“Vâng.” Cô cảm giác bụng mình trống rỗng, muốn ăn gì đó.
“Đi xuống lầu đi, dì Tịnh hầm cháo cho cháu.”
Hai người xuống lầu, dì Tịnh dọn bữa tối lên, đầu là món Dung Hoan thích ăn, cô cầm chén cháo lên húp một ngụm nhỏ thì thấy Phó Tư Diễn đã ngồi xuống cạnh mình, dì Tịnh cũng đặt một chén cháo trước mặt anh.
“Chú cũng chưa ăn cơm ạ?” Dung Hoan hỏi.
“Ừ, chú vừa đến trường một chuyến. Đã điều tra ra được người nặc danh, là Tô Nhã Vân ở cạnh phòng kí túc xá của cháu.”
Chân mày cô hơi nhíu lại, cũng không biết mình chọc người nọ khi nào, Phó Tư Diễn đẩy canh trứng đến trước mặt cô, nói: “Chú đã giúp cháu xin nghỉ ngày mai, ở nhà nghỉ thêm một ngày, chuyện ở trường cứ giao cho chú, chú sẽ xử lý mọi chuyện êm đẹp.”
“Vâng…” Có chú ấy ở đây, cô có thể không cần phải lo lắng gì.
Cô an tâm ăn cơm, trước mặt là một đĩa trứng chiên hành băm, cô thong thả lựa hành băm ra, đang “kiên nhẫn đào bới” thì nghe âm thanh bên cạnh truyền tới: “Không thích ăn hành à?”
Cô giữ im lặng, như là ngầm chấp nhận, anh giơ tay lên búng vào trán cô: “Không được kén ăn.”
Cô trừng anh, cũng nổi nóng, không phục mà phản pháo lại: “Chú không kén ăn à?”
Anh sững sờ, nhướng mày nhìn cô, cô thẳng sống lưng nói: “Hành tây.”
Lần đó ở trường đại học lúc ăn cơm cà ri với chú ấy, cô tận mắt thấy chú ấy không ăn hành tây.
Cô hất cằm lên, bưng đĩa thịt bò xào hành tây trên bàn đến trước mặt anh: “Bình đẳng một chút, chú ăn thì con cũng ăn.”
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô gái nhỏ, anh ép độ cong nơi khóe miệng xuống, trong lúc xoa đầu cô dịu dàng thỏa hiệp: “Được rồi, huề nhau, cô nhóc chỉ biết tranh cãi với chú.”
Cô hé miệng, ý cười lan đến má lúm đồng điếu.
…
Buổi tối, Tô Nhã Vân về, gõ cửa phòng kí túc xá bên cạnh.
“Tôi tìm Tạ Nhu.” Sắc mặt của cô ta có hơi hoảng hốt.
Tạ Nhu nghe tiếng, đứng lên, trưng ra nụ cười tươi tắn: “Sao tìm tớ vậy?”
“Tạ Nhu, cậu qua đây, tớ và cậu nói chuyện.”
Tô Nhã Vân kéo Tạ Nhu đến chỗ không người, Tạ Nhu thấy sắc mặt của cô ta không ổn, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Cố vấn học tập… Cô ta điều tra ra chuyện của chúng ta!”
“Hả?!”
Tô Nhã Vân hoảng sợ cầm tay Tạ Nhu: “Tớ không biết sao lại bị điều tra ra nhanh như vậy, hơn nữa lúc tớ bị cố vấn học tập gọi đi, người chú kia của Dung Hoan cũng ở đó, anh ta còn cảnh cáo tớ, bảo tớ xin lỗi Dung Hoan, Tạ Nhu cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ! Anh ta sẽ không thật sự dùng thủ đoạn gì đó chứ?!”
Lòng Tạ Nhu trầm xuống, vô thức rụt tay về: “Không sau đâu, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu… sẽ không khai tớ ra đâu nhỉ?”
Tô Nhã Vân cau mày: “Sao cậu chỉ quan tâm tới bản thân cậu thôi vậy?!”
Tạ Nhu cười gượng vài tiếng: “Nhã Vân cậu hiểu lầm rồi, sao tớ nghĩ vậy được. Chú của Dung Hoan thì thế nào, có thể nhấn cậu xuống đất ép cậu xin lỗi sao? Hơn nữa bố mẹ cậu sẽ không bỏ mặc cậu đâu, qua một thời gian sẽ không sao nữa.”
Tạ Nhu lại an ủi vài câu, nhưng Tô Nhã Vân vẫn cảm thấy hoảng loạn, trở về kí túc xá cô ta không làm được việc gì, chỉ có thể ngồi ngây người.
Quả nhiên, gần chín giờ tối, bố Tô gọi điện thoại đến.
Tay cô ta run lên, cầm điện thoại chạy nhanh ra sân thượng, nhận máy: “A lô, bố…”
Cô ta chưa nói xong thì bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói cực kì phẫn nộ: “Tô Nhã Vân mày lại ra ngoài gây sự phải không, hả?!”
Cô ta bị tiếng hét làm cho run tay suýt nữa đã quăng điện thoại xuống sàn, tiếng mắng giận dữ của bố Tô vẫn không dừng: “Cả ngày ở trường không học hành đàng hoàng, chỉ biết gây phiền phức cho tao, mày ăn no rảnh rỗi đi nói xấu bạn học, đầu mày chứa cái gì vậy, hả?! Tao nuôi mày lớn thế này có ngày nào mày không khiến tao lao tâm khổ trí không!”
“Bố…” Lòng cô ta đã nổi sóng cuồn cuộn, không ngờ chú của Dung Hoan lại trực tiếp nói chuyện của cô ta với bố!
Rốt cuộc người này có lai lịch gì!
“Mày đừng gọi tao là bố, tao không có đứa con gái không biết điều như mày!” Bên kia mẹ Tô xoa dịu cảm xúc của chồng: “Được rồi đừng mắng con gái, không phải chỉ là cháu gái của một khách hàng thôi à, sao ông lại nổi đóa với Vân Vân như vậy?”
“Bà biết đó là khách hàng gì không?! Liên quan đến hợp đồng mấy chục triệu của công ty. Bây giờ nó hư hỏng như vậy, đều là do bà chiều mà ra!” Bố Tô hậm hực vò tóc, nói với Tô Nhã Vân: “Ngày mai mày lập tức đi nhận lỗi cho tao, cái mặt già này của tao bị mày vứt đi rồi!”
Tô Nhã Vân khóc thút thít: “Bố, sao bố cũng không đứng về phía con!”
“Mày không xin lỗi đúng không? Vậy tao không có đứa con gái như mày, sau này mày đừng có nghĩ đến chuyện tìm tao đòi tiền gì, dù sao bố mày cũng sắp thất nghiệp tồi!”
Bên kia đột nhiên cúp máy, Tô Nhã Vân tức đến dậm chân, cuối cùng hai tay ôm đầu ngồi thụp xuống.
…
Sáng hôm sau, Dung Hoan ngủ thẳng đến hơn chín giờ mới dậy.
Lăn vài vòng trên giường để tỉnh ngủ xong, cô ngồi dậy, đi lấy điện thoại thỉnh thoảng rung lên.
Trên màn hình hiện lên vài tin nhắn chưa đọc, cô nhấn vào đọc từng tin một, tin nhắn thứ nhất là cố vấn học tập tuyên bố trên trong nhóm thông báo lớp công khai phê bình Tô Nhã Vân, cũng đưa ra hình phạt cảnh cáo. Sau đó là Tô Nhã Vân công khai xin lỗi trong nhóm:
“Tôi là Tô Nhã Vân lớp Piano chuyên nghiệp 2 khóa XX, tôi thừa nhận chiều hôm qua đã nặc danh trong nhóm để tung tin đồn không đúng sự thật về bạn Dung Hoan, gây ảnh hưởng xấu đến danh dự của bạn Dung Hoan, tại đây tôi xin xin lỗi bạn ấy, tôi không nên tùy tiện bôi nhọ danh dự của bạn học khác…”
Còn có Thôi Tinh Dữu quan tâm, cùng với ba người bạn chung phòng cũng đang nói chuyện này trong nhóm, đều đang hỏi Dung Hoan có sao không. Bánh Bao còn nhắn tin riêng với cô: [Hoan Hoan, hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nha, chuyện trong nhóm mấy ngày nữa sẽ bị mọi người quên bẵng đi thôi. Ở trong lòng tớ, cậu là cô gái đáng yêu lương thiện, bọn tớ cóc tin lời Tô Nhã Văn nói đâu, cô gái này đúng là ghê tởm, sau này chúng ta cách xa cô ta một chút, uổng công tớ còn định đi ăn với cô ta, xùy, không đi đâu nhé [nôn ói]]
Dung Hoan bị chọc cười đồng thời thấy lòng ấm áp, trả lời: [Cảm ơn nè ~ Tớ không sao hết á.]
Bánh Bao trả lời rất nhanh: [Không sao thì tốt rồi [ôm cái] cậu có xem Tô Nhã Vân xin lỗi trong nhóm không, quá rập khuôn, không biết là ai tố cáo cố ta, nếu không chắc cô ta còn đang thong dong lắm ấy. Bây giờ có rất nhiều bạn học đền ngầm bàn tán, nói nhân phẩm của cô ta tệ như vậy ai dám chơi chung. Đúng rồi, tớ lén nói cho cậu biết một chuyện.]
[?]
[Tớ phát hiện dạo gần đây Tạ Nhu khá thân thiết với Tô Nhã Vân, chiều hôm qua hai người còn cùng nhau ta ngoài, tớ không có ý gì khác, chỉ là nhắc cậu…]
Đáy mắt Dung Hoan hiện lên chút cảm xúc vi diệu, cô trả lời đã biết.
Sau khi trả lời tin nhắn của các bạn học khác, cô ném điện thoại trên chăn, hít sâu một hơi, xuống giường.
Rửa mặt xong, cô lấy một chiếc váy trong tủ quần áo để thay. Một chiếc váy bồng màu đen tuyền, tay áo thiết kế thắt nút hình bướm, sau lưng có hở nhẹ nhìn có nét gợi cảm, bên ngoài lại khoác thêm một cái áo choàng nhỏ.
Cô ngồi vào trước gương, bắt đầu trang điểm. Ba mươi phút sau, cô quay mặt trước gương, hài lòng buông hộp phấn xuống.
Cô đứng dậy, cầm túi xách ra khỏi phòng ngủ.
Buổi sáng dì Tịnh muốn để Dung Hoan ngủ nhiều thêm một lát, cho nên sẽ không lên lầu gọi cô, bà còn đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa chợt nghe tiếng bước chân trên cầu thang.
Bà đi đến xem, thấy Dung Hoan từ trên lầu đi xuống.
Váy đen toàn thân khiến dáng người cô trông nhỏ gầy hơn, mái tóc đen dài chấm vai càng tôn lên chiếc cổ mảnh khảnh nhỏ nhắn trắng như tuyết mùa xuân, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu. Cô có làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, con người trong trẻo như nước chớp mắt tựa hồ nước mùa thu gợn sóng bồng bềnh.
Thanh lệ thoát tục, lại có chút quyến rũ gợi cảm.
Bình thường Dung Hoan chính là kiểu người vừa nhìn thì rất xinh, càng nhìn càng đẹp, nhưng sau khi trang điểm lại khiến cho người ta phải hoảng hốt vì đẹp, dường như chỉ nhìn lướt qua là có thể bị đoạt hồn.
Dì Tịnh nhìn cũng ngẩn người, bà cho là Dung Hoa sẽ phải rất tiều tụy vì chuyện hôm qua, nhưng bây giờ… Sắc mặt rất tốt.
Dung Hoan thấy bà, khẽ cười hỏi: “Dì Tịnh ơi, chú Phó đâu rồi ạ?”
“Cậu ấy đã đến trường học từ sớm rồi, cậu ấy còn dặn dì buổi trưa phải làm thật nhiều đồ ngon cho cô, cô Hoan Hoan… cô muốn ra ngoài à?” Bà thấy hơi khó hiểu.
Dung Hoan nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, một lát sau cô mỉm cười:
“Cháu về trường học ạ.”
…
Tiết thứ tư buổi sáng là tiết tự ôn công khai. Giữa tiếu ba và bốn, Bánh Bao nhận được tin nhắn của Dung Hoan nói sắp đến lớp.
“Sao hôm nay cậu ấy không nghỉ thêm chút xíu?” Bé Đen hỏi.
Bánh Bao: “Không biết nữa, nhưng Dung Hoan đúng là dũng cảm, xảy ra chuyện thế này mà hình như cậu ấy rất bình tĩnh.”
“Đúng vậy, người làm sai cũng đâu phải là cậu ấy.”
Tạ Nhu ngồi bên cạnh nghe Bé Đen ní, lo lắng nuốt nước miệt, vùi đầu thấp hơn.
Lúc này bên cạnh vang lên tiếng xì xào, mọi người thấy Dung Hoan từ cửa lớp đi tới.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều dồn lên người cô, rất nhiều người lơ đãng phát ra tiếng thở dài: “Cô ấy là Dung Hoan hả? Đúng là quá đẹp…”
Tô Nhã Vân nghe mọi người bàn tán thì ngẩng đầu lên, lúc thấy Dung Hoan cả người cô ta run lên một cái, cô ta không ngờ cô lại về trường sớm như vậy!
Dung Hoan nhìn về phía Tô Nhã Vân, biểu hiện hoảng sợ của Tô Nhã Vân bị cô nhìn thấy, nàng nhếch khóe miệng lên cười nhạt, tựa như là đang giễu cợt thủ đoạn non nớt của cô ta.
Đúng vậy, Tô Nhã Vân muốn thông qua tin đồn hôm qua đánh Dung Hoan tan tác, để cô không dám ngẩng mặt trong trường, hủy khí thế kiêu ngạo của cô.
Nhưng hiện tại khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn của Dung Hoan đã tuyên bố cô ta hoàn toàn thất bại.
Tô Nhã Vân cúi gằm mặt, hàm răng nghiến chặt.
Bánh Bao vẫy tay với Dung Hoan, cô đi đến chỗ bạn, ngồi xuống cạnh Bánh Bao, cô nàng kích động lắc cánh tay Dung Hoan, đôi mắt lấp lánh nháy một cái: “Hôm nay Hoan Hoan cậu đẹp chết đi được, cô tiên nhỏ à liệu tớ có thể rước cậu về nhà tớ không?”
Dung Hoan cười: “Tớ không phải người nhà cậu à?”
“Ỏ ỏ ỏ tốt quá rồi…”
“Này, Dung Hoan vốn ở kí túc xá của chúng ta có được không,” Bé Đen trêu, thất Dung Hoan không bị chuyện này ảnh hưởng cô nàng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Hôm qua còn có rất nhiều người bàn tán nói xấu cậu trong nhóm, hôm nay cậu xuất hiện vả mặt rất nhiều người, giỏi!”
Tạ Nhu cũng tới gần, cười đến là “chân thành”: “Dung Hoan, cậu không sao là tốt rồi, hôm qua tớ lo muốn chết.”
Dung Hoan chớp mắt, cười nhạt hỏi cô ta: “Tớ có sao hay không, không phải cậu biết rõ sao?”
Mặt Tạ Nhu cứng đờ, lúc này chuông vào học vang lên, cô ta quay mặt đi, cuối cùng cũng không thể giữ được nét cười trên mặt nữa.
…
“Đinh-” Rốt cuộc chuông tan học cũng vang lên.
Bánh Bao hò hét nói phải mời Dung Hoan đi ăn bồi bổ, mọi người nói muốn đi Nhị Đường, Dung Hoan thu dọn đồ đạc thì nghe bên cạnh truyền đến âm thanh rất nhỏ, quay đầu lại nhìn, lại là Tô Nhã Vân.
Tay Tô Nhã Vân siết chặt dây ba lô, sắc mặt nhăn nhó bất an, môi mím chặt hơi hé ra: “Dung Hoan, tôi có chút việc tìm cậu, chúng ta có thể nói chuyện riêng không…”
Sự xuất hiện của cô ta dẫn tới rất nhiều ánh mắt muốn xem náo nhiệt, chân mày Bánh Bao nhíu lại, giận giữ nói: “Tô Nhã Vân cậu muốn thế nào hả, phiền cậu cách xa Dung Hoan một chút!”
Tô Nhã Vân bị hét vào mặt hốc mắt đỏ lên, dáng vẻ như sắp rơi nước mắt đến nơi, cực kì đáng thương, Bánh Bao đang định nói tiếp thì bị Dung Hoan ngăn lại.
Bánh Bao sốt ruột thì thầm: “Dung Hoan, cậu đừng mềm lòng…”
Dung Hoan đứng lên, nhìn vào Tô Nhã Vân, khóe môi nhếch lên cười, đột nhiên lên tiếng nói một câu: “Cậu muốn xin lỗi tôi à?”
Tô Nhã Vân sửng sốt, môi mấp máy: “Tôi…”
Cô ta cho rằng Dung Hoan định nói không cần xin lỗi tôi tha thứ cho cậu, ai ngờ câu tiếp theo của Dung Hoan lại là:
“Muốn xin lỗi thì xin lỗi ngay tại đây đi, lén lút nói riêng hai người hình như không giống với tác phong của cậu nhỉ? Hôm qua cậu đăng tin kia trong nhóm mấy trăm người sao không thấy da mặt cậu mỏng như vậy. Loại người như cậu không phải thích làm chuyện mờ ám kiểu này sao?”
Tô Nhã Vân hoàn toàn đơ người, nước mắt nói rơi là rơi.
Dung Hoan bỗng bật cười, giọng điệu không mềm đi chút nào: “Cậu cứ việc khóc, tôi mắng cậu đó.”