi đã thực hiện, là phải quán triệt đến cùng, bất kể là ở công ty hay ở nhà.
Dù sao phòng nghỉ trong văn phòng làm việc của Hạ Kiều rất giống trong nhà.
Không chỉ có giường và phòng tắm, ngay cả bồn tắm sang trọng cũng giống hệt nhau.
Trì Tuyết Diễm đi ra khỏi thang máy, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc: “Bác sĩ Trì, ăn kem không?”
Trên quầy lễ tân đặt mấy ly nhựa đựng sundae, lục tục có người đến lấy.
Địch An An hôm nay mời đồng nghiệp quen biết ăn kem, là kem mua ở cửa hàng đồ uống lạnh dưới lầu mới mở cách đây không lâu.
Trì Tuyết Diễm đang do dự có nên ăn chút đồ ngọt giúp dễ ngủ hay không, thì nghe thấy cô cười nói: “Có vị hoa hồng nha.”
Cô chỉ vào ly sundae màu hồng được tô điểm bởi dâu tây tươi.
Trì Tuyết Diễm lập tức không do dự nữa.
Khi cậu cầm lấy ly sundae dâu tây, cậu thấy Địch An An chớp chớp mắt nhìn mình: “Bác sĩ Trì, bởi vì xe kem của anh, tôi quen được một người bạn mới, cô ấy làm việc ở công ty đối diện.”
Cô nâng má, giọng điệu hào hứng: “Cô ấy chụp ảnh cho tôi xem, thì ra cảm giác nhìn từ phía đối diện là như vậy, thật đặc biệt.”
Trì Tuyết Diễm hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.
“Ừm, rất đặc biệt.”
Hạ Kiều cũng từng chụp cho cậu xem.
Địch An An lại phát hiện ra một bí mật liên quan đến bác sĩ Trì.
Một bí mật thầm kín và to lớn.
Trong tòa nhà bên trái, chàng thanh niên vui vẻ cầm lấy ly sundae dâu tây, cảm ơn đồng nghiệp ở quầy lễ tân, đi về phía văn phòng, thuận tiện lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh.
Một lát sau, trong tòa nhà bên phải, người đàn ông vẻ mặt như bình thường rời khỏi văn phòng, khéo léo từ chối lời hỏi thăm của thư ký, đi về phía cửa hàng kem bên đường, mua một ly sundae dâu tây.
Trong mảng sáng tối của dòng chảy mùa hè, con bướm như mộng ảo bay qua cửa sổ.
Bàn làm việc tại quầy lễ tân phòng khám nha khoa, bàn làm việc trước văn phòng Giám đốc công ty truyền thông, lần lượt vang lên âm thanh tin nhắn.
[Lê Phỉ Phỉ: Hạ tổng quả nhiên tự mình đi mua sundae!]
[Địch An An: Hihi, là hương vị hoa hồng tôi đề nghị!]
[Lê Phỉ Phỉ: Bươm bướm!!]
[Địch An An: Hiệu ứng!!]
[Lê Phỉ Phỉ: Ha ha ha ha ha ha ha]
[Lê Phỉ Phỉ: An An cậu mau nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự có bướm kìa!]
Con bướm nhẹ nhàng lướt qua từng khung cửa sổ kính trong suốt, màu sắc rực rỡ lấp lánh trên đôi cánh lộng lẫy.
Đôi bạn ngồi ở hai bên khung cửa sổ khác nhau trò chuyện qua điện thoại di động đã nhìn thấy.
Họ nhìn về phía con bướm với ánh mắt rất mềm mại.
Đôi tình nhân đứng ở hai bên khung cửa sổ khác nhau ăn sundae dâu tây cũng nhìn thấy.
Vượt qua đôi cánh vờn quanh, họ ngóng nhìn vào mắt nhau.
Nụ cười tỏa sáng như một viên kim cương trong không khí.
***
Con bướm không biết ở đâu bay từ đêm khuya đến ban ngày.
Lại bay qua bốn mùa dài đằng đẵng, neo đậu thật lâu trong ngôi nhà luôn xinh đẹp như lúc ban đầu này.
Bên cạnh bàn ăn với ánh đèn ấm áp, Trì Tuyết Diễm đang ngẩng đầu nhìn lên lịch cảm thấy, đây là bốn mùa đặc biệt nhất mà cậu từng trải qua cho đến giờ.
Có rung động, có thất vọng, có theo đuổi, và có cả tình yêu.
Cậu với Hạ Kiều cùng nhau trải qua bốn mùa hoàn mỹ.
Trong lúc không nhận ra, đã đến cái ngày mà mọi chuyện bắt đầu.
Họ đã tổ chức đám cưới vào ngày 26 tháng 8 năm ngoái, hai tuần sau khi được cấp giấy chứng nhận kết hôn.
Ngày 12 tháng 8 nhận giấy chứng nhận kết hôn, là trong vòng 24 giờ sau khi kết thúc buổi xem mắt.
Ngày 11 tháng 8 xem mắt, là vào lúc hoàng hôn chiều thứ sáu.
Trì Tuyết Diễm vào ngày 11 này, gặp được đối tượng xem mắt thứ mười một.
Cậu nhìn số 11 lại xuất hiện trên lịch một lát, chợt cầm điện thoại di động lên.
Trong những con số và thứ tự trùng hợp này, cậu hiếm hoi nảy sinh cảm giác nghi thức.
Cùng ngày này một năm sau, Trì Tuyết Diễm mở lịch sử trò chuyện, chọn ngày sớm nhất.
Tin nhắn đầu tiên Hạ Kiều gửi cho cậu, là một câu chào hỏi rất quy củ, viết trong lời mời kết bạn.
[Tôi là Hạ Kiều.]
Từ đó về sau, Trì Tuyết Diễm đúng là vẫn luôn gọi anh như vậy.
Cậu thích cái tên vừa xác định vừa không rõ này.
Cho dù là lúc nào, Trì Tuyết Diễm cũng thích gọi anh như thế, gọi họ tên đầy đủ của anh.
Cho nên tại thời khắc ngày trùng lên nhau này, rốt cuộc cậu rất có cảm giác nghi thức mà đổi cái tên ghi chú đã từng tiện tay đặt.
Tuân theo cách Hạ Kiều chào hỏi mình lúc đầu.
Hạ Kiều ngồi đối diện bàn ăn, thoáng nhìn thấy ánh đèn loang rộng trên mái tóc đỏ, phác hoạ góc nghiêng của gương mặt trắng nõn ra đường nét lập thể, trong mảng sáng tối rõ ràng, ánh mắt và đầu ngón tay của Trì Tuyết Diễm tùy ý di chuyển trên màn hình, không biết nhìn thấy cái gì, khóe môi nhạt màu hơi cong lên, dường như lan ra một tiếng cười rất khẽ trong hương hoa hồng tràn ngập khắp căn phòng.
Đó là một ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay sau đó, Trì Tuyết Diễm chủ động đứng dậy, bưng bát đũa vào phòng bếp, chờ người kia đến rửa chén.
Đây là sự phân chia lao động tiêu chuẩn khi ăn ở nhà.
Hạ Kiều rũ mắt xuống, nhìn màn hình điện thoại di động bị cậu tiện tay đặt sang một bên, cũng nhìn thấy hai cái avatar không thể quen thuộc hơn.
Trong giao diện trò chuyện, trong ô vuông nhỏ bên phải là một đám mây hoàng hôn màu đỏ tuyệt đẹp, thoạt nhìn là cảnh hoàng hôn nào đó được chụp tình cờ.
Như thể tương ứng với mặt biển xanh thẳm trong ô vuông nhỏ bên trái.
Đó là giao diện khung chat giữa Trì Tuyết Diễm và anh.
Tên ghi chú trên cùng đã thay đổi, thành “Hạ Kiều”.
Hạ Kiều nhìn vào vị trí từng được ghi chú là “Tiểu Thập Nhất” không rõ ý nghĩa kia, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hiện giờ khi anh rửa chén, Trì Tuyết Diễm sẽ chờ ở bên cạnh, có khi cùng anh nói chuyện phiếm, có khi một mình thẫn thờ, có khi cùng nhau ngắm nhìn hình nhân bơm hơi ngoài cửa sổ.
Hôm nay cậu đang chơi trò chơi, là một trò chơi gần đây chơi chung với Hạ Kiều.
Người đang cúi đầu rửa chén hỏi: “Bữa sáng ngày mai muốn ăn gì?”
Người đang nghiêm túc tìm cách vượt qua các cửa ải khó khăn thuận miệng trả lời: “Gì cũng được, tùy anh.”
“Bữa tối anh đã đặt rồi, là nhà hàng mà em thích.”
“Được.”
“Ngày mai là kỷ niệm một năm.”
“Em nhớ.”
“Buổi tối có muốn chuẩn bị nước tắm cho em không?”
“……”
Trì Tuyết Diễm thường xuyên bị quấy rối thật sự không chịu được nữa, đặt điện thoại di động xuống cái bộp: “Cuối tuần này em hẹn Nhậm Tuyên đi leo núi, ít nhất sẽ chia phòng ngủ đến cuối tuần.”
Đây là môn thể thao rất tiêu hao thể lực, phải dưỡng đủ tinh thần trước, đảm bảo trạng thái thể chất tốt nhất.
Trong tiếng nước chảy xiết, người rửa chén nhìn thoáng qua điện thoại di động đặt trên mặt bàn bếp, không kháng cáo, chỉ khẽ cười nói: “Lát nữa dạy em chơi.”
Chữ Game over thật lớn xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Dạy em chơi game cũng không được.” Trì Tuyết Diễm thái độ kiên quyết, “Em muốn đi leo núi, lâu rồi không đi.”
“Ừm, anh biết rồi.”
“Thật sao?”
“Thật sự.”
Đêm nay, Trì Tuyết Diễm cuối cùng cũng đánh qua được cửa ải trò chơi đã nhiều lần thất bại kia, trình độ kỹ thuật có tăng lên một chút.
Còn những thứ khác…..
Lần sau cậu sẽ tiếp tục học được bài học kinh nghiệm.
Ví dụ như, nói biết rồi thì chỉ là biết rồi mà thôi, người nào đó vẫn biết rõ mà cố phạm.
***
Sáng hôm sau.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Trì Tuyết Diễm tỉnh lại trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, ngoại trừ sự khó chịu muốn đánh người như thường lệ, còn có một tia may mắn là giới hạn càng lúc càng thấp.
Ít nhất cũng giữ được thể lực để có thể làm việc đàng hoàng.
Hạ Kiều không ở trong phòng ngủ, bên giường đã đặt sẵn áo sơ mi lấy giùm cậu từ trong phòng thay đồ.
Trì Tuyết Diễm chấp nhận số phận mặc chiếc áo sơ mi có độ che đậy rất tốt, được bao bọc trong mùi cơ thể của người yêu, rửa mặt đánh răng, tưởng tượng bữa sáng sẽ nhìn thấy khi đi ra khỏi phòng khách.
Thật ra mỗi lần nghĩ tới đây, cậu đã không còn tức giận như vậy nữa.
Hơn nữa lúc này Trì Tuyết Diễm nhất thời nghĩ không ra, vào ngày đặc biệt như hôm nay, Hạ Kiều sẽ làm bữa sáng thế nào.
Nhưng khi cậu đẩy cửa phòng ra, vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, ký ức lập tức ùa về.
Trên bàn ăn bày hai phần hoành thánh đóng gói mua mang về từ trước.
Hạ Kiều ngồi ở bàn ăn, đang ngước mắt nhìn qua.
Trì Tuyết Diễm dựa vào cửa phòng ngủ, hoàn toàn không tìm thấy cảm giác tức giận nữa, chỉ cười và đi về phía anh.
Hôm đó ra khỏi trung tâm kiểm tra sức khỏe, trên đường đi ăn sáng, cậu rất đột ngột hỏi Hạ Kiều có muốn kết hôn với mình hay không.
Sau một lát xuất thần, nghe ông chủ tiệm ăn sáng nhiệt tình hỏi lớn tiếng, Hạ Kiều mới nghiêm túc hỏi cậu thích ăn món nào.
Khi đó trong giọng nói của Hạ Kiều lộ ra sự dịu dàng không quá thuần thục, ngầm thừa nhận thân phận và quan hệ sắp thay đổi.
Khi đó Trì Tuyết Diễm nói: “Món nào cũng không tệ, tôi thích nhất là hoành thánh nhỏ.”
Đây chính là món hoành thánh nhỏ giống buổi sáng hôm đó..