Nguyên Tùng nhanh chóng đuổi tới, hắn cau mày, giọng điệu gần như là ra lệnh: “Phí Lan, đưa Diệp Lệnh Úy cho tao.”
Diệp Lệnh Úy thở hổn hển, môi cậu dường như sắp đụng vào tai hắn.
Phí Lan ra khỏi trường muộn, Cao Lâm Hạo không dám khai báo rõ ràng chuyện của Diệp Lệnh Úy, nhưng lúc cậu không có ở đây, Cao Lâm Hạo đã nói hết mọi chuyện cho Phí Lan nghe.
Không thêm mắm dặm muối, Diệp Lệnh Úy nói thế nào với cậu ta, cậu kể lại hệt như thế cho Phí Lan.
Phí Lan từng nghe đồn về Nguyên Tùng, rất được lòng mọi người, còn khiến các giáo viên yêu thích, nhưng lại có cái nết bắt nạt người ta, đây cũng không phải là tật xấu “trí mạng”, từ khi lên lớp mười thì Phí Lan đã không còn lo chuyện bao đồng nữa.
Con đường này là đường về nhà của hắn.
Diệp Lệnh Úy đột nhiên xuất hiện, hắn còn chưa kịp load não thì cậu đã nhào vào người hắn, bất chợt không kịp chuẩn bị, tựa như ngôi sao băng vụt qua bầu trời đen kịt.
Nguyên Tùng không quá rõ về Phí Lan, cũng không nghe anh em nhắc tới nhiều, hầu như những người có chút tài năng trong trường hắn đều từng nghe qua, cũng có quan hệ khá tốt với họ. Chuyện mọi người biết tên Phí Lan là do đối phương có ngoại hình điển trai nổi tiếng, độc nhất vô nhị.
Thế nhưng mà, hắn biết những năm học cấp 2, Phí Lan là nhân vật rất lợi hại.
Chỉ tiếc là bây giờ đã mờ nhạt trong mắt mọi người.
Phí Lan chậm chạp không đáp khiến Nguyên Tùng có hơi mất kiên nhẫn, hắn muốn đưa tay ra túm lấy Diệp Lệnh Úy. Dù Phí Lan không giữ lấy Diệp Lệnh Úy, nhưng hắn lại buông mắt, lùi về sau hai bước, Diệp Lệnh Úy cũng bước theo, tránh được tay của Nguyên Tùng.
Nguyên Tùng bất mãn: “Mày có ý gì?”
Phí Lan đứng yên không nhúc nhích, giọng điệu nhàn nhạt: “Tao không có tâm trạng để chơi với tụi con nít, mày muốn lôi thôi gì với cậu ta thì cút sang một bên mà trao đổi.”
Diệp Lệnh Úy ngẩn ra, sau đó liếc một cái, víu chặt lấy Phí Lan hơn, cậu đã chuẩn bị tinh thần nếu Phí Lan bơ cậu, cậu sẽ vặn cổ Phí Lan luôn.
Phí Lan nhận ra được người đang ôm lấy mình đột nhiên víu chặt hơn, trong lòng thấy hơi buồn cười, biết sợ rồi à? Sợ mà còn dám làm?
Hắn giương mắt nhìn Nguyên Tùng: “Chấm dứt ở đây đi, tao đưa cậu ấy về.”
Nguyên Tùng khó mà tin nổi, thậm chí hắn còn không hiểu gì, Phí Lan lấy đâu ra tự tin mà lại bình tĩnh nhàn nhã như thế…
“Chắc mày không biết, Diệp Lệnh Úy là con út nhà họ Diệp.” Phí Lan nhẹ giọng nhắc nhở Nguyên Tùng, có lẽ là nghé con không sợ hổ, dù Diệp Lệnh Úy có bị nhà họ Diệp thờ ơ lạnh nhạt đi chăng nữa, thì anh cả và anh hai cậu vẫn sẽ không cho phép cậu bị bắt nạt ở trường.
Nhà họ Diệp?
Nhà họ Diệp nào?
Nguyên Tùng suy nghĩ rất lâu, nhà hắn cũng chẳng phải giàu có gì, không rõ tên mấy gia tộc lớn sau lưng mấy cậu ấm này lắm, nhưng hắn biết có một nhà họ Diệp, hắn chỉ biết duy nhất một nhà họ Diệp thôi.
Tân binh của giới kinh doanh, Diệp Sầm nắm quyền Diệp thị, dù bên ngoài không có nhiều tin tức của cậu ba nhà họ Diệp lắm, nhưng cậu ấy vẫn tồn tại, Diệp Lệnh Úy vẫn tồn tại.
Nguyên Tùng nhìn Diệp Lệnh Úy đang víu lên cổ Phí Lan, vẻ mặt phức tạp.
Hắn không biết, hắn không rõ, hắn cũng chỉ là học sinh cấp ba, trưa hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lệnh Úy, hắn liền biết cậu trai này không phải là con nhà bình thường. Cậu không giống như những đứa trẻ được nuôi ở “quán lề đường”, Diệp Lệnh Úy ở đâu, ánh mặt trời chiếu soi ở đó.
Phí Lan buông mắt, tầm mắt đáp lên gáy của Diệp Lệnh Úy, không có cảm xúc gì đặc biệt: “Được rồi, chẳng ai dám làm gì cậu đâu.”
Nguyên Tùng siết chặt nắm đấm, ngón tay bấu vào lòng bàn tay, thằng lỏi trước mặt này vốn chẳng để hắn vào mắt, y như mấy kẻ ăn trên ngồi trước không coi ai ra gì, Phí Lan chẳng nhìn bạn thì trông như hắn đang lịch sự với bạn, trên thực tế hắn còn chẳng biết bạn là nam hay nữ.
Diệp Lệnh Úy từ từ buông hai tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai Phí Lan, gò má cậu tựa bên gáy hắn, nghiêng nửa mặt sang nhìn Nguyên Tùng, hàng mi run rẩy: “Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Giọng nói của cậu trai vô cùng oan ức, cứ như Nguyên Tùng là một thằng ngang ngược không chịu bỏ qua cho người khác.
Người không biết rõ mọi chuyện nhất định sẽ cho rằng Diệp Lệnh Úy oan ức lắm.
Phí Lan vỗ lên đầu Diệp Lệnh Úy: “Buông tay.”
Giờ phút này Nguyên Tùng có cảm giác mình là thứ dư thừa, không phải do Phí Lan và Diệp Lệnh Úy quá “khớp” với nhau, mà là hắn tự cảm thấy mình bị thừa ra.
Thậm chí cũng chẳng biết kiếm chuyện thế nào.
Dù Phí Lan tỏ ra “việc này chẳng liên can đến tao”, thậm chí hắn còn chẳng đỡ lấy Diệp Lệnh Úy lần nào, nhưng Nguyên Tùng có một trực giác khốn kiếp thế này, nếu bây giờ hắn dám duỗi tay ra kéo Diệp Lệnh Úy, Phí Lan chắc chắn sẽ không thờ ơ bỏ mặc cậu như vẻ bề ngoài.
Phí Lan…
Phí Lan…
Nguyên Tùng học giỏi, giỏi từ nhỏ, Thân Thành chẳng có nhiều trường cấp ba, trường cấp hai cũng thế, cạnh tranh cao, rất ít học sinh có thể lọt vào.
Sở dĩ hắn biết Phí Lan là vì người này tham gia rất nhiều hoạt động thi đua ở trường cấp hai, hắn cũng chưa từng vắng mặt trong những cuộc thi đó, ít nhiều gì cũng gặp Phí Lan vài ba lần, người ưu tú đều biết tán thưởng lẫn nhau, Phí Lan của khi đó là một đối thủ hiếm hoi mà Nguyên Tùng công nhận và tán dương.
Nhưng từ sau năm lớp tám, Phí Lan đột nhiên im hơi lặng tiếng.
Lúc gặp lại Phí Lan thì thấy hắn đang bị lão đệ mắng té tát trước cổng trường, lúc đó Nguyên Tùng vừa thấy xúc động vừa thấy như bừng tỉnh.
Xúc động vì Thương Trọng Vĩnh, vui vẻ là vì Phí Lan rớt đài rồi.
Tựa như tảng thiên thạch vậy, rơi rụng.
(*) Thương Trọng Vĩnh là một sáng tác của nhà văn Vương An Thạch. Chuyện kể rằng huyện Kim Khê tỉnh An Tây có một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh, vì cha ông không cho ông học hành mà lại dùng tài năng bẩm sinh của ông để kiếm tiền nên dần trở thành một người bình thường. Câu chuyện nhắc nhở mọi người phải chăm chỉ học tập trau dồi kiến thức chứ không thể chỉ dựa vào tài năng bẩm sinh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi lên cấp ba hai người chính thức giáp mặt đụng độ. Nguyên Tùng nheo mắt lại, hắn mơ hồ cảm thấy Phí Lan không tầm thường giống như vẻ bề ngoài của hắn.
Càng không để người ta chú ý, càng phải tăng cao cảnh giác.
Hắn không nói ra bất kì lời cay nghiệt nào được nữa, xoay người rời đi, làm người phải biết thức thời, Nguyên Tùng cắn chặt hàm răng đến đau đớn, nhưng hắn phải nhịn.
Hắn không trêu vào Diệp Lệnh Úy nổi, càng không trêu vào Phí Lan nổi.
Hắn không có ý định gây phiền toái cho bản thân, Diệp Lệnh Úy… thôi để sau rồi nói.
Cũng chỉ là đẹp trai một chút mà thôi.
Chờ bóng dáng của Nguyên Tùng biến mất khỏi tầm mắt, Phí Lan không lên tiếng, Diệp Lệnh Úy rụt tay lại, lùi hai bước, kéo giãn khoảng cách với Phí Lan, hoàn toàn trở thành dáng vẻ vong ân bội nghĩa chẳng quen biết.
“Cảm ơn nha.”
“…”
Phí Lan bị Diệp Lệnh Úy chọc tức đến bật cười.
Lật mặt nhanh như lật bánh tráng thế?
Diệp Lệnh Úy hơi thấp hơn Phí Lan, hắn buông mắt nhìn xuống Diệp Lệnh Úy, từ tốn nói: “Diệp Lệnh Úy, chúng ta nói chuyện đi.”
Lông mi Diệp Lệnh Úy rủ xuống, lướt qua mi mắt, tựa như một chiếc bàn chải.
“Nói chuyện gì?” Diệp Lệnh Úy nói: “Tôi với cậu thân lắm hả?”
Ngay khi cậu nói câu đó, Phí Lan vòng tay ra phía sau túm lấy tóc cậu kéo ngược về, khiến cậu phải ngẩng đầu lên, hắn không dùng nhiều sức, Diệp Lệnh Úy cũng chẳng phản kháng, động tác trôi chảy liền mạch, cần cổ mềm mại của thiếu niên bại lộ ra trước mắt Phí Lan.
“Diệp Lệnh Úy,” Phí Lan gọi cậu, “Cậu cho rằng tôi tốt đến cỡ nào mà dám trốn vào ngực tôi?”
Ngón tay Phí Lan chậm rãi buông ra, trông như hờ hững khoác sau đầu Diệp Lệnh Úy. Hắn hơi cúi đầu, nhìn thấy rõ ánh mắt vô tội của Diệp Lệnh Úy.
Cứ như mấy chuyện vừa xảy ra không liên quan tới cậu.
“Cậu còn nhớ dì Khương không?” Phí Lan thì thầm hỏi cậu. Gần đây Phí Lan thấy hơi nghi ngờ, hiện tại trên người của Diệp Lệnh Úy chẳng còn chút lưu luyến nào với bà Khương.
Bởi vì chẳng còn luyến lưu, cho nên sự căm ghét tột cùng đối với mình cũng biến mất.
Thật sự là quá kỳ lạ.
Trong mắt của Diệp Lệnh Úy lấp ló ánh sáng chiếu xuyên qua tán cây long não, hàng mi chớp một cái, nước mắt chợt lăn xuống theo khóe mắt, ngưng tụ dưới cằm, run rẩy chừng hai giây rồi rơi xuống đất.
“Mẹ…” Diệp Lệnh Úy có hơi thẫn thờ nói.
“Cậu cướp mẹ tôi, tôi ghét cậu.” Diệp Lệnh Úy không nói lớn, không khàn giọng lên án như lúc chuyện giữa Khương Huệ và Phí Thương bại lộ. Cậu cứ bình tĩnh như thế, khó chịu như thế mà nói với Phí Lan.
Một bàn tay vô hình đâm vào lồng ng.ực Phí Lan, khoét lấy tim hắn.
Phí Lan tự nhận mình là kẻ nhớ dai. Cho dù đã lên tiểu học rồi nhưng hắn vẫn chưa gặp Diệp Lệnh Úy bao giờ, chuyện qua lại với nhà họ Diệp cũng chẳng cần tới hắn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ có một cậu bé trốn sau lưng một đám người, sợ hãi gọi mình là anh.
Đó là người đầu tiên gọi hắn là anh, Phí Lan cũng xem cậu bé này như em trai mình, thậm chí còn bảo vệ cậu như gà mẹ.
Điều kiện tiên quyết là không có sự cố phát sinh.
Việc Phí Lan khoanh tay đứng nhìn, đối với tất cả mọi người, đối với hắn, đó là hắn mặc kệ Diệp Lệnh Úy bị bắt nạt, bỏ mặc bản thân trầm luân trong hững hờ.
Phí Lan thờ ơ nhìn Diệp Lệnh Úy rơi nước mắt, sau đó buông cậu ra, khoảng cách giữa hai người bị hắn lạnh nhạt kéo giãn, đây là lần đầu tiên Diệp Lệnh Úy thấy được một Phí Lan chân thật.
Cao không với tới, khinh đời khinh người.
“Trước khi cậu giúp người khác thì nên ngẫm đến hậu quả, chứ không phải gặp ai…” Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy, bày ra nụ cười: “Không phải gặp ai cũng nhào vào ngực kẻ đó.”
“…” Diệp Lệnh Úy không theo kịp sự thay đổi cảm xúc của Phí Lan, người này là kẻ khó đoán, dáng vẻ lúc nãy của hắn chỉ xuất hiện có mấy giây ngắn ngủi, ngay sau đó lại trở về dáng vẻ bình thường.
Tựa như hắn hoàn toàn không nghe thấy những lời khi nãy Diệp Lệnh Úy nói.
“Cậu có thể cầu cứu bất kỳ ai, nhưng duy nhất không được cầu tôi.” Phí Lan nhắc nhở cậu: “Nhóc con, mẹ của cậu đang ở nhà tôi đấy.”
Vẻ mặt của hắn ung dung nói ra những lời kia, hắn không muốn Diệp Lệnh Úy chết, nhưng cũng không muốn cậu sống vui vẻ sung sướng như hiện tại.
Sự vô tội nhạt đi trong mắt Diệp Lệnh Úy, khóe miệng cậu cong lên: “Phí Lan, tôi đã thông suốt từ lâu rồi, đó là chuyện của người lớn, liên quan gì đến tôi, cũng không liên quan đến cậu.”
Nhẹ nhàng nói ra mấy câu, không liên quan tới cậu, không liên quan tới tôi, rũ bỏ sạch những hiềm khích xưa nay của hai người, tự như lời tuyên bố, trò chơi nhạt nhẽo này kết thúc được rồi.
Thật ra Diệp Lệnh Úy vẫn còn sợ Phí Lan lắm.
Mới vừa rồi cậu bị Phí Lan kéo tóc, lập tức thuận theo ngẩng đầu lên, lộ ra dáng vẻ yếu đuối nghe lời, tâm trạng của đối phương khó đoán, đây không phải lần đầu tiên cậu được lĩnh giáo.
Phí Lan chăm chú nhìn vẻ mặt Diệp Lệnh Úy, hòng tìm ra được chút mạnh miệng bướng bỉnh trên mặt cậu, nhưng lại không có.
Diệp Lệnh Úy lớn rồi, hắn rất hài lòng.
–Phí Thương rất hiếm khi thấy con trai mình cười khi về nhà, rất hiếm, vô cùng ít ỏi, tuy là không rõ lắm. Xưa nay hắn không biểu đạt rõ ràng tâm trạng của mình.
Phí Thương gọi hắn lại, hỏi hắn có gì mà vui thế.
Phí Lan suy nghĩ một chốc, cười nói: “Không có gì vui hết, nếu ba muốn tôi vui thì dập đầu vài cái trước bia mộ mẹ tôi đi.”
Đáy mắt của Phí Thương hiện lên nét cười.
“Làm thế thì chẳng những tôi vui mà mẹ tôi cũng vui lắm đấy…”
Phí Lan vừa cất lời, bên má đã bị tát một bạt tai nặng nề, hắn nghiêng đầu sang một bên, đầu lưỡi đẩy lên hàm, mùi máu tanh nhanh chóng tràn khắp khoang miệng.
“Không biết thức thời, không biết tốt xấu.” Phí Thương lạnh lùng nhìn Phí Lan, từ trên ghế sa lông đứng dậy, chẳng nhìn Phí Lan lấy một cái, đi thẳng lên lầu.
Dì giúp việc bưng một đĩa trái cây đi ra từ nhà bếp, thấy dáng vẻ của Phí Lan là biết hai cha con lại cãi nhau, bà vội vàng buông đĩa trái cây xuống chạy đến chỗ Phí Lan, vừa tức mình vừa đau lòng.
“Bao nhiêu năm rồi, sao con cứ bướng như thế?”
“Con coi như không thấy đi mà! Không biết, không thấy, coi như con quên đi hết, được không!” Nước mắt của bà sắp rơi xuống, Phí Lan ngồi trên ghế sa lông, tay cầm túi chườm đá, buông mi mắt xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
Dì giúp việc như bị chọc cho tức chết rồi, cũng đau lòng muốn chết.
Lúc Khương Huệ vừa vào cửa nhà này, Phí Lan quậy một trận trời long đất lở, Phí Thương đè hắn xuống sàn, bắt hắn phải gọi mẹ, đôi con ngươi Phí Lan như sắp nhỏ ra máu, chết cũng không gọi, nửa đêm chợt lấy dây thừng ra trói gô Khương Huệ lại, nhét vào phòng bà ta toàn là hình của mẹ hắn, bắt bà ta quỳ xuống.
“Bà có biết mẹ tôi chỉ vừa mới chết không? Lúc bà ngủ với ông ta, mẹ tôi vẫn chưa tắt thở.” Khi đó Phí Lan mới học lớp sáu, cũng chẳng biết hắn lấy đâu ra can đảm này, có thể là bẩm sinh, trời sinh người họ Phí đều là đồ điên.
Phẩm chất này còn phát huy rất tốt trên người Phí Lan.
Phí Thương thẳng tay đánh Phí Lan vào nằm phòng ICU, dây máy thở, máy đo nhịp tim gắn đầy trên người hắn, dì giúp việc gần như là khóc lóc cầu xin hai cha con đừng đánh nhau nữa.
(*) ICU: Chăm sóc tích cực, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.
Năm ấy Phí Lan mới mười hai.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Phí Lan như biến thành người khác, gọi Khương Huệ là dì Khương, hằng ngày đều học hành đàng hoàng, vẫn là một Phí Lan ưu tú nhất. Nhưng cho đến khi thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất Thân Thành, kết quả học tập kì thi tháng đầu tiên của Phí Lan rơi xuống hạng 200, sau đó lùi mỗi lần 100, cho đến khi tới hạng 400 500 thì ngừng lại.
Giáo viên cũng từng tìm hắn nói chuyện, hỏi có phải hắn có tâm sự gì hay không, Phí Lan chỉ nói nhẹ nhàng một câu “Khó quá nên em không theo kịp” rồi cắt đứt cuộc trò chuyện này.
Lâu rồi Phí Lan không gây gổ với Phí Thương, hôm nay hắn cũng không vui.
Là một kẻ thù dai, Phí Lan tự mình ý thức được mình phải trả thù người nhà họ Diệp, chỉ có mình Diệp Lệnh Úy, hắn cảm thấy hơi mờ mịt mông lung.
Ít ra hắn không muốn thấy Diệp Lệnh Úy khóc.
Dù có sống tốt hay không, vui hay buồn, ít nhất là đừng khóc.
Dì giúp việc vẫn đang lầu bầu bên cạnh.
“Con đừng tranh cãi với Phí tổng nữa, chỉ là trứng chọi đá mà thôi, chờ khi con lớn rồi, muốn làm gì thì dì cũng không cản con.”
“Làm gì cũng không cản?” Phí Lan giương mắt, cười hỏi ngược lại: “Dì nói thật chứ?”
Dì giúp việc cũng không thích mấy đứa con của Khương Huệ, người có mắt đều thấy được. Bà chẳng đọc sách nhiều, nhưng Khương Huệ không phải người tốt lành gì, chắc chắn con trai của Khương Huệ cũng không khá hơn chút nào.
Nhưng Phí Lan cảm thấy chắc chắn bà sẽ thích Diệp Lệnh Úy, không có ai ghét cậu được cả.
Đương nhiên Diệp Lệnh Úy không biết Phí Lan gặp chuyện gì khi về nhà. Chuyện đầu tiên cậu làm khi vào nhà là lật sách ra, biết thêm chút nội dung của quyển sách sẽ khiến cậu đỡ tốn sức hơn khi đối mặt với những người kia.
Nhưng đáng tiếc là hôm nay quyển sách chẳng có gì mới, một chữ cũng không có.
Vứt quyển sách sang bên, vào phòng tắm tắm vội, sau đó Diệp Lệnh Úy đứng cạnh tủ đầu giường, cúi đầu bấm điện thoại.
Tóc của cậu trai vẫn còn ướt, cậu trùm một chiếc khăn màu xanh đậm trên đầu, nước trên ngọn tóc rỏ xuống bờ vai, thấm ướt đồ ngủ màu trắng, đáp lên ngón chân mềm mại sạch sẽ, ánh lên một lớp ánh sáng nhạt.
Diệp Lệnh Úy gọi một cú điện thoại, tự nhủ: “Đã nói rồi, tôi chẳng có tài cán gì, nhưng tôi biết mách tội.”
“Alo, em muốn ăn lẩu Oden.”
Diệp Huyến đang đánh bài với bạn bè trong quán bar, ngồi trên ghế sa lông uống rượu thì nhận được điện thoại của Diệp Lệnh Úy, hắn vốn không muốn nghe máy, trễ thế này rồi, ai thèm rước bực vào người chứ.
Nhưng điện thoại vẫn cứ reo, Diệp Huyến sợ Diệp Lệnh Úy xảy ra chuyện nên vẫn bấm nghe máy, hắn còn chưa nói câu nào, bên kia đã la làng đòi ăn Oden.
Diệp Huyến không thể tin nổi: “Điên à? Mày nhìn thử xem giờ là mấy giờ?”
Diệp Lệnh Úy ngồi trên giường, để máy tính bảng trên đùi, lười nhác lặp lại: “Anh hai, em muốn ăn Oden.”
“Không có thì em nghỉ học đấy.”
Mặt Diệp Huyến vốn đã nghiêm nghị, lúc hắn lạnh mặt xuống khiến xung quanh như đóng băng theo.
“Có đi hay không thì tùy.” Diệp Huyến lạnh lùng hỏi.
Diệp Huyến cúp máy, không đi học à? Diệp Lệnh Úy nghỉ thì liên quan gì tới hắn?
Thấy Diệp Huyến cúp máy, Nghiêm Bách đến gần hỏi hắn: “Ai chọc cậu tức?”
“Diệp Lệnh Úy, muốn ăn Oden, đòi tôi đi mua cho nó.” Giờ Diệp Huyến chẳng nuốt trôi rượu nữa, không đi học? Không đi học thì đi làm à? Đi cấy lúa?
Nghiêm Bách buồn cười, buồn cười vl, cười ngặt nghẽo ngả ra ghế sa lông.
“Ha ha ha ha ha ha em trai cậu giỏi ghê, dám sai cậu hai Diệp đi mua Oden cho nhóc, hiện giờ là mười một giờ đêm rồi, Diệp Huyến, cậu đi không?”
Hội đua xe của bọn họ đa số là dân nhà giàu, chỉ có họ sai người ta làm, chứ chưa có ai dám sai họ làm.
Diệp Huyến còn cầm cái ly trên tay, làm như không nghe thấy lời Nghiêm Bách nói.
Qua mấy phút, mọi người dần ồn ào lại, Diệp Huyến đưa tay lấy chìa khóa xe.
Nghiêm Bách để ý thấy, thuận miệng hỏi một câu: “Đi đâu đấy?”
Diệp Huyến mím môi không lên tiếng, lấy mũ bảo hiểm ôm vào khuỷu tay rồi đứng lên đi ra ngoài.
Nghiêm Bách đi tới cản hắn: “Cậu về nhà à? Sớm thế, đợi lát nữa ăn xong thì đua vài vòng đi, không phải bên kia mới xây thêm làn đua số 5 rộng thênh thang à? Có một đội đi thử nghiệm trước rồi, kích thí.ch lắm.”
Diệp Huyến vẫn không lên tiếng, hắn cảm thấy chuyện đêm hôm khuya khoắt đi mua Oden cho em trai đã làm vỡ thiết lập lạnh lùng hằng ngày của cậu hai Diệp.
Nhưng Nghiêm Bách không nghĩ nhiều như thế, hắn liếc một cái đã thấu được lớp ngụy trang của Diệp Huyến.
“Cậu muốn đi mua Oden cho em trai à?” Mắt của Nghiêm Bách sắp rớt ra ngoài, Hắn theo Diệp Huyến đi ra, Diệp Huyến nhảy một phát lên xe, đội mũ lên, lộ ra đôi mắt không có biểu cảm gì.
Nghiêm Bách hứng thú định lên xe theo: “Dẫn tôi đi nữa, lần trước tụi nó nói em trai cậu đẹp lắm, tôi cũng muốn đi.”
Diệp Huyến khởi động xe, động cơ nổ vang khắp con phố, tiếng của hắn lẫn vào tiếng máy: “Cút xuống, sau xe của tôi chỉ dành cho người yêu thôi.”
Cuối cùng chỉ còn khói trắng dần tan và tiếng động cơ dần biến mất ở lại với Nghiêm Bách.
–
(Bản edit của truyện chỉ được đăng tải lên W.o.r.d.p.r.e.s.s Vọng Thư Các và w.a.t.t.p.a.d baychimcuadang, mọi w.e.b khác đều là ăn cắp!)
“Chủ tiệm, một phần Oden, gói mang về.”
Chủ tiệm là một cô gái, nhìn thanh niên vén rèm đi vào, giọng hắn cực kì bực dọc, nhưng không phải bực với cô.
“Vậy anh muốn loại nào?”
Diệp Huyến chưa ăn Oden bao giờ, cũng chưa từng yêu đương gì, trong thế giới của hắn chỉ có đua xe, chưa từng gặp mấy tiệm nhỏ lộn xộn này.
Dù cho nó có sạch sẽ, cũng khá nổi tiếng.
Diệp Huyến nhìn mấy cái khay toàn đựng viên, viên, viên, đủ loại xiên rồi viên.
“Gì cũng được, gói đi.” Diệp Huyến lời ít ý nhiều.
“Có lấy rau thơm không? Ăn ớt không? Chỗ chúng tôi có tương ớt Hàn và Nhật, còn có tương mù tạt…”
“Không cần.” Bởi vì Diệp Huyến không thích, nên hắn chẳng cần nghĩ xem Diệp Lệnh Úy thích hay không, thẳng thừng từ chối.
Diệp Huyến cầm hai túi được chủ tiệm gói xong rồi đi ra ngoài, vừa để xuống định lên xe, Diệp Lệnh Úy lại gọi tới.
Chắc chắn không có gì tốt.
Không một chuyện gì tốt.
Thằng nhãi con.
Diệp Huyến hít sâu một hơi, muốn nói trước ép đối phương câm miệng, nhưng vẫn chậm một bước.
“Anh hai, em muốn ăn tương mù tạt, vừa ngọt vừa ngon.” Diệp Lệnh Úy cầm điện thoại, không biết đang ăn kẹo hay uống nước mà hơi ồm ồm, tựa như đoán trước được Diệp Huyến nhất định sẽ mua sai thứ.
“Cút mẹ đi.” Diệp Huyến cắn răng nói, cúp điện thoại. Hắn khởi động xe, nghe tiếng động cơ ầm ầm, nhìn màn đêm đen kịt, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Một lát sau, hắn xuống xe, vọt vào tiệm bán Oden.
Bởi vì bản mặt hắn quá dữ cho nên người trong tiệm kể cả chủ tiệm cũng giật mình.
“Mật ong, tương mù tạt, lấy hết đi.”
Mấy phút sau, một thanh niên xách hai thùng tương mù tạt đi ra từ tiệm, mặt đen như đáy nồi.
Mãi đến khi xe dừng dưới nhà Diệp Lệnh Úy, Diệp Huyến mới phản ứng lại, hắn bị ma ám ư? Rốt cuộc là hắn bị gì? Đệch! Đêm hôm khuya khoắt đi mua Oden cho Diệp Lệnh Úy!
“Xuống đây lấy đồ.”
Diệp Lệnh Úy thong dong đi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa đã thấy Diệp Huyến đang dựa xe, lớp áo khoác da màu đen phản chiếu ánh bạc trong bóng tối, đôi giày bốt có đính mấy chiếc đinh vô cùng chói mắt, nón bảo hiểm được đặt sau xe, gương mặt của Diệp Huyến còn đen hơn cả bóng tối.
Trên tay còn cầm Oden nóng hổi, bên chân đặt hai thùng tương lớn.
Giây đầu tiên Diệp Huyến nhìn thấy Diệp Lệnh Úy đã nhíu mày theo phản xạ, áo trong màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi dài tay mỏng trơn màu vàng nhạt, ngón tay giấu trong ống tay áo, miễn cưỡng nhìn cũng được.
Mẹ kiếp bên dưới mặc cái gì, quần đùi? Quần đùi dài chưa tới đầu gối? Chân mang đôi dép bông xù màu trắng.
“…”
“Mày muốn bước ra quốc tế với phong cách phối đồ lộn xộn thế này à?” Diệp Huyến không nhịn được mà lạnh lùng chế nhạo.
Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu nhìn hắn: “Đưa Oden cho em.”
Diệp Huyến: “…”
Ngay bây giờ hắn cảm thấy Diệp Lệnh Úy có thể xuất bản sách, làm một quyển sách có tên “Bàn về 100 cách chọc anh trai tức chết”, chắc chắn sẽ bán chạy lắm.
“Tương mù tạt nhiều quá, em ăn không hết, anh mang đi đi.”
Thân xe lung lay, Diệp Lệnh Úy đi đến, ngồi vào phía sau xe, lấy trong hộp ra một mớ thịt xiên.
“Tao không ăn thứ dính dính nhão nhoẹt này,” Diệp Huyến cau mày, “Đi xuống.”
Diệp Lệnh Úy cầm lên một xiên gà viên nhét vào tay Diệp Huyến: “Em không thích cái này, cho anh đó.”
Diệp Huyến nghi ngờ Diệp Lệnh Úy chẳng hề coi mình là con người.
Ít nhất là hiện tại.
Diệp Huyến cầm xiên thịt trong tay, không ăn, hắn vẫn cố chấp chuyện đuổi Diệp Lệnh Úy xuống xe.
Quần áo phong phanh, da thịt chỗ xương quai xanh lõm vào trong, cơ thể gầy gò ốm yếu, Diệp Huyến không dám kéo cậu xuống, lo rằng kéo một phát cậu sẽ ngủm luôn.
Hắn cố gắng nói lý với Diệp Lệnh Úy: “Sau xe là chỗ của người yêu anh, mày xuống ngay.”
Diệp Lệnh Úy liếc hắn một cái: “Anh hai có người yêu rồi à?”
“…”
“Mắc mớ gì tới mày.” Diệp Huyến nhanh chóng đổi lại giọng điệu lạnh lùng: “Mau cút xuống.”
Diệp Lệnh Úy không để ý tới hắn, điện thoại di động reo lên, cậu không rảnh tay nên sai Diệp Huyến: “Anh giúp em nghe điện thoại với.”
Diệp Huyến không muốn nghe.
Nhưng nhìn cậu trai cúi đầu khẽ ăn thịt xiên, vừa chăm chú lại ngoan ngoãn, trong lòng hắn mềm nhũn, hắn bấm nghe máy.
Tên người gọi là Phí Lan.
Diệp Huyến nhìn Diệp Lệnh Úy một cái, không lên tiếng, chuẩn bị nghe thử xem Phí Lan muốn nói gì.
“Bạn nhỏ, ai cho cậu cái gan dám sai tôi đi mua bánh ngọt cho cậu?” Thanh âm của Phí Lan nhẹ nhàng, có hơi khàn khàn lười nhác, nhưng lại rất êm tai: “Cậu cho rằng chỉ cần gọi anh là được à?”
“…”
Diệp Huyến không ngắt điện thoại, hắn lạnh mặt, đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Lệnh Úy, nhìn ánh mắt vô tội mông lung của cậu, hắn tự nói với bản thân, đây chẳng phải là chuyện gì hay ho.
Hắn tra hỏi: “Diệp Lệnh Úy, mày được lắm, đi học mà cũng có anh trai ư?”