Bạch Đường Sinh dùng ghế để đứng quay lưng trên quầy bar.
Cậu không nhìn thấy phía sau, nhưng cậu biết, cậu chỉ cần thoáng dịch về sau, chân sẽ dẫm vào hư không.
Ngực cậu nổi lên một hồi trống vô cớ, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ô Bách Chu: “Tôi ở phía sau cậu.”
Ô Bách Chu nói: “Đừng sợ.”
Bạch Đường Sinh cảm giác tim càng đập nhanh dữ dội.
Cậu nhắm mắt lại, thả lỏng cả người mình, sau khi khiến cả người không còn cứng đờ, cậu thả mình ngã xuống.
Cậu ngã vào trong một lồng ngực ấm áp, có chút mát lạnh như là mùi hương nước hoa nam, nhàn nhạt, lại xuyên qua cánh mũi len lỏi vào lòng Bạch Đường Sinh.
Tim có chút ngứa.
Cậu xiết chặt ống tay áo Ô Bách Chu, hai giây sau lại buông ra, khi mở mắt ra trong mắt đã rõ ràng: “Lực cánh tay thầy Ô quả nhiên tốt.”
Đối mặt với trêu ghẹo của Bạch Đường Sinh Ô Bách Chu cũng không nói gì, khóe miệng lại lơ đãng mà gợi lên một nụ cười.
Tiêu Duyệt yên lặng nhìn: Sao giữa hai nam thần tui lại cảm giác hơi gay thế?
Trò này chơi đến khi mọi người uống hết rượu mới thôi.
Bạch Đường Sinh và Tiêu Duyệt uống nhiều nhất, cả một đêm mọi người cũng đều chếch choáng say, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, Ô Bách Chu nhìn Bạch Đường Sinh loạng choạng ngồi bên mép giường, hỏi: “Cậu sợ độ cao?”
Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút, cười: “Anh phát hiện à?”
Tất nhiên là Ô Bách Chu phát hiện.
Khi Bạch Đường Sinh ngã xuống, cơ bắp trên người căng chặt, trên mặt cũng che giấu nỗi sợ hãi, tay càng theo bản năng mà bắt lấy thứ có thể nắm được bên người, dùng sức rất mạnh.
Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống: “Quả thật làm liều.”
Bạch Đường Sinh uống rượu đầu óc có chút chậm chạp, trên mặt lại thoải mái: “Không phải tôi không sao à?”
Thật ra chuyện Bạch Đường Sinh sợ độ cao cũng không phải bí mật.
Tư liệu trên Baidu của cậu viết rành mạch, chỉ là trước đó mức độ nổi tiếng cậu không cao, không ai chú ý chuyện này.
Hạ Bạc hiển nhiên là đã dụng tâm nghiên cứu tư liệu cậu.
Chỉ là mức sợ độ cao của Bạch Đường Sinh không nhẹ nhàng bâng quơ, đơn giản như ba chữ “Sợ độ cao” trong tư liệu ghi.
Nói chính xác, cậu sợ độ cao vô cùng nghiêm trọng.
Nếu bảo cậu đi chơi nhảy bungee hoặc là trò chơi mạo hiểm trên cao, có thể cậu sẽ nửa đường tim đập nhanh mà chết.
Người sợ độ cao rất khó sinh ra cảm giác tín nhiệm về cơ thể đối những người khác.
Có thể giao cơ thể mình cho người khác, thật sự rất hiếm.
Hôm nay Bạch Đường Sinh đã giao cơ thể mình cho Ô Bách Chu lần thứ hai, một lần là lần “Xiếc thú” kia.
Hai người đơn giản đi rửa mặt rồi lên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Khi Ô Bách Chu nằm xuống còn tiện tay lướt qua Bạch Đường Sinh giúp cậu dịch chăn, khi hắn vừa chuẩn bị nằm về Bạch Đường Sinh lại xoay người, môi hai người nhẹ nhàng cọ qua.
Cả hai đều sửng sốt.
Hai người đối với cánh môi đối phương đều không xem còn xa lạ, nhưng lòng bọn họ vẫn khẽ rung động trong giây phút này như cũ.
Tay Ô Bách Chu chống bên người Bạch Đường Sinh, đứng yên vài giây không hề nhúc nhích.
Đột nhiên, cũng tư thế này, hắn cuối mặt xuống, hôn lên Bạch Đường Sinh.
Bọn họ đều là lần đầu tiên khẽ hôn đối phương ngoài vai diễn.
Cảm giác có chút mới lạ, Bạch Đường Sinh có thể cảm giác được tim đập dồn dập của mình.
Cậu hẳn là nên đẩy Ô Bách Chu ra, nhưng khi tay cậu chạm đến cánh tay Ô Bách Chu lại chậm chạp không dùng lực.
Có lẽ là bởi vì uống rượu nhiều, cả người đều mềm nhũn, không có sức lực.
Động tác Ô Bách Chu cũng không hề mạnh bạo.
Hắn nhẹ nhàng mút môi Bạch Đường Sinh một chút, sau khi buông phiến thịt mềm này ra lại bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát vào nhau.
Từ trong dịu dàng của Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh thế mà lại cảm giác được một tia âu yếm vuốt ve*.
(*) 温存: hán việt là ôn tồn, tuy nhiên chữ này lại mang nghĩa khác với chữ ôn tồn mình vẫn hay hiểu.
Trước mắt là vậy, mọi người nếu biết có thể góp ý.
Động tác đẩy ra của cậu không khỏi biến thành đón ý hùa theo.
Cậu tựa như khi quay những cảnh hôn trước kia, đáp lại nụ hôn của Ô Bách Chu, cậu nghiền chuyển cọ xát trên môi châu Ô Bách Chu.
Bạch Đường Sinh chôn hết băn khoăn vào trong lòng, trong đêm tối sau khi thấm men rượu giải phóng tình cảm của mình ra.
Cậu nghĩ, chúng ta chỉ là uống say mà thôi.
Không biết là ai nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Ngữ khí dịu dàng.
Màn đêm cằng sâu thẳm.
– –
Khi Ô Bách Chu tỉnh lại, đã không thấy Bạch Đường Sinh.
Đệm giường bên cạnh đã lạnh đi, hiển nhiên đã đi một khoảng thời gian.
Trên tủ đầu giường bên cạnh đặt một phần ăn sáng, bên dưới đè một tờ giấy: “Đây là bữa sáng, buổi chiều chị Kỳ bảo tôi đi bàn bạc chuyện đại diện cho CA, tôi đi trước.”
Hôm nay hai người không bay cùng một chuyến.
Đây là chuyện đã thu xếp từ sáng, vì Ô Bách Chu vẫn chưa quay về, hắn phải bay đến đoàn phim đóng vai “Gia Tĩnh đế”.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, Bạch Đường Sinh không nói một tiếng đã rời đi trước vẫn khiến Ô Bách Chu khẽ nhíu mày.
À, cũng không phải không nói tiếng nào, không phải là còn để lại tờ giấy sao.
Tối hôm qua Ô Bách Chu uống rượu ít nhất, hắn không say, khi hôn cũng không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào.
Hắn chỉ là cảm thấy bầu không khí khi đó, thời điểm khi đó rất thích hợp để hôn môi.
Hắn rõ bản thân không hề say, nhưng không rõ Bạch Đường Sinh có say hay không.
Sau khi hôn môi hắn cũng không nói gì thêm, muốn chờ sau khi đối phương tỉnh táo lại rồi làm rõ mọi chuyện.
Kết quả người này bỏ lại tờ giấy rồi chạy.
– –
Khi Bạch Đường Sinh nhận được điện thoại đang ở sân bay chờ máy bay.
Cậu ấn nhận, giọng nói không khác gì bình thường: “Anh tỉnh rồi à? Đã ăn sáng chưa?”
Ô Bách Chu dừng một chút: “Ăn rồi.”
Bạch Đường Sinh bình tĩnh nói: “Tôi sắp lên máy bay rồi, anh có thể ngủ tiếp một chút.”
Ô Bách Chu im lặng vài giây, còn nói thêm: “Chờ tôi trở lại, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
Tay nắm di động của Bạch Đường Sinh xiết lại, cậu nhẹ giọng nói: “… Được.”
Cúp điện thoại, cậu rũ mi, phát ra một tiếng thở dài khẽ.
Lần này lợi ích chương trình thực tế mang đến cho Bạch Đường Sinh rất rõ ràng.
Tuy rằng vẫn chưa chính thức phát sóng, nhưng qua mấy ngày phát sóng trực tiếp, Bạch Đường Sinh lên hotsearch rất nhiều lần # Bạch Đường Sinh livestream nấu cơm ## Bạch Đường Sinh livestream ngủ với ảnh đế Ô #
Ngắn ngủn vài ngày, fan trên Weibo của cậu đã hơn 800 vạn, tăng hơn gấp đôi so với ban đầu.
Khi cậu xuống máy bay, Tề Kỳ và Hà Nhiên cùng đến đón.
Khi có nhiều fan sẽ xuất hiện vấn đề, Tề Kỳ nói với cậu bên ngoài có fan đón sân bay.
Hà Nhiên giúp Bạch Đường Sinh kéo vali đi, Tề Kỳ nói: “Nếu không muốn gặp chúng ta có thể đi lối khác.”
Bạch Đường Sinh do dự đôi chút: “Đi gặp đi.”
Cậu vừa ra đã thấy rất nhiều fan giơ bảng đón, sau khi nhìn thấy cậu xuất hiện thì lớn tiếng gọi tên cậu.
Bạch Đường Sinh đời trước không chỉ một lần gặp cảnh fan đón sân bay, cũng không hoảng loạn, thong dong mà trả lời câu hỏi của fan: “Vì thầy Ô phải đến đoàn phim khác quay nên không trở về cùng tôi.”
“Các bạn về đi, lần sau đừng tới nữa, quá vất vả.”
Bạch Đường Sinh nói bên tai Hà Nhiên vài câu, Hà Nhiên rời đi trong chốc lát, cậu ta nhanh chóng quay về tặng mỗi fan một ly trà sữa.
Bạch Đường Sinh ngồi trên xe, phất tay với fan rồi rời đi.
Trên đường, Tề Kỳ giúp phân tích tình hình bây giờ của Bạch Đường Sinh, “Bây giờ em có nhiệt độ, cũng không kém đề tài, nhưng vẫn còn thiếu một tác phẩm.”
“Dù sao chúng ta cũng không thể nào dựa vào xào nhiệt độ mà sống qua ngày, muốn đứng vững chân vẫn phải dựa vào tác phẩm nói chuyện.”
“Nhận cho cậu mấy quảng cáo đại diện thương hiệu này đủ cho cậu xuất hiện trước đại chúng một thời gian, kế tiếp cậu phải dốc lòng đóng phim.”
“Chương trình giải trí không có gì ngoài ý muốn sẽ phát sóng trong năm nay, đến lúc đó lại làm chút quảng bá, ít nhất có thể duy trì nhiệt độ của cậu đến trước khi Diều phi lệ thiên chiếu.”
Bạch Đường Sinh yên lặng gật đầu: “Em nghe sắp xếp của chị.”
Tề Kỳ nghi hoặc nhìn cậu một cái: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
Cô đánh giá Bạch Đường Sinh từ trên xuống dưới: “Cảm giác có điểm quái quái.”
Bạch Đường Sinh sờ sờ mũi mình, lộ ra một nụ cười nhạt, “Em không sao, chỉ là có hơi mệt thôi.”
Tề Kỳ không nghi ngờ, “Hôm nay bàn xong chuyện đại diện thì cậu trở về ngủ sớm đi.”
Bạch Đường Sinh “Vâng” một tiếng, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, như là đang ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, xe dần chạy chậm lại.
Bạch Đường Sinh hồi thần lại, gọi Tề Kỳ đã xuống xe trước, “Chị Kỳ…”
Tề Kỳ quay đầu: “Làm sao vậy?”
Bạch Đường Sinh xoa xoa mi tâm: “Chuyện tìm nhà cho em đã thu xếp xong chưa ạ?”
“Việc này chị quên nói với cậu, sáng nay Bách Chu có nói chuyện này với chị.
Cậu ấy nói chị cứ để cậu ở chỗ cậu ấy một khoảng thời gian trước, vấn đề chỗ ở chờ cậu ấy trở về từ đoàn phim lại nói.”
Tề Kỳ nói: “Cậu ấy nói cậu không cần nghĩ quá nhiều, nếu chờ khi cậu ấy trở về cậu không muốn ở tiếp nữa, cậu ấy sẽ thu xếp ổn thỏa cho cậu.”
Bạch Đường Sinh cứng họng, không nói gì nữa.
Buổi tối, Hà Nhiên đưa Bạch Đường Sinh về biệt thự của Ô Bách Chu.
Trước khi tạm biệt Hà Nhiên đột nhiên nói: “Anh Sinh, anh với thầy Ô đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút: “Sao cậu lại cảm thấy vậy?”
Hà Nhiên do dự mà nói: “Anh trông có vẻ buồn… Giống như em khi thất tình vậy…”
Nói xong, Hà Nhiên lại phủ định lời chính mình: “Không đúng, cũng không phải là kiểu buồn của thất tình… Chính là nhìn thì nhẹ nhàng, trên thực tế lại vô cùng nặng nề…
“Má ơi! Rốt cuộc em đang nói gì vậy trời!”
Hà Nhiên buồn rầu túm tóc túm tai, “Em là muốn hỏi, có phải anh cãi nhau với thầy Ô hay không?”
Bạch Đường Sinh bật cười: “Không có, sao anh lại cãi nhau với anh ấy được.”
Hà Nhiên vô cùng rối rắm: “Vậy anh…”
Bạch Đường Sinh hỏi: “Vì sao anh buồn mà cậu lại nghĩ đến thầy Ô?”
Hà Nhiên mím môi: “Bởi vì em cảm thấy anh chỉ để ý mình thầy Ô thôi à.
Bắt đầu từ tháng sáu nằm viện, anh đã trở nên có chút khác thường rồi… Anh bắt đầu thờ ơ với mọi người mọi việc, cũng không khao khát hot lên như trước kia, như là đột nhiên nghĩ thông rồi vậy…”
Cậu ta cắn môi do dự nói: “Anh Sinh, có phải anh thích thầy Ô rồi hay không?”
Bạch Đường Sinh sững lại, cũng không phủ nhận: “Rõ như vậy à?”
Đến cả người thần kinh thô như Hà Nhiên cũng phát hiện…
Hà Nhiên gật đầu: “Trước kia ở đoàn phim anh sẽ thường xuyên nhìn thầy Ô ngẩn người… Mỗi khi em đi tìm anh, chỉ cần bên cạnh anh không có ai, anh sẽ luôn nhìn thầy Ô…”
Rõ ràng như vậy… Cũng khó trách Tần Triều tìm cậu nói riêng ngày tiệc đóng máy đó…
Bạch Đường Sinh xoay người đi vào biệt thự: “Cậu về nghỉ ngơi sớm chút đi, anh không sao.”
Đến tầng hai của biệt thự, khi đi qua phòng ngủ chính, bước chân Bạch Đường Sinh dừng lại.
Trước kia khi chưa nhìn thẳng vào lòng mình thì không phát hiện, bây giờ sau khi tâm tư bị làm rõ rồi, Bạch Đường Sinh lại ở trong căn biệt thự này chỉ cảm thấy đâu đâu cũng là hơi thở của Ô Bách Chu.
Di động đột nhiên vang lên, là voice chat Ô Bách Chu gửi tới, “Về đến nhà chưa?”.
Truyện Gia Đấu
Bạch Đường Sinh bị cái chữ “nhà” này đâm phải, hơn nửa ngày mới trả lời: “Đến…rồi.
Tôi chuẩn bị ngủ, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ô Bách Chu không dây dưa nhiều, gửi tới một câu “Ngủ ngon”.
Bạch Đường Sinh trở lại phòng cho khách, ấn nghe đi nghe lại câu ngủ ngon này rất nhiều lần.
Một hồi lâu, trong căn phòng trống rỗng mới truyền đến tiếng lẩm bẩm khẽ của cậu…
Cậu như là đang trả lời câu hỏi trước đó của Hà Nhiên, cũng như là đang tự nói với mình: “Anh chỉ là ở đau lòng, anh không phải là người tốt để yêu*…”
(*) Sau khi tra baidu, câu này là bắt nguồn từ 你非我良人,怎知我深情, nghĩa: bạn không phải người yêu tôi, làm sao biết tôi đa tình.
Câu này dân mạng nói có ba nghĩa, một: tôi không phải người tốt, hai: tôi không hợp với bạn, ba: tôi không phải người yêu, vợ/ chồng của bạn.
Tác giả có lời muốn nói: trạng thái Bạch Bạch và Vưu Trinh là khác nhau.
Cậu ấy sẽ không lo lắng đối phương rốt cuộc có thích mình hay không, cũng sẽ không cố tình giấu lòng mình đi, băn khoăn lo lắng của cậu ấy là những thứ ngoài tình cảm của hai người.
Mọi người có thể đoán thử xem ~
– —————–
Mọi người khoan chúc năm mới vội, chiều mùng một sẽ up tới chương 40 lì xì mọi người=)).