Ôn Trĩ Sơ nuốt nước miếng, “Tôi cảm thấy nhiệm vụ nhân vật phản diện không thể hoàn thành nổi.”
Còn chưa kịp hoàn thành, cậu đã bị đánh chết.
Đối phương còn không cần đấm cậu.
Cậu đây chỉ là một con gà con mới vào đời, bóp cái là chết.
(*)Nguyên văn: 小菜鸡 = Tiểu thái kê: Người mới, người thiếu kinh nghiệm, thường dùng để chỉ các game thủ mới chơi game.
[Hệ thống: Thiếu niên, đừng để những thứ phù phiếm bề ngoài dọa lùi bước, cậu phải có lòng tin với chính mình, tin tưởng cậu, tin tưởng tôi, chắc chắn cậu có thể].
Ôn Trĩ Sơ, “Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Sao thế?]
Ôn Trĩ Sơ: “Thứ tôi cần là niềm tin.”
[Hệ thống: Ừ ừ.]
Ôn Trĩ Sơ: “Chứ không phải tự tin mù quáng.”
[.
.
.]
Sau đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, Ôn Trĩ Sơ đeo cặp sách tiến vào trong trường, dựa theo ký ức nguyên chủ đến được khu lớp học của khối 11, chẳng biết tại sao trong lòng lại hơi thấp thỏm.
Cậu hít sâu một hơi, lúc này mới dám cất bước tiến vào.
Cậu đi đến tầng ba, lớp học đầu tiên của tầng này chính là lớp 11-11 – lớp học của cậu.
Ôn Trĩ Sơ hơi căng thẳng, kéo kéo tay áo, đối với cậu, hoàn cảnh lạ lẫm này cũng chính là một khởi đầu mới.
Cậu cố gắng hết sức để giảm sự tồn tại của mình xuống, đi vào lớp.
Lớp học đang ồn ào ầm ĩ yên lặng trong chớp mắt, nhưng cũng nhanh chóng ồn ào trở lại.
Ôn Trĩ Sơ âm thầm thở phào, ngay sau đó cậu nghe thấy những tiếng xì xào truyền tới.
“Sao cậu ta lại đi học rồi?”
“Tôi còn tưởng cậu ta không đi học nữa, sao lại tới nữa vậy, thật phiền chết người”.
“Lớp chúng ta không có cậu ta thật tốt, cậu ta vừa đến không chừng lại đi gây sự với người khác đấy”.
“Thứ sáu tuần này là kỳ thi tháng, cậu ta về để kéo điểm trung bình của lớp chúng ta xuống đấy à”.
Ôn Trĩ Sơ không thể khống chế được thân thể mình, cứng đờ người ra, sau đó mới vội vàng tìm chỗ ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống xong, cậu liền nhìn thấy bạn học phía trước kéo kéo cái ghế, tiếng chân ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh ken két, tựa như cậu chính là một con virus cảm cúm, không muốn dính dáng tới cậu.
[Hệ thống: Thiếu niên, hình như tình huống không được lạc quan cho lắm].
Ôn Trĩ Sơ: “Thực ra tôi đã tưởng tượng qua hình ảnh mình bị chán ghét, nhưng mà…”
[Hệ thống: Nhưng mà sao?]
Ôn Trĩ Sơ: “Không ngờ lại bị ghét đến vậy.”
Nguyên chủ! Đến cùng cậu đã làm gì thế! Tại sao lại đến mức chó thấy cũng phải lắc đầu thế này!
Ôn Trĩ Sơ vốn là kẻ nhát gan, cho dù có người chửi mình cũng không dám cãi lại.
Một tuần lễ cậu không đi học, không những phải đón nhận sự ghét bỏ của bạn bè xung quanh, mà còn phải đón nhận một đống bài tập chồng đống trên bàn.
Cậu nhìn quả đồi cao cao trên mặt bàn, nuốt nước bọt.
Thành tích học tập của Ôn Trĩ Sơ vốn không tốt lắm, chỉ có thể tính là trên trung bình chút xíu.
Cậu thu dọn bài tập trên bàn, đếm đếm thấy ít nhất cũng phải mười một mười hai tờ đề.
Buổi tự học đầu buổi sáng, cậu cố hết sức thì may ra mới hoàn thành xong một tờ, sau đó cúi đầu nhìn ngăn bàn, phát hiện bên trong sách giáo khoa bị nhét chật cứng, thảo nào mà cặp sách của cậu lại trống trơn, đầu cũng trống trơn.
Ôn Trĩ Sơ tiện tay cầm sách toán ra, phát hiện cuốn sách này mới tinh, xem qua nội dung trong sách thì cảm thấy chương trình học cũng không khác kiếp trước của cậu.
Quả nhiên đến chết vẫn là lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu xem góc phần tư.
(*)
(*) Nguyên văn: 奇变偶不变 符号看象限.Đây là một câu đọc vần để học sinh dễ ghi nhớ công thức lượng giác.
Ý nghĩa giống câu sin bù phụ chéo của thầy cô Việt Nam nhà mình.
Khi thừa số k là số chẵn thì góc α và góc (α + kπ/2) sẽ có giá trị lượng giác sin, cos, tan, cot bằng nhau; khi thừa số k là số lẻ thì góc α và góc (α + kπ/2) sẽ có giá trị lượng giác sin, cos, tan, cot chéo nhau.
Còn dấu của giá trị đó thì phải phụ thuộc vào góc α và góc (α + kπ/2) đang ở góc phần tư nào trên đường tròn lượng giác.
Lúc cậu định bắt đầu làm bài tập toán mới phát hiện ra mình không có một cây bút nào.
“Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Tôi đây.]
Ôn Trĩ Sơ: “Cậu có bút không?”
[Hệ thống: Có, một cái năm mươi tệ.]
Ôn Trĩ Sơ: “Sao đắt thế?”
[Hệ thống: Bút điện tử đấy, nhưng nếu bây giờ cậu đi làm nhiệm vụ thì tôi có thể tặng cậu luôn].
Ôn Trĩ Sơ: “…!thế thì thôi vậy”.
Còn hai phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, nếu bây giờ chạy đến cửa hàng tiện lợi thì cũng không kịp.
Đúng lúc này bạn học bàn trên đánh rơi cục tẩy, cục tẩy tròn trùng trục lăn lăn lăn đến tận chân cậu.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, liếc mắt nhìn, thuận tay nhặt lên, mấp máy môi mở miệng nói: “Bạn…!bạn ơi, tẩy của bạn rơi này”.
Ai ngờ người ngồi bàn trước quay người, giật viên tẩy trong tay cậu, cau mày, giọng nói khó chịu: “Ai cần cậu giúp!”
Ôn Trĩ Sơ rụt tay, đem lời hỏi thăm muốn mượn bút đã đến bên miệng nuốt lại.
Chỗ cậu ngồi là vị trí cuối cùng gần cửa sổ, một mình một hàng, không có bạn cùng bàn, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Ôn Trĩ Sơ đành phải thay đổi chiến thuật, lấy sách ra xem qua một ít kiến thức trong suốt tiết tự học buổi sáng.
Vất vả lắm mới đợi được đến tan tiết, đang định đi mua bút, thì lại gặp được chủ nhiệm lớp chạy đến chiếm giờ ra chơi.
Lúc chủ nhiệm lớp thấy cậu, gương mặt đang tươi cười sầm xuống trong nháy mắt.
Thật ra, nếu Ôn Trĩ Sơ đến cuối tuần mới đi học thì chắc chắn sắc mặt của chủ nhiệm lớp không đến nỗi xấu như vậy.
Lớp của ông đã ổn định ở vị trí cuối cùng của khối rất lâu, nếu không có Ôn Trĩ Sơ, biết đâu có thể ngoi lên hạng hai, hạng ba đếm ngược.
Nào ngờ cậu lại trở về trước kỳ thi, vậy thì thành tích đếm ngược từ dưới lên này, lớp ông không thể nào tránh thoát khỏi.
Sau khi cuộc họp lớp ngắn ngủi vội vàng trôi qua, tiết học đầu tiên là tiết toán.
Thầy giáo toán học – Thầy Lý, đã hơn bốn mươi tuổi, bởi vì bề ngoài thô kệch, lại có thân hình cao lớn, nên được học sinh đặt biệt danh là lực sĩ Kim Cang*.
Ông là một giáo viên nghiêm khắc, học sinh trong tiết của ông luôn ngoan ngoãn, không ai dám náo loạn.
Sau khi thầy Lý đi vào lớp, thấy Ôn Trĩ Sơ, vẻ mặt ông vẫn không có thay đổi, vừa vào lớp là bắt đầu giảng bài, nội dung về hình học.
Năm phút sau, thầy Lý nói: “Bây giờ các em hãy cầm bút lên đếm cho tôi xem, trong những hình chúng ta đang xét, có bao nhiêu đường thẳng song song”.
Nhân lúc các học sinh đang cúi đầu đếm đếm, thầy Lý đi xuống kiểm tra một vòng, lúc bước đến bên cạnh Ôn Trĩ Sơ thì nhíu mày dừng bước: “Ôn Trĩ Sơ, sao em không đếm?!”
Thân hình cao lớn của thầy phủ bóng lên người Ôn Trĩ Sơ, cậu bị dọa đến mức không lật nổi trang sách giáo khoa trên bàn.
Ôn Trĩ Sơ bị thầy dọa, lắp bắp: “Em đếc..h.
đếm…!không biết đếm”.
(*) Nguyên văn: 没b数, bạn ấy nói lắp thêm b vào thì thành một câu thô tục.
Thầy Lý:….
Bạn học xung quanh: …
Giây phút ấy, phòng học chìm vào yên tĩnh.
Phụt…
Trong phòng học truyền đến tiếng cười khó nín được của bạn học nào đó trong lớp, nhưng đã nhanh chóng tự kiềm chế lại.
Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt vội vàng muốn xin lỗi, thì ngay sau đó, một chiếc bút được thả xuống mặt bàn của cậu.
Thầy Lý lại nghiêm túc nhìn cậu một cái, lúc này mới đi qua.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, nhìn chiếc bút trên mặt bàn của mình, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.
Chờ khi tiết học kết thúc, Ôn Trĩ Sơ vội vàng đến cửa hàng tạp hóa mua một số văn phòng phẩm, nhưng bây giờ số tiền trong tay cậu quá ít ỏi, cậu chỉ có thể mua một số đồ vật hay dùng.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện: Khiêu khích nhân vật chính.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng là 10 tệ, giá trị nhân vật phản diện tăng 1%, nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ 20 tệ]
Ôn Trĩ Sơ nghe xong giật mình, “Không phải cậu nói nhiệm vụ đầu tiên sẽ không bị trừ tiền à?”
[Hệ thống: Cậu cho là tôi bị lỗi đấy hả?]
Ôn Trĩ Sơ xấu hổ cười cười, “Đừng trừ tiền được không?”
[Hệ thống: Không thể.]
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Trĩ Sơ nháy mắt suy sụp, thứ gì đến thì vẫn cứ phải đến.
Trong đầu cậu nhớ đến cánh tay rắn chắc của Tần Gia Thụ, bắp chân lập tức run lên.
[Hệ thống: Thiếu niên!]
Ôn Trĩ Sơ: “Sao thế?”
[Hệ thống: Mục tiêu xuất hiện.]
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, đến sợi tóc trên đầu cũng run lên một cái, sau đó giống như một tên trộm lén lút nhìn khắp bốn phía, quả nhiên trông thấy Tần Gia Thụ đang cất bước đi vào trong cửa hàng.
Dáng người thiếu niên cao thẳng, bên ngoài nổi bật, chen chúc giữa một đám bạn học, lại không khác gì hạc giữa bầy gà.
[Hệ thống: Cơ hội của cậu kìa.]
Cơ hội gì?
Cơ hội đi đời sao?
Ôn Trĩ Sơ không hề suy nghĩ thêm, vội vàng thanh toán tiền rồi chạy ra khỏi cửa hàng tạp hóa.
[Hệ thống: Thiếu niên, tôi rất xem thường dáng vẻ này của cậu!]
Trong lòng Ôn Trĩ Sơ vẫn còn thấy sợ hãi: “Cậu không thấy bên cạnh cậu ta còn có vài người bạn sao?”
[Hệ thống: Chuyện này có liên quan gì đến nhiều người hay ít người?]
Ôn Trĩ Sơ: “Tần Gia Thụ còn chưa cần ra tay, đám người bọn họ mỗi người cho tôi một cú đấm, đã đủ để tôi rời khỏi thế giới xinh đẹp này”.
[.
.
.]
Ôn Trĩ Sơ đem đồ dùng học tập quay lại lớp, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác để hoàn thành nhiệm vụ.
——
“Mợ nó, vừa rồi tao hoa mắt có phải không? Hình như tao lại nhìn thấy cái tên phiền phức kia rồi!” Quý Phong Trường ngạc nhiên mở miệng nói.
Một cậu học sinh nam đứng bên cười nói: “Không đâu, tên đó lâu lắm rồi không thấy xuất hiện, mày nhớ nó quá nên xuất hiện ảo giác rồi đấy”.
Nhất thời da gà da vịt của Quý Phong Trường nổi lên đầy người: “Mày mơ à, có thấy buồn nôn không vậy?”
“Lão Tần, mày có thấy không?”
Tần Gia Thụ cầm nước uống thể thao, nhìn cậu ta: “Mày có cần uống nước nữa không?”
(*) Nước uống thể thao: đồ uống được thiết kế cho các vận động viên bổ sung nước, chất điện giải và năng lượng trước và sau khi tập luyện hoặc thi đấu.
Quý Phong Trường: “…”
Thằng chó.
Thôi được rồi, coi như chỉ một mình cậu ta nhìn thấy đi vậy.
Quý Phong Trường: “Tao thấy nó đi học rồi, mày cứ chờ nó đến làm phiền mày đi”.
Tần Gia Thụ nghe qua loa, vào tai này ra tai kia, căn bản chẳng hề để tâm.
Mặc dù nhiệm vụ đã được giao, nhưng hai người họ không học cùng lớp, Ôn Trĩ Sơ ở trong lớp sửa soạn sách vở và học bài đến tận trưa, không có thời gian đi làm những việc khác.
Cho đến tận lúc nghỉ giữa giờ buổi chiều mới tìm được cơ hội.
“Ôi, Tần Gia Thụ đang chơi bóng đó, có muốn đi xem không?”
Bạn học nữ và Ôn Trĩ Sơ cùng lúc đứng dậy.
Bạn học nữ: “Đi chứ”.
Nội tâm Ôn Trĩ Sơ: “Đi chứ”.
Rất nhanh cậu đã trà trộn vào trong đám đông đứng xung quanh sân bóng rổ, người đứng xem ngoài sân không hề ít, những thiếu niên trong sân mồ hôi ướt đẫm, nhưng người thu hút được sự chú ý nhất vẫn là Tần Gia Thụ.
Anh zai này đúng là loại người khó có thể khiến người khác bỏ qua.
Tần Gia Thụ trong sân mặc đồng phục mùa hè, thân hình không mảnh mai giống như mấy thiếu niên đang trong giai đoạn dậy thì, bả vai dày rộng, dáng cao ráo, cánh tay mỗi khi dẫn bóng đều hiển hiện gân xanh.
Mùa hè nóng bức, hắn vuốt hết tóc trước trán ra sau đầu, mỗi khi một quả bóng được ném vào rổ, tiếng reo hò bốn phía lại nổi lên rần rần.
“Chúng ta sang ghế dài bên kia đi, Tần Gia Thụ để nước ở bên đó, chút nữa nghỉ ngơi chắc chắn sẽ sang uống nước”.
Mạnh Nghiên hơi xấu hổ, “Có được không?”
“Sao lại không được? Đi nhanh lên nào.”
Ôn Trĩ Sơ đứng bên, nghe thấy lời này cũng lặng lẽ meo meo theo đằng sau.
Nhưng bỗng dưng, bạn gái đang kéo tay Mạnh Nghiên kia quay đầu nhìn thấy cậu, 2 con mắt nhanh chóng mở to: “Cậu…!cậu đến đây làm gì?!”
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, “Xem.
.
.
Xem bóng rổ.”
Bạn học nữ kia kéo Mạnh Nghiên ra sau lưng mình: “Cậu đừng tưởng là tôi không biết cậu đang theo dõi Mạnh Nghiên nhé”.
Ôn Trĩ Sơ nghe cái tên này thấy quen quen, nhưng không lập tức nhớ ra người này là ai.
[Hệ thống: Em gái hoa khôi.]
Ôn Trĩ Sơ vội vàng giải thích: “Không…!không phải, tôi…!chỉ…!chỉ đến xem…”
Cậu sốt ruột quá thốt lên: “Tôi đến xem Tần Gia Thụ”.
Câu nói này hơi lớn tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Ôn Trĩ Sơ vừa dứt lời, Tần Gia Thụ đúng lúc ném được một trái ba điểm vào rổ.
Bạn học nữ vừa rồi đang định nói: lời của cậu ai có thể tin chứ, nhưng thấy Tần Gia Thụ đã rời trận đấu đi ra uống nước, nên cô nàng không thèm quan tâm đến Ôn Trĩ Sơ nữa.
Tần Gia Thụ vừa đi đến đã bị vây kín.
“Cú vào rổ cuối cùng đẹp quá”.
“Đàn anh, anh chơi bóng đẹp trai quá đi”.
“Bạn học Tần, nếu cậu rảnh có thể dạy tớ chơi bóng với được không?”
Mạnh Nghiên xấu hổ nói: “Gia Thụ, cú ném ba điểm của cậu thật lợi hại”.
Tần Gia Thụ đi tới, không quan tâm đến lời nói của những cô gái xung quanh, chỉ lễ phép cười cảm ơn họ, sau đó giơ tay cầm nước ở trên ghế dài lên, lúc ngẩng đầu vừa lúc đối mặt với Ôn Trĩ Sơ.
Ôn Trĩ Sơ cứng đờ trong nháy mắt.
Hắn đang nhìn mình sao?
Mình có nên nói câu gì đó không?
Sau đó mồm miệng cậu nhanh nhẹn mở ra: “Chỉ có thế này…”
Bàn tay cầm chai nước của Tần Gia Thụ dừng lại.
[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 1%, phần thưởng là 10 tệ.]
Ôn Trĩ Sơ: !!!
———————-
*lực sĩ Kim Cang:img.