Phó Tư Diễn giơ tay lên nhẹ nhàng miết khuôn mặt non mềm của cô, mỉm cười nói: “Đến lúc gặp được người mình thích, nói trước với chú một tiếng.”
Lòng cô giật thót, lại ngu ngơ hỏi: “Tại sao ạ?”
Anh miết mặt cô: “Hoan Hoan ngốc như vậy, đến lúc đó bị người ta lừa thì sao? Chú xét duyệt giúp cháu một chút.”
Bị anh nói ngốc, cô thở phì phò trừng mắt liếc anh, mở miệng phản đối: “Cháu không ngốc nhé.”
Anh thâm trầm nở nụ cười: “Ừ, Hoan Hoan thông minh nhất.”
…
Dung Hoan về đến phòng mình, ngồi trên mép giường nhìn đêm tối đầy sao bên ngoài, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn câu hỏi của Phó Tư Diễn; “Cháu thích kiểu người thế nào”.
Cô nghĩ có phải tối nay ngửi mùi rượu trên người chú ấy khiến mình cũng say rồi không, nếu không tại sao lúc chú ấy hỏi câu này, người hiện lên trong lòng cô…
Vậy mà lại là chú ấy.
“Mình đang nghĩ bậy bạ cái gì thế…”
Cô sờ gò má nóng hổi của mình, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
…
Gần một giờ sáng, Dương Hoan nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đầu óc cô nóng lên, lòng rạo rực dậy sóng khiến cô không thể nào tĩnh tâm được.
Cô sờ điện thoại trên đầu giường, cô nghĩ người duy nhất có thể giải bày tâm sự chỉ có Hề Phán.
[Ngủ chưa Phán Phán.] Cô thử nhắn tin cho cô ấy.
Bên kia gọi điện lại rất nhanh, Dung Hoan vui vẻ bắt máy, bên tra truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của Hề Phán: “Sao thế cục cưng, xảy ra chuyện gì?”
Dung Hoan: “Sao cậu biết đã xảy ra chuyện?”
“Chị gái làm ơn nhìn xem bây giờ là mấy giờ, dựa theo đồng hồ sinh học bình thường của cậu thì cậu đã ngủ mất đất rồi, cậu tìm tớ vào giờ này, chắc chắn là có tâm sự ngủ không được rồi.”
Dung Hoan cảm thấy ấm áp: “Sao cậu hiểu tớ thế chứ.”
“Không thì sao gọi là bạn chí cốt được, bao giờ cậu mới giấu được tớ, nói đi, vừa hay tớ chưa buồn ngủ.”
Dung Hoan ngồi dậy, cầm gối chêm sau lưng, cô cụp mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ, trong chốc lát không biết nên mở miệng thế nào: “Phán Phán… cậu đã từng thích ai chưa?”
“Vô nghĩa, cậu cho là ai yêu vào cũng tụt IQ như cậu à.” Hề Phán khẽ xùy một tiếng, cười mỉa mai.
“… Vậy cậu đã từng thích người không nên thích chưa?”
Hề Phán không hiểu ý của cô, Dung Hoan nghĩ đến người kia, cổ họng rít lại, giải thích: “Ví dụ như cậu biết rõ cậu và anh ta không thể nào đến với nhau, không phải là người cùng thế giới với anh ta, cậu không hợp với anh ta… người như vậy cậu vẫn sẽ thích sao?”
Hề Phán cắn môi suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Tại sao ánh mắt của tớ lại tráo trở vậy nhỉ, thế nào cũng phải thích kiểu người này.”
Dung Hoan thở dài: “Thích là không thể thể kiềm chế được, đây là cậu nói với tớ…”
Hề Phán nhướng mày: “Mẹ nó, tớ lại bị cậu lòng vòng làm cho khó hiểu, mấu chốt bây giờ là cậu có người mình thích rồi! Mau mau mau nói với tớ, rốt cuộc là ai! Đừng tưởng tớ ngốc nghe không hiểu mơ mộng yêu đương thiếu nữ của cậu đấy nhé.”
Trong lúc nhất thời Dung Hoan khó mở miệng, dưới sự đeo bám không rời của Hề Phán, rốt cuộc cô ấp a ấp úng nói ra: “Chú của tớ… Không phải ruột, là sau khi tớ quay lại nhà họ Dung, vẫn luôn chăm sóc tớ.”
Hề Phán vốn đang đi xuống cầu thang, nghe được câu này suýt chút nữa là trượt chân: “Không phải cậu nói gì… Chú của cậu?!”
Trước kia Hề Phán từng nghe Dung Hoan nhắc đến người này, lúc đó Dung Hoan chỉ nói người này rất cưng chiều cô, tốt với cô, Hề Phán cho rằng tình cảm của Dung Hoan với người này chỉ là như đối với bậc cha chú, nhưng bây giờ Dung Hoan lại nói thích chú ta?!
Dung Hoan ngã xuống giường, mặt lại nóng lên.
Dung Hoan tỉ mỉ kể cho Hề Phán nghe những chuyện xảy ra gần đây, Hè Phán nghe xong không khỏi cảm thán: “Chú của cậu thật sự rất tốt với cậu, hơn nữa cậu nói chú ta nhìn đẹp trai lại còn chất lượng tốt, có đốt đèn cũng khó tìm, nếu là cô gái khác thì rất khó nắm bắt được. Nhưng suy nghĩ này của cậu… rất nguy hiểm đó.”
“…”
“Cậu nói xem cậu thích ai mà không được? Trường đại học có một đám anh trai xuất sắc cho cậu chọn, sao nhất định phải chọn người lớn hơn cậu nhiều như vậy.”
“Chú ấy… chú ấy không già mấy.” Cô khẽ phản đối.
“…” Bạn nói lý do khách quan gì với con gái đang yêu cơ chứ.
Hề Phán chuyển đề tài: “Nhưng không phải cậu nói là không phải ruột thịt sao? Vậy thì không có gì to tát, thất tình lục dục vốn là ham muốn cơ bản của con người, hơn nữa hai người ở chung một mái nhà, phát sinh cái gì cũng vô cùng bình thường.”
Đầu óc Dung Hoan loạn cào cào, cô cảm thấy cô không nên dính vào tình cảm này, nhưng lại không thể khống chế lòng mình.
“Hầy…”
…
Sáng hôm sau, Dung Hoan dậy rất sớm, cô xuống lầu đã thấy dì Tịnh đang định chuẩn bị bữa sáng.
Dì Tịnh thấy bóng dáng nho nhỏ đứng ở cửa phòng bếp thì vô cùng ngạc nhiên: “Cô Hoan Hoan dậy sớm thế?” Nếu đổi lại là trước kia, cuối tuần có khi cô ngủ đến khi mặt trời lên cao rồi.
Dung Hoan không nói mình có tâm sự nên khó ngủ, thuận miệng nói bừa một lý do, cô nhìn nguyên liệu của bữa sáng, nói: “Dì Tịnh ơi, con giúp dì làm bữa sáng nha.”
Dì Tịnh cười gật đầu.
Một tiếng sau, Phó Tư Diễn xuống lầu. Anh mặt một chiếc hoodie trắng nom sạch sẽ, trông gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái, Dung Hoan đang ăn sáng quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lên, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Phó.”
Ánh mắt Phó Tư Diễn hiện lên chút ngạc nhiên, anh ngồi đối diện cô, khóe môi cong lên hỏi: “Nhóc lười hôm nay còn dậy sớm hơn chú cơ à?”
“Tối hôm qua… tối hôm qua cháu ngủ khá sớm ạ.”
“Vậy đôi mắt thâm quầng kia là do chú nhìn nhầm rồi?”
Cô thẹn thùng cúi đầu, dứt khoát không để ý tới anh. Dì Tĩnh bưng một bát mì rau xanh lên, Phó Tư Diễn hỏi: “Sao sáng nay lại nấu mì vậy?”
Dì Tịnh khẽ cười không nói, bảo anh nếm thử trước, Dung Hoan ở đối diện nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh đến mức quên cả ăn.
Anh gắp một đũa cho vào miệng, dì Tĩnh nhìn anh nhai xong thì vội hỏi: “Cậu Phó, mùi vị thế nào?”
Phó Tư Diễn lạnh nhạt nói: “Có thể thông qua, ít muối hơn chút, mì hơi bở, sau này rau xanh đừng nấu nhừ như vậy.”
Dung Hoan: “…” Thế này mà gọi là có thể thông qua hả?
Dì Tịnh định nói gì đó thì thấu Dung Hoan đứng dậy, mặt đỏ au, giọng rầu rĩ: “Cháu lên lầu trước đây.”
Nói xong thì lập tức chạy biến đi. Ánh mắt Phó Tư Diễn trầm xuống thì nghe dì Tịnh cười nói: “Bát mì vừa rồi là do cô Dung nấu.”
“Con bé nấu?”
“Vâng ạ, sáng nay xuống rất sớm, nói là nấu bữa sáng cho cậu, cô ấy nói tối hôm qua cậu uống rượu, sáng nay phải ăn thanh đạm một chút.”
Phó Tư Diễn ngây người vài giây, khẽ cười.
Thảo nào vừa rồi cô nhóc có phản ứng kia, xem ra là anh nói sai rồi.
Dì Tịnh cũng vô cùng khó xử: “Hay là… tôi nấu cho cậu Phó bát khác nhé?”
Anh nhìn mì trong bát, ý cười sâu dần: “Không cần, ăn rất ngon.”
Dì Tịnh hơi mờ mịt. Không phải một giây trước còn nói không ngon lắm sao?
Đang ăn thì điện thoại di động vang lên, anh nhận máy, giọng trêu đùa cười cợt của Vũ Lương truyền đến: “Cậu Phó ơi, đêm nay rảnh không? Ăn lẩu đi, Bạch Ngưng và Xa Xa cũng có mặt.”
“Ăn lẩu?”
“Đúng vậy, vừa chốt được một mối làm ăn, cuối cùng bố tôi cũng không làm phiền tôi nữa. Đến đây đi, gọi cháu gái cậu luôn, chú Vũ tôi đây cũng lâu không gặp con bé rồi, tới ôn chuyện với cháu ấy.” Vũ Lương cười hì hì.
“… Cút.”
“Xem cậu kìa, che chở thế làm gì?” Vũ Lương sờ sờ cằm, cười càng thêm lưu mạnh: “Người ta là cô gái trưởng thành, có khả năng “phân biệt đúng sai”.”
Phó Tư Diễn nở nụ cười, húp một ngụm mì, sau khi nuốt xuống, không đùa với anh ấy nữa: “Biết rồi, để hỏi xem con bé có đi không.”
…
Bên kia, Dung Hoan về đến phòng, đang xem sách thì nghe có tiếng gõ cửa phòng.
Cô đặt sách xuống, đi ra mở cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài, cô ngơ ngác gọi trong vô thức: “Chú Phó…”
Anh đi vào, quét một vòng căn phòng, sau cùng ánh mắt rơi trên chiếc áo ngủ của cô.
Sau đó anh giơ tay lên kéo lỗ tai thỏ phía sau áo ngủ của cô, mỉm cười: “Nhóc con, mới ăn được một nửa sao lại chạy lên đây?”
Nhớ lại đánh giá của anh với bát mì vừa rồi, cô tránh ánh mắt của anh, mặt hơi đỏ lên: “Cháu ăn xong rồi nên lên đây…”
Anh khom người nhìn thẳng vào cô, trong mặt lóe lên ý cười: “Bát mì kia là Hoan Hoan nấu à?”
Cô tưởng là anh tới góp ý với cô, gật đầu nhẹ một cái, thì thầm: “Cháu… s,au này cháu không nấu nữa.” Bản thân cứ một hai phải làm chuyện ngoài khả năng.
“Tại sao? Đồ Hoan Hoan nấu chú rất thích ăn.”
“Nhưng chú vừa mới…”
Anh sờ đầu cô, dịu dàng giải thích: “Cháu dậy sớm như vậy để nấu mì cho chú, chú vô cùng cảm động, lúc mới bắt đầu có thể không ngon lắm, nhưng ăn ngon hơn lúc chú mới nấu rất nhiều, cháu không biết đâu, lần đầu tiên chú nấu mì cho ông nội ăn, ông nội đã nôn tại chỗ, bảo chú sau này đừng bao giờ vào bếp nữa.”
Dung Hoan bị anh chọc cười, thấy cô cười tâm trạng anh cũng tốt theo: “Tối nay có muốn đến nhà chú Vũ ăn cơm với chú không? Cậu ta mời cháu đến nhà ăn lẩu.”
“Vâng ạ.” Dung Hoan có ấn tượng rất tốt với Vũ Lương, thấy Phó Tư Diễn cũng đi nên cô đồng ý.
…
Buổi chiều Dung Hoan dựa theo thời gian đã sắp xếp trước, đến phòng âm nhạc luyện tập.
Sau khi xảy ra chuyện mấy ngày trước, cô lại vắng một buổi tập, mấy ngày nay cô đều tập tại nhà.
Lúc Dung Hoan đến, Thôi Tinh Dữu vừa thấy mặt đã ôm cô vào ngực: “Hoan Hoan…” Thật ra hôm đó cô nhìn thấy Dung Hoan bị kích thích cũng đau lòng vô cùng, bây giờ thấy Dung Hoan có thể khôi phục nhanh chóng như vậy, quay về tiếp tục tập luyện thật khiến cho người ta bội phục.
Mắt Dung Hoan nóng lên, cười ôm lại cô ấy: “Được rồi em không sao, thật đó.”
“Chị tin em.”
Hai người quay lại, Thôi Tinh Dữu nhớ đến một chuyện thì lo lắng sốt ruột: “Lần trước em bị chú em mang đi, Thạch Tử Mỹ nổi cáu, mấy ngày nay cứ luôn cằn nhằn với trưởng đoàn, bắt trưởng đoàn phải đổi em, nhưng trưởng đoàn không đồng ý. Hôm nay em vào tập, chắc chắn chị ta sẽ không vui vẻ gì với em đâu.”
Dung Hoàn cười: “Em cần chị ta vui vẻ làm gì? Có thể làm cơm ăn à? Em đàn cũng không phải vì chị ta.”
“… Quá hợp lý.”
Hai người vào phòng tập, mọi người đã đến gần đủ, Thạch Tử Mỹ đang trò chuyện với người tập khác, nhìn thấy Dung Hoan thì mày nhíu lại, đi về phía cô: “Hôm nay khỏe lại rồi đó à? Đừng có đàn giữa chừng lại bị người ta mang đi.”
Dung Hoan mỉm cười: “Hẳn là không rồi.”
Thạch Tử Mỹ cảm thấy như đánh một quyền vào bông, miệng lưỡi vẫn không đổi: “Em biết em đã làm tụt rất nhiều tiến độ tập luyện không? Bọn chị không thể chỉ chờ một mình em, nếu em còn đàn như lần trước, chị nghĩ em không hợp với vị trí này.”
Dung Hoan chỉ cười nhưng không nói, đến giờ tập Thạch Tử Mỹ thông báo mọi người vào vị trí của mình.
Dung Hoan ngồi vào trước piano, Thạch Tử Mỹ đến không kiên nhẫn mà giải thích những điểm cần chú ý: “Lát nữa không được đàn sai nhịp này, còn đoạn chuyển tiếp…” Thấy Dung Hoan nhìn nhạc phổ mà mặt không chút cảm xúc, Thạch Tử Mỹ gõ lên nhạc phổ của cô: “Em có đang nghe không vậy?!”
Dung Hoan nhíu mày lại: “Những gì chị nói em đều biết rồi.”
“Em…” Thạch Tử Mỹ thầm nghĩ, chút nữa chờ cô đàn sai lại chửi cho một trận.
Tay của người chỉ huy bắt đầu múa may gậy chỉ huy trong tay, Dung Hoan nhìn anh ta, ngón tay ấn xuống phím đàn.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, bên tai vang lên tiếng piano vô cùng trôi chảy du dương, hoàn toàn khác với âm thanh ngập ngừng mà Dung Hoan đã chơi trong buổi tập đầu tiên, giống như đổi thành một người khác.
Thạch Tử Mỹ nhìn Dung Hoan với ánh mắt khiếp sợ, chỉ mới mấy ngày mà cô lại tiến bộ nhanh đến vậy.
Kết thúc lượt tập đầu tiên, Thôi Tinh Dữu chạy tới tìm cô, giơ ngón tay cái lên: “Quả nhiên em vẫn là tiểu thiên tài piano mà chị biết trước kia ~”
Vừa hay Thạch Tử Mỹ đi ngang qua, Dữu Tử gọi cô ta lại, mặt mày kiêu ngạo cười nói: “Chị Mỹ ơi, Dung Hoan đàn không tệ ha…”
Thạch Tử Mỹ lộ vẻ xấu hổ, không nói thêm được lời châm chọc nào nữa: “Nhìn ra được về nhà em có tập luyện, đừng kiêu ngạo, bài sau còn khó đàn hơn đó.”
Cô ta đi rồi, Dữu Tử vỗ vai Dung Hoan: “Tính Thạch Tử Mỹ là vậy đó, độc mồm độc miệng, nhưng vẫn rất thích người có tài.”
…
Sau khi buổi tập chiều kết thúc thuận lợi, Dung Hoan ra cổng chờ Phó Tư Diễn đến đón.
Lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ đầy phong cách rừm rừm chạy qua, dừng ngay ở cổng chính. Một người đàn ông đẹp trai mặc bộ âu phục màu đỏ rượu bước xuống xe từ ghế lái.
Người đàn ông tháo kính xuống, thấy Dung Hoan thì nhoẻn miệng cười, đi đến trước mặt cô chào hỏi: “Không nhớ chú là ai à?”
Dung Hoan chớp chớp đôi mắt ngây ngốc, sau đó mở miệng: “Chú Vũ…”
Vũ Lương cười càng sâu hơn: “Ừ. Đi thôi, chú Thúc chở cháu về.”
Dung Hoan không đi theo anh ấy: “… Chú Phó đâu ạ?”
“Cậu ta còn có chút việc, bảo chú đến đón cháu, yên tâm đi, Hoan Hoan đáng yêu như vậy, chú không nỡ bán đâu.”
Dung Hoan: “…”
Sau khi cô lên ghế phụ chiếc siêu xe, Vũ Lương mở mui xe ra, bảo cô thắt dây an toàn rồi cười hỏi: “Hoan Hoan vẫn chưa ngồi siêu xe loại này nhỉ? Phó Tư Diễn không thích lái.”
“Vâng ạ”
“Trước đây chú là tay đua đó, có muốn chú dẫn cháu đi đua một đoạn không?”
“…” Không hay lắm đâu?
Thấy Dung Hoan hơi sợ, anh an ủi bảo tuyệt đối an toàn, đang định nổ máy xe, điện thoại bên cạnh rung lên.
Anh cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Phó Tư Diễn: [Lái xe cẩn thận chút, cậu dám dẫn con bé đi đua dọa nó, cậu cứ chờ chết đi.]
Vũ Lương quay sang nhìn vẻ mặt không hay biết gì của Dung Hoan, rồi sau đó khiếp sợ.
CMN, Phó Tư Diễn này là con giun trong bụng anh à?! Sao anh định làm gì cái người này đếu biết hết vậy!
Vũ Lương im lặng đóng mui xe lại, sau đó chầm chậm lái xe, với vận tốc ba mươi kí-lô-mét- chạy về phía trước…
Dung Hoan vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng:???
Đối với biểu cảm nghi ngờ của cô, Vũ Lương ho khan vài tiếng, chầm chậm mở miệng: “Trên nghìn đường vạn nẻo, an toàn là trên hết. Đua xe không chuẩn mực, người thân hai hàng lệ.”
“…”
…
Dung Hoan được Vũ Lương đưa đến biệt thự, trong nhà ngoài Bạch Ngưng đã đến thì còn một người đàn ông khác, tên là Lâu Trận, biệt danh Xa Xa, cũng là bạn chơi từ nhỏ của bọn họ. Họ đang ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu.
Bạch Ngưng hỏi Dung Hoan: “Vừa rồi Vũ Lương chở em đua xe à?”
Dung Hoan lắc đầu, Lâu Trận bèn cười: “Cái tên này gặp ai cũng phải khoe kĩ thuật lái xe, hôm nay hiếm có nha.”
Vũ Lương trừng mắt qua, ném chìa khóa trên bàn cơm: “Ngài Phó nói không được, tôi dám lái à?”
Bạch Ngưng cắt ít trái cây cho Hoan Hoan: “Hoan Hoan, em ăn trái cây trước nha.”
Mặt Dung Hoan rạng rỡ: “Cảm ơn chị Bạch Ngưng ạ.”
Vũ Lương kéo cái ghế ra ngồi xuống cạnh bàn ăn, đột nhiên hỏi Dung Hoan có biết chơi Vương giả vinh diệu không.
Dung Hoan gật đầu, Vũ Lương ngạc nhiên: “Không nhìn ra con gái như cháu cũng mê nha, cháu rank gì rồi?”
“Cao thủ…”
“Vãi nồi, giỏi nha, nào nào nào chơi với chú vài ván, chúng ta lập đội đánh đôi giải trí.”
Bạch Ngưng trừng anh: “Cậu lại lôi kéo người ta chơi game với cậu…”
“Sao nào, không thèm mang đồ gà mờ cậu.”
“Cậu!”
Vũ Lương cười hì hì kéo Dung Hoan tới phòng khách, hai người ngồi trên sofa, cùng mở game lên.
Trong trò chơi, Dung Hoan chủ yếu chơi trợ thủ, Vũ Lương đi rừng, hai người phối hợp ăn ý, thắng rất nhẹ nhàng.
Vũ Lương lại vào ván mới, hai người đang đánh thì nghe tiếng gõ cửa, Bạch Ngưng kêu Vũ Lương, Vũ Lương bảo mình đang bận, Dung Hoan đứng lên mở cửa.
Cửa mở ra, Phó Tư Diễn đứng ngoài cửa thấy Dung Hoan cầm điện thoại, thấy cô cúi đầu gọi một tiếng chú Phó rồi lập tức quay người đi vào trong.
Phó Tư Diễn hơi ngoài ý muốn, sau đó bên tai truyền đến tiếng kêu của Vũ Lương: “Mau mau mau, Ngu Cơ này bắt được, giỏi vãi!”
Dung Hoan ngồi vào bên cạnh Vũ Lương cũng cười theo, ánh mắt Phó Tư Diễn trầm xuống: “Hai người đang chơi game à?”
“Đúng thế… Hoan Hoa đi theo tôi.”
Hai người đang đánh hăng say, không thèm nhìn Phó Tư Diễn một cái, anh vào phòng bếp dạo một vòng, một lát sau đi ra thì thấy bọn họ lại xong một ván.
Vũ Lương cười tươi rói như gió xuân: “Sao nào Hoan Hoan, có phải chú Vũ của cháu quá giỏi không?”
Dung Hoan cười gật đầu, ánh mắt sáng rỡ, có chút sùng bái.
Phó Tư Diễn cảm thấy hơi mất bình tĩnh, anh ngồi xuống cạnh Dung Hoan, nhìn vào màn hình điện thoại của cô, chân mày nhíu lại, vờ như vô ý hỏi: “Cháu cũng chơi Vương giả à?”
Dung Hoan ngại ngùng cười, gật đầu, cô tưởng Phó Tư Diễn muốn chơi: “Chú Phó, vậy chú và chú Vũ chơi đi?”
Sau khi bầu không khí im lặng mấy phút, Dung Hoan thấy Vũ Lương tiếp tục chọn bắt đầu ghép đội.
Dung Hoan sửng sốt, chợt nghe Vũ Lương không hề cho Phó Tư Diễn chút mặt mũi nào mà trêu: “Cậu ta hả? Cậu ta nói đời này không chơi Vương giả, thật ra là cậu ta không biết chơi thôi, một trò chơi ngu ngốc.”
“…”
Mặt Phó-rank đồng chính hiệu-gà mờ-Tư Diễn đen xuống.