Dung Hoan nhìn cô ta dừng nước mắt nhưng vẫn luôn cúi đầu, nếu người ngoài nhìn còn tưởng rằng Dung Hoang bắt nạt cô ta thế nào đó.
“Có gì muốn nói thì cậu nói đi.” Dung Hoan lên tiếng.
Tô Nhã Vân mím môi, sau một lúc lâu mới lí nhí: “Tôi xin lỗi cậu được không, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa, cậu nói với chú của cậu một tiếng, đừng khiến bố tôi thất nghiệp…” Cô ta sợ sau khi về nhà bố cô ta sẽ đánh mình.
Dung Hoan ngẩn người chốc lát: “Chú của tôi?”
Tô Nhã Vân kể chuyện Phó Tư Diễn hôm qua cho cô nghe, Dung Hoan không ngờ hôm qua lúc cô bị thương, Phó Tư Diễn lại ngầm làm nhiều chuyện vì cô như vậy.
Dung Hoan nhíu mi: “Đó là chuyện của chú tôi, nếu cậu biết sợ thì đừng có làm ra chuyện như vậy.”
Hốc mắt Tô Nhã Vân lại đỏ lên.
Dung Hoan thở dài một hơi, nhìn cô ta nói: “Tôi thật sự không hiểu bình thường tôi chọc chỗ nào tới cậu, tôi và cậu có liên quan gì à?”
Tô Nhã Vân nói vài câu, chân mày Dung Hoan nhướng lên, nhưng cô nghe được một nửa thì điện thoại cầm trong tay vang lên.
Trên màn hình hiện chữ “Chú Phó”.
Cô để lại cho Tô Nhã Vân câu cuối cùng: “Sau này cách xa tôi một chút, dù không có chú của tôi, cậu cũng không trêu vào tôi được.”
…
Ra ngoài phòng học, Dung Hoan đứng dưới bóng cây nhận điện thoại của Phó Tư Diễn, chân mày lạnh băng lập tức khôi phục lại sự mềm mại: “Chú Phó -“
“Nhóc con chạy đến trường học à?”
“Vâng ạ.”
Giọng anh trầm đi vài phần, như là dạy dỗ: “Hôm qua còn đau đầu, hôm nay chưa nghỉ ngơi đàng hoàng đã chạy loạn.”
Cô cắn môi cụp mắt: “Cháu…”
Cô còn chưa nói xong, điện thoại bên tai đã bị người lấy đi từ phía sau, cô hoảng hốt quay đầu lại, đối diện với đôi mắt hoa đào của Phó Tư Diễn đang mỉm cười.
Đôi lông mi dài ngả ngớn, môi mỏng nhếch lên mang nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp lười biếng khẽ nói với cô:
“Hoan Hoan không nghe lời, chú nên phạt thế nào đây?”
Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài dáng dài màu đen, cổ tay áo tinh xảo được vén lên lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay, chỉ đứng đó đã toát ra khí chất tuấn tú cổ điển.
Cô không biết chú đến sau lưng mình từ lúc nào, trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch.
“Hửm?” Hình như anh có ý định trêu cô.
Cô lấy lại tinh thần, chớp mắt ngập ngừng nói: “Vậy… thì không cho cháu ăn cơm.”
Anh không nhịn được cười, giơ tay lên xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô: “Đùa cháu thôi, chú không nỡ đâu.”
“Đi thôi, đi ăn cơm nào.”
Cô đang muốn đi thì thấy tầm mắt của Phó Tư Diễn dừng trên người mình, cô còn đang khó hiểu thì chợt nghe anh nói: “Hôm nay Hoan Hoan rất đẹp.”
Gò má của Dung Hoan lập tức đỏ ửng lên.
Sau khi lên xe cùng anh, anh biết một vài tiết buổi chiều cô được trống tiết, bèn nói dẫn cô ra ngoài trường ăn.
Trên đường đi, Phó Tư Diễn hỏi tình trạng sức khỏe của cô, tuy biết đầu cô không đau nữa, anh vẫn nói buổi tối để bác sĩ đến khám lại lần nữa.
Dung Hoan không dám nói “Không”, ngoan ngoan đồng ý.
Sau đó cô nhớ đến chủy Tô Nhã Vân mới nói, quay sang chậm rãi nói với anh: “… Chú sẽ gây rắc rối cho bố cậu ta ạ?”
Phó Tư Diễn cười khẽ, hỏi lại cô: “Hoan Hoan có muốn không?”
Sắc mặt anh vô cùng hờ hững, dường như chỉ cần cô gật đầu, anh có thể làm vì cô.
Một lát sau cô lắc đầu, không phải là cứ vậy mà tha thứ cho Tô Nhã Vân, mà là cô không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến công việc của Phó Tư Diễn: “Cháu không muốn gây thêm rắc rối cho chú, vẫn nên thôi vậy.”
Còn những người chưa được trừng trị, cô sẽ tự mình trừng trị.
Cô cũng kể chuyện Tạ Nhu châm ngòi ly gián gây xích mích nghe được từ chỗ Tô Nhã Vân với Phó Tư Diễn, anh nghe xong ánh mắt tối xuống: “Chính là người bạn cùng phòng gặp ở chuyến nghỉ ở sơn trang kia à?”
“Vâng ạ.”
Phó Tư Diễn nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: “Nếu ở kí túc xá không quen, cháu dọn về nhà đi, dù sao mỗi ngày đến trường và tan học đều có tài xế đưa đón.”
“Không sao đâu, hai người bạn cùng phòng khác của cháu rất tốt, cháu cảm thấy ở cùng họ cũng thích lắm ạ.”
“Cách xa người bạn cùng phòng kia một chút.” Anh dặn.
Cô gật đầu.
…
Ăn cơm trưa xong, Dung Hoan về lại kí túc xá, thấy chỉ có hai người Bánh Bao và Bé Đen, cô hỏi: “Tạ Nhu đi đâu rồi?”
“Hình như cậu ta đến thư viện, dạo này không biết xảy ra chuyện gì, ngày nào cũng ở thư viện, cậu ta nói muốn học cho giỏi.”
Dung Hoan cười thành tiếng, chỉ e là không phải học hành, mà là sợ gặp mặt cô rồi.
Thấy Dung Hoan lại quay người muốn đi, Bánh Bao gọi cô lại: “Cậu lại định ra ngoài hả?”
Dung Hoan nhếch môi: “Tớ cũng đến thư viện.”
…
Tạ Nhu ăn trưa xong thì đến thư viện, cô ta không dám về kí túc xá, sợ Dung Hoan cũng ở đó. Cô ta mượn bừa một quyển sách nhưng không hề có tâm trạng đọc.
Dưới cơn buồn ngủ, cô ta không chịu được mà nằm sấp lên bàn ngủ.
Vừa chợp mắt, bên tai lại vang lên tiếng gõ bàn “cộc cộc cộc” rất rõ, kéo cô ta ra khỏi giấc ngủ thoải mái, cô ta vừa tức giận vừa ngờ vực ngẩng đầu lên, lập tức đụng phải tầm mắt của Dung Hoan.
Cô ta sợ sệt như gặp quỷ, giật thót ngả người ra sau.
Sao cô cô cô ta lại đến đây!!
Mặt Dung Hoan lạnh như băng, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Tạ Nhu, trên đó có bốn chữ: “Theo tôi ra ngoài.”
Dù gì Tạ Nhu cũng là cô chủ lớn sống trong an nhàn sung sướng, nghe giọng ra lệnh của Dung Hoan cô ta cũng rất khó chịu, trừng lại cô, cắn răng nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Nhanh lên.”
Tạ Nhu gân cổ lên: “Tại sao? Nói ở đây không được à.” Cô ta cũng không tin, ở trước mặt mọi người Dung Hoan có thể làm gì được cô ta?
Tạ Nhu hất cằm lên, dáng vẻ cao ngạo, nhưng ai ngờ giây tiếp theo Dung Hoan lại nắm cổ tay cô ta, không nói lời nào lôi cô ta khỏi chỗ ngồi.
Cô ta lảo đảo suýt quỳ xuống sàn, cực kì hoảng sợ, nhưng Dung Hoan không có ý định buông tay, tiếu túc kéo cô ta về phía cửa, người chung quanh đều nhìn lại, Tạ Nhu dùng sức hất tay cô ra, nhưng không ngờ sức của Dung Hoan lại lớn đến vậy.
Cổ tay cô ta đau như kim châm, cuối cùng thử hất tay Dung Hoan ra, cô ta đầu hàng: “Tôi… Tôi ra ngoài với cậu!”
Hai người đi ra ngoài, Dung Hoan quay lại nhìn cô ta: “Nếu không phải ở ảnh hưởng đến mọi người trong đó, cậu nghĩ tôi muốn nói chuyện với cậu sao?”
Tạ Nhu kinh sợ, Dung Hoan như thay da đổi thịt tính cách thay đổi hoàn toàn, khác hẳn với vẻ dịu dàng ít nói hướng nội trước kia, lòng cô ta run lên: “Cậu… Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Cậu không biết à? Mấy ngày trước không phải cậu còn bàn bạc với Tô Nhã Vân chơi tôi thế nào sao, cậu mà không biết à?”
Mặt mày Tạ Nhu cứng đờ, nhưng miệng lại một mực phủ nhận: “Tôi không có!”
“Cậu tiếp tục vờ vịt còn có ý nghĩa gì sao? Hay là tôi gọi Tô Nhã Vân đến, cậu đối chứng với cậu ta nhé?”
Tạ Nhu im thin thít.
Nét mặt Dung Hoan đầy khinh thường và lạnh lùng, cô nhìn Tạ Nhu, gằn từng chữ: “Tạ Nhu, tôi vẫn luôn biết cậu không thích tôi, trước đây tôi không tính toán với cậu là vì nghĩ rằng cậu không xâm phạm đến lợi ích của tôi, nhưng mà, hôm nay tôi để lại vài lời.
Thứ nhất, nhà của tôi có tiền hay không mắc mớ gì đến cậu? Một đồng một cắt đều không phải của cậu, phiền cậu bớt tò mò đi. Thứ hai, cậu còn dám ở bên ngoài bịa đặt nói xấu tôi, đừng trách tôi không khách sáo, cậu thật sự cho rằng ai cũng ngu ngốc như Tô Nhã Vân để cậu dùng làm lá chắn à? Thứ ba, thay vì suốt ngày so đo với tôi, không bằng tự cố gắng nhiều hơn một chút, không có bản lĩnh đó mà cứ nhảy nhót bên cạnh tôi, sớm hay muộn gì cũng “cắt” chân của cậu.
Đừng đến gây chuyện với tôi, tôi không giống với Dung Hoan dễ bắt nạt trong trí tưởng tượng của cậu đâu.”
Tạ Nhu hoàn toàn ngây người.
Tiếp đó, Dung Hoan nói ra cách giải quyết: “Cậu đi tìm cố vấn học tập, chủ động nói chuyện này là do cậu và Tô Nhã Vân bắt tay bày trò, nhận xử phạt đi.”
“Dựa vào đâu…”
“Hoặc là tôi dẫn Tô Nhã Vân đi tố cáo cậu, đến lúc đó kết quả cũng giống nhau thôi.” Dung Hoan cười, hạ giọng: “Có điều, tôi nhớ bố cậu và chú của tôi có làm ăn với nhau nhỉ? Ngày nào đó họ ngồi ăn chung, nói không chừng chú của tôi sẽ nói với bố cậu chuyện này đó, đến lúc ấy bố cậu sẽ biết, ông ấy có cô con gái thật giỏi giang.”
Tạ Nhu biết, nếu bố cô ta biết cô ta chẳng những không lấy lòng Dung Hoan mà còn trêu chọc cô, nhất định ông ấy sẽ không tha cho cô ta!
Dung Hoan mỉm cười: “Vậy thì hẳn là cậu biết nên làm thế nào rồi nhỉ?”
Nói xong, cô dứt khoát quay người rời đi, để lại Tạ Nhu thua trận hoàn toàn.
…
Hôm nay là chiều thứ sáu, buổi chiều Dung Hoan học xong hai tiết cuối cùng đã bị Kế Sâm đón về nhà.
Phó Tư Diên nói Dung Hoan cần phải về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, vừa khéo cô cũng không muốn ở kí túc xá nhìn mặt Tạ Nhu, dứt khoát về nhà.
Cô về tới nhà lúc chạng vạng, lại từ miệng dì Tịnh biết được tối nay Phó Tư Diễn phải đi xã giao không về ăn cơm tối.
Dung Hoan có hơi thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô ở phòng bếp nói chuyện phiếm với dì Tịnh, nói tới Phó Tư Diễn, dì Tịnh nói bà đã làm ở nhà họ Dung từ khi Phó Tư Diễn mới vừa lên cấp ba.
“Hồi cấp ba cậu Phó đẹp trai lắm, khiến các cô gái yêu thích, khi đó lúc dọn dẹp phòng của cậu ấy còn thấy rất nhiều thư tình, lúc ấy cậu ấy bảo không ném đi là không muốn làm tổn thương lòng tự tôn của các bạn nữ, nhưng cũng không mở ra xem, sau đó đều bảo dì xử lý.” Dì Tĩnh cười nói.
“Chú Phó… Chú ấy đã quen mấy cô bạn gái rồi ạ?” Cô vờ như vô ý hỏi.
“Chuyện này… Dì cũng không rõ nữa, ngoại trừ cô Bạch, cậu Phó vẫn chưa dẫn cô gái nào về nhà, hơn nữa cũng chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến.” Dì Tĩnh cũng hơi rầu rĩ: “Người đàn ông xuất sắc như cậu Phó chắc là ánh mắt rất cao, trước đây ông cụ còn giới thiệu vài người, đều bị cậu ấy từ chối hết.”
Dung Hoan gật đầu, lòng dâng lên vô vàn cảm xúc.
…
Buổi tối Dung Hoan ra khỏi phòng vừa vặn nghe được tiếng động ở dưới lầu, cô cúi xuống nhìn, Phó Tư Diễn đã về.
Cô chạy chậm xuống lầu, Phó Tư Diễn ngước mắt lên nhìn thấy cô, ánh mắt mềm đi, đi lên trước đã nghe mùi cồn nồng nặc, cô hơi nhíu mi lại, lo lắng hỏi: “Chú Phó say rồi ạ?”
Anh cười, xoa đầu cô: “Hơi hơi.”
Cô nhớ lại lúc còn ở nhà họ Vương, buổi tối Vương Thịnh đi xã giao về, say đến đi không vững, đều là được giúp việc trong nhà dìu về phòng, cô vội tiến tới đỡ Phó Tư Diễn, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cháu dìu chú về phòng nha?”
Anh chăm chú nhìn ánh sáng dịu dàng dưới hàng mi của cô, vốn dĩ anh cảm thấy mình không đến mức đi không được, nhưng lúc này lòng Phó Tư Diễn mềm nhũn, anh gật đầu nói được.
Cô dìu anh về phòng, đỡ anh nằm lên giường. Cô học cách anh chăm sóc cô trước đây, cũng vào phòng tắm vắt khăn lông, lau mặt giúp anh.
Lau mặt xong, cô xoay người muối đi, cổ tay đã bị anh nắm lấy.
Độ ấm trong lòng bàn tay anh khiến tim cô loạn nhịp: “Chú Phó…”
“Hoan Hoan đi xả nước tắm giúp chú được không?” Giọng anh hơi khàn.
Cô vội gật đầu, chạy vào phòng tắm xả nước giùm anh. Xả nước xong, cô quay lại gọi anh.
Lúc Phó Tư Diễn tắm. Dung Hoan bèn xuống lầu nói với dì Tĩnh chuyện anh say rượu, dì Tịnh lập tức nấu canh giải rượu, nấu xong thì nhờ Dung Hoan bưng lên cho anh.
Cô gõ cửa đi vào, anh vừa tắm xong không bao lâu, đang nhắm mắt nằm dựa vào giường.
Dung Hoan đi lên trước nhẹ nhàng lay anh dậy: “Chú ơi, uống chút canh giải rượu nha?”
Anh mở mắt ra, nhận bát canh giải rượu, Dung Hoan đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, Phó Tư Diễn chú ý đến ánh mắt của cô, không khỏi mỉm cười: “Dung Hoan đang giám sát chú đấy à?”
Cô ngơ ngác, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chú phải uống hết canh giải rượu, vậy thì sáng mai thức dậy mới không bị nhức đầu.”
Anh cười: “Chú không say.”
Dung Hoan bĩu môi: “Người say đều nói mình không say.”
Anh búng trán cô, nhưng giọng điệu vẫn rất cưng chiều: “Được, chú uống.” Nhìn anh uống hết bát, hàng chân mày cô mới giãn ra.
Anh trả bát lại cho cô, Dung Hoan xoắn suýt mình có nên đi ngay hay không, giữa bầu không khí trầm mặc, chuông điện thoại trong túi vang lên.
Lấy ra nhìn, vậy mà là Tất Hào.
Cậu ta gọi đến khiến cô hơi bất ngờ, cô ngẩng lên thì phát hiện tầm mắt của Phó Tư Diễn cũng rơi trên màn hình di động của cô, cô đứng lên nói phải ra ngoài nhận điện thoại.
Thì ra vừa rồi Tất Hào gửi tin nhắn cho cô, cô không trả lời nên cậu ta nhân tiện gọi qua, thuận miệng hỏi tình hình gần đây.
Dung Hoan nói với cậu ta vài phút thì cúp điện thoại, cô nhớ vẫn chưa lấy bát canh giải rượu ra ngoài, bèn trở lại phòng Phó Tư Diễn lần nữa.
Cô đi vào, Phó Tư Diễn mở mắt ra nhìn về phía cô, nói: “Nhóc con, qua đây nói chuyện với chú một lát.”
Cô nghe lời đi qua, ngồi bên giường anh, anh hỏi cô: “Vừa rồi là điện thoại của Tất Hào à?”
“Vâng… Sao vậy ạ?”
“Hoan Hoan thích Tất Hào?”
Cô ngạc nhiên vài giây, sau đó vội xua tay phủ nhận một cách kiên định: “Không ạ, cháu không thích cậu ta.”
Phó Tư Diễn cười cười, chậm rãi nói: “Tất Hào khá nghịch ngợm hay gây chuyện, chú cảm thấy cậu ta không hợp với cháu, sẽ dạy hư cháu.”
Cô gật đầu, khẽ bổ sung thêm một cậu: “Cậu ta cũng không phải kiểu người cháu thích…”
Anh khẽ cười một tiếng, đôi mắt đào hoa cong lên, vô cùng hứng thú hỏi lại: “Vậy Hoan Hoan thích kiểu người thế nào?”