Uống vào một viên Bổ Dương Đan, cảm nhận được khí huyết trong người mình đang nóng lên, nhìn xem gương mặt tuấn mỹ vô trù của người đang nằm trên giường, Miên Dương nhất thời lại không tài nào hạ khẩu được.
Vừa rồi ở bên trong quỷ vực của A Thất, y có thể hôn hắn một cách dứt khoát như vậy, phần lớn nguyên nhân cũng là vì y và hắn trước đó căn bản cũng không hề quen biết, hơn nữa, đứng trước sinh tử tồn vong, hai mắt lại không thể nhìn thấy, y hiển nhiên sẽ không có gánh nặng tâm lý gì.
Nhưng bây giờ thì lại không giống như vậy!
Nhìn thế nào cũng có cảm giác, y đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để giở trò đồi bại!
“Không phải, ta thật sự không có ý gì khác cả, tất cả những gì ta làm đều chỉ là vì cứu hắn! ” Dù đã không ngừng thôi miên chính mình, nhưng khi môi chạm môi, xúc cảm mềm mềm, lạnh lạnh kia vẫn khiến tim của Miên Dương vô thức đập rộn lên.
Trước kia không có cơ hội, bây giờ nhìn kĩ, y mới phát hiện, thì ra, lông mi của An Vũ Hiên lại dài và đen đến như vậy, tựa như cánh quạt cong vút, vô cùng xinh đẹp.
Vội vã nhắm mắt, không dám nhìn hắn thêm, sợ trái tim trong lồ ng ngực của mình sẽ không khống chế được mà nhảy ra ngoài, Miên Dương liền từng chút từng chút một, đút dương khí cho hắn.
Trong suốt quá trình này, dù bị y lặp đi lặp lại, hôn tới hôn lui không biết bao nhiêu lần, An Vũ Hiên vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
May mắn, vết thương trên người hắn dưới sự cố gắng của y, rốt cuộc cũng đã chầm chậm có dấu hiệu khép lại.
Tổng cộng gần năm lọ thuốc, cho đến khi Miên Dương có cảm giác đôi môi đã hoàn toàn tê rần, tựa như không còn là của mình nữa, cánh tay phải của hắn cuối cùng mới chịu mọc ra.
Trong nháy mắt đó, tựa như tất cả mệt mỏi đều tan biến, Miên Dương đã lập tức nắm lấy tay hắn, nhấc lên cao, lật trái lật phải, quan sát kỹ càng.
Sau khi xác nhận bàn tay này vẫn là năm ngón, cũng không thiếu mất ngón nào, y mới có thể thở phào một hơi.
Không chỉ riêng cánh tay, những vết rạn nứt trên mặt An Vũ Hiên bây giờ cũng đều đã lành lại, hoàn mỹ như lúc ban đầu.
“An Vũ Hiên! ” Vẫn không có phản ứng.
Ngay khi Miên Dương chuẩn bị đứng dậy, thì lúc này, ánh mắt của y cũng đã vô tình chú ý đến bắp tay đang phơi bày trong không khí của hắn.
Nơi đó lúc này, thế mà lại hiện lên một hình xăm gì đó chỉ to bằng khoảng hai đầu ngón tay, có màu đỏ tươi như máu, vô cùng mờ nhạt, nếu không chú ý kỹ thì có lẽ sẽ rất khó phát hiện.
“Đây là gì?” Đối với việc trên người An Vũ Hiên có hình xăm, Miên Dương thật sự cảm thấy rất kinh ngạc, theo bản năng liền lật cánh tay hắn lại để xem.
“Số 4?”
Ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc, Miên Dương liền đánh bạo sờ lên hình xăm này.
Không ngờ được rằng, xúc cảm truyền tới lại nóng bỏng như lửa, khiến y vội vã rụt tay lại.
Thời gian gần đây, y cùng mấy con số như thế này, dường như có duyên phận rất sâu!
Vốn chỉ là suy nghĩ linh tinh một chút, nhưng rất nhanh, tựa hồ là nắm bắt được trọng điểm gì, sắc mặt Miên Dương liền không khỏi trở nên quỷ dị.
Nếu y nhớ không lầm thì dường như, An Vũ Hiên cũng có một người phụ thân không ra gì!
Hơn nữa, trong bối cảnh cũng có nhắc đến, hắn chính là vật thí nghiệm thất bại nhất của phụ thân hắn.
Tuy rằng hệ thống nói, cả nhà An Vũ Hiên đều đã chết hết không còn ai, nhưng chẳng phải, ca ca của Tiểu Ngũ cũng không biết đến sự tồn tại của hắn sao?
Lỡ như mô tả đó chỉ là dựa theo góc nhìn của An Vũ Hiên, hắn cho rằng người trong gia tộc của mình đã chết hết, nhưng trên thực tế cũng không phải là vậy đâu?
Nếu như!
Y chỉ nói là nếu như!
An Vũ Hiên là ca ca của Tiểu Ngũ thì sao?
Nói thế nào nhỉ? Tưởng như vô lý nhưng lại khá thuyết phục!
Chỉ có điều, bây giờ An Vũ Hiên vẫn còn chưa tỉnh lại, tất cả cũng chỉ là suy đoán đơn phương của y mà thôi.
Sau khi rửa sạch hết đống chất lỏng buồn nôn dính trên người mình, Miên Dương liền mặc bộ quần áo hiện đại trước đó vào, chải chuốt đầu tóc lại một chút.
Giày vò lâu như vậy, y cũng đã đói đến bụng dán vào lưng.
Ngồi xuống bên cạnh An Vũ Hiên, nhìn thấy hắn chưa tỉnh, y liền mua sắm một chút thức ăn, bắt đầu nhai ngấu nghiến, bổ sung thể lực.
Miên Dương cũng không ngờ được rằng, An Vũ Hiên lại hôn mê lâu đến như vậy.
Đến tận hơn sáu giờ tối, khi y đang nằm ngủ gật, hắn rốt cuộc mới chậm rãi mở mắt, tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy Miên Dương, việc đầu tiên hắn làm chính là nằm yên không nhúc nhích, tựa như không muốn bản thân làm y thức giấc.
Khoảng thời gian này nằm trên giường, nhìn như không có phản ứng, trên thực tế, đối với những chuyện xảy ra xung quanh, thông qua quỷ vực, hắn vẫn có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Bao gồm cả việc thương thế của mình là khỏi như thế nào, hay Miên Dương tổng cộng đã hôn mình bao nhiêu cái!
Thử nhấc cánh tay phải vừa mọc ra, vẫn đang trụi phơi bày kia, An Vũ Hiên chỉ nhẹ nhàng lắc tay một cái, bộ hồng y rách rưới trên người hắn cũng đã lập tức khôi phục lại, trở nên hoàn hảo không chút tổn hao y như lúc ban đầu, nhanh chóng đem cánh tay đó che phủ.