Là người chơi đứng đầu Linh Vực, không biết đã kinh lịch qua bao nhiêu nguy hiểm, Mộng Yểm đương nhiên sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Không chút do dự, hắn đã bắt đầu thôi động linh dị sức mạnh trong người mình.
Chỉ thấy, ngay sau đó, xung quanh con lệ quỷ kia cũng đã trống rỗng xuất hiện vô số cánh tay đen ngòm, bắt đầu chộp vào trên người nó, giữ chặt đến gắt gao.
Chiêu số này, Mộng Yểm đã từng sử dụng qua rất nhiều lần.
Một khi bị những cánh tay này khóa lại, thì ngay cả đỉnh cấp hồng y cũng đều sẽ không dễ dàng tránh thoát được.
Nhìn xem thân ảnh đang đứng yên, không thể nhúc nhích kia, Mộng Yểm lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Thế nhưng, ngay sau đó, bằng vào trực giác đối với nguy hiểm của mình, hắn đã lập tức nâng lên tinh thần…
Quả nhiên, một giây sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, con lệ quỷ đó cũng đã giống như một mớ chất lỏng, trực tiếp hòa tan ra, vô cùng nhẹ nhõm liền tránh thoát khỏi gò bó.
Mà năng lực này của đối phương cũng khiến Mộng Yểm không khỏi liên tưởng tới quỷ nước…
Chẳng lẽ…
“Con lệ quỷ này tựa hồ có thể thông qua việc nuốt chửng lệ quỷ để cướp đoạt năng lực của bọn chúng!” So với Mộng Yểm, bóng đen sau lưng hắn còn phát hiện chuyện này sớm hơn một chút.
Ngay khi cả hai cho rằng đối phương sẽ tiếp tục nhắm vào mình, thì lúc này, sau khi ngưng tụ thành thực thể một lần nữa, con lệ quỷ đó cũng đã đứng yên ở trước mặt Mộng Yểm, lẳng lặng nhìn hắn, cùng hắn giữ vững một khoảng cách nhất định.
Đứng trước sự yên tĩnh này của đối phương, không chỉ không thể thả lỏng được, Mộng Yểm trái lại còn cảm thấy căng thẳng hơn.
Bởi vì, hắn không tài nào biết được, giây tiếp theo, đối phương sẽ làm ra chuyện gì.
Nhất là khi, ánh mắt của đối phương còn cho hắn cảm giác rất không thoải mái, tựa như ánh mắt khi đang nhìn một bữa ăn ngon…
Kỳ thực, có một chuyện mà Mộng Yểm vẫn chưa nghĩ tới chính là, trong khi hắn kiêng kị đối phương, thì đối phương đồng dạng cũng đang kiêng dè hắn.
Khoảng cách giữa lệ quỷ bình thường và hung thần, căn bản cũng chẳng khác gì giữa trời và đất.
Dù cho đã ký quỷ khế với người chơi, khiến sức mạnh bị suy giảm rất lớn, nhưng hung thần cũng sẽ không dễ đối phó như vậy.
Quan trọng nhất là, đối phương bây giờ cũng chỉ mới là hồng y lệ quỷ, muốn triệt để tiêu diệt và thôn phệ hung thần, độ khó đó, thật sự là vẫn vô cùng to lớn.
Không biết đang suy nghĩ điều gì, quan sát Mộng Yểm một hồi, lệ quỷ lại đột ngột điều khiển dòng nước dưới sông, chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng của một người.
“Hắn có ý gì?” Chung quy vẫn là người bình thường, nên nhất thời, đầu óc của Mộng Yểm cũng không thể theo kịp được mạch não của lệ quỷ.
May mắn là, ở phía sau, bóng đen cũng đã mơ hồ lý giải được thứ mà đối phương muốn biểu đạt :”Hình như…hắn đang hỏi ngươi…có từng nhìn thấy người này bao giờ chưa?”
Cũng không trách bóng đen nảy sinh suy đoán như vậy được, dù sao, bóng người mà đối phương dùng nước sông ngưng kết thành này, sau lưng còn mang theo một chiếc ba lô giống như đúc Mộng Yểm, rõ ràng là tiêu chí cơ bản của người chơi.
Mặc dù bóng đen đã nói như vậy, nhưng để chắc chắn hơn, Mộng Yểm vẫn thử đánh bạo cất giọng, hỏi đối phương :”Ngươi muốn hỏi ta…có quen biết người này không à?”
Cho đến khi nhìn thấy con lệ quỷ này gật đầu, Mộng Yểm rốt cuộc mới có thể thả lỏng dây thần kinh đang căng chặt của mình.
Dù sao, đối phương có thể giao tiếp, vậy thì chứng minh, vẫn còn cách khác để xoay sở, không nhất thiết phải chém giết đến ngươi sống ta chết.
Nghĩ như vậy, Mộng Yểm mới bắt đầu nghiêm túc quan sát bức tượng làm bằng nước trước mặt.
Từ hình thể đến xem, đối phương chỉ cao tầm khoảng 1m8, dáng người hơi gầy, mặc một bộ quần áo có kiểu dáng giống với giá y của tân nương ở thời cổ đại.
Ngũ quan…rất đỗi bình thường, đặt ở trong tiểu thuyết cũng chỉ có thể làm một nhân vật qua đường, thậm chí còn không sánh bằng một phần mười của con lệ quỷ trước mặt này.
“Ta không biết kẻ này.” Đã sinh sống khá lâu trên Linh Vực, số người chơi Mộng Yểm từng gặp, quả thật là không có một ngàn cũng có tám trăm.
Nhưng hắn có thể khẳng định, bản thân quả thật là chưa từng gặp được người chơi nào có ngoại hình giống với người mà đối phương đang tìm.
Chỉ là, nhìn xem ánh mắt ngày càng trở nên hung ác của lệ quỷ, Mộng Yểm cũng đã vô thức đổi giọng, bởi vì hắn có linh cảm, nếu bản thân tiếp tục nói không biết, đôi bên e rằng sẽ phải lưỡng bại câu thương…
“Nhưng mà, ta có thể giúp ngươi tìm ra danh tính và vị trí của hắn…” Tuy rằng không biết người chơi này đã làm gì đắc tội với con lệ quỷ trước mặt, nhưng Mộng Yểm cũng chỉ có thể nói thầm một tiếng xin lỗi đối phương, sau đó liền đưa ra yêu cầu của mình :”Với một điều kiện, ngươi phải thu hồi quỷ vực của mình, để ta rời đi.”
Nằm ngoài dự đoán của Mộng Yểm chính là, sau khi nghe hắn nói, cũng không chần chừ quá lâu, lệ quỷ liền đã gật đầu đáp ứng, động tác vô cùng dứt khoát, tựa như đối với nó mà nói, việc tìm thấy người chơi này còn quan trọng hơn việc thôn phệ hung thần rất nhiều.
“Đây là một món linh dị vật phẩm có tên là thẻ truy tung, ngươi chỉ cần cầm nó, nghĩ tới người mà ngươi muốn tìm kiếm, thì thứ này sẽ giúp ngươi xác định vị trí cũng như thân phận của đối phương.”
“Bây giờ ta sẽ đặt thứ này xuống đất, đồng thời, ngươi cũng phải thu hồi quỷ vực lại…” Hành động vô cùng cẩn thận, rất rõ ràng, bất kể là Mộng Yểm hay bóng đen, đều không quá tin tưởng con lệ quỷ trước mặt này.
Chỉ là, dù cho nó muốn lật lọng cũng không sao, hắn không phải là cá nằm trên thớt, sẽ không đem hy vọng hoàn toàn đặt vào trên người nó.
Thứ hắn cần, chỉ là một cơ hội…