“Bác sĩ Phó.”
Bên ngoài truyền đến tiếng hét của vị nữ y tá: “Bệnh nhân lần trước anh tham gia phẫu thuật đột nhiên phát sốt.”
Phó Vân Hành nhanh chóng cất điện thoại vào ngăn kéo, đứng dậy sải bước đến phòng người bệnh.
“Nhiệt độ cơ thể là bao nhiêu?”
Nữ y tá đi song song cạnh anh, thấp giọng tiếp lời, “37 độ 8.”
“Bệnh nhân có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Phó Vân Hành vừa đặt câu hỏi vừa lật xem hồ sơ phẫu thuật trước đó của người bệnh.
“Cậu ấy nói không hề có cảm giác thèm ăn, toàn thân vô lực kiệt sức.”
Phó Vân Hành gật nhẹ đầu một cái, loại tình huống này thật ra không xảy ra nhiều lắm nhưng cũng không phải là rất hiếm.
Nhìn chung thì, trường hợp bệnh nhân phát sốt trong vòng một hoặc hai ngày sau khi phẫu thuật là tương đối bình thường. Bệnh nhân bỗng nhiên lên cơn sốt này đã phẫu thuật những một tuần trước, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa hẳn là có thể xuất viện.
Sau khi khám tổng quát cho người ta, hỏi thăm đôi chút về tình hình sức khoẻ và liều lượng thuốc được dùng trong mấy ngày vừa rồi, Phó Vân Hành gọi cho Thúc Chính Dương – người hôm nay vừa hay xin nghỉ phép để trao đổi về việc bổ sung thuốc.
Bệnh nhân này cả hai chàng trai đều cùng nhau tham gia phẫu thuật, Phó Vân Hành tuy không phải bác sĩ mổ chính nhưng thực tế là anh có theo vào bàn mổ, cho nên cũng hiểu được tương đối về tình huống của bệnh nhân.
–
Xử lý xong vấn đề của người bệnh nãy, vào thời điểm anh trở lại khoa, thanh thông báo của điện thoại có nhiều thêm mấy tin nhắn tới từ Triệu Hàng.
Không khác những tin trước là bao, nhưng lần này Triệu Hàng may mắn ghi lại được cảnh Bác Mộ Trì lấy đà bật cao trên sân tuyết, hai tay nắm lấy tấm ván ngay trên không trung rồi lộn nhào.
Cuối cùng thì anh ta còn phát hiện ra vận động viên mấy hôm trước mà tận mắt anh nhìn thấy chính là Bác Mộ Trì.
Triệu Hàng: [Dm dm dm!!! Cậu có biết người trong video là ai không? Có biết không?? Là Bác Mộ Trì thần tượng của tôi đấy!!!]
Triệu Hàng: [Cô ấy vừa đưa tay tháo kính chống tuyết để trò chuyện với một người bên cạnh, vừa liếc mắt một cái tôi đã nhận ra ngay. Cổ còn đẹp hơn mấy tấm ảnh tôi thấy qua màn ảnh luôn ýyy! Làm sao trên thế gian này lại có thể có người đáng yêu như thế cơ chứ!]
…
Triệu Hàng: [Cậu đoán thử xem, giờ tôi đây đi lên xin chữ ký rồi xin chụp chung một pô ảnh, liệu cô ấy có đồng ý không nhể?]
Triệu Hàng: […Rep.]
Đọc xong tin nhắn, Phó Vân Hành vặn âm lượng điện thoại xuống mức thấp nhất rồi mới tập trung, vô cùng nghiêm chỉnh xem hết đoạn video vừa được gửi tới.
Sau đó mới trả lời Triệu Hàng.
Phó Vân Hành: [Cậu có thể thử, cô ấy hẳn sẽ không từ chối.]
Mặc dù bình thường Bác Mộ Trì không thích chụp ảnh với người khác nhiều cho lắm, vì vốn dĩ cô không cảm thấy bản thân cô là minh tinh màn bạc hay là một ngôi sao hạng A đặc biệt nổi tiếng.
Trước hay sau khi giành huy chương vàng cũng thế, cô đều tự giới thiệu bản thân là một vận động viên hết sức bình thường. Thỉnh thoảng lúc tám nhảm với Đàm Thư hoặc người thân trong gia đình, cô mới tự luyến lấy biệt danh “thiên tài trượt tuyết” mà báo chí truyền thông vẫn hay gọi ra trêu đùa một phen mà thôi.
Thực chất thì cô cũng không thích cái tên này bao nhiêu đâu.
Từ khi cả hai chưa thành niên, Phó Vân Hành đã cùng Bác Mộ Trì đến rất rất nhiều khu trượt tuyết, anh hiểu rằng cô gái nhỏ đã bỏ ra kha khá thời gian cho việc tập luyện chuyên nghiệp, cho nên đương nhiên, so với người bình thường, tỷ lệ cô vấp ngã cao hơn rất nhiều, cũng đau hơn rất nhiều.
Cô chắc chắn phải có chút năng khiếu, nhưng nếu đặt năng khiếu cạnh sự siêng năng và cần cù nỗ lực của cô gái thì chút tài năng bẩm sinh này chỉ là cây đinh gỉ, căn bản không đáng nhắc đến.
Điều này đối với những người thân thiết sớm sớm chiều chiều gắn bó cùng Bác Mộ Trì thì chẳng ai là không biết.
Nhìn thấy tin Phó Vân Hành trả lời lại, nửa ngày sau Triệu Hàng vẫn không biết phải đáp lại thế nào cho nó ngầu.
Triệu Hàng: [Bác sĩ Tiểu Phó, thật ra cậu có thể trả lời tin nhắn muộn thêm chút nữa, tôi đợi được ấy mà.]
Phó Vân Hành: [Ồ.]
Nghe ra ngữ điệu lạnh lùng lãnh đạm của người anh em cùng khoa, Triệu Hàng trợn tròn mắt.
Anh bạn hệ quản lý ở bên cạnh bỗng nhiên quay sang hỏi: “Gì thế gì thế? Chát chít với ai thế?”
“Phó Vân Hành.” Triệu Hàng trả lời ngắn gọn, ngón tay đảo quanh trên bàn phím, trong vòng nửa phút đồng hồ anh dự định phát tiết hết tất cả những lời muốn nói.
Người bạn quét mắt đọc đoạn chat giữa hai người, lát sau nhìn đến tin nhắn của Triệu Hàng vừa nhấn gửi, anh ấy cũng nói không nên lời.
“Cậu thuộc loại hình máu M thích tự ngược hay là thường ngày bị sự ưu tú của Phó Vân Hành ép cho gặp vấn đề về thần kinh rồi?”
Triệu Hàng thầm thở dài, đưa tay gãi gãi đầu lông mày, mở miệng: “Cũng có phải tôi muốn như vậy đâu, tôi chỉ đang suy nghĩ cho Phó Vân Hành phải hy sinh bảy ngày nghỉ Tết trực ban trong bệnh viện thôi mà. Nếu cậu ta bận đến mức không thể lo liệu hết mọi việc thì tôi cũng không phải không thể qua đó một chuyến.”
Triệu Hàng vừa mới hỏi chàng trai xem có phải bệnh viện xảy ra tình huống khẩn cấp gì hay không, tạm thời có thiếu nhân lực không, có gấp lắm không, rồi là có muốn anh trở về hỗ trợ không.
Nghe những gì anh ta trần thuật, người anh em đứng cạnh im lặng một lát, sau lại vỗ vỗ bả vai anh tỏ vẻ hiểu biết.
Điện thoại Triệu Hàng bỗng rung lên hai tiếng, là tiếng tin nhắn Phó Vân Hành hồi âm lại.
Lời ít ý nhiều, ngắn gọn súc tích, lãnh đạm lạnh lùng —— Không cần.
–
Trò chuyện vài ba câu với Triệu Hàng, Phó Vân Hành lơ đãng liếc qua WeChat trước khi buông điện thoại xuống, phát hiện trên dòng newsfeed của Trì phu nhân có một bài post mới.
Anh rũ mi, ngón tay vô tình chạm vào, click mở.
Reload lại trang cá nhân, hiện ra trước mắt anh là video mà Trì Lục vừa đăng tải.
So với video của Triệu Hàng thì của bà cũng không khác là bao, cũng chỉ quay lại cảnh thiếu nữ đang say mê trượt tuyết. Nhưng nói giống hoàn toàn thì không đúng lắm, bởi video kia của Triệu Hàng là quay lén, không xem được toàn bộ khung cảnh, còn góc quay này của Trì Lục đẹp hơn nhiều, ghi lại được hết cả quá trình.
Đợi anh xem xong video, bên dưới bài đăng đã xuất hiện kha khá bình luận từ bạn bè trong vòng, tất cả đều là người quen, trong đó còn có bố mẹ anh đang ăn Tết ở nước ngoài. Xét theo chênh lệch múi giờ thì hình như là vừa tỉnh ngủ họ đã rôm rả để lại còm men.
【 Quý Thanh Ảnh: Không hổ là Đâu Đâu nhà ta! Mẹ nuôi yêu con chết mất!】
【 Bác Mộ Trì: Ơ thế là từ trước đến nay mẹ nuôi không yêu con á??】
【 Quý Vân Thư: Trước kia người mẹ nuôi chị yêu chính là em! 】
【 Trần Tinh Lạc: Ngầu quá là ngầu em tui ơi! Thi đấu xong nhớ cho chị ké miếng thời gian nhá, đến đoàn phim làm hướng dẫn viên trượt tuyết cho dàn cast hộ bà chị này với. 】
【 Bác Mộ Trì: Rồi rồi em hứa luôn, em còn muốn đi ngắm soái ca với Tiểu Ngoan mà. 】
【 Trì Ứng: Soái ca nào cơ? 】
【 Trình Vãn Chanh: Là mấy anh soái ca đẹp trai hơn cậu ý. 】
……
Bác Mộ Trì cầm điện thoại, vui vẻ nói chuyện phiếm với vòng bạn bè dưới post của Trì Lục.
Cho nên đương nhiên Trì Lục cũng đọc được.
Bà tò mò hỏi: “Soái ca là chỉ cậu nào thế?”
Sao bà không biết nhỉ?
Bác Mộ Trì: “Một nam diễn viên trong bộ phim con đang xem gần đây thôi mẹ.”
“……”
Trì Lục nhớ lại đôi chút, hình như mặt mũi cũng không đến nỗi nào: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Bác Mộ Trì: “?”
Cô gái khó hiểu nhìn về phía Trì Lục, vẻ mặt vi diệu: “Mẹ hỏi làm gì?”
“Tùy tiện xíu thôi.” Trì Lục không để ý lắm: “Con gái mẹ thế mà lại muốn đi gặp cậu ta, dù sao mẹ cũng phải biết một chút thông tin cá nhân của người ta chứ?”
Bác Mộ Trì ngậm miệng, cô còn chưa trả lời, Trì Ứng ngồi ghế phụ bỗng quay đầu lại, báo cáo tất cả những gì cậu biết, “Mẹ, anh ta tên Tần Văn, năm nay 27 tuổi. Không những ăn nhiều cơm hơn chị gái nhà mình 6 năm mà còn không!! Hề!! Phù!! Hợp!! Với tiêu chuẩn thẩm mỹ của gia đình họ Bác chúng ta (ít nhất là xấu hơn ba rất nhiều). Con đề nghị không cần để chị đi xem, cũng không cần suy nghĩ tiến sâu hơn làm gì. “
“……”
Lời vừa dứt, không gian trong xe bỗng im ắng lạ thường.
Nhân dịp đèn giao thông đang chuyển đỏ, Bác Diên giẫm phanh, quay đầu nhìn chằm chằm thằng con “trời đánh” ngồi phía sau.
Cảm nhận được ánh mắt sát khí của ba ruột, Trì Ứng không quá rõ là vì sao, cậu thật cẩn thận hỏi: “Con…con nói sai ạ?”
Trì Lục mỉm cười từ thiện, “Có phải con đã quên rồi không? Ba con vừa hay lớn hơn mẹ 6 tuổi.”
Trì Ứng: “……”
Bác Mộ Trì phì cười thành tiếng “Con cảm thấy nó không quên đâu mà là cố ý đề cập tới vấn đề này, cố ý xát muối vào vết sẹo trong lòng papa.”
Bác Diên: “?”
Ông quay đầu lại, biểu tình ôn hòa, híp mắt nhìn Bác Mộ Trì: “Vết sẹo?”
Bác Mộ Trì nghẹn nghẹn, chớp chớp mắt giả ngu: “Dạ? Dạ gì cơ ạ? Con vừa nói như vậy sao ạ? Ui xời làm gì có đâu ba, tuổi này của ba làm gì có vết sẹo nào, trong tim con ba vĩnh viễn là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai khí chất nhất, vĩnh viễn tuổi mười tám.”
“……” Trì Ứng nghe cô nịnh nọt nhảm nhí nãy giờ, không nhịn nổi mới mở miệng: “18 tuổi mà ba dám cho chị em mình chào đời?”
Bác Diên: “……”
Trì Lục: “……”
Hai người nhìn nhau, thật sâu sắc cảm thấy chủ đề này có lẽ đã đến lúc dừng lại, không cần tiếp tục bàn luận thêm, bởi nó hoàn toàn vô nghĩa.
–
Một ngày trước khi rời nhà, Bác Mộ Trì cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa và tình yêu thương nhân đôi.
Cô không muốn đến đội huấn luyện chút nào, nhưng không đi thì không được.
Mùng năm Tết, ăn xong bữa sáng, Bác Diên lái xe đưa cô qua Sùng Lễ.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần Bác Diên và những người thân ruột thịt khác không có chuyện gấp cần giải quyết, họ đều sẽ đích thân đưa Bác Mộ Trì trở lại đội huấn luyện.
Sùng Lễ thì lạnh hơn Bắc Thành một chút, đường cũng xa nữa, lái xe ô tô mất khoảng chừng 3 đến 4 tiếng.
Bác Mộ Trì vừa lên xe đã đấu khẩu với Trì Ứng, hai chị em suốt ngày cãi cọ cứ như chó với mèo, thế nhưng chiến được vài ba câu thì đã vội thiếp đi, tận lúc xe đến nơi hai người này mới từ từ tỉnh dậy.
Trò chuyện với Trì Lục thêm một lát, Bác Mộ Trì chỉ tay về hướng căn cứ huấn luyện: “Ba mẹ, con đi nha.”
Bác Diên vỗ vỗ đầu cô gái: “Đi đi, tháng 3 này ba với mẹ tới Nội Mông Cổ xem con thi đấu.”
(*) Nội Mông Cổ: Nội Mông Cổ, tên chính thức là Khu tự trị Nội Mông Cổ, thường được gọi tắt là Nội Mông, là một khu tự trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Chỉ cần là màn đấu của cô con gái nhỏ trong nhà, hai vị phụ huynh Bác Diên và Trì Lục đây nếu có thể đi thì chắc chắn sẽ đi, cố gắng không bỏ lỡ.
Bác Mộ Trì cong môi cười cười, lần lượt ôm bọn họ thật chặt: “Vâng vâng, con hứa sẽ nỗ lực hết sức. Ba mẹ cũng chú ý giữ sức khỏe đó nha, nhớ là phải nhớ con thật nhiều nữa nha.”
Trì Lục nhéo nhéo mặt thiếu nữ: “Huấn luyện hợp lý điều độ, đừng tạo áp lực quá lớn cho chính mình, Đâu Đâu nhà chúng ta chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ thôi là được, những chuyện khác đều không quan trọng bằng.”
“Con biết mà.” Bác Mộ Trì gật đầu.
Cuối cùng, cô lia mắt sang Trì Ứng – người em trai đứng bên cạnh nãy giờ không không nói chuyện: “Học tập cho tốt.”
Trì Ứng: “……Dạ.”
Đoạn, cậu rầu rĩ nhìn Bác Mộ Trì, nhỏ giọng hỏi: “Tháng 3 này em có thể tới xem chị thi đấu không?”
Bác Mộ Trì nhẹ mỉm cười: “Nếu kết quả thi của em nằm trong top 10 của lớp, có khả năng ba mẹ sẽ đồng ý.”
Trì Ứng: “……”
Thế này chẳng phải đang làm khó cậu đấy à? Trời ơi, nghĩ sao mà trong một thời gian ngắn như thế cậu có thể nhảy một phát từ hạng bét lớp vào top 10 được?
Tán gẫu với gia đình thêm chút nữa, Bác Mộ Trì dứt khoát quay thân bước vào căn cứ huấn luyện.
Mặc dù thật sự không nỡ rời xa nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, đối với bản thân mình lúc này điều gì mới là quan trọng nhất.
Vừa bước vào cổng căn cứ, Bác Mộ Trì liền chạm mặt Hứa Minh – một đồng đội nam trong đội huấn luyện trượt tuyết đơn.
Cô thoải mái hào phóng chào hỏi, nhìn người trước mặt ẩn mình trong bộ đồ trượt tuyết dày cộp, tay ôm ván trượt, cô ngạc nhiên thắc mắc: “Anh đến sớm vậy?”
Bọn họ sẽ tập trung huấn luyện ở bên này, nhưng thời gian về đơn vị quy định là hôm nay.
Hứa Minh “Ừ” một tiếng, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, anh hơi khựng lại: “Vừa tới ngày hôm qua.”
Giọng anh rất trầm, rất thấp, thậm chí là so với Phó Vân Hành còn trầm hơn.
Nghe vậy, Bác Mộ Trì thầm thở dài, trêu đùa: “Anh đang tạo áp lực rất lớn cho em đấy đàn anh Hứa.”
Hứa Minh lớn hơn Bác Mộ Trì ba tuổi, nhưng thời gian vào đội chỉ sớm hơn cô một năm.
Không giống với Bác Mộ Trì, Hứa Minh hầu như không tham gia bất kỳ cuộc thi trượt tuyết nào trước khi gia nhập đội. Anh ấy là hạt giống mà huấn luyện viên khai quật được khi đi dã ngoại trượt tuyết ở vùng xa quê.
Hứa Minh cười khẽ: “Thế hả?”
Anh nheo mắt ngắm cô gái: “Không phải ở nhà em cũng tự tập luyện đó sao?”
“Khác nhau mà.” Bác Mộ Trì ngay thẳng.
Hứa Minh bật cười, nhìn vào đôi con ngươi giảo hoạt linh động của thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: “Em về đội đúng thời gian quy định, anh đến sớm cũng không sớm hơn được bao nhiêu.”
Bác Mộ Trì gật đầu.
“Đợi lát nữa chúng ta cùng đi báo cáo với huấn luyện viên?”
Hứa Minh cất giọng: “Hôm nay em đến sân trượt tuyết nữa không?”
“Có ạ.” Bác Mộ Trì trả lời: “Chiều em lại đi.”
Giữa trưa, Bác Mộ Trì chuẩn bị về ký túc xá cất vali hành lý, sau đó tìm Sầm Thanh Quân điểm danh rồi đến canteen ăn cơm.
Cô đến sân trượt tuyết sau khi nghỉ ngơi ngắn hạn.
Hứa Minh hiểu ngay: “Hôm nay em định luyện cái gì?”
“Sở trường của em trước tiên.” Thế mạnh của Bác Mộ Trì chính là trượt tuyết slalom song song và địa hình chữ U.
(*) slalom song song:
Mà Hứa Minh lại càng am hiểu hạng mục truy đuổi chướng ngại vật, chỉ cần anh tham gia là luôn đứng hạng nhất, giống như con cá chạch chui vào ruộng rơm rạ, giống như con mãnh thú linh hoạt tấn công vậy.
Hứa Minh nở nụ cười: “Vậy chiều nay gặp lại.”
Bác Mộ Trì sửng sốt, cũng bắt chước cười cười: “Chiều gặp.”
–
Sau khi trở về căn cứ huấn luyện, sinh hoạt hằng ngày của Bác Mộ Trì tập trung ở 4 địa điểm.
Cũng giống như hồi còn đi học, chạy tới chạy lui những bốn nơi. Sân trượt tuyết, nhà ăn, ký túc xá, phòng tập thể thao.
Vận động viên chuyên nghiệp muốn phát huy hết sức lực và khả năng, không thể bỏ qua việc rèn luyện thể chất.
Thỉnh thoảng Bác Mộ Trì sẽ cùng đồng đội ra ngoài đi dạo.
Nhưng tại đất Sùng Lễ này đây, ngoài trượt tuyết, cô thực sự không tìm thấy điều gì thú vị.
Nhoáng một cái, từ cuối đông đã đến đầu xuân.
Sân thi đấu cuộc thi trượt tuyết địa hình chữ U của đội Bác Mộ Trì dự định tổ chức ở Nội Mông vào ngày 15 tháng 3.
Các vận động viên tham gia cuộc thi đều đã đến Nội Mông trước vài ngày rồi.
Có vẻ như chốn đây vẫn còn trong mùa đông, cho nên chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm rất lớn.
Ngày Bác Mộ Trì đặt chân đến Nội Mông, cô bị gió thổi rét lạnh đến thấu xương, cuối cùng nhiễm cảm lạnh.
Bác sĩ của đội đã kiểm tra sơ lược nhưng cũng không có biện pháp gì hữu dụng. Vận động viên bọn họ về cơ bản là không được phép uống thuốc trị cảm, bởi hầu hết các loại thuốc ấy đều chứa chất kích thích hệ thần kinh, sẽ ảnh hưởng đến kết quả xét nghiệm nước tiểu. Đương nhiên cũng có loại thuốc cảm không chứa chất kích thích, nhưng nó sẽ bao gồm tác dụng phụ như làm rã rời thân thể, gây buồn ngủ cực độ.
Còn đối với những loại thuốc khác nữa (cái loại mà dễ khiến cho người ta rơi vào trạng thái mơ màng), Bác Mộ Trì cũng không sẵn lòng uống chúng.
Bác sĩ của đội không còn cách nào khác ngoài việc bắt cô uống thêm nhiều nước nóng và mặc thêm vài lớp quần áo ấm dày cộp.
Bác Mộ Trì khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy cô đã yêu bản thân lắm luôn rồi, đã chú ý đến sức khỏe nhiều lắm rồi, rốt cuộc cũng không nghĩ tới chỉ bởi việc thay đổi nơi ở “cỏn con” này mà cô sẽ “trúng chiêu”, “gục ngã”.
Thể chất của cô vốn rất dễ bị khí hậu đánh gục.
Trước đây khi đi thi đấu ở nước ngoài cũng vậy, vừa đặt chân xuống đất đã bắt đầu lên cơn sốt, hoặc cứ cách một hai ngày sau sẽ bắt đầu thấy khó chịu. Một số lần là cô đã ôm bệnh lên sàn thi đấu.
Biết con gái lại bị cảm, người làm mẹ là Trì Lục đây không có mấy bất ngờ.
Bà chỉ đơn giản ép Bác Mộ Trì nằm lì trên giường, nghỉ ngơi trọn vẹn một đêm cho thật tốt. Bà còn cất công hỏi thêm Phó Ngôn Trí xem ông có cách để bệnh nhân khỏi cảm mà không động đến tí thuốc thang nào hay không.
Bác Mộ Trì: “Con thề với mẹ luôn là không có đâu.”
Nếu có thì trước đây cô đã không phải lết cơ thể ốm đau lên sân trượt tuyết rồi.
“Trước kia không có không có nghĩa là bây giờ không có.” Trì Lục phản bác, “Nói không chừng chú Phó của con đột nhiên phát minh ra phương pháp điều trị cảm cúm mới thì sao?”
“……”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, cô biết cô ốm mà được quan tâm là trong lòng sẽ bị loạn.
Thiếu nữ chỉ đơn giản “Vâng” một tiếng, cũng không ngăn cản: “Vậy mẹ hỏi đi, con tắm trước, uống chút nước ấm rồi ngủ đây.”
Vừa đau đầu vừa nghẹt mũi khiến cô thấy vô cùng khó chịu.
Cúp điện thoại, Bác Mộ Trì vào ký túc xá tắm rửa.
Ký túc xá cho cuộc thi ở Nội Mông là hai người một phòng. Nhưng vì Bác Mộ Trì vừa nhiễm cảm lạnh, huấn luyện viên lo lắng cô sẽ lây bệnh cho người khác nên đã tạm phân cho cô nguyên một căn phòng trống trong tòa ký túc xá.
Điều mà Bác Mộ Trì không ngờ tới chính là, bước từ phòng tắm ra sẽ thấy trên thanh thông báo của điện thoại xuất hiện một cuộc gọi nhỡ tới từ Phó Vân Hành.
Rất là giật mình, rất là ngoài ý muốn.
Bác Mộ Trì tính nhẩm trong đầu, từ sau cuộc gặp vào lúc sáng sớm ngày mùng 4, cô không chạm mặt Phó Vân Hành thêm lần nào nữa. Không nói là gặp nhau, ngay cả liên lạc cũng không.
Thỉnh thoảng cô cũng có nghe thấy tin tức về chàng “trúc mã” này, không phải là trong hai group chat đại gia đình thì cũng là khi Trì Lục gọi cho cô, bà vô tình nhắc đến một hai câu, nhưng mà không thường xuyên, tần suất không nhiều lắm.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, cô đang muốn gọi lại cho anh thì cuộc gọi từ Phó Vân Hành đã đến trước.
Bác Mộ Trì hạ thấp tông giọng, ấn nút trả lời: “Alo?”
Phó Vân Hành bên kia dường như hơi dừng lại, sau đó một giọng nói mát lạnh truyền đến: “Dì Trì nói em lại bị cảm?”
Anh không hỏi cô vì sao ban nãy cô không nghe máy.
Nghe thấy cái chữ “lại” này, Bác Mộ Trì lập tức phản bác: “Cũng không phải em muốn “lại” bị mà.”
Cô lẩm bẩm.
Nhận ra được oán khí trong lời nói của cô gái, Phó Vân Hành bất giác nở nụ cười bất lực, cũng không kiêng dè hỏi những câu có khả năng sẽ khiến Bác Mộ – đã trưởng thành – Trì xấu hổ, anh nói thẳng: “Em có bị chảy nước mũi không nhỉ?”
“?”
Bác Mộ Trì: “……”